_ Tối nay anh qua đón em đi ăn nha?
Vũ Minh làm việc trong văn phòng, ngồi dựa vào ghế nói chuyện điện thoại.
_ Anh không sợ bị Tiểu Vũ bắt gặp sao? - Trần Ngọc Liên lo lắng hỏi lại.
_ Tại sao phải sợ? Con bé có lẽ đã biết rồi.
_ Thế nên giải thích như thế nào đây?
_ Em yên tâm, là hai chúng ta tác hợp cho nó và Nam Phong, sau này nó sẽ hiểu.
_ Được, tối gặp.
...
Đến tối, Vũ Minh và Trần Ngọc Liên đã có mặt ở phòng ăn đặt riêng tại nhà hàng năm sao.
_ Em ăn nhiều vào một chút, anh thấy em gầy đi rồi!
Vũ Minh gắp thức ăn cho Trần Ngọc Liên rồi kèm thêm một câu.
_ Em không gầy.
Anh định nuôi em thành heo hả?
_ Tròn một xíu sẽ dễ thương hơn.
Vũ Minh chỉ lo gắp thức ăn vào chén cửa Trần Ngọc Liên mà không để ý mình vừa nói gì, người bên cạnh cũng đã đen mặt.
_ Thế bây giờ em không dễ thương sao?
Nhịn đi cơn tức, Trần Ngọc Liên hỏi với giọng khó nghe làm cho Vũ Minh dừng lại động tác nhìn cô không biết nên trả lời như thế nào.
_ Làm gì có, em là dễ thương nhất, là xinh nhất.
Ngoan, ăn đi.
- đưa tay vuốt nhẹ tóc cô rồi nở nụ cười xấu còn hơn khóc.
......................
Ở Nam viên.
Bốn người đã an tọa vào bàn ăn, dì Lý sau khi bưng món cuối cùng thì quay trở lại phòng bếp, Vũ Tuyết Nhi nhìn dì Lý nói:
_ Dì Lý, dì không ngồi chung sao?
_ Dạ không, mọi người ăn trước đi ạ!
_ Đây cũng là quy tắc của Nam gia?
Cô thắc mắc nhìn anh hỏi, Lưu Á nhìn cô trả lời:
_ Không phải đâu con, dì Lý dùng bữa sau để ăn chung với những người làm khác, dì ấy cũng quen rồi.
_ Vâng.
Như hiểu ý trong lời nói của mẹ chồng, Vũ Tuyết Nhi chỉ gật đầu cho qua.
_ Ba mẹ con vẫn khỏe chứ? - Nam Thành không nhìn cô, vừa ăn vừa hỏi.
_ Ba mẹ biết ba mẹ của con hả?
_ Chúng ta là bạn.
- Nam Thành lúc này mới nhìn cô nói.
_ Ba mẹ con vẫn khỏe, tuần trước họ vừa hỏi thăm.
Nói xong cô buông đũa ý định không muốn ăn tiếp nhưng ánh nhìn lạnh lùng của người bên cạnh làm cô rùng mình.
_ Em ăn không nổi nữa rồi!
Cô nhìn anh làm nũng, nhưng có lẽ không thuyết phục được.
_ Em chỉ ăn mới một chén thôi, ăn thêm chén nữa nếu không tối trước khi đi ngủ phải uống hai ly sữa.
Thấy đàm phán không được ánh mắt cầu cứu chuyển sang người Lưu Á, ánh mắt tội nghiệp cộng với lời nói thương cảm thành công đánh gục được mẹ chồng.
_ Mẹ, anh ấy rất hay bắt nạt con.
_ Bắt nạt? Nam Phong, con học đâu ra cái thói bắt nạt vợ thế hả? Con bé ăn không nổi nữa thì thôi không ép, uống sữa ban đêm nhiều quá cũng không tốt, có nghe rõ chưa?
Lưu Á chỉ tay vào Nam Phong nói lớn đến Nam Thành ngồi bên cạnh cũng phải e dè không dám lên tiếng.
Lời nói của Lưu Á ở Nam gia rất có trọng lượng, Nam Thành thì lại sợ vợ không dám ho he nên mọi việc bà luôn giải quyết hết.
_ Con nào có bắt nạt cô ấy.
Con chỉ muốn cô ấy có da có thịt hơn tí thôi, chứ mẹ nhìn xem, đã ốm đến như vậy rồi, trước kia làm người mẫu thì con có thể không nói nhưng đã nghỉ việc thì không thể để như vậy được.
Lúc này Lưu Á và Nam Thành đều đồng loạt quan sát Vũ Tuyết Nhi.
Ánh mắt của ba mẹ chồng đều dồn về phía mình nên cô không biết nên nói gì, ngượng ngùng cúi đầu.
Lúc sau, Lưu Á mới lên tiếng hỏi:
_ Con dâu, con bao nhiêu kí thế?
_ Dạ? Con bốn mươi bốn kí ạ!
_ Không được, không được! Dì Lý.
Nghe câu trả lời của cô, Lưu Á liền gọi dì Lý từ trong phòng bếp ra.
_ Phu nhân có gì dặn dò ạ?
_ Dì mau đặt hàng những thứ đồ bổ mà trước kia tôi dùng, càng nhanh càng tốt.
_ Vâng thưa phu nhân.
- nói xong dì Lý trở lại phòng bếp.
_ Mẹ đặt những thứ đó làm gì?
Nam Phong nhìn một màn trước mắt mà không hiểu được gì, Vũ Tuyết Nhi ngồi bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.
_ Trước kia mẹ cũng như Tiểu Nhi, nhờ dùng những thứ đó mà mẹ chỉ trong một tháng mẹ đã lên được bốn mươi tám kí, cho nên con cứ yên tâm mà sử dụng.
_ Nhưng con không muốn.
_ Không muốn cũng phải muốn.
Anh phán một câu như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.
" Ủa anh, không thể nói đỡ cho vợ mình một câu hả? Muốn nuôi tôi thành heo thật sao? "
Không đo co với anh nữa, cô gật đầu đồng ý cho qua chuyện.
...
Sau bữa ăn, Vũ Tuyết Nhi và Nam Phong về phòng, đã ăn no rồi còn bị anh ép uống thêm ly sữa nên no lại càng thêm no.
Thấy anh đang ngồi ở sofa làm việc trên máy tính, cô đi lại ngồi cạnh anh hỏi:
_ Anh nói xem, tôi nên giúp Đường gia sát lập thành công với Mạc gia hay là nên giúp Mạc gia đẩy Đường gia đi trước?
Nghe câu hỏi này của cô, anh ngước nhìn người con gái anh yêu, không biết khi nào cô mới thoát khỏi hận thù này nữa.
Nhưng anh sẽ đứng sau giúp đỡ cô.
_ Em nên giúp Đường gia.
_ Tại sao?
_ Bởi vì khi cả hai sát lập thành một, em chỉ cần ở phía sau thu thập bằng chứng của Đường gia, sau đó gửi tin nặc danh cho Mạc gia khiến cho nội bộ của cả hai xung đột, chúng ta chỉ cần ngồi không ngư ông đắc lợi.
_ Đúng là bộ óc của người kinh doanh luôn thông minh.
Nhưng anh phải giúp tôi.
_ Tất nhiên.
Không giúp làm sao được? Khuya rồi, ngủ thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...