Ủa là dân chuyên toán dữ chưa? Sao nó nói câu nào là sặc mùi thính câu đấy vậy? Đúng là bạn thân của Tuấn Phúc có khác.
- Phạm Quỳnh Anh: Bớt đi cha, nói cái gì mà ẩn ý quá vậy, tao không hiểu được đâu.
"Rồi từ từ mày sẽ hiểu."
[...]
Sáng hôm sau, lúc tôi đang ngồi ở xích đu ngoài vườn để đợi Thảo Linh tới đón thì thấy có một bóng dáng quen quen đi từ xa.
Nhưng tôi không thích gặp phải "bóng dáng" đấy một chút nào.
Tay tôi siết chặt vào dây xích trắng lạnh lẽo, không có cảm giác đau mà chỉ thấy tức giận thôi.
"Xoài!"
Tiếng gọi lớn của Linh làm tôi giật mình, ngó một lúc khi không còn thấy "bóng dáng" kia nữa tôi mới đứng dậy đi ra cổng.
Dù bây giờ đã có thêm Thảo Linh nhưng tôi vẫn rất sợ, không cảm thấy đỡ hơn bao nhiêu hết.
Thảo Linh có nói chuyện với tôi nhưng tôi không hưởng ứng nhiệt tình như mọi khi mà chỉ ậm ừ, ánh mắt thì đảo xung quanh.
Cuối cùng nó cũng nhận ra tôi rất khác mọi khi, lo lắng hỏi: "Xoài, mày sao vậy?"
"Tao có sao đâu, tại đói thôi."
"Chưa ăn sáng à? Thế tý xuống căn tin không?"
Tôi từ chối ngay, bao biện rằng tôi có mang đồ ăn sáng với lại chân đang đau nên lười đi.
Cả quãng đường tôi luôn trong trạng thái sợ hãi, mặc dù nói tâm lý tôi đã ổn hơn nhưng tất nhiên là không thể ổn hoàn toàn được, tôi vẫn rất sợ khi lại đụng mặt bọn nó...
"Hello Quỳnh Anh, chân có ổn không?"
"Tenge tenge, ủa Quỳnh Anh tới rồi đó hả, vào đây đi, lẹ lẹ, có cái này hay lắm."
Giọng thằng Gia Huy ở chỗ ngồi của nó, lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng kéo, chân nó đau."
Bạn nam kia nghe thế thì vội buông tay ra rồi xin lỗi rối rít, tôi không trách nó tại tôi che hết cả rồi nên chắc nó quên, tôi phân biệt được đâu là vô ý đâu là cố ý.
Tôi về chỗ cất cặp sách rồi theo cậu bạn kia, à cậu ấy tên Thành Nam, tới chỗ đám con gái đang tụm năm tụm ba ở góc lớp xem có vụ gì.
Tôi tò mò không biết đang có đại hội gì ở đây mà đông thế, khi nhìn vào thì thấy có một bạn nữ đang ngồi giữa đám đông cầm bộ bài, một bạn nữ khác thì ngồi đối diện chờ đợi gì đó.
Không hiểu cái này là cái gì, tôi quay qua hỏi Nam:
"Đang làm gì đây? Chơi bài à?"
Nam cười giải thích cho tôi: "Này là trải bài tarot."
Tôi vẫn chưa hiểu cái trò này để làm gì cả: "Xem cái này để làm gì?"
"Để biết trước tương lai đó, còn xem được nhiều thứ lắm nha."
Tôi nhướng mày cười, lại có trò kiểu này nữa hả? À tôi nhớ rồi, lần trước Thảo Linh cũng kể nó xem tarot của một chị rất nổi tiếng trên instagram, rất chuẩn luôn nhưng tôi không có hứng thú nên không nhớ lắm.
Giờ trò này về tới đây luôn rồi hả?
Tôi đang vẫn mông lung lắm, cái này có đáng tin không nhỉ?
"Cái này có đúng không?"
Nam lập tức dùng ánh mắt sáng như sao nhìn tôi: "Muốn biết thì thử đi."
Nói xong thì bạn nữ kia cũng xem xong rồi, đứng lên đi ra ngoài, mặt mày của bạn kia tươi không cần tưới luôn.
Thế là tôi cũng đồng ý xem luôn, dù sao cũng không mất gì mà tôi cũng muốn thử.
Tôi ngồi xuống rồi bạn nữ kia bảo tôi bốc ba lá bài.
Tôi cũng bốc bừa ba lá rồi lật hết lên.
Bạn nữ xem tarot nhìn một lúc rồi ngẩng lên nhìn tôi rồi nói.
"Theo trải bài này tao thấy mày là người nhạy cảm và đang có một vấn đề về tâm lý khá lớn đấy, nhưng với bài này sẽ có người tới và chữa lành cho mày."
"Người này bằng tuổi mày, có thể là cùng lớp, người này cũng rất trân trọng mày và đáng tin cậy."
"Vậy nên nếu có thể, mày hãy mở lòng đi nhé."
Tôi bất ngờ há hốc mồm, ngay câu đầu tiên đã nói tôi có vấn đề về tâm lý, à tất nhiên không phải tôi bị tâm thần đâu, cái này rất đúng.
Nhưng có người chữa lành...
Bằng tuổi à? Trân trọng tôi ư? Sẽ không có người như vậy đâu.
Trong đầu thì nghĩ thế nhưng mắt tôi vẫn lia tới chỗ Gia Huy một cách vô ý.
Này là "vô ý" thật, không phải tôi có ý gì cả đâu.
Nó cũng đang nhìn tôi mặc dù có nhiều người chắn tầm nhìn nhưng bọn tôi vẫn đối mắt với nhau được một lúc.
Nó mỉm cười rồi vẫy tay với tôi, ý là gọi tôi về chỗ...thì phải?
Tôi cảm ơn bạn nữ kia rồi nhấc chân từ từ ra khỏi đám đông.
Nam hỏi: "Sao, mày thấy thế nào?"
Tôi cũng không biết phải nói là xem đúng hay không đúng, không biết thì ghép cả hai vào là phương án an toàn nhất.
"Có cái đúng có cái chưa chắc, còn cần thời gian để kiểm chứng."
"Gặp được thì quá tuyệt, chúc may mắn!"
Tôi cười tươi cảm ơn nó rồi đi về chỗ ngồi của mình.
Gia Huy hỏi han: "Chân đỡ hơn chưa?"
Tôi gật đầu nói: "Chuyện thường thôi."
Nó hỏi tiếp: "Ăn sáng chưa?"
Tôi lắc đầu.
Thế là có một cái bánh mì và hộp sữa dâu được đặt tới trước mặt tôi.
"Ăn đi này."
Tôi ngơ ngác quay qua nhìn nó, nó thấy, không để tôi hỏi gì thêm nó đã giục: "Ăn đi, không đói à?"
Sao nó biết tôi chưa ăn sáng mà mua nhỉ? Hay nó cũng xem tarot, thôi thôi tarot nào mà xem cái này.
Tôi cười híp mắt cảm ơn nó, mặc kệ đi, giờ tôi đói muốn xỉu luôn rồi.
Vừa ăn tôi vừa nghĩ tới vụ xem tarot vừa nãy, bên này thì Gia Huy đang nói chuyện với Phúc.
Vì không chú ý nên tôi không cẩn thận, lỡ bị dính tương ớt vào tay, lúc tôi đang loay hoay tìm giấy ăn thì một bịch giấy được đặt lên bàn tôi.
Tôi nâng mắt nhìn, Gia Huy vẫn đang chống cằm nói chuyện với Phúc nhưng tay này thì vẫn đẩy giấy qua cho tôi, nó nói chuyện mà vẫn để ý tới tôi đang cần gì à? Tinh tế thế...
Trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm hơn lúc mới nãy, không những không sợ hãi nữa mà còn thấy rất an toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...