Vu Chi nhíu mày, cảm thấy đây là một vấn đề rất khó trả lời.
Nếu cô nói bình thường thì sẽ gây hiểu lầm cho Đan Đan.
Nói không bình thường thì lại ủy khuất cho Tào Cảnh Ngôn rồi.
A........!
Tề Đan Đan nhìn vẻ mặt khó xử của Vu Chi, phụt cười một tiếng: "Thật là, khó trả lời như vậy sao?"
Vu Chi bưng tách cà phê uống một ngụm, nói: "Cô nói cái kia gì, là thường xuyên sao?"
Tề Đan Đan bị hỏi đến mặt có chút đỏ, mắt đảo bốn phía: "Chính là....mỗi ngày hay là cách ngày."
"Phốc." Vu Chi không nhịn được, bật cười.
Tề Đan Đan nháy mắt thẹn quá hoá giận: "Ai nha, cô nhìn xem còn có thể nói chuyện cùng cô hay không."
Vu Chi giật lấy giấy ăn che kín nửa khuôn mặt, vươn một bàn tay trấn an cô nàng: "Tôi không phải cố ý, tôi không cười."
Nói không cười, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy ý cười như cũ.
Tề Đan Đan tức giận hỏi: "Này, rốt cuộc có bình thường hay không nha, tôi đã hỏi Baidu thử rồi, trên đó nói hai ba ngày một lần, cũng có nói một tuần một lần, tôi cảm thấy không đáng tin lắm, trong mấy người bạn của tôi, chỉ có cô là có kinh nghiệm kết hôn thôi."
Vu Chi cạn lời.
Nói về kinh nghiệm ở phương diện này, Trương Giai Di không phải càng có quyền lên tiếng sao?
"Loại chuyện này phải xem cảm giác của hai người đi, hai người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thì cũng bình thường thôi."
Tề Đan Đan vẫn cau mày, hỏi: "Vậy cô cùng Sâm ca trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt cũng là như thế này sao?"
Vu Chi: "......."
Cô bất đắc dĩ giải thích: "Mỗi người một khác, đều không giống nhau."
Tề Đan Đan: "Nga, vậy được rồi."
Nói xong cô nàng còn hướng về phía Vu Chi nháy lông mày: "Thật ra tôi vô cùng tò mò Lục Bách Sâm mất khống chế sẽ có bộ dạng gì, anh ấy lúc làm việc rất trấn định, tôi không tin ở trên giường anh ấy còn có thể bình tĩnh như vậy."
Vu Chi ngửa đầu nhìn trần nhà, thở dài một hơi.
Lại là một vấn đề không thể trả lời.
Có điều Tề Đan Đan chỉ là thuận miệng nhắc tới, thấy Vu Chi không trả lời, cũng không để ý.
"Nói đi, Tiểu Chi, tôi cảm thấy kết hôn dường như không đáng sợ như vậy, giống như còn rất thú vị."
Vu Chi đặt khuỷu tay lên bàn, bàn tay chống cằm, ngữ khí lười biếng trêu chọc nói: "Là cái gì khiến cô có ảo giác như vậy?"
Tề Đan Đan tức giận cho cô một cái xem thường: "Lúc trước, tôi sợ kết hôn là bởi vì xung quanh có quá nhiều ví dụ về các cuộc hôn nhân thất bại.
Đàn ông ấy à, chả mấy ai tốt."
"Cô xem ba tôi đi, chú tôi và cả đám bạn bên cạnh tôi nữa, chả có cuộc hôn nhân nào là hạnh phúc mỹ mãn."
Nói xong lại cảm thấy chính mình nói quá chung chung, liền nhấn mạnh: "Đương nhiên là cô không nằm trong số những người bạn không hạnh phúc đó."
Vu Chi không nói chuyện, tiếp tục nghe.
"Ba tôi, bao nuôi tận bốn tiểu tình nhân, tất cả tôi đều gặp qua rồi.
Ly hôn với mẹ tôi năm năm rồi mà vẫn chưa tái hôn, người ta đều nói ba tôi là người đàn ông si tâm, vẫn luôn nhớ đến mẹ tôi.
Thật ra không phải đâu, ông ta không nỡ bỏ cả bốn cô tình nhân kia, cũng không biết nên cho ai thành chính thất."
"Lại nói đến chú của tôi, tuy rằng chưa ly hôn cùng cô tôi, nhìn thì vẫn ân ái nhưng thật ra đã sớm chia phòng ngủ rồi.
Chưa ly hôn là do cô tôi kiên trì, nói muốn dành toàn bộ gia sản của chú cho em họ."
"Còn có cô gái lúc trước cùng chúng ta đi dạo phố, bạn tốt của Trương Giai Di ấy, cô nhìn bộ dáng tiêu xài hoang phí của cô ta đi, mặt thì giả, đầy axit hyaluronic (chất này giúp làm đầy nếp nhăn), thật ra chỉ biết đi theo mấy ông chủ mà thôi."
Vu Chi không biết nên an ủi như thế nào.
Chủ yếu là cái giới này thật sự rất loạn.
Lúc trước Lục Bách Sâm nói muốn muốn kết hôn, cô cũng đã do dự rất lâu.
Tề Đan Đan tiếp tục nói: "Có điều, hiện tại tôi nhìn đến cô cùng Lục Bách Sâm, mẹ tôi cùng cha kế, với cả ba mẹ Vu, thật nhiều người sau khi kết hôn cũng rất hạnh phúc."
"Hơn nữa trước mắt tôi với Tào Cảnh Ngôn ở chung sinh hoạt cũng không tồi."
Vu Chi nhìn vẻ mặt đắm chìm trong tình yêu của cô nàng, cười ái muội.
Thật ra nói đến sinh hoạt sau khi kết hôn, Vu Chi cảm thấy thật sự không có chỗ nào không hài lòng cả.
Tuy rằng cô là cô bé lọ lem bước vào hào môn thế gia, nhưng cha mẹ chồng đối với cô vẫn luôn thương yêu như con gái ruột.
Tuy rằng bên cạnh Lục Bách Sâm luôn có chút hoa hoa cỏ cỏ xuất hiện, nhưng anh đối với cô vẫn luôn sủng nịnh như lúc ban đầu.
Mấy năm nay cô được chiều đến nỗi tính tình trở nên có chút tùy hứng.
Thể chất cô yếu ớt, vẫn luôn không mang thai được nhưng mẹ chồng cũng không có sốt ruột thúc giục, Lục Bách Sâm càng không nói gì.
Hai tháng trước lúc cô vừa mới sinh non, tâm tình hậm hực, anh bồi bên cạnh cô cả ngày, Vu Chi từng hỏi anh: Nếu thân thể cô cứ mãi không tốt, không thể sinh con được thì sao.
Lục Bách Sâm tự lột cho cô một quả quýt, nghe xong lời này cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu: Em so với con cái quan trọng hơn.
Giống như anh đối với cái thai đã sảy không có một chút cảm tình nào vậy.
Nhưng thật ra Vu Chi biết, trong lòng anh cũng không thoải mái chút nào, nhưng vì anh quan tâm đến cảm xúc của cô nên mới không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
Nghĩ đến đây, Vu Chi lộ ra một nụ cười nhẹ: "Ừ, cuộc sống sau khi kết hôn thật ra cũng không tệ lắm."
Tề Đan Đan mím môi cười nhìn cô, vẻ mặt ái muội: "Nghĩ đến cái gì mà ý cười trên mặt như muốn tràn hết ra."
Vu Chi giận dữ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô nàng một cái: "Tôi đây là phụ họa cho cô đấy."
Tề Đan Đan hừ hừ hai tiếng: "Tôi nghe nói khoảng thời gian trước cô với Sâm ca cãi nhau."
Vu Chi khuấy cà phê, không chút để ý hỏi: "Cô nghe ai nói?"
"Còn có thể là ai, Tào Cảnh Ngôn đó."
Vu Chi trêu chọc nói: "Hai người các cô không phải mỗi ngày gặp mặt đều phải bạch bạch bạch sao, sao vẫn còn có thời gian nói về chúng tôi vậy?"
Tề Đan Đan không ngờ Vu Chi sẽ đột nhiên nói một câu như vậy, gương mặt xấu hổ đều đỏ hết cả lên.
"Cô lại nói bậy, có tin tôi đánh cô hay không."
Vu Chi nhướn mày, giả bộ vẻ mặt ủy khuất: "Cô đánh tôi làm gì, là chính cô nói nha, mỗi ngày bạch bạch bạch."
"Kia cũng không có khả năng vẫn luôn...., ai nha, sao cô phiền vậy nha."
Vu Chi cười cười, cũng không tiếp tục trêu cô nàng nữa.
Cô chỉ là không muốn giải thích chuyện cãi nhau với Lục Bách Sâm, với cả bọn họ cũng không cãi nhau, chỉ có Vu Chi đơn phương giận dỗi mà thôi.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc mới tính toán đi ăn cơm.
Lúc hai người đang thảo luận đi ăn chỗ nào thì di động của Tề Đan Đan vang lên.
Cô nàng lấy ra thì thấy, thế nhưng là Trương Giai Di gọi tới.
Tề Đan Đan cùng Vu Chi liếc nhau, nhận điện thoại.
"Alo."
"Đan đan, là tôi, Giai Di."
"Tôi biết, làm sao vậy?"
Vu Chi ngồi đói diện Tề Đan Đan, khẳng định là không nghe được Trương Giai Di nói cái gì.
Cô cũng không phải đặc biệt tò mò.
Sau khi uống hai ngụm cà phê, di động trên bàn rung lên hai tiếng, là tin nhắn WeChat.
Là Lục Bách Sâm gửi tới.
Anh đã tan tầm về nhà, kết quả nhìn đến trong nhà không có một ai, liền hỏi cô hiện tại ở đâu?
Vu Chi vừa định trả lời tin nhắn.
Bên tai liền truyền đến thanh âm của Tề Đan Đan: "Tiểu Chi, Giai Di mời chúng ta ăn cơm, có đi hay không?"
Vu Chi nhìn chằm chằm màn hình di động một bên đánh chữ, một bên lắc đầu: "Không đi, tôi về nhà ăn."
Tề Đan Đan nga một tiếng, lại một lần nữa đặt điện thoại lên tai, cùng bên kia truyền lại lời Vu Chi.
Vu Chi tiếp tục trả lời tin nhắn: Ở cùng Đan Đan.
Sâm ca: Khi nào trở về?
Vu Chi đánh ra một câu: Lập tức.
Đang muốn nhấn nút gửi.
Tề Đan Đan lại lần nữa mở miệng: "Tiểu Chi, Giai Di nói cô ấy thấy có một tiệm cơm nhà, bọn họ làm đồ ngọt không tồi, muốn đưa chúng ta đi nếm thử."
Vu Chi vừa nghe được hai chữ đồ ngọt, ngón tay liền dừng lại, ngón trỏ di chuyển từ nút gửi đến nút xoá.
Một lần nữa đánh ra một câu: Em muốn đi ăn cơm với Đan Đan, cơm tối anh ở nhà tự ăn đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Bách Sâm < điểm tâm ngọt
Lục Bách Sâm:........!
Trái cây: Thật đáng thương, đồng tình ngươi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...