“Nữ tử không đến, nước tới không đi (*).”
(*) Điển tích 《 Trang Tử * Đạo Chỉ 》: Cổ đại có một thanh niên tên Vĩ Sinh, cùng với một cô gái yêu nhau, tình cảm sâu đậm.
Một ngày, hai người hẹn nhau gặp gỡ dưới cây cầu nào đó.
Về sau, đúng lúc gặp gỡ thì thuỷ triều dâng, nước sông lên cao, cô gái kia không có tới.
Vĩ Sinh lại sống chết giữ lời hứa, chết ở dưới cầu, ôm cột cầu không buông, cuối cùng bị nước sông dìm chết.
Áo tắm Lâm Nguyệt Doanh mới mua, kiểu dây yếm màu đỏ, có thể làm tấm lưng xinh đẹp hoàn toàn lộ ra bên ngoài, phía dưới là quần bơi tứ giác màu xanh đậm viền trắng, thanh xuân dạt dào, cô liếc mắt là ưng ý, hớn hở mua về.
Đây còn là lần đầu tiên mặc.
Cô nàng và Lâm Nguyệt Doanh nhìn không chênh lệch lắm, chỉ là Lâm Nguyệt Doanh chiếm ưu thế khuôn mặt nhỏ, mới trông càng cao hơn chút.
Từ lớp 11 Lâm Nguyệt Doanh không cao thêm nữa, dừng ở con số 169, đối ngoại lúc nào cũng nhấn mạnh 170, không thể cao thêm 1 cm là đau đớn canh cánh trong lòng của Lâm Nguyệt Doanh, bình thường mua giày, cũng thường chọn đôi có hơi đệm gót, như để có vẻ cô thật sự cao hơn 170.
Hiện giờ đi chân trần, 1cm hư cấu kia hoàn toàn bại lộ.
Dưới ánh mặt trời, đôi chân thon dài thẳng tắp, sáng ngời trước mắt.
Mắt thấy Tần Kí Minh ngó qua đây, Lâm Nguyệt Doanh cất bước đi nhanh, cũng bất chấp phù hợp hay không phù hợp, tiến vào trong bể.
Gợn nước lan từng vòng từng vòng, đập thẳng tới lồng ngực Tần Kí Minh.
Anh lùi ra sau, dựa lưng trên thạch bích trong bể, ngửa mặt lên, hơi híp mắt, chăm chú nhìn màu xanh dày đặc dưới ánh mặt trời chói chang.
Vì để yên tĩnh, và cũng để sạch sẽ, bốn người đặt một cái bể tắm riêng tư, khu riêng biệt, gian tắm rửa và phòng thay đồ cũng riêng biệt, suối nước nóng lộ thiên này cũng là riêng tư.
Nhân viên phục phụ bưng rượu, nước trái cây, coca và hoa quả tới, Lâm Nguyệt Doanh ngồi trong suối nước nóng, vừa xé mặt nạ vừa nhìn Tần Kí Minh từ trong khoảng trống.
Trong tiềm thức Lâm Nguyệt Doanh đã đem Tần Kí Minh so sánh với người đàn ông nhìn thấy ngày ấy, chỉ so sánh mấy giây, cô lại thấy không đúng.
Tuy anh trai là khác phái, nhưng không thể dùng ánh mắt của người khác phái để nhìn.
Không thể cư xử với anh như đối tượng khác phái.
Lâm Nguyệt Doanh đắp mặt nạ lạnh lẽo lên mặt, hơi hơi thở nhẹ, nơi này yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng chim hót.
Còn có tiếng nói chuyện của Tống Nhất Lượng, anh ta lại nhắc tới cậu em kia của mình, hỏi Giang Bảo Châu, cô nàng và Lâm Nguyệt Doanh gần đây đi đánh tennis ở đâu? Em anh ta cũng thích…
Lâm Nguyệt Doanh ngâm một hồi, có hơi chóng mặt — bình thường cô quá chú ý chế độ ăn cũng là nhược điểm, ngâm lâu dễ bị choáng.
Nói với Giang Bảo Châu một tiếng, Lâm Nguyệt Doanh tạm thời không ngâm nữa, tắm qua một cái, vẫn mặc đồ bơi, nằm trên ghế nằm phơi nắng.
“Không sao mà.” Lâm Nguyệt Doanh khuyên cô nàng, “Không phải cậu tính xin đi học thạc sĩ ở Anh sao? Đợi cậu qua đó du học, trai ngoại quốc đẹp trai nhiều vô kể.
Không giống tớ, đời này sợ là chẳng hôn được môi Tây.”
Hồng Hồng giật dây: “Hối hận à? Vậy bây giờ cậu chuẩn bị cũng được, mới vào năm hai, đến lúc đó chúng ta cùng xin đi Anh, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Thôi không cần đâu, không thể để anh tớ ở nhà một mình, anh ấy lớn vậy rồi —”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Hơn ba mươi độ em lạnh cái gì.”
Tần Kí Minh thản thiên: “Cũng đúng, tiến bộ rồi.”
Soda vị muối có âm thanh rất nhỏ nhiều khí ga, Tần Kí Minh ngửa mặt lên uống nước.
Lâm Nguyệt Doanh nghiêng người về phía anh, cánh tay và nửa người trên đè trên tay vịn, mắt long lanh: “Không hổ là anh trai em, ngay cả mở nắp chai cũng đẹp rạng ngời.”
Tần Kí Minh nói: “Không hổ là em gái anh, ngay cả nịnh hót cũng không quên khen mình.”
Tần Kí Minh nói: “Nghe thấy ai đó tiếc nuối vì chưa hôn được môi Tây có tính là trò chuyện riêng tư không?”
Lâm Nguyệt Doanh hai tay chống mặt, đáng thương: “Em có tiếc gì đâu, mới rồi chỉ là trêu đùa… không có hôn môi Tây, em chỉ làm trò trước mặt anh trai thân yêu thôi (*).”
(*) Chơi âm
亲 (hôn) 到洋嘴 (môi Tây)
qīn dào yáng zuǐ
và 在亲爱 (thân ái) 的哥哥面前出了洋相 (làm trò)
zài qīn‘ài de gēgē miànqián chūle yángxiàng
“Nếu là giả thì tốt,” Tần Kí Minh nói, “Em ấy, từ nhỏ đã dễ bị lừa.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Em trưởng thành rồi.”
Tần Kí Minh nói: “Nhưng não em nói với anh, nó còn có không gian phát triển rất lớn.”
“Được,” Tần Kí Minh biết lắng nghe, cười nâng tay, như vô số lần đã làm, nâng tay vén mái tóc ướt sũng của cô ra phía sau, vỗ nhẹ, “Em nói hay lắm, đợi lát khen thưởng em một phiếu bé ngoan nhé.”
Lâm Nguyệt Doanh tức giận nhìn chằm chằm anh.
Tần Kí Minh nhàn nhã như thường, uống một ngụm nước nhỏ, nhưng anh không khát, chỉ chậm rãi uống.
Lâm Nguyệt Doanh phát hiện trước giờ mình chưa từng nhìn kỹ anh trai.
Vì để thuyết phục cô ngoan ngoãn chụp ảnh gia đình, Tần Kí Minh còn mua kem ốc quế cho cô ăn, kem ốc quế vỏ giòn giòn bọc lấy sô cô la và bơ, Lâm Nguyệt Doanh ăn kem, còn kem ốc quế thì chảy, sô cô la tan chảy rơi trên cánh tay cô, lại trượt xuống từng giọt tí tách, làm bẩn áo sơ mi trắng của Tần Kí Minh.
Sự ăn ý giữa hai người, nếu muốn truy xét ra cũng có ngọn nguồn.
Năm đó Lâm Nguyệt Doanh mười năm tuổi, mới chuyển tới sống bên Tần Kí Minh.
Một nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp, một học sinh mới bắt đầu học cấp ba, chắp chắp vá vá thành một gia đình.
Nửa đêm Lâm Nguyệt Doanh nhớ ông nội Tần, lại gặp ác mộng, nửa ngồi trên chân Tần Kí Minh, ôm cổ anh trai, nước mắt tí tách rơi trên áo sơ mi của anh, khóc sắp ướt hết cái áo.
Hoặc có lẽ là lúc Tần Kí Minh vỗ nhẹ lưng cô an ủi, không cẩn thận vỗ tới dây áo ngực bên trong áo phông của thiếu nữ, bao bọc lấy thanh xuân kéo léo nhạy cảm dễ đau.
Hoặc có lẽ là kỳ sinh lý không chuẩn đột nhiên ghé thăm, cô ngồi trên quần tây của anh lưu lại dấu vết âm thầm màu đỏ, lây nhiễm hoa tuyết chưa nở dần dần trưởng thành.
Ồ.
Bất kể thế nào, sau sự cố xấu hổ này, hai người muộn màng nhận ra đã không còn như xưa, bắt đầu duy trì khoảng cách giới tính.
Mặt trời trưởng thành là đường phân cách, ánh sáng phai màu, trong bóng tối, bọn họ tuyệt đối không vào phòng ngủ của đối phương.
Sau đó, vẫn là lần đầu tiên Lâm Nguyệt Doanh nghiêm túc quan sát Tần Kí Minh như này.
Yết hầu nhô lên di chuyển lên xuống theo động tác uống nước của anh.
Yết hầu sẽ có xúc cảm như nào?
Nó vẫn sẽ cứng rắn dưới sự đụng chạm của ngón tay cô ư?
Lúc anh nuốt, yết hầu sẽ chọc vào lóng tay của cô chứ?
Nếu cô dùng sức ấn xuống, nó có động không? Hay là nói, sẽ chọc vào ngón tay cô?
Đột nhiên Lâm Nguyệt Doanh muốn duỗi tay ra sờ yết hầu của anh, trong lòng cô gái cực kỳ tò mò, trong thời kỳ trưởng thành, tràn ngập tò mò với người khác phái.
Cô cũng không ngoại lệ.
Nhưng cô không dám.
Chỉ dám ở khoảng cách gần ngóng nhìn anh trai mình, may mắn cô là em gái anh, mới có thể công khai cách anh gần như vậy.
Không, không hoàn toàn là may mắn.
Thời Xuân Thu, Tề Tương Công vì ham muốn cá nhân vặn vẹo mà giết vua của một nước, tằng tịu với em gái Tề Tương; Nam Bắc triều, Tiêu Chính Đức đốt nơi ở của công chúa, dùng tì nữ dối gạt là em gái đã chết, thực tế giấu công chúa Trường Nhạc ở trong thâm cung.
Ngàn năm sử sách, tiếng xấu muôn đời.
“Không có gì,” Lâm Nguyệt Doanh vươn vai, ngáp: “Em chỉ là phơi đến buồn ngủ thôi.”
Ừm.
Chỉ là ngày hè nóng nực, nhất thời mệt mỏi, đầu óc không tỉnh táo mơ mộng hão huyền mà thôi.
Cô từng đọc Freud, khó hiểu sâu xa, nửa biết nửa hiểu, cũng biết mình có suy nghĩ như này không tính là gì, thuộc về bình thường, chẳng qua là xao động nho nhỏ thời kỳ trưởng thành.
Thẳng đến trước khi khai giảng, Lâm Nguyệt Doanh cũng không có gặp em trai trong miệng Tống Nhất Lượng.
Nghe nói cậu em kia vì một vài nguyên nhân nào đó để lỡ hành trình, phải muộn chút mới về thủ đô.
Mấy thứ này có thể làm cô xa rời suy nghĩ báng bổ xấu xa dơ bẩn.
Đợi kỳ nghỉ hè của Lâm Nguyệt Doanh kết thúc, làm sạch đầu óc, vui vẻ về nhà, đón tiếp cô, chính là người anh nghiêm khắc, và một tin sét đánh.
“Xin lỗi,” Tần Kí Minh nói, “Lần này em khai giảng, anh vẫn không thể đưa em quay lại trường.”
Lâm Nguyệt Doanh im lặng.
“Ừm,” Tần Kí Minh nói, anh nhíu mày, nghiêm mặt, “Anh rất xin lỗi.”
Lâm Nguyệt Doanh pa một tiếng, cái trán đập lên bàn: “Ôi, em đã khoe hết với bạn rồi.”
Tần Kí Minh thở dài, giơ tay, chạm vào trán cô, đặt trong lòng bàn tay, xoa nhẹ, lòng bàn tay mềm mại, nhưng giọng điệu của anh không nhân nhượng: “Hôm nay em có gõ sứt đầu cũng vô dụng.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Có phải công việc và danh tiếng còn quan trọng hơn em không?”
Tần Kí Minh: “Nghe lời.”
Lâm Nguyệt Doanh vụt một cái đứng dậy.
Cô lớn tiếng: “Tần Kí Minh, em ghét anh nhất!!!”.