Edit: Luna Tan
“Mộ Tịch, em không biết trong thời gian qua hai người đã xảy ra những gì…”. Cô nghẹn ngào, bất động nhìn y: “Nhưng sự thật là Mạnh Vãn Đình đã cố tình lừa gạt anh, hắn căn bản biết rõ Tiểu Tĩnh đang ở đâu… chỉ là không muốn cho anh biết mà thôi…”
“Tiểu Tuyết, Mạnh Vãn Đình sẽ không…”
“Lâm. Mộ. Tịch! Cho đến giờ anh vẫn còn cố sức bênh vực cho hắn sao?! Rõ ràng quan hệ giữa ha người chính là…”
“Đủ rồi!!”. Y không thể chịu nổi chính Tiểu Tuyết lại là người nghi ngờ mình, nhu tình như nước vì được gặp lại cô cũng vì vậy mà phút chốc tan thành mây khói.
“Anh thật sự chỉ muốn đi tìm Tiểu Tĩnh, sau đó cùng em trở về lần nữa làm lại cuộc đời mà thôi. Em tin cũng được, không tin cũng được. Anh và Mạnh Vãn Đình, dù là trước kia hay hiện tại đều không có bất cứ mối quan hệ nào hết… Cuộc sống của anh từ nay về sau, sẽ không bao giờ, xuất hiện Mạnh Vãn Đình nữa!”
Lúc chia tay ở Hồ Bắc, anh ta một câu cũng không nói. Mạnh Vãn Đình nhất định cũng muốn trở lại cuộc sống như xưa, có tiền, có quyền, hô mưa gọi gió… Y và người đó, khó mà có ngày gặp lại. Lâm Mộ Tịch thầm nhủ, cam đoan với Tiểu Tuyết.
“Được rồi, từ nay đừng nhắc đến anh ta nữa, Tiểu Tĩnh đang ở đâu? Chúng ta cùng nhau đi tìm con bé”. Y nói.
“… Đây là địa chỉ”. Tiểu Tuyết lấy ra một tờ giấy nhỏ trong ví da bên người: “Tiểu Tĩnh đang ở chỗ này”.
“Mạnh Vãn Đình có thể buông tha cho chúng ta sao?”. Cô vẫn tiếp tục truy vấn.
Nghe từ “chúng ta” ở cuối khẽ lên cao, y nhẹ nhàng mỉm cười. Sau khi tìm được Tiểu Tĩnh, một nhà ba người “chúng ta” sẽ lại là một gia đình hạnh phúc: “Người đó đã sớm buông tha cho chúng ta rồi”.
Vẻ mặt nhu hòa của Tiểu Tuyết lập tức trở nên lạnh tanh: “Lâm Mộ Tịch, vì sao anh không chịu tin em mà cứ muốn đi tin tưởng một kẻ đã đối xử với anh như vậy chứ? Hơn nữa… hắn có thể bỏ qua cho anh nhưng có thể dễ dàng bỏ qua cho em sao?”. Rốt cuộc mụ lại làm cái chuyện gì nữa vậy. Ko còn tí hảo cảm nào với Tiểu Tuyết -_-
“Tiểu Tuyết… đừng nhắc lại chuyện này nữa được không?”. Lâm Mộ Tịch khẽ cau mày, nghiêng đầu sang hướng khác.
“Được thôi, nếu anh không tin, em sẽ dẫn nhân chứng tới cho anh xem”
Cô vừa dứt lời, ngoài cửa liền xuất hiện một thân áo gió đen tuyền, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hèn mọn cùng khinh thường, còn có thêm một chút biểu hiện như đang đồng tình.
Y yên lặng nhìn Hoàng San bước tới đứng bên Tiểu Tuyết, hai người nhìn nhau cười vô cùng ăn ý.
“Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp. Ở chung một chỗ với chồng chưa cưới của tôi thấy thế nào?”. Hoàng San híp mắt tươi cười nhìn y.
“Rất tốt! Khi nào gặp lại Mạnh tiên sinh nhờ cô gửi lời chào của tôi đến anh ấy”. Y lễ phép gật đầu: “Không rõ cô đến đây có chuyện gì?”.
“Lâm tiên sinh, không phải tôi có ý muốn chọc ngoáy nhưng chuyện này quả thực Mạnh Vãn Đình có thể làm được… đúng không? Cho dù anh ấy muốn trả thù cậu nhưng cũng không nên làm tổn hại đến Tiểu Tĩnh a…”. Sắc mặt cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn không ra là nói dối hay thật lòng. Tiểu thụ đừng tin, nó lừa đấy!
Lâm Mộ Tịch yên lặng không nói gì. Hoàng San đến làm nhân chứng sao… khó trách Tiểu Tuyết lại tin tưởng tới vậy. Xem bộ dáng hai người thì có lẽ không phải mới quen biết ngày một ngày hai, Tiểu Tuyết dường như đã hoàn toàn tín nhiệm người này.
“Hoàng tiểu thư, cám ơn cô đã giúp đỡ Tiểu Tuyết trong thời gian qua. Hiện tại tôi đã trở về, cũng không khiến cô phải hao tâm tổn trí nữa”. Dứt lời liền kéo tay Tiểu Tuyết đi. Bất luận là như thế nào cũng không thể để cô ở chung với người này thêm một phút nào nữa.
Thế nhưng y thật không nghĩ vừa mới chạm vào tay Tiểu Tuyết đã bị cô gạt mạnh ra.
“Mộ Tịch! Anh hãy nghe San San nói hết đi đã!”
San San?! Lâm Mộ Tịch có chút chán ghét nghiêng đầu sang hướng khác. Một Tiểu Tuyết ôn nhu, hào phóng, thấu hiểu lòng người của ngày xưa đã không còn nữa, cô bây giờ không những bất thông tình lý mà còn chẳng phân biệt được thị phi.
“Lâm Mộ Tịch!”. Tiểu Tuyết thấp giọng gọi y, thanh âm ẩn ẩn uy hiếp.
“Lâm tiên sinh, Mạnh Vãn Đình rất giỏi khiến cho người khác tin tưởng mình. Nhưng hiện tại cậu đã biết rõ mọi chuyện, vậy tại sao vẫn cứ khăng khăng tin anh ấy?”
Y đột nhiên quay đầu lại: “Hoàng tiểu thư, vậy tại sao tôi nhất định phải tin cô?”.
Hoàng San thản nhiên cười: “Bởi vì tôi không có lý do gì để hại hai người, hơn nữa…”. Cô dừng lại một chút, ai oán nói: “Tôi rất hy vọng gia đình cậu có thể đoàn tụ. Cũng không phải tôi có ý tốt gì… mà chỉ vì tôi rất yêu anh ấy”.
Ánh mắt Hoàng San rất nhanh nổi lên một tầng hơi nước, lóng lánh, ôn nhu nhìn y xen lẫn chút thê lương: “Tôi hy vọng cậu có thể rời xa Mạnh Vãn Đình”
Y yên lặng nghe người kia nói hết rồi nhìn Tiểu Tuyết. Đôi mắt cô dán chặt vào y, giống như y chính là kẻ thứ ba phá vỡ luân thường đạo lý, chia rẽ đôi uyên ương Hoàng San cùng Mạnh Vãn Đình vậy.
“Hoàng tiểu thư”. Y thở dài một tiếng: “Chuyện của cô và Mạnh Vãn Đình không có quan hệ gì với chúng tôi hết. Giờ tôi đã trở về, Tiểu Tuyết đã không cần đến cô nữa, mời cô đi cho”.
Kiên nhẫn của y lúc này chỉ còn duy nhất một phần mà thôi: “Tiểu Tuyết, em thực sự không muốn đi với anh sao?”. Nét mặt y vô cùng nghiêm túc, ngữ khí quyết đoán chưa từng có.
Tiểu Tuyết thay đổi rồi. Đi cũng tốt, không đi cũng tốt, nhưng y không thể đợi thêm được nữa. Cho dù chỉ có một mình, y cũng nhất định phải đem Tiểu Tĩnh trở về.
“Mộ Tịch, anh có biết mình đã thay đổi rồi không?”. Tiểu Tuyết đột nhiên nói. Người thay đổi là bà thì có ý!!!
“Em có ý gì?”
Tiểu Tuyết thê lương lương: “Anh xem, eo của anh nhỏ như vậy, thân thể cũng mềm yếu hơn trước rất nhiều… Ngay lúc anh ôm em vừa nãy em đã cảm nhận được…”. Tiểu Tuyết đặt tay lên eo y, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Chúng ta mới rời xa nhau không bao lâu, anh rốt cuộc mỗi ngày ở bên Mạnh Vãn Đình đã làm những gì? Anh bây giờ, đã không còn là anh trước kia nữa rồi”. Cô thống khổ, kiên quyết ngẩng đầu: “Mộ Tịch, em đi trước. Hiện tại em không muốn nói những lời này, đợi sau khi tìm được Tiểu Tĩnh rồi, em sẽ nói cho anh biết”.
Tiểu Tuyết dứt lời liền kéo Hoàng San ra ngoài trước, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
“Thì ra là cơ thể thay đổi…”. Y hụt hẩng ngồi lại xuống ghế, nhìn bóng mình in trên cửa sổ mà cười khổ.
Y chợt nhớ tới, khuôn mặt Tiểu Tuyết lúc rời đi có chút như không muốn mà Hoàng San lại ẩn ẩn đau thương.
Mạnh Vãn Đình, tôi không biết rốt cuộc anh là người như thế nào, cũng không rõ anh và Hoàng San đã xảy ra những chuyện gì… Nhưng tôi có thể nhìn ra được… cô ấy là thật lòng yêu anh.
Hoàng San đến tận cùng là vì mục đích gì mà giúp đỡ Tiểu Tuyết? Cô ta tại sao nhanh như vậy lại có thể tìm được Tiểu Tĩnh? Còn nói ra những lời như vậy với y?
Y cũng không muốn quan tâm thêm nữa…
Lâm Mộ Tịch lên xe nhắm mắt lại, gạt bỏ hết những suy nghĩ trong đầu, tâm tình kích động cảm nhận khoảng cách giữa y và tiểu bảo bối càng lúc càng gần.
Y chỉ muốn… con bé quay trở lại.
Vừa bước xuống xe là một hàng cây cổ thụ xanh rờn bao bọc đập vào mắt, chính giữa an tọa một tòa biệt thự hai tầng không lớn nhưng vô cùng khác biệt. Bãi có xanh biếc, gạch ngói đỏ au, không gian yên tĩnh sừng sững nghiêng mình trong gió.
Lâm Mộ Tịch ngốc lăng nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng bỗng chốc trùng xuống.
Căn biệt thự này… rất giống với phong cách của Mạnh Vãn Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...