Đến tối, thấy Lộc An về siêu thị, Lý Nhụy với Lý Hàng mừng rơn.
Đặc biệt là Lý Nhụy, trông cô nàng hớn hở như phát tài vậy.
“Có chuyện gì vui thế?” Lộc An cười hỏi.
Nghe vậy, nụ cười của Lý Hàng và Lý Nhụy biến mất tăm, sau đó cả hai liếc mắt nhìn nhau, do dự hồi lâu không nói gì.
Lộc An thắc mắc nhìn họ.
Một lúc sau, Lý Hàng hạ giọng nói với vẻ mặt áy náy: “Anh Lộc à, bọn này biết hết rồi, dù đáng tiếc nhưng không sao, rồi sẽ ổn thôi.”
Lộc An nhíu mày: “Cậu nói gì vậy?”
Mắt Lý Nhụy giật giật, kéo tay áo Lý Hàng: “Em nói linh tinh gì đấy.”
Sau đó cô vui vẻ nói với Lộc An: “Không có gì đâu, nó giỡn đó anh.”
Lý Hàng phản ứng rất nhanh, cười xòa: “Anh Lộc, em nói vớ vẩn ấy mà, à ừ tụi em đi trước nha, có việc gì thì gọi điện ha.”
Nói xong, nó kéo Lý Nhụy đi luôn.
“Đứng lại.” Giọng Lộc An trở nên lạnh lùng: “Quay lại đây, nói cho rõ ràng.”
Lý Nhụy hít sâu một hơi, vỗ vai Lý Hàng: “Cố lên.”
Sau đó đi ra ngoài bỏ cậu chàng lại một mình.
Lý Hàng khóc không ra nước mắt, quay lại nhìn Lộc An với cái mặt như đưa đám: “Em sai rồi… anh Lộc, em xin lỗi…”
“Nói đi.”
“Em không nên hóng hớt chuyện riêng của anh.”
Lộc An hơi bối rối: “Cái gì?”
“Lẽ ra em không nên cứa dao vào tim anh.”
“…”
“Em không nên…”
“Câm mồm.” Gân xanh trên trán hắn giật giật, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Giải thích rõ ràng coi.”
“…” Lý Hàng nuốt nước bọt, lặp lại những gì Tiêu Viễn đã dặn hắn không được nói cho đương sự nghe.
Lộc An nghe xong, cười lạnh mấy tiếng, nghiến răng phun ra hai chữ: “Tiêu… Viễn.”
Lý Hàng thở phào, lập tức xoay người chuồn mất trong lặng lẽ.
Lộc An tức giận hút liên tiếp mấy điếu thuốc.
Còn Tiêu Viễn ở trong phòng hắt xì mấy cái liền, anh cau mày lẩm bẩm: “Thằng nào đang chửi mình thế?”
Tiêu Viễn xoa xoa cái bụng đang sôi ùng ục, tính xuống lầu ăn chút gì đó.
Vừa mở cửa thì thình lình thấy một người đang đứng ngoài cửa.
Anh giật bắn mình: “Vãi nồi!”
Tiêu Viễn trợn mắt nhìn người đứng ngoài cửa.
Sau lưng có ánh trăng, bóng người cao lớn được phủ bởi một luồng khí lạnh, tản khí áp thấp ra xung quanh.
Nhìn kỹ mới phát hiện, thế mà lại là Lộc An!
Trông Lộc An rất lạnh lùng, vừa thấy Tiêu Viễn, hàng mày đứt của hắn nhướng lên.
“Anh, anh, anh.” Tiêu Viễn kinh hãi chỉ vào hắn hồi lâu mới nói được một câu: “Anh đứng trước cửa làm chi?”
Dừng một chút đoạn lại bổ sung: “Hù chết người là không hay đâu.”
Lộc An liếc anh một cái, cười lạnh rồi vào phòng, thuận tay đẩy cửa một cái.
Cửa đóng sầm lại, khiến trái tim của Tiêu Viễn đập bùm bùm vì sợ.
Anh xoay người đứng ở cửa, nhìn bộ dáng chẳng được thiện chí lắm của Lộc An.
Thế này là tới tận nhà tính sổ hở?
Hàng mày đứt của Lộc An nhướng lên, mặt không cảm xúc, trong mắt hiện lên vài phần cảm xúc phức tạp.
Hắn thờ ơ liếc Tiêu Viễn một cái rồi điềm nhiên ngồi xuống cạnh bàn, nhàn nhã châm một điếu thuốc.
Lộc An thở ra một vòng khói, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Giải thích đi chứ?”
Điệu bộ hút thuốc của hắn vừa đẹp trai mà còn ngang ngược, Tiêu Viễn nhìn đến mơ màng, nhất thời không phản ứng kịp: “Giải thích cái gì?”
“Anh nghĩ là gì?” Lộc An hỏi ngược lại.
Tiêu Viễn nhíu mày suy tư.
Chẳng lẽ là cái hôn kia?
Anh nhìn Lộc An, thử thăm dò: “Tôi cố ý?”
Lộc An hơi khựng một chốc, kinh ngạc nhìn anh: “Tại sao?”
Câu này thật sự hơi khó trả lời.
Nếu hắn là phụ nữ, Tiêu Viễn có thể hùa theo bày trò tỏ tình.
Nhưng Lộc An là đàn ông, mà mình còn chưa xác định được xu hướng tính dục của hắn.
Nếu hắn là trai thẳng thì rất có thể hai người sẽ đánh nhau ngay tại chỗ.
Thấy Tiêu Viễn nín thinh lâu quá, Lộc An mất kiên nhẫn: “Sao không nói gì đi?”
Tiêu Viễn thở dài: “Anh muốn tôi nói gì đây?”
Lộc An cứ nhìn anh chằm chằm, dập đầu thuốc châm điếu khác, hút trong im lặng.
Hai người họ cứ trừng nhau như thế.
Khói thuốc lượn lờ trong không khí.
Tiêu Viễn chợt thấy hơi áp lực, cảm giác xấu hổ trước đó đã biến mất từ lâu, thay vào đó là hoang mang và sợ hãi.
Nếu nói như vậy, chỉ có hai kết quả, hoặc là hai người đánh nhau rồi vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa, hoặc là… Tiêu Viễn không dám nghĩ tới, anh chưa bao giờ là người lạc quan.
Nhưng với thái độ anh-không-thể-không-nói của Lộc An, anh muốn trốn cũng không thoát được.
Thây kệ.
Nói thì nói, ai sợ ai chứ.
Tôi lớn cỡ này rồi còn chưa biết sợ là gì đâu nhá.
Tiêu Viễn hít sâu một hơi, bước nhanh tới, ngồi đối diện với Lộc An, lấy ra một điếu trong hộp thuốc trên bàn, hút một hơi.
Tiếng bật lửa đặc biệt vang trong một căn phòng yên tĩnh.
Tiêu Viễn hút một hơi, mùi thuốc lá lập tức tràn ngập lồng ngực.
Anh thấy đầu óc choáng váng, Tiêu Viễn ngẩng đầu nhìn Lộc An ở đối diện.
Lộc An cũng đang nhìn anh qua làn khói, ánh mắt thật khó lường.
Một lúc sau, rốt cục Tiêu Viễn cũng mở miệng: “Anh biết tại sao tôi đào hôn không?”
“Tại sao?” Lộc An hỏi theo.
“Không thích bị kiểm soát.”
“Chỉ vậy thôi?”
Tiêu Viễn cắn môi, cụp mắt, do dự nói: “Còn vì… tôi không thích… phụ nữ.”
Lộc An không lên tiếng.
Tiêu Viễn nghe đối phương im lặng cả buổi, anh chậm rãi ngước mắt nhìn Lộc An, phát hiện ánh mắt hắn thật bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn mang ý cười.
Anh hơi bối rối: “Sao anh không ngạc nhiên chút nào?”
“Lúc đầu khá ngạc nhiên.” Lộc An dập tắt tàn thuốc.
Tiêu Viễn khó hiểu nhìn hắn.
“Thật ra tôi cũng không chắc lắm.” Lộc An nói: “Nhưng điều anh vừa nói làm tôi chắc chắn.”
Tiêu Viễn càng thêm khó hiểu: “Vậy anh đến đây để…”
Lộc An cười cười: “Anh không định giải thích chuyện anh nói với Lý Hàng chiều nay sao?”
“…”
Hóa ra hai người họ không cùng tần số.
Bản thân không đánh đã khai mà còn mua một tặng một.
Tiêu Viễn buồn bực cụp mắt, giọng điệu chán ghét: “Tôi nói nhảm đó.”
“Tại sao?” Lộc An hỏi.
Tiêu Viễn cúi đầu yên lặng hút thuốc.
Nhưng Lộc An không cho anh cơ hội trốn tránh, đi thẳng vào vấn đề: “Tiêu Viễn, có phải anh thích tôi không?”
Cơ thể Tiêu Viễn cứng đờ thấy rõ.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.
Sự im lặng thật đáng sợ.
Anh vẫn bất động, điếu thuốc trên tay tự cháy.
Mãi đến khi lửa gần chạm tới ngón tay, Tiêu Viễn mới đưa tay dập tắt tàn thuốc.
Sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lộc An.
Lộc An bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của anh.
Trên mặt hắn không có một chút sốt ruột hay chán ghét nào, thế này đã đủ cho Tiêu Viễn lấy can đảm.
Anh hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi gật đầu.
Tiêu Viễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lộc An không chớp mắt, hy vọng có thể nhìn ra điều gì đó.
Lộc An lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói với giọng ấm áp: “Vậy à, trùng hợp quá.”
Mặt Tiêu Viễn ngây ra trong giây lát.
Sau đó anh thình lình mở to hai mắt nhìn Lộc An, ánh mắt đầy khó tin.
Anh nghe thấy giọng Lộc An vang lên bên tai, vô cùng rõ ràng: “Tôi cũng thích anh.”
Tiêu Viễn bị choáng ngợp trước những lời này, anh ngơ ngác nhìn Lộc An, như bị đóng đinh tại chỗ không thể động đậy.
Tiêu Viễn đã tưởng tượng ra vô số tình huống trước đó, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng chính Lộc An sẽ tỏ tình với mình.
Loại xác suất này còn đáng kinh ngạc hơn một tấm vé số độc đắc từ trên trời rơi xuống.
Nhưng Tiêu Viễn lại sợ mình nghe lầm, muốn xác nhận lại lần nữa, cũng muốn nghe Lộc An nói lại, vì thế vội vàng nói: “Anh nói, anh cũng, anh cũng…”
Lộc An nhíu mày, vẫn ung dung nhìn anh: “Lời hay không nói hai lần.”
Tiêu Viễn vẫn còn bàng hoàng.
Mất hơn mười phút mới tỉnh lại.
Anh khẽ lẩm bẩm: “Vãi… thật…”
Rồi bổ nhào lên người Lộc An như chó, ôm chặt cổ hắn.
Thậm chí còn không nghe thấy tiếng cái ghế bị anh xô ngã.
Cơ thể Tiêu Viễn run lên, tim đập như trống trận, anh ôm cổ Lộc An thật chặt, sợ rằng mình đang mơ.
Lộc An cũng ôm anh, dùng tay phải vỗ vỗ lưng anh như an ủi.
Hai người ôm một hồi, Lộc An mới thở dài: “Anh không sợ lại xông tới đụng gãy tay tôi à.”
“… Tôi kích động quá.” Tiêu Viễn buông cổ hắn ra, ngại ngùng xoa mũi, mặt đỏ bừng.
Lại nhìn tư thế của hai người, rất mờ ám.
Vừa rồi anh không chút do dự nhào tới, ngồi luôn trên đùi Lộc An.
Mặt Tiêu Viễn “bùm” một cái đỏ chót, nhớ tới chân Lộc An còn chưa khỏi, vội vàng đứng lên, chần chờ hồi lâu mới nói: “Chân anh không sao chứ?”
Lộc An lắc đầu cười nhìn anh: “Không sao.”
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Sau vài phút, Tiêu Viễn nói: “Chờ một chút.” Sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Anh đặt nồi nước lên bếp rồi vào nhà vệ sinh lấy chậu và khăn mặt.
Lúc trước bác sĩ nói phải thường xuyên đắp nước nóng lên tay phải Lộc An.
Tiêu Viễn cảm thán đầu óc mình đang loạn cào cào mà còn nhớ được chuyện này.
Nhưng nó cũng cho anh một cơ hội để xả hơi.
Tiêu Viễn hít một hơi thật sâu để khiến mình trông bình thường một chút.
Nước nhanh chóng bốc khói, anh tắt lửa, đổ nước vào chậu đặt lên bàn trong phòng khách.
Nhìn lại Lộc An, anh thấy mình bình tĩnh hơn rất nhiều rồi.
Tiêu Viễn vắt khô khăn rồi đắp lên cánh tay Lộc An: “Nóng không?”
“Vừa phải, thoải mái lắm.” Lộc An cười với anh.
Tuy rằng trong phòng vẫn rất yên tĩnh, nhưng không còn căng thẳng như trước.
Tiêu Viễn cảm thấy rất thoải mái, mấy ngày nay đây là lần duy nhất anh thoải mái như vậy trước mặt Lộc An.
Sau khi giúp Lộc An chườm nóng, anh giúp xoa bóp một lúc.
“Đau thì nói nha.” Tiêu Viễn vừa nói vừa nắn cánh tay hắn.
“Vừa phải.” Lộc An dứt lời lại chợt nói: “Lý Nhụy chỉ thỉnh thoảng tới thăm người lớn, tôi với cô ấy không có gì.”
Não Tiêu Viễn load mất một lúc, rồi đáp một tiếng thật nhỏ.
Khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Sau khi xoa bóp tay cho Lộc An xong, Lộc An dường như không còn lý do gì để ở lại nữa.
Đêm đã khuya, phải về nhà nghỉ ngơi thôi.
“Vậy tôi đi nhé.” Lộc An đứng dậy nhìn Tiểu Viễn, sau đó đưa tay vò mái tóc quăn của anh: “Ngày mai tôi ở cửa hàng, xuống ăn cơm đi.”
“Ừ.” Tiêu Viễn cười với hắn rồi tiễn hắn ra cửa.
Kỳ thật anh rất muốn làm gì đó, nhưng hai người họ vừa mới bày tỏ tình cảm, hiện tại làm như vậy sẽ khiến anh khó ngủ.
Cho nên cuối cùng chỉ vẫy tay với Lộc An: “Mau về đi.”
Lộc An cười xoay người rời đi.
Tiêu Viễn dựa cửa nhìn bóng lưng Lộc An đi lên cầu thang, khóe miệng nhếch lên mãi không hạ xuống được.
Đến tận khi nằm lên giường rồi vẫn cảm thấy chuyện xảy ra đêm nay cứ như một giấc mơ.
Người anh thích cũng thích anh, còn bày tỏ với anh nữa.
May cỡ này thì mua vé số được rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...