Vu Chi không hề phòng bị, bị hoảng sợ, xoay người nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt, lễ phép đáp lại một câu: "Chào anh."
Hà Hàn không nghĩ tới cô sẽ bị chính mình dọa sợ, nhìn bộ dáng chấn kinh của cô, anh ta nhịn không được bật cười một tiếng.
Anh ta không nghĩ tới, vậy mà lại có người có thể ăn điểm tâm ngọt nghiêm túc đến vậy.
"Có thể mời em uống ly rượu không?"
Vu Chi không chút do dự từ chối: "Không thể."
Hà Hàn lộ ra một tia kinh ngạc: "Tại sao?."
"Bởi vì tôi rất bận."
Nói xong, Vu Chi không thèm để ý tới anh ta nữa, bưng điểm tâm đã ăn được một nửa trên tay, hướng về phía bàn đồ ngọt tiếp theo.
Hà Hàn nhìn bóng dáng tinh tế gợi cảm của coi, ngây người hồi lâu.
Mãi đến khi một người đàn ông khác duỗi tay vỗ vai anh ta, trêu chọc nói: "Nha, Hàn ca theo đuổi em gái thất bại?"
Hà Hàn nhún vai, hất tay người kia ra, nhíu mày nói: "Đừng nói bậy."
Lúc anh ta nói lời này, ánh mắt vẫn còn nhìn theo phương hướng của bóng dáng xinh đẹp kia, nhìn cô thế nhưng thay đổi bàn đồ ngọt, tiếp tục ăn, Hà Hàn chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn một hơi, phun ra không được, nuốt xuống không trôi.
Này.....đây là việc cô nói rất bận, bận ăn?
Ăn xong mấy phần điểm tâm ngọt, vẻ mặt Vu Chi mới thỏa mãn ngồi xuống một cái ghế sô pha, cầm ly nước quả uống,
Di động hơi rung một chút, cô mở ra thì thấy là tin nhắn WeChat của Lục Bách Sâm gửi tới.
Tiệc sinh nhật của Tề Đan Đan bắt đầu lúc 5 giờ, Lục Bách Sâm hơn 6 giờ mới có thể từ công ty chạy tới.
WeChat, anh lần nữa dặn dò cô ăn ít điểm tâm ngọt, ăn nhiều đối với răng cùng thân thể đều không tốt.
Vu Chi một bên ngoan ngoãn trả lời được, một bên tiếp tục đưa đồ ăn vào miệng, tiếp tục bằng mặt không bằng lòng.
Đúng lúc này, bên cạnh cô, cách đó không xa vang lên một thanh âm quen thuộc: "Hoan Hoan, món ngọt này ăn rất ngon."
Vu Chi nghe tiếng nhìn lại, liền thấy cách đó không xa phía sau sô pha của cô, Trần Tình đang cùng một cô gái nói xem món nào ăn mới ngon.
Vu Chi nhìn về phía cô ta, hơi hơi nhíu mày, trong lòng nghi hoặc: Tại sao Trần Tình lại ở đây?
Lúc cô còn đang suy nghĩ, một người đàn ông đi về phía hai người họ.
Diện mạo Trần Tình không tồi, tuy không xinh đẹp nhưng cũng được coi là thanh tú.
Người đàn ông kia cùng các cô nói chuyện một hai câu, vì có âm nhạc làm nền, hơn nữa giọng bọn họ lại không lớn, cho nên Vu Chi không nghe rõ họ nói cái gì, nhưng cô thấy được người đàn ông kia cùng Trần Tình thêm WeChat của nhau.
Ý tứ này, rất rõ ràng, có điều.
Chờ người đàn ông kia đi rồi, Vu Chi đứng lên, cầm túi đến chỗ Trần Tình cùng cô gái kia.
Trần Tình đang bị cô gái bên cạnh trêu chọc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Cảm nhận được bên cạnh có một người đi tới, cô ta ngẩng đầu nhìn lại, thấy rõ người đi đến, kinh hô một tiếng: "Tiểu Chi?"
Cô gái bên cạnh Trần Tình hỏi: "Hai người...quen biết sao?"
Không đợi Trần Tình mở miệng, Vu Chi đã đoạt trước, cười lắc đầu: "Không quen biết."
Nói xong, Vu Chi đem Trần Tình từ trên xuống dưới đánh giá một lần, không nói thêm câu nào nữa, lập tức xoay người đi.
Trần Tình nhìn bóng dáng Vu Chi, cắn môi, không nói gì, có điều nhìn điểm tâm ngọt tinh xảo trước mặt, cũng chẳng muốn ăn nữa.
Nhìn Vu Chi đã đi xa, cô ta cắn chặt răng, quay đầu nói với cô gái bên cạnh: "Hoan Hoan, cô ăn trước đi, tôi đi toilet."
Nói xong liền đuổi theo phương hướng của Vu Chi.
Thật ra Vu Chi đi không xa, ở ngoài hành lang khách sạn, quay lưng về phía cửa phòng tiệc, đôi tay đặt trên lan can, nhìn cảnh sắc bên ngoài, chờ người phía sau đuổi theo.
Không đến mười phút, đằng sau đã truyền đến giọng nói của Trần Tình: "Tiểu Chi."
Vu Chi không quay đầu lại, cũng không để ý đến cô ta.
Mãi đến khi Trần Tình đến bên cạnh cô, Vu Chi mới mở miệng hỏi: "Chị là bạn của Đan Đan à?"
Trần Tình nghe cái tên xa lạ này xong, cũng không nói gì.
Đôi tay đan vào nhau, thể hiện sự khẩn trương trong lòng cô ta.
Vu Chi tiếp tục nói: "Nếu không thân với chủ tiệc sinh nhật, tại sao chị còn đến tham gia?"
Một câu hỏi khiến mặt Trần Tình nóng rát.
Thật ra lúc trước, cô ta thực không biết chủ tiệc là ai, là Hoan Hoan nói hôm nay là sinh nhật bạn cùng lớp, Trần Tình liền để cô ta mang mình đến đây.
Nhưng cô ta không đoán được, Vu Chi cũng ở đây.
"Em nhớ rõ chị học đại học có quen bạn trai."
Vu Chi ngữ khí đạm nhiên, nhưng lời nói ra lại đọng lại trong lòng Trần Tình.
Trần Tình không trả lời.
Vu Chi lại hỏi: "Chia tay?"
Trần Tình vẫn như cũ không nói lời nào, qua một hồi lâu, cô ta mới hít sâu một hơi mở miệng giải thích: "Chuyện không phải như em nghĩ đâu, chị chỉ muốn đến xem một chút thôi."
"Xem có gặp rùa vàng không à?" Vu Chi tiếp tục đâm một dao.
"Em nhớ lúc trước bác cả còn ghét bỏ bạn trai chị không phải người địa phương, hơn nữa gia cảnh không tốt.
Vì thế mà chị còn làm loạn muốn bỏ nhà đi, mới có mấy tháng ngắn ngủn, làm sao vậy, không thích người ta nữa?"
Trần Tình sắc mặt tái nhợt, đôi mắt có chút ướt át.
Vu Chi nhìn bộ dáng này của cô ta, thầm thở dài một hơi, ngữ khí cũng mềm đi: "Là bác cả bảo chị tới."
Trần Tình do dự hai giây, gật gật đầu.
"Bởi vì tiền."
Trần Tình tiếp tục gật đầu.
"Có phải bác cả nói, bà dù có chết ở bên ngoài cũng không tìm tới chỗ em mượn tiền, miễn cho em nhìn vào nhà rồi chê cười."
Trần Tình do dự hai giây, lại lần nữa gật gật đầu.
"Cho nên bác cả đây là muốn chị bán mình đổi tiền cho chị gái sửa mặt?"
Nghe xong những lời này, Trần Tình thật sự không kiềm chế được nữa, nước mắt lả tả rơi xuống, lắc đầu hô to: "Không phải, mới không phải, mẹ chị không phải nói như vậy."
Vu Chi mặt vô cảm nhìn cô ta, trong miệng nói ra lời tàn nhẫn: "Nhưng bà ta chính là làm như vậy."
Trần Tình đã hơn hai mươi tuổi, sao có thể không hiểu hành động của mẹ có ý tứ gì.
Nhưng cô ta có thể làm gì bây giờ, chị gái mỗi ngày mang khẩu trang trốn trong phòng không thấy người, cả mặt vặn vẹo, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Hiện tại Trần Hâm ở nhà không phải khóc lóc thì chính là gào thét, mỗi ngày không ăn không uống chỉ nghĩ đến việc tự tử.
50 vạn, đối với bọn họ không phải là số tiền nhỏ.
Vu Chi nhìn Trần Tình đang ngồi xổm trên mặt đất, chậm rãi mở miệng: "Em chỉ không muốn chị lầm đường lạc lỗi."
Trần Tình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô gái xinh đẹp, sạch sẽ đứng trước mặt.
Ngữ khí kiên định: "Nhưng chị không có lựa chọn nào khác."
Nghe được lời này của Trần Tình, Vu Chi mím môi, không hề nhiều lời, xoay người trở về bữa tiệc.
Nước mắt của Trần Tình giống như miệng cống mới được thông, vỡ òa khiến lớp trang điểm tinh xảo nát bét.
Trở về phòng tiệc, Vu Chi khẽ thở dài một hơi, lấy một ly rượu vang từ người phục vụ, ngồi im lặng ở một góc từ từ nhấm nháp.
Hiện tại thấy một nhà Trần Hâm so với cô còn xui xẻo và đáng thương hơn.
Nhưng nếu Trần Hâm giở trò thành công, nói không chừng kết cục của cô còn không bằng bọn họ.
Rốt cuộc đau lòng, vậy thật sự tâm như tro tàn.
Nghĩ vậy, Vu Chi đối với bọn họ, một chút đồng tình cũng không có.
Một ly rượu vang xuống bụng, di động đặt trên bàn hơi rung.
Cô vừa cầm lên thì thấy, vậy mà lại là yêu cầu kết bạn của WeChat.
Ảnh đại diện là một chiếc siêu xe, cái tên lại càng khí phách: Nghèo chỉ còn tiền.
Vu Chi xem xong còn ghét bỏ bĩu môi, từ chối.
Nhưng đối phương rất nhanh lại gửi yêu cầu thêm bạn tốt.
Vu Chi lại lần nữa từ chối.
Ngươi đến ta đi cứ thế hơn chục lần.
Vu Chi bị làm cho bực bội không thôi, không từ chối nữa, nhấn đồng ý xong đặt lại điện thoại xuống bàn.
Lại lấy thêm một ly Cocktail từ người phục vụ, uống một ngụm, vị ngọt lan tỏa, hương vị không tồi.
Vu Chi lập tức đem lời cảnh cáo không được uống rượu lúc trước của Lục Bách Sâm vất ra sau đầu.
Trong lòng tự thôi miên, cái này không phải là rượu thuần nguyên chất, hơn nữa, cô cũng chỉ uống một chút mà thôi.
Cô cứ như vậy nghĩ, lại nâng cốc uống một ngụm, uống xong còn bẹp bẹp miệng, đánh giá, rồi lại uống một ngụm....!
Không mất bao lâu, một chén rượu nữa lại xuống bụng.
Vu Chi chớp chớp mắt, cảm giác bốn phía vẫn rõ ràng, cô buông ly rượu xuống, trong miệng lẩm bẩm một câu: "Sâm ca lại lừa mình, rượu này không say mà."
Đang nói, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, một người đàn ông dáng người thon dài, diện mạo anh tuấn đi đến.
Anh mặc tây trang đen, một tay đút túi, tay trái cầm di động.
Con ngươi thâm thúy nhìn một vòng quanh phòng tiệc, cuối cùng dừng lại trên người một cô gái.
Vu Chi ngồi ở trên ghế cao, ghé vào trên bàn, một tay chống cằm, hướng về anh cười mị hoặc.
Anh cất bước đi về phía cô, quanh thân phát ra khí tràng cường đại khiến người khác không thể bỏ qua.
Làm cho không ít ánh mắt phải chuyển hướng.
Lục Bách Sâm lại giống như không nhận thấy điều gì, vừa đi vừa cởi cúc áo.
Vu Chi thấy chồng mình đi tới, sắc mặt có chút khó coi, cô mới nhận ra mình vừa uống rượu xong.
Vừa định đứng dậy chạy trốn, một thân ảnh đã nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cô, trong chớp mắt, cô bị áo khoác tây trang trùm kín mít.
Bên tai truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của anh: "Vu Chi, em lại ngứa da đúng không?"
Gợi cảm như vậy cho ai xem.
Đầu óc Vu Chi vẫn còn tính là thanh tỉnh, còn biết tươi cười nịnh nọt anh: "Cho anh xem nha."
Nói xong còn vươn hai ngón trỏ móc lấy thắt lưng của anh, làm nũng nói: "Đẹp sao?"
Hầu kết Lục Bách Sâm lên xuống kích động, thấp giọng răn đe một câu: "Trở về lại dạy dỗ em."
Anh để cô mặc áo khoác tây trang của mình.
Bốn phía có không ít người đang nhìn lại đây, châu đầu ghé tai thảo luận về mối quan hệ cùng thân phận của cô với Lục Bách Sâm.
"Ai nha, cô không biết anh ta là ai đâu, thiếu gia của tập đoàn Thụy Hoa, có ba là chủ tịch Thụy Hoa, còn anh ta hiện tại cũng là tổng giám đốc tập đoàn Thụy Hoa.
Không chỉ lớn lên đẹp trai mà năng lực còn rất mạnh, mới vào công ty được 3, 4 năm mà đã lập được không ít công trạng.
Dù mới 28 tuổi nhưng giá trị con người đã lên đến hàng trăm triệu."
"Tin tức kết hôn hai năm trước của anh ta khiến cả cộng đồng mạng chao đảo đấy."
"A, trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi."
"Ai nói không được đâu."
"Vậy người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai?"
"Cái này tôi cũng không biết."
"Lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc không phải anh ta bao nuôi tình nhân đâu nhỉ."
"Nếu thật sự là tình nhân mà cứ như vậy dẫn theo thì anh ta cũng to gan thật, không sợ bị vợ nhìn thấy?"
"Ai biết được, trên mạng chưa thấy ảnh chụp cô vợ bao giờ, không biết cô ta có bộ dáng gì, chỉ biết cô ta kết hôn ba năm rồi mà vẫn chưa có thai đâu."
······
Vu Chi không tình nguyện khoác áo tây trang trên vai, đứng lên cùng Lục Bách Sâm đi tặng quà Tề Đan Đan.
Lúc đầu Vu Chi vẫn luôn tò mò không biết anh tặng Đan Đan thứ quà gì đây.
Ai biết anh lại trực tiếp lấy một túi giấy từ trong tay Tào Cảnh Ngôn đưa cho Tề Đan Đan.
Tề Đan Đan nghi hoặc nhìn anh: "Sâm ca đưa cái gì vậy?"
Mở ra vừa thấy được đồ vật bên trong, Tề Đan Đan không còn từ gì để nói.
Thế nhưng lại là một hợp đồng mà cô vẫn chưa đàm phán thành công.
Món quà này thực làm cô dở khóc dở cười.
Người ta tặng đều là vòng cổ rồi trang sức đủ cả.
Lục Bách Sâm đây lại tặng một món quà, thật đúng là có phong cách riêng.
Có điều lại đúng là thứ cô muốn nhất bây giờ.
Tặng quà xong, Lục Bách Sâm lôi kéo Vu Chi ngồi xuống một bên, nhìn đại chiêu của Tào Cảnh Ngôn.
Nhưng đợi mãi mà Tào Cảnh Ngôn vẫn không có động tĩnh gì.
Lúc này có không ít người tiến đến bắt chuyện cùng Lục Bách Sâm.
Vu Chi ngồi ở một bên nhàm chán, liền đứng dậy đi vệ sinh.
Kết quả vừa ra khỏi phòng liền nghe được góc tối bên cạnh truyền đến tiếng thở dốc nặng nề.
Vu Chi nhăn mày, muốn vòng đường khác, khóe mắt lại ánh lên một gương mặt quen thuộc.
Cô dừng bước chân, cố ý ho nhẹ một tiếng.
Hai người trong góc nhanh chóng tách ra, Vu Chi nhìn người đàn ông rút một bàn tay từ trong vạt áo sơmi của người phụ nữ, gương mặt cô ta đỏ ửng.
Trần Tình bị người đàn ông kia hôn đến đầu óc thiếu oxy, nghe được có tiếng người ho nhẹ, nhanh chóng đẩy anh ta ra, sửa sang lại quần áo của mình, ánh mắt lướt ra bên ngoài.
Kết quả nhìn thấy bóng hình xinh đẹp khoác áo khoác nam kia, ánh mắt giống như hai con dao phóng lên người cô ta.
Trần Tình nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía cô, cắn môi cúi đầu không nói lời nào.
Vu Chi thấy phản ứng này của cô ta, cũng không muốn nói nhiều, xoay người rời đi.
Cô biết, người này không cứu được nữa rồi.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Vu Chi đã dặm lại lớp trang điểm, một lần nữa trở về bữa tiệc, Lục Bách Sâm đang dựa trên sô pha, đùi phải đặt trên đùi trái, bên cạnh là mấy người Vu Chi không quen biết, đang lải nhải cùng Lục Bách Sâm nói gì đó.
Mà Lục Bách Sâm ngồi ở giữa lại mang gương mặt không cảm xúc, không có ý định mở miệng.
Mãi tới khi mấy người đàn ông kia nói xong, Lục Bách Sâm cũng chỉ gật đầu.
Kết quả mấy người kia trên mặt đầy ánh hồng, cười, cúi đầu khom lưng rời đi.
Vu Chi đi qua, lười biếng sà vào lòng anh, hỏi: "Những người đó làm gì vậy?"
"Muốn hợp tác cùng công ty của chúng ta."
"Nga" nghe thấy chuyện công việc, Vu Chi liền lười đến hỏi lại, nói sang chuyện khác: "Vừa rồi em thấy Trần Tình."
Lục Bách Sâm lầm bầm 'ừ' một tiếng: "Anh thấy cô ấy đi theo một người đàn ông rồi, đều là người trưởng thành, em đừng động, cô ấy sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình."
Nói xong, tay trái anh nâng cằm cô, thừa dịp mọi người không chú ý, hôn xuống một cái, tỏ vẻ an ủi.
Hôn xong, Lục Bách Sâm liền nhăn mày, bị con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm khiến Vu Chi chột dạ.
Cô giơ tay phải lên, ngón tay cái bóp đầu ngón tay út, nói: "Em có uống một chút, chỉ một chút xíu như vậy thôi."
Lục Bách Sâm mím môi nhìn cô, không nói lời nào.
Vu Chi chột dạ, nuốt nước bọt, dùng ngón tay nói: "Non nửa ly."
Lục Bách Sâm tiếp tục không nói lời nào.
Vu Chi bĩu môi, không vui thừa nhận: "Ai nha, một ly, một ly, em có uống một ly được chưa."
Lục Bách Sâm sắc mặt vẫn khó coi như cũ: "Rượu vang đỏ thì sao?"
Vu Chi phun ra một ngụm máu, giơ ngón cái với Lục Bách Sâm: "Sâm ca, anh lợi hại, hôn một cái là biết được em uống cái gì."
"Uống bao nhiêu?"
"Một ly."
Vu Chi dứt khoát bất chấp tất cả, thời điểm nói còn vô cùng tự tin.
Lục Bách Sâm ôm cô, cánh tay bên hông thắt chặt, tiếp tục hỏi: "Ăn bao nhiêu đồ ngọt?"
Mặt Vu Chi nháy mắt đỏ lên, không dám mở miệng.
Nói thật, vừa rồi ăn quá nhiều, cụ thể ăn bao nhiêu, cô cũng không nhớ rõ, dù sao thì cô vẫn còn cảm thấy ăn chưa no đâu.
Lục Bách Sâm nhìn bộ dáng này của cô xong liền biết kết quả.
Bất đắc dĩ thở dài.
Anh thường xuyên đi xã giao, uống không biết bao nhiêu loại rượu rồi, vị rượu vang đỏ và vị cocktail đương nhiên hôn một cái là nhận ra.
Đến lượt đồ ngọt, ngay khi Lục Bách Sâm tiến vào phòng tiệc nhìn bàn đồ ăn, tâm liền trùng xuống.
Đồ ngọt bày ra trước mặt, không có khả năng cô không ăn.
Chẳng qua vấn đề là ăn bao nhiêu.
Hiện tại xem ra, cô ăn no căng luôn rồi.
Lục Bách Sâm nhéo khuôn mặt nhỏ, tức giận nói: "Em càng ngày càng quá phận."
Vu Chi kêu thút thít, giải cứu mặt mình khỏi tay anh, đứng dậy, thở phì phì bỏ đi, ngay cả di động cũng không thèm lấy.
Hôm nay cô uống rượu, cocktail tác dụng chậm, Lục Bách Sâm thật không yên tâm để cô ra ngoài một mình liền cầm theo điện thoại đuổi theo cô ra ngoài.
Vu Chi ra khỏi khách sạn, tức giận xoa mặt, trong lòng đem Lục Bách Sâm mắng trăm ngàn lần.
Cô cứ nghĩ Lục Bách Sâm sẽ đuổi theo và dỗ dành cô như thường lệ.
Nhưng hôm nay, anh đuổi theo, không những không dỗ cô mà còn đen mặt không nói một lời nhét cô vào ghế lái phụ, khởi động xe.
Hướng này đúng là hướng về nhà.
Vu Chi nhỏ mọn lúc này thật sự có chút tức giận, ngồi ở ghế phụ, hướng về phía Lục Bách Sâm tức giận hỏi: "Này, anh làm cái gì đấy, anh cứ bỏ đi như vậy thực không lịch sự a."
Lục Bách Sâm không để ý đến cô, sắc mặt hai người, người này so với người kia còn khó coi hơn.
Vào cửa nhà, Vu Chi tức giận muốn lên tầng về phòng ngủ.
Không ngờ vừa lên được hai bậc cầu thang, cánh tay đã bị người đằng sau bắt được, kéo tới cạnh sô pha.
Vu Chi tự biết sức mình không bằng anh, dứt khoát ngồi xuống sô pha không trốn tránh.
Mặt Lục Bách Sâm như sương lạnh ném di động cho cô, ngữ khí lạnh lẽo phun ra hai chữ: "Giải thích."
Vu Chi đúng lý hợp tình nói: "Giải thích cái gì, ăn thì đã ăn rồi, điểm tâm ngọt cũng không phải là □□, ăn nhiều cũng không chết được, em không thấy mình sai ở chỗ nào cả."
"Anh không nói cái này."
Vu Chi khó hiểu liếc anh, tức giận hỏi: "Vậy anh nói cái gì?"
Lục Bách Sâm hất cằm với cô, ý bảo cô xem di động.
Vu Chi không phục mở di động ra liền thấy mười mấy tin nhắn WeChat.
Hơn nữa còn là từ một người.
Nghèo chỉ còn tiền: Em thật xinh đẹp.
Nghèo chỉ còn tiền: Có thể làm bạn bè không?
Nghèo chỉ còn tiền: Chắc là em có biết Giai Di.
Nghèo chỉ còn tiền: Anh tên là Hà Hàn, cũng là bạn của Trương Giai Di.
Nghèo chỉ còn tiền: Điểm tâm ngọt ăn ngon như vậy sao?
Nghèo chỉ còn tiền: Nhìn em vẫn luôn ăn, cũng chưa nhìn di động một chút.
Nghèo chỉ còn tiền: Lúc em uống rượu thật đáng yêu.
·······
Da dầu Vu Chi tê dại, vừa nhấc lên liền thấy sắc mặt Lục Bách Sâm đen đến cực điểm.
Cô nuốt nước bọt, ho nhẹ một tiếng, nâng lên một chút khí thế nói: "Anh nhìn em như vậy làm gì, em cũng không quen anh ta."
Lục Bách Sâm ngồi đối diện cô, mím môi, vẫn không nói lời nào nhưng đôi mắt tức giận kia hận không thể đốt cháy Vu Chi.
Chút khí thế của Vu Chi nháy mắt bị dập tắt, cô lúng túng: "Anh đừng nhìn em như vậy, em nói rồi, em không quen anh ta.
Việc quá phận duy nhất em làm chính là uống chút rượu, ăn đồ ngọt hơi nhiều mà thôi.
Loại sinh vật anh trai nhỏ này, em còn chưa kịp thông đồng."
"Bang"
Lục Bách Sâm hỏa khí càng lớn, vỗ mạnh xuống bàn trà, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn chưa kịp thông đồng?"
Vu Chi tuy biết Lục Bách Sâm tức giận cũng sẽ không động vào cô nhưng vẫn sợ tới mức cả người run lên.
"Anh hung dữ cái gì, anh cho những cô gái khác dụ dỗ anh nhưng lại không cho mấy anh trai coi trọng em sao."
"Vu Chi!"
Lục Bách Sâm tức giận bắt lấy cổ tay cô khiến Vu Chi hoảng sợ la to: "Lục Bách Sâm, có chuyện từ từ nói, không cho phép anh nhúc nhích tay a.
Hai ngày trước còn nói giữa vợ chồng với nhau cần có sự tin tưởng, anh không tin tưởng em!"
"Anh thấy em chính là thiếu dạy dỗ."
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Chi: Ăn miếng trả miếng cảm giác như thế nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...