Có cả mấy đứa trong lớp đi đằng sau nữa nhưng khi tới phòng y tế thì bị cô Lan đuổi về hết chỉ còn tôi và Gia Huy.
Huy nhẹ nhàng đặt tôi xuống cái ghế mà cô Lan chỉ rồi đứng sang bên cạnh tôi nhẹ giọng trấn an.
Lúc sau thì cô Lan bước vào với găng tay y tế và hộp sơ cứu rất to.
Cô đi lại gần tôi, nhìn vết thương vẫn còn đang rỉ máu rồi chậc chậc hai tiếng, hỏi: "Đi thế nào mà toét hết ra rồi, lỡ mà thành sẹo thì chết dở."
Tôi ấm ức nhìn chằm chằm chỗ bị thương, rõ ràng không phải tôi chạy ẩu hay đi đứng không nhìn đường mà!
Cô Lan lại hỏi: "Ngoài vết này còn vết nào nữa không?" Nói rồi, cô từ từ ngồi xuống rồi đeo găng tay trắng vào.
Tôi gật đầu nói còn ạ rồi chỉ vào đầu gối còn lại.
Cô nhìn sang bảo: "Có kéo lên được không? Hay cắt nhé?"
Tôi ngại có Gia Huy ở đây nên không muốn cắt, bảo để tôi tự kéo lên rồi từ từ kéo dần cái ống quần lên cao qua đầu gối.
Cũng may quần tôi là quần rộng nên cũng dễ kéo cũng dễ tránh được để không bị đụng trúng vết thương.
Vết bên này thì không nghiêm trọng lắm nhưng vẫn bị trầy và tím một mảng lớn, nhức nhối như cơn đau ấy ở tận trong xương vậy.
"Cố chịu tý nhé." Cô Lan nói xong còn chưa cho tôi thời gian chuẩn bị đã dùng nước gì đó đổ vào làm tôi giật mình kêu lên một tiếng vì đau.
Thật sự sót lắm như có axit đổ thẳng vào da ấy, cứu tôi!
Tôi nhắm mắt không dám nhìn nữa, khi đến cái bước thấm povidine vào cục bông rồi ấn vào, tôi đau đến nắm chặt tay.
Mặc dù móng tay của tôi dài, khi đâm vào lòng bàn tay sẽ có cảm giác đau nhưng tôi mặc kệ, dù sao cũng không đau bằng hai bên đầu gối của tôi.
Bỗng có một bàn tay lạnh lẽo khác chạm vào bàn tay đang nắm chặt của tôi rồi từ từ cậy từng ngón tay đang nắm chặt của tôi ra tách khỏi lòng bàn tay.
Tất nhiên bàn tay thon dài kia là của Gia Huy rồi, nhưng tôi không dám nghĩ là nó sẽ luồn bàn tay của nó vào giữa lòng bàn tay tôi rồi cúi xuống nói thầm: "Đừng bấu chặt tay mình như thế, đã bị thương rồi muốn bị thêm à? Cấu vào tay tao đi, tuỳ mày muốn làm gì cũng được."
Tôi đỏ mặt sau câu nói của Gia Huy, nó sợ tôi đau nhưng nó lại cho tôi cấu tay nó thế nào cũng được, chẳng nhẽ nó không sợ đau?
Nếu Huy đã có lòng như thế thì tôi cũng phải có dạ để không phụ lòng Huy.
Một lúc sau, khi đã rửa rồi băng bó xong xuôi thì một bên chân của tôi đã bị quấn như bó bột kín mít, chân còn lại cũng bị băng vào thành một cục đi không nổi luôn.
Còn tay Huy thì bị in hằn bốn dấu móng tay của tôi suýt thì bật máu, nhìn thấy thế tôi cũng thấy hơi có lỗi nhưng mà kệ, là nó chủ động muốn bị như thế mà.
Cô Lan dặn dò không nên đi lại quá nhiều và không bê vác đồ nặng, thêm một số món không nên ăn để vết thương mau lành nữa rồi cho chúng tôi về.
Nhưng...tôi không đứng dậy đi nổi!
Thế là Gia Huy đi tới, gõ nhẹ lên đầu tôi hỏi: "Muốn cõng hay bế đây?"
Tôi chớp chớp mắt nhìn nó, tôi không muốn cả hai luôn nhưng ngồi lì đây thì ai tiếp nên tôi đành lựa chọn: "Cõng."
Nghe tôi trả lời, nó đi tới trước mặt tôi quay lưng lại rồi khuỵ chân xuống, chắc thấy tôi mãi không có phản ứng gì nên nó vỗ vỗ lên vai mình, nhắc nhở: "Lên đi."
"Nếu không đứng dậy được thì tao bế mày như bế công chúa giống vừa nãy nhá?"
Tôi đỏ mặt vội đứng từ từ dậy rồi nhích tới chỗ Gia Huy, nó như biết tôi khó di chuyển dù chỉ khoảng cách gần nên nó xích lại gần chỗ tôi hơn.
Nó đỡ tôi lên lưng rồi đứng dậy vững vàng đi từng bước.
"Em chào cô."
"Chào cô ạ."
Bọn tôi cùng chào cô Lan rồi mới về lớp học.
Khi vào lớp đã có mấy đứa ùa ra hỏi han tình hình của tôi.
Tôi cười bảo không sao, vẫn ổn. truyện ngôn tình
Thằng Huy nhắc nhở: "Cẩn thận đụng phải chân Quỳnh Anh."
Nói thế nên bọn nó mới chịu tản ra bớt để tôi về được chỗ.
Nhi cũng đi tới chỗ tôi, vẻ mặt nó tỏ ra lo lắng nắm tay tôi xin lỗi: "Cho tao xin lỗi nhé Quỳnh Anh, tao không cố ý đâu tại mày chạy sát tao quá nên tao lỡ va phải."
What?? Nó nói gì vậy? Tôi chạy trước nó mà nó đổ thừa cho tôi là vì tôi chạy sát nó? Ý là không cố ý chứ có cố tình chứ gì, thủ đoạn vô biên!
"Hơ hơ, không sao đâu." Tôi cười nhạt nói với nó.
"Do tao đi không để ý đụng phải mày chạy đằng sau làm mày "lỡ va phải" tao, tao xin lỗi nhé."
Cái nết tôi hay khịa nên sao mà bỏ qua cho nó lần này được, nói đơn giản như vậy là quá nhẹ nhàng với nó rồi.
Tôi thấy mặt nó như bị xịt keo, nụ cười cũng dần cứng nhắc, cố cười đến là gượng gạo rồi tìm cớ để về chỗ mình.
Tôi còn nghe có người nói: "Con Nhi lại bắt đầu gây chuyện rồi đấy, chả biết gây thù oán gì với nó mà chơi ác thế."
Chà, có vẻ Nhi nổi tiếng vì cái kiểu dùng mưu hèn kế bẩn với người mình không ưa rồi nhỉ, nhưng tôi không biết bản thân đã làm gì nó cơ.
Một lúc sau thì cô Thu bước vào lớp, bọn lớp tôi dù đang nói chuyện hăng thì cũng phải về chỗ hết.
Cô biết chuyện tôi bị ngã nên quan tâm đi xuống chỗ tôi hỏi han: "Có nặng lắm không em? Đi thế nào vậy, chân con gái không được có sẹo đâu nhé."
Tôi cười cười nói không sao lần nữa, tôi không biết mình đã nói hai từ giả dối này bao nhiêu lần từ lúc mới vào lớp đến giờ rồi.
Phải mất gần 15 phút cô mới lên lại bục giảng để tiếp tục dạy học.
Gia Huy ngồi cạnh tôi vẫn luôn im lặng giờ mới nói chuyện: "Đau đến khóc luôn mà bảo không sao, thử khóc như vừa nãy cho bọn nó xem đi."
Tôi lườm nó, đanh đá nói: "Kệ tao, khóc thế mất hình tượng của tao thì sao?"
Nó cười nhướng mày nhìn lại tôi: "Mày có hình tượng gì để mất nữa? Công chúa của thế giới người lùn à?"
Tôi đập vào chân nó một cái: "Đừng xúc phạm nhau thế, hình tượng hot girl khối 11 cộng top 1 môn lý của thành phố, làm sao mà để mất hết chỉ vì mấy giọt nước mắt được?"
Tôi hất tóc đầy kiêu ngạo nhìn nó.
"Tại sao? Khóc thì sao lại mất hình tượng được?" Nó hỏi.
Đúng là bọn con trai làm sao hiểu được, không có miếng tinh tế nào.
"Tất nhiên là mất chứ trời, nước mắt nước mũi tèm lem thế thì còn gì là xinh đẹp nữa?"
Nó nhìn tôi chằm chằm, sau một phút im lặng nó lại nói tiếp, mắt vẫn không rời khỏi mặt tôi.
"Mày có khóc thì vẫn xinh như vậy thôi, chỉ là hơi giống trẻ con."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...