Edit: Luna Tan
Từ sau cái chết của Hinh Hinh, y vẫn luôn không tin vào tay nghề giải phẫu của chính mình, cứ một mực đổ lỗi cho số mệnh mà quên mất cái thứ gọi là số mệnh ấy thực chất quá mong manh, chưa có nền khoa học nào chứng minh rằng nó tồn tại…
Y cũng chưa từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ yêu một người đàn ông, cứ luôn cho rằng đồng tính luyến ái là do trời sinh còn người bình thường sẽ không bởi bất cứ thứ gì mà thay đổi thành như vậy.
Nhưng là, lần đầu tiên chủ động ôm lấy Mạnh Vãn Đình… cũng là lúc y không bao giờ muốn buông tay ra nữa.
Có được một người ở bên lại khiến cho bản thân vui mừng, hạnh phúc đến vậy, cho dù là trong hoàn cảnh nguy hiểm đến cỡ nào…
Thì ra, đây mới chính là cái gọi là số mệnh.
“Hoàng tiểu thư”. Y nhẹ nhàng nói: “Cô tốt nhất đừng nên ép người quá đáng… Tuy tôi không rõ rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng với tính cách của Mạnh Vãn Đình mà nói, tôi cảm thấy cô không có quá nhiều phần thắng đâu”.
“… Cho dù anh ấy đang trong tình trạng như vậy?”
Lâm Mộ Tịch nghe thấy tiếng cười càn của anh trong lòng mình, tuy rất nhẹ nhưng trên tiếng khóc lóc kể lể của Hoàng San lại có vẻ phá lệ rõ ràng. Người phụ nữ trước mặt kia, ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài kiêu ngạo không biết còn chôn giấu biết bao nhiêu nỗi tuyệt vọng.
Rõ ràng đôi mắt nhìn anh là yêu thương vô bờ bến, lại muốn giả bộ như không quan tâm. Hận không thể chiếm được trái tim anh, chỉ có thể tự biến mình thành kẻ thù trong mắt người ấy.
Đeo lên lớp mặt nạ ngụy trang giả tạo để che giấu đi hết thảy đau đớn, bi thương cùng chua xót…
Lúc này đây, cô chỉ muốn là chính mình, lần đầu tiên để lộ ra cảm xúc bất lực của một người con gái, đôi mắt nhìn chăm chăm người mình yêu nằm trong lòng kẻ khác.
“Mạnh Vãn Đình, Lâm Mộ Tịch không thương anh. Cậu ấy không phải người đồng tính, điều này sẽ không bao giờ thay đổi”
Lâm Mộ Tịch hắng giọng một tiếng, nghiêm túc nói: “Đồng tính luyến ái phần lớn là do trời sinh nhưng cũng có những người bình thường sau này mới thay đổi. Tỷ dụ như hoàn cảnh gia đình, không khí xã hội, bạn bè thân thiết, v.v… đều có thể biến một người bình thường trở thành đồng tính…”.
Đột nhiên cảm giác trong phòng bất chợt yên ắng, y liền ngừng lại có chút xấu hổ nói: “Không phải tôi có ý gì khác, chỉ là mấy lời Hoàng tiểu thư vừa nói không được đúng cho lắm, tôi là bác sỹ nên mới muốn chỉnh lại đôi chút…”.
Y thừa nhận, những lời này quả thật có điểm hơi vô lý…
Mạnh Vãn Đình nằm trong lòng không nhịn được, nén đau hít không khí cười đến muốn nội thương =))
“Đừng có cười”. Y lạnh lùng quát.
Khóe mắt trông thấy Hoàng San đang đứng si ngốc chôn chân tại chỗ, không phải nhìn Mạnh Vãn Đình mà là đang nhìn hai người bọn họ.
“Vãn Đình”. Cô cười thảm một tiếng, cũng không thèm lau đi vệt nước mắt trên mặt: “Người đứng sau chuyện này thật ra chính là Lý Tấn… Vậy nên, những thứ hắn muốn đều không thể thiếu được”.
“Nhưng là… những thứ ông ta muốn, tôi thật sự không có”. Mạnh Vãn Đình cười cười nói.
“Vậy anh định bỏ mặc Tiểu Tĩnh sao?”
“Lý Tấn sẽ không dám!”
“… Vãn Đình, nếu như có gì cần phải nói, anh biết tìm em ở đâu rồi đấy”
Dứt lời, cô mở cửa bước đi, cũng giống như Tiểu Tuyết, không một lần quay đầu lại.
“Mộ Tịch, em định làm thế nào?”
“Không phải anh đã chuẩn bị kỹ rồi sao?!”
“… Em gọi Lý Tấn tới đây đi”
Lâm Mộ Tịch gật đầu, rốt cuộc anh cũng có hành động gì đó.
“Có ai ở ngoài không?”
Y vừa dùng sức đập cửa vừa hô lớn, mấy tên vệ sỹ rất nhanh đã chạy tới, Lý Tấn giống như nãy giờ vẫn đứng chờ bên ngoài liền lập tức bước vào.
“Mạnh tiên sinh có điều gì muốn nói sao?”. Hắn tủm tỉm cười.
Mạnh Vãn Đình khuôn mặt lạnh băng đáp: “Lý Tấn, những gì ông muốn, tôi đều có!”.
Nghe thấy anh trả lời như vậy khiến Lâm Mộ Tịch phút chốc cứng đờ, kinh hãi.
Vốn cứ tưởng anh có thể dễ dàng chế trụ Lý Tấn ra một đòn quyết định nào đó, ai ngờ anh lại… Cho em xin đi!!! Chồng anh dở sống dở chết đến nơi rồi còn oánh đấm cái gì nữa?!
“Tôi biết rõ Mạnh tiên sinh sẽ có quyết định đúng đắn mà”. Hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng tôi cũng có điều kiện!”
“… Được, cậu nói xem”
“Trước tiên, tôi muốn gặp mặt Tiểu Tĩnh, sau đó ông hảy thả hai người bọn họ ra”
“Không được!”. Lý Tấn nghe xong lập tức lắc đầu: “Lâm Mộ Tịch cùng con gái hắn chính là lợi thế duy nhất trong tay chúng tôi”.
“… Vậy không thả bọn họ cũng được, có thể để chúng tôi gặp mặt Tiểu Tĩnh được chứ?”
Lý Tấn suy nghĩ một chút mới trả lời: “Được”.
Trong lòng Lâm Mộ Tịch như muốn nhảy dựng lên.
Rốt cuộc cũng có thể gặp lại con gái mình, chịu đựng nhiều thống khổ như vậy, đổ biết bao mồ hôi và xương máu đến vậy… cũng chỉ vì muốn tìm lại con bé mà thôi.
“Phó Túc đang ở cùng một người của tôi, tôi cũng không rõ cậu ấy giấu Phó Túc ở nơi nào, cho nên…”
“Tôi sẽ để cậu liên lạc với tên đàn em đó”
Mạnh Vãn Đình lắc đầu: “Không được, tôi phải tự mình gặp hỏi trực tiếp, nếu không… chưa chắc cậu ấy sẽ chịu trả lời”.
“Còn điều kiện gì khác không?”
“Tạm thời không có”. Anh miễn cưỡng đáp.
“Chờ một chút!”. Y đột nhiên mở miệng giữ Lý Tấn lại.
“Cậu còn có chuyện gì?”
“… Mang cho tôi ít thuốc và băng gạc đến đây”
Sau khi nhận được hộp cứu thương, y bắt đầu ôn tập lại kiến thức áp dụng lên người Mạnh Vãn Đình, anh im lặng chịu đau đớn liếc mắt nhìn y.
“Cố gắng chịu thêm chút nữa, sắp xong rồi”. Nhìn khuôn mặt ẩn nhẫn của anh, y có chút đau lòng mà đẩy nhanh tốc độ.
“… Mộ Tịch, con gái em nhất định sẽ không có việc gì”
“Ừm…”
Lâm Mộ Tịch không nói thêm gì nữa, y tuyệt đối tin tưởng vào năng lực của Mạnh Vãn Đình. Trong phòng này chắc chắn có cài camera hay mấy thứ tương tự nên anh sẽ không thể nói quá nhiều được, nhưng trong đầu anh hẳn sẽ có vô cùng nhiều quỷ kế khác.
Người kia đột nhiên chuyển đề tài: “Mộ Tịch, những người bình thường thật sự có thể trở thành đồng tính sao?”.
“Phải”. Y gật đầu xác nhận.
Đến khi băng bó vết thương xong thì Mạnh Vãn Đình cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhìn khuôn mặt người kia cuốn đầy băng gạc, Lâm Mộ Tịch nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Y vẫn luôn cho rằng những người bình thường vì hoàn cảnh nào đó mà trở thành đồng tính thì sau khi trở lại với xã hội cũ cũng sẽ trở về với đúng tính hướng của mình…
Nhưng lần này… y sai rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...