Edit: Luna Tan
“Mộ Tịch”. Mạnh Vãn Đình hôn nhẹ lên trán y: “Anh biết rõ Hoàng San đang ở đâu, giờ sẽ lập tức lên đường, em ở đây chờ anh trở về”.
“Vì sao không để cho tôi đi với anh chứ?”. Y vội vàng hỏi.
Người kia thoáng chút trầm mặc: “Mộ Tịch… anh không muốn lừa dối em, lần đi này khả năng sẽ rất nguy hiểm, Hoàng San cũng không phải người đơn giản”.
“Nhưng tôi rất muốn được nhìn thấy Tiểu Tĩnh ngay bây giờ”.
“Lần này không được!”. Mạnh Vãn Đình cường ngạnh nói.
“Nếu như vạn nhất có chuyện gì, em ở lại đây, ít nhất con bé vẫn còn cần em, không giống như anh…”
Mạnh Vãn Đình bỏ dở câu nói kế tiếp, đôi mắt thấm đẫm bi ai nhìn y.
Lâm Mộ Tịch trong lòng xiết chặt, muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào… Một hồi lâu y mới lên tiếng: “Cũng được, vậy anh… nhất định phải chú ý bảo trọng”.
Mạnh Vãn Đình gật đầu, gọi Chu Cẩm Hoa đến dặn dò vài câu rồi quay lại mỉm cười với y.
“Tiễn anh ra cửa được chứ?”
“Giờ sẽ đi luôn sao?”. Tuy rằng y rất hy vọng có thể nhanh chóng được nhìn thấy Tiểu Tĩnh, thế nhưng khi nghe Mạnh Vãn Đình nói muốn đi ngay lập tức, trong lòng vẫn là có chút lo lắng.
“Anh không ở lại dưỡng thương trước đã sao?”
“Mấy vết thương nhỏ đó không có gì đáng ngại”.
Hai người cùng nhau bước đến cửa, anh quay đầu ôn nhu nói: “Mộ Tịch, đêm qua đã bắt em phải chịu thiệt rồi”.
“… Sao lại nói mấy lời này…”
“Tin tưởng anh một lần cuối, anh sẽ tận lực giúp em… trở lại cuộc sống như trước”
Người kia quay lưng về phía y, dáng người cao lớn in xuống mặt đất cô đơn đến tịnh mịch, cũng không đợi cho y trả lời đã kéo cửa xe đi mất.
“Mạnh Vãn Đình!”. Y đột nhiên lên tiếng.
“Sao vậy?”
Không hiểu sao trong nội tâm lại cảm thấy chút ấm ấp, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra một nụ cười: “Mạnh Vãn Đình, an toàn cùng Tiểu Tĩnh trở về… Em cần anh”.
Mạnh Vãn Đình ngồi trong xe nhìn y, ánh mắt long lanh tràn ngập hơi nước. Anh tự giễu cười cười nói: “Mộ Tịch, em thật tốt…” rồi cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Chiếc ô tô rất nhanh phóng đi mang theo Mạnh Vãn Đình cùng Lý Tấn không rõ đến nơi nào…
Y nhìn lớp tro bụi tản mát trong không khí, trái tim phảng phất trống rỗng như đánh mất điều gì.
“Mộ Tịch, để tôi phái người đưa cậu trở về”. Chu Cẩm Hoa không biết đứng phía sau từ lúc nào bỗng dưng lên tiếng.
“Chu đại ca, lần này thật sự rất nguy hiểm sao?”
Anh cười cười nói: “Cậu như thế nào lại không tin tưởng đại ca đến vậy chứ? Chẳng lẽ cậu ấy ngay cả một cô gái cũng không đối phó nổi sao?”.
Lâm Mộ Tịch cười khổ: “Tôi biết rõ năng lực của anh ấy, chỉ là… Tiểu Tĩnh còn đang ở trong tay bọn họ, Mạnh Vãn Đình, chỉ sợ anh ấy…”.
“Mộ Tịch… cậu sẽ ở lại bên cạnh đại ca chứ?”
“Nếu như tôi đồng ý thì Tiểu Tĩnh sẽ phải tính sao đây? Những thủ hạ dưới trướng anh ấy sẽ nhìn tôi bằng con mắt như thế nào?”
Những hình ảnh thống khổ đã lâu không xuất hiện lại bỗng chốc ùa về…
Y dù sao… cũng không chỉ từng với Mạnh Vãn Đình… Ý ẻm là lúc trước còn bị mấy chục tên đàn em của anh công rape nữa đó hix
Thế nhưng cho dù ai đúng ai sai cũng không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là… hai người bọn họ có thể chấp nhận được tất cả những chuyện đã xảy ra hay không.
Chỉ cần những người kia vẫn còn tồn tại, chỉ cần căn phòng kia vẫn còn ở đó, chỉ cần hai người bọn họ ở cạnh bên nhau, nỗi thống khổ kia sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt, trở thành bức tường ngăn cách không sao phá đi được…
Có lẽ, cứ như bây giờ mới là tốt nhất…
Chu Cẩm Hoa sai người đưa y trở về. Chiếc chìa khóa lâu ngày không dùng tra vào ổ kẽo kẹt mở ra, một cỗ tro bụi dầy đặc liền ập đến.
Y về nhà.
Đồ đạc trong phòng nhuộm lên một tầng bụi mỏng, phòng ốc lâu ngày không có người ở tản mát ra mùi ẩm mốc nhàn nhạt, mọi thứ lạnh băng không một chút hơi người.
Công tắc “tách” một tiếng được bật mở, bóng đèn lập lòe vài cái mới không tình nguyện sáng.
Y lấy ra vài thứ, chuẩn bị dọn dẹp lại gian nhà.
Một năm trước, y có một gia đình hạnh phúc vợ con đề huề, có một công việc vô cùng tốt, sự nghiệp liên tục thăng tiến không ngừng, sau khi tan làm sẽ có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn, có người vợ xinh đẹp cùng đứa con gái ngoan ngoãn bé bỏng yêu thương…
Hiện tại, chỉ còn lại một mình y.
Thời gian qua đã quá quen với việc luôn có Mạnh Vãn Đình ở bên, đến khi trở về rồi… ngược lại lại cảm thấy có chút lạ lẫm.
Trong nội tâm phút chốc bực bội đến cực điểm, cây chổi trong tay thoắt cái bị ném xuống đất, y mệt mỏi ngã gục tựa vào chiếc ghế sô pha.
Bất tri bất giác lại cầm điện thoại lên bấm một dãy số quen thuộc.
“Alo, xin hỏi ai vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lễ phép hiền lành, cùng với tiếng lạch cạch gõ bàn phím quen thuộc.
“… Kiếm Bình? Mình là Mộ Tịch”
Bỗng chốc một hồi an tĩnh, rồi đột nhiên bên kia truyền đến tiếng hơi thở dồn dập.
“Mộ, Mộ Tịch? Thật tốt quá, cuối cùng cậu cũng đã trở về!”. Dung Kiếm Bình vô cùng vui sướng nói.
“Hiện tại mình đang rất khó chịu, có thể qua tìm cậu được chứ?”
“Cậu cứ ở nguyên đấy, mình sẽ lập tức qua ngay!”
Điện thoại thoáng cái bị cứt đứt, chỉ còn lại tiếng tút tút ngân dài.
Bất quá chưa đến mười phút sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa dồn dập cùng với giọng nói vô cùng quen thuộc: “Mộ Tịch, mau ra mở cửa, mình đến rồi đây!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...