Chap 35
Rồi lập tức Zin tắt rụp máy. Tuy hơi khó hiểu nhưng cả hai đang trên đường về rồi nên nó cũng không muốn nói gì nhiều
Sunny đi đến trước cửa nhà thì không thấy ai. Cô lại dùng mánh khóe cũ để mở khóa. Khi vào được trong nhà thì thứ đầu tiên cô thấy chính là Lucky đang nhe nanh của nó lê đe dọa cô. Cô hơi giật mình một chút, nhưng rồi cũng đi lướt qua Lucky một cách dễ dàng vì con chó không làm gì cô cả, nó chỉ nhìn và đi theo cô. Sunny đi vào phòng của hai người, cô mở tủ quần áo ra để chắc chắn hơn. Nhưng sự thật là sự thật, nó đang ở trong căn nhà này. Nhưng để kết tội nó, trước tiên cô phải xóa sạch dấu vết đã. Sunny lại cẩn thận tháo mọi thiết bị giám sát trong nhà. Rồi lại đi ra khỏi nhà. Mọi thứ lại yên ắng như cũ.
5 phút ngay sau đó.... Nó và hắn về tới nhà.
Vừa mở cửa, Lucky đã chạy ra đón hai người, nó thì liền ngồi xuống ôm lấy ôm để, còn nói cưng:
- Em chưa ăn gì đúng không? Lại bếp chị cho xúc xích này.
Thế là hai 'mẹ con' đi vào bếp, riêng hắn thì đi vào phòng mà ngả lưng xuống chiếc nệm trên sàn nhà thân yêu của mình. Mắt hắn ríu lại và thiếp đi lúc nào không hay. Nó đi vào phòng thì thấy hắn ngủ, chắc hắn mệt lắm. Nó tiến lại, đắp mền lên cho hắn, nó được cơ hội ngắm kĩ hắn hơn. Phải nói, hắn thật sự rất tốt, tuy hơi đáng ghét một chút nhưng hắn cũng đã giúp nó rất nhiều, rồi nó nhẹ nhàng tiến ra ngoài, suy nghĩ:
'' Dù gì thì hắn cũng đã giúp mình, thôi thì bữa tối nay phải làm món gì đó thật ngon để đãi hắn, ra siêu thị thôi''
7h tối...
Hắn hất mền dậy, mặt ngái ngủ đi xuống bếp, hắn thấy nó đang hì hục nấu món gì đó, liền tiến lại gần hỏi:
- Cô làm gì thế?
- Chà, nướng đến giờ mà vẫn chưa cháy là giỏi đấy. – Nó nhăn mặt lên như dạy đời hắn. – Mau đi tắm rồi ra ngoài có chuyện muốn nói.
- Nói thì nói ở đây luôn đi, ra làm gì? – Hắn vặn vẹo cổ.
Nó nhếch môi lên, nhìn hắn trông thật đáng ghét với mái tóc bù xù đó, nó đá vào cẳng chân hắn, làm hắn giật mình la lên, nó hếch môi lên:
- Bảo đi thì làm ơn đi dùm cái. Thấy mà ghét.
Hắn cũng không muốn dây dưa nhiều làm gì, nên vừa đi vừa gãi lưng, thật là lôi thôi lếch thếch, có ai mà tin được rằng đây là một Hội trưởng gương mẫu đâu chứ. Nó ngán ngẩn lắc đầu và quay lại công việc của mình.
Lúc sau hắn ra ngoài với bộ quần áo chỉnh tề. Nó thấy thế thì liền đi vào phòng, không quên dặn hắn:
- Anh lấy sợi dây đi, chuẩn bị dắt Lucky đi dạo nha. Tôi vào lấy áo khoác.
Hắn nhìn theo nó, rồi quay xuống hỏi Lucky:
- Lúc nãy papa ngủ, con có thấy mama bị đập đầu vào đâu không?
- Đập cái đầu anh á?! – Nó từ đâu xuất hiện, đánh mạnh vào đầu hắn, hắn ôm đầu nhăn mặt ngước lên nhìn nó, còn nó thì nhếch môi lên dạy đời hắn:
- Người đâu mà tệ, lấy sợi dây cũng không làm được.
- Cái gì? – Hắn gân cổ lên – Tại cô lấy áo nhanh qúa chứ có phải tôi không làm đâu chứ?
- Anh nhiều chuyện quá, thôi đi đi. Trễ rồi.
Thế là nó dắt Lucky đi trước. Hắn phẩy tay, đúng là tụi con gái, thật không thể hiểu được. Nhưng rồi hắn cũng đi ra khỏi nhà, ra tới cổng, nó cũng lại cằn nhằn:
- Anh là gì mà lâu thế? Bộ mọc rễ ở trong luôn rồi sao?
- Cô bị gì thế hả? Sao cứ thích gây sự với tôi vậy?
- Không gây với anh thì tôi gây với Lucky sao? Nói lạ...
Lucky nghe thấy tên của mình thì bỗng sủa ầm lên. Hai người, một con, hai cái miệng và một cái mõm làm náo loạn cả cái góc sân. Nhưng cả bọn không hay biết, bên kia đường, Sunny cùng với chiếc máy ảnh bấm lia lịa, từng hành động nhỏ một đều bị ghi lại tất (kể cả lúc hắn nhe răng, nhắm mắt hay nó chu môi trợn lòng trắng cũng được ghi luôn, kekeke)
Bỏ qua vụ cãi vã. cả ba lại đi đến công viên theo dự định của nó. Cả ba ngẩn đầu lên nhìn trò tàu lượn, nó quay đầu nhìn hắn:
- Anh dám không?
- Ý cô là sao? Tôi là men 100% đấy.
- thỏa thuận đi, nếu ai hét lên khi đang đi thì phải bỏ tiền túi ra đãi Lucky và người thắng cuộc.
- Chấp nhận thỏa thuận
- Ok, lets go.
Thế là hai ông bà '' bàn giao của nợ Lucky'' cho một người qua đường, còn mình thì đi giải quyết cái thỏa thuận.
- Chuẩn bị xong chưa ạ? – Nhân viên điều khiển lên tiếng.
- Xong rồi – Cả hai đồng thanh.
Tàu chỉ mới giật lên lăn bánh mà nó muốn thét thật lớn, nhưng nó không muốn thua hắn ở bất cứ phương diện nào nên đành mím môi cắn răng chịu đựng. Chiếc tàu lượn chầm chậm đi lên dốc, đến nửa đoạn lên dốc, hắn nghĩ:
'' Dù sao thì mình cũng là con trai, trả tiền chừng đấy chắc không sao đâu'' – Hắn khẽ liếc mắt qua, nó đang nhắm nghiền mắt lại, những ngón tay nhỏ bé nắm chặt lấy đai trước bụng. Tàu vẫn chỉ đi lên dốc mà nó đã thế rồi thật tội nghiệp, Hắn định bụng là khi chiếc tàu đến giữa đoạn xổ dốc, hắn sẽ thét lên để nó thắng. Ok, cứ quyết định vậy đi.
Chiếc tàu lượn dừng chừng một hai giây gì đó trên đỉnh dốc, nó nắm càng chặt đai hơn, phải chuẩn bị thôi. Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không được phép thua. Vì ở đầu tàu, nên dù cho nó nhắm mắt cũng có thể cảm nhận rằng tàu đang đi xuống...
'' Không thể chịu nỗi nữa'' – Nó ngẫm nghĩ...
'' Chuẩn bị hét thật to nào Jihun'' – Trong khi đó là hắn cũng tầm song song với nó. Hắn hít thật sâu để chuẩn bị hét thật lớn nhất hắn có thể làm
- Á........Á........ Tôi thua rồi
'' Cái gì, mình vẫn chưa hét lên mà'' – Hắn lập tức quay đầu lại thì thấy nó vừa thét vừa nói lớn:
- Tôi thua rồi.... Thua rồi....
Thật nực cười... nhưng thật sự không thể nhịn được nữa...
- AAAAAAAAAAAAAAA – hắn cũng không kém cạnh gì tiếng hét của nó.
- OMG.... cái bọn đầu tàu nó bị gì thế nhở? – Đám phía sau phàn nàn. Số girl khác thì hơi sốc vì... hắn mất hình tượng quá...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...