Miệng thì hung hăng nhưng Thư Bạch vẫn để riêng quà của Quan Nhất Bắc với những người khác, cô đặt nó chung một chỗ với quà của Lâm Hiểu Hiểu.
Sắc trời dần tối, đêm khuya mang theo hơi lạnh. Bộ lễ phục của Thư Bạch mỏng manh, cơn gió thổi tới khiến cô không chịu được mà hắt xì.
"Nếu không còn chuyện gì thì lên xe đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Úc Cảnh Quy vừa nói vừa cởi áo khoác ra, "Tớ không uống rượu, để tớ đưa mọi người về."
"Được." Lâm Hiểu Hiểu đáp, nhìn sang Quan Nhất Bắc - người đã cởi áo khoác ngoài ra chỉ còn sót lại mỗi cái áo tay cụt trên người, "Cậu cũng uống rượu phải không, lên chung đi."
"Ừm." Quan Nhất Bắc cầm áo khoác trên tay, nói bâng quơ một câu, "Trời nóng thật."
Lâm Hiểu Hiểu không vạch trần hành động phản xạ tự nhiên của cậu. Cô nàng gật đầu, còn rất tốt bụng mở cửa xe cho cậu, cứ như thể cậu là một đứa tàn tật vậy.
Hôm nay là sinh nhật của Thư Bạch, nhưng không ai lại có tâm trạng phức tạp hơn Lâm Hiểu Hiểu lúc này.
Phức tạp đến độ cô nàng còn không có thời gian để đau thương vì chuyện của Trần Tư Vực.
Trên đường, hai tên đàn ông bàn luận tiếp về chuyện của chiến đội CK.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
CK nằm dưới quyền câu lạc bộ do Úc Cảnh Quy đầu tư, tất cả mọi tin tức sẽ được báo cáo cho anh ngay lập tức. Do là bạn bè quen biết lâu năm nên Úc Cảnh Quy vẫn rất có nghĩa khí muốn ém dư luận xuống giùm họ.
"Nhiều fan mắng chửi quá." Thư Bạch ở ghế trước lướt điện thoại báo cáo tình hình cho bọn họ, "Lần này Trần Tư Vực có hơi căng."
Cô xem lại đoạn ghi hình buổi thi đấu, chỉ cần hiểu một chút về những thao tác căn bản là thấy ngay Trần Tư Vực bị đội địch đè bẹp dưới lòng đất, từ di chuyển cho tới kỹ năng. Cầm lương cao nhất đội nhưng lại chơi dở tệ nhất trận.
Cư dân mạng đa số là cười nhạo cậu ta.
[Làm ông mày mắc cười ghê, ADC số một thế giới đây đó hả?]
[Ông mày có móc hết phím QWER trên bàn phím ra cũng chơi giỏi hơn nó.]
[Đoạn đi bot đó gà mà xúc phạm mắt người xem luôn.]
[Nghe đâu đằng sau CK là nhà họ Úc, có thể nghi ngờ mấy lần quán quân trước toàn là mua giải không?]
Chọn đại một cái bình luận nào cũng có thể khiến người ta tức chết.
Thư Bạch không cho Lâm Hiểu Hiểu xem, sợ cô nàng nhịn không được lấy nick lớn đi chiến với dân mạng, tới lúc đó lại phiền nữa.
"Rốt cuộc dạo này cậu ấy bị sao vậy, tạm thời bỏ qua chuyện trạng thái không ổn đi, chơi tệ như vậy rõ ràng không xem fans ra gì." Thư Bạch tò mò hỏi, "Cho dù tay có phế cũng không đến thế này chứ."
"Chắc là bạn gái mới cãi vã với cậu ấy chứ gì." Quan Nhất Bắc đoán, "Tối qua cậu ấy không ngủ nguyên một đêm, hôm nay cũng chả ăn uống gì."
Bạn gái của Trần Tư Vực rất đỏng đảnh. Quan Nhất Bắc là bạn cùng nhà nên đều thấy hết nhưng lại không tiện khuyên nhủ.
Ví dụ như Trần Tư Vực đang luyện tập với đồng đội thì bạn gái gọi đến bắt cậu ta phải livestream với cô nàng, không thì sẽ chia tay.
Khoảng thời gian này, từ mà Quan Nhất Bắc nghe nhiều nhất chính là 'chia tay". Cô nàng bạn gái đó chắc là cảm thấy bản thân xinh đẹp tuyệt trần, Trần Tư Vực không xứng với cô nàng, thường hay yêu cầu bắt bẻ vô cớ. Hai người ra ngoài đi ăn, cô nàng còn kiểm soát chế độ ăn uống của cậu ta, không cho cậu ta ăn cơm
"Giảm cân thì được nhưng không được bỏ bữa." Quan Nhất Bắc nói, "Trạng thái tối hôm nay của Trần Tư Vực nhất định có liên quan đến vấn đề cơ thể và cả cô bạn gái của cậu ta."
Thư Bạch lười biếng nhướng mắt, "Cô nàng đó não bị hư rồi hả, bị 'ngứa' phải không."
"Cậu tính làm gì?"
"Tớ chả tính làm gì, hỏi vậy thôi. Chuyện nhà người ta, tớ đâu nhúng tay vô được."
Nghe cô nói không tính nhúng tay, Quan Nhất Bắc mới yên tâm một chút rồi nói cho bọn họ nghe những chuyện mình biết được.
Bạn gái nhỏ của Trần Tư Vực là loại hotgirl mạng đáng khinh, chuyên bán hàng giả hàng nhái, móc nối với các sếp lớn của nền tảng, dựa vào độ nổi tiếng của bản thân để chèn ép những streamer mới.
Theo sự hiểu biết của cậu, cho dù Thư Bạch có nóng tính tới đâu nhưng có mặt Úc Cảnh Quy ở đây, cô cũng sẽ tém tém lại.
Thế nhưng, cóc có.
Cô không những không giả bộ thục nữ trước mặt chồng, thậm chí còn hiên ngang, hùng hổ nghiêng đầu sang hỏi Úc Cảnh Quy đang lái xe: "Giúp em một chuyện."
Úc Cảnh Quy: "Hửm?"
"Chặn sóng cô ta."
"Thư Bạch!" Quan Nhất Bắc kêu lên, "Chuyện của người ta, không liên quan tới cậu."
"Chuyện của người ta cái gì, bán hàng giả không nên bị chặn sóng sao?"
"Cậu, cậu lấy công báo thù tư."
"Tớ đang trừ hại cho dân."
Quan Nhất Bắc thấy hối hận vì đã nói cho Thư Bạch biết rồi.
Không phải cậu không muốn xử hotgirl mạng kia, mà do cậu không muốn Trần Tư Vực vì chuyện này mà trở mặt với bọn họ.
Một hotgirl mạng tầm thường không đáng để phá hỏng tình bạn nhiều năm nay giữa bọn họ.
Sau khi đến nơi, Thư Bạch xuống xe cùng hai người kia.
"Không phải kết hôn rồi hả?" Quan Nhất Bắc hỏi, "Sao còn chạy về 5101."
"Lấy đồ chứ." Thư Bạch đáp một cách dĩ nhiên, "Hơn nữa đây vốn dĩ là nhà tớ, tớ muốn ghé lúc nào thì ghé lúc đó."
Úc Cảnh Quy không biết cô lấy nhiều đồ không, bèn lên phòng cùng cô.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cửa phòng 5102 cũng mở.
Không thấy bóng người đâu, chỉ ngửi thấy mùi nước hoa sực nức.
"Em đừng đi, là anh sai rồi, xin lỗi em…"
Giọng nói của Trần Tư Vực từ bên trong vọng ra.
Bên ngoài cửa là một cô nàng hot girl mạng có đôi chân dài đang đứng trên đôi cao gót.
Cô nàng nhìn thì ốm yếu nhưng sức lại rất khoẻ, hất văng cánh tay Trần Tư Vực đang nắm lấy tay mình, không thèm liếc nhìn vào trong, "Anh có biết lần này anh gây ảnh hưởng rất lớn đến tôi không, fans của anh đến phòng livestream của tôi mắng nhiếc, doạ cho khách của tôi chạy hết."
"Xin lỗi em, anh không ngăn cản kịp thời." Giọng nói của Trần Tư Vực hèn mọn đến tột độ, "Nhưng em đừng vì chuyện này mà…"
Sự ghét bỏ trên khuôn mặt hotgirl chân dài không thèm che giấu tí nào, như thể thứ đang nắm lấy tay mình là một con cóc ghẻ, có hất thế nào cũng không rớt. Cô nàng đã sắp xếp xong mấy từ ngữ cay nghiệt trong đầu, còn chưa kịp nói ra thì thấy có người ở trong thang máy, chỉ đành nén nhịn lại.
"Yêu qua mạng không bền, chúng ta cần thời gian bình tĩnh lại." Hotgirl chân dài nói, "Hơn nữa tôi không thích anh. Dạo gần đây có rất nhiều người theo đuổi tôi, còn có fan nam tặng du thuyền cho tôi nữa, chọn đại một người cũng đều tốt hơn anh."
"Anh cũng tặng được, em muốn gì anh cũng tặng."
Hotgirl mạng khó xử chừng vài giây, không biết nên lựa lời từ chối cậu ta ra sao.
Đột nhiên, cô ta trông thấy Lâm Hiểu Hiểu.
Ngay lập tức, mũi sào chuẩn xác nhắm thẳng vào Lâm Hiểu Hiểu, hotgirl mạng chỉ cô nàng, nói: "Anh với cô ta có gian díu với nhau phải không?"
Lời vừa ra, mọi người đều ngơ ngác.
Tiếp đó, Trần Tư Vực bước từ trong nhà ra, bàn tay níu chặt bạn gái vẫn không buông. Lông mày cậu ta nhíu chặt, "Em có ý gì?"
"Cô nàng thích anh." Hotgirl mạng bình tĩnh nói, "Lúc trước không phải còn đưa cơm, hỏi han ân cần với anh sao? Nếu đã vậy thì hai người ở bên nhau đi là xong."
Nói xong, cô ta muốn bỏ đi.
Trần Tư Vực không cho: "Em nói rõ ràng đi."
"Tôi đã nói rõ lắm rồi. Bởi vì cô ta thích anh, nên là chúng ta chia tay đi."
"Ai nói cậu ấy thích anh?"
"Anh tự hỏi đi."
Lần này, hotgirl vùng hết sức rút được tay mình về. Còn Trần Tư Vực bởi vì những lời của cô ta mà rơi vào trầm tư một lúc lâu.
Bầu không khí dần dần trở nên ngượng ngập.
Lâm Hiểu Hiểu tối nay vốn đã mang tâm trạng phức tạp, hiện tại đang ngớ người trơ ra như phỗng, không nhúc nhích miếng nào. Hai tay lạnh ngắt, nhìn bên ngoài cô nàng trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đại não đã kêu rò rò như sắp nổ tung đến nơi.
Chứng kiến bạn gái mình bỏ đi, Trần Tư Vực quay sang Lâm Hiểu Hiểu, ánh mắt tế nhị kèm theo sự ngờ vực, "Lâm Hiểu Hiểu, những lời em ấy vừa nói có ý gì?"
"Tớ…"
Lâm Hiểu Hiểu cúi đầu. Cô nàng không tài nào ngờ được bí mật này lại bị lộ ra theo cách như vậy.
Bên cạnh không có ai lên tiếng giùm cô nàng.
Thư Bạch không lên tiếng, cô sợ mình làm hỏng mọi chuyện, do đó mặc dù vừa nãy có không ưa cô ả hotgirl kia thế nào, cô cũng ráng nhịn.
Nếu như cô ả hotgirl đó tác thành được cho Lâm Hiểu Hiểu với Trần Tư Vực, cô sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Nếu không được, vậy thì…
"Em ấy nói giỡn thôi phải không?" Trần Tư Vực hỏi. Cậu ta đi đến trước mặt Lâm Hiểu Hiểu và giữ lấy vai cô nàng, "Cậu đi nói với em ấy đi, giữa chúng ta không có gì cả, cậu cũng không thích tớ. Tớ không muốn em ấy hiểu lầm."
Lâm Hiểu Hiểu ngước mắt. Có lẽ là do quá mức đau lòng, cô nàng không khóc ra được một giọt nước mắt nào.
Những dây thần kinh trong cơ thể dường như tê liệt vì bị nỗi buồn khống chế.
"Cô ta nói đúng." Cuối cùng, Lâm Hiểu Hiểu vẫn nói, "Tớ thích cậu."
Trần Tư Vực không nói gì, hai tay dần buông thõng, hô hấp trở nên nặng nề. Cậu tháo kính xuống, lấy áo chùi chùi. Cả người chìm trong trạng thái ngơ ngác một hồi lâu.
Không ai biết phản ứng hiện tại của cậu là tốt hay xấu, nhưng chắc chắn là đang bất ngờ. Chỉ là không biết ngoài kinh ngạc ra, có chút gì gọi là vui vẻ không.
Thế nhưng hoàn toàn là không.
Sự thừa nhận của Lâm Hiểu Hiểu ngược lại khiến cậu ta càng thêm lúng túng.
"Xin lỗi." Lâm Hiểu Hiểu nói, "Tớ không có ý chia rẽ hai người, tớ…"
"Đừng nói nữa." Trần Tư Vực lắc đầu. Cậu không nhìn cô nàng thêm lần nào nữa, mà lựa chọn trở vô nhà lấy áo khoác
Lúc đi ra, Quan Nhất Bắc kéo cậu ta lại, hỏi, "Trễ như vậy rồi, cậu đi đâu?"
Trần Tư Vực vừa gọi điện thoại vừa nói, "Em ấy về nhà một mình không an toàn, tớ đi tìm em ấy, tối nay chắc sẽ không về đâu."
Suốt quá trình, cậu ta không nhìn Lâm Hiểu Hiểu được mấy cái.
Chịu thôi, với người mình không thích, chính là tàn nhẫn như thế đó.
Giả như cậu ta không biết Lâm Hiểu Hiểu thích mình, có thể vẫn sẽ còn sự quan tâm giữa bạn bè với nhau, vẫn sẽ chấp nhận mấy món ăn cô nàng làm.
Với họ, bạn bè không phải là một mối quan hệ có thể trở nên thân thiết hơn sau khi phá vỡ lớp giấy mỏng, mà là một sợi dây kết nối họ lại với nhau, một khi đã bị xuyên thủng, bọn họ sẽ giống như những người xa lạ.
"Hành động của cô ả hotgirl này còn tởm hơn cả Trần Tư Vực." Thư Bạch hai tay ôm ngực, lên tiếng bất bình cho Lâm Hiểu Hiểu, "Cô ta vốn dĩ chưa từng thích cậu ta, vì độ nổi tiếng mới tiếp tục ở bên nhau. Bây giờ Trần Tư Vực ảnh hưởng đến danh tiếng cô ta thì cô ta lập tức muốn đá cậu ta, còn lấy Lâm Hiểu Hiểu ra làm lý do nữa."
Lôi Lâm Hiểu Hiểu ra, hotgirl sẽ có cái lý do "bởi vì bạn trai không chung tình nên tôi mới chia tay chứ không phải tôi chê anh ấy."
"Để tớ nghĩ xem, loại người thế này nên chặn sóng luôn tối nay hay để tối mai đây." Thư Bạch khơi mào đề tài tám chuyện, "Hay là kéo búa bao quyết định đi."
Quan Nhất Bắc: "Lại kéo búa bao? Lần trước cậu thua không còn quần để mà lận lưng luôn kìa."
Thư Bạch: "Cậu bớt đi, biết tế nhị là gì không?"
Quan Nhất Bắc: "Tớ lúc nào mà chẳng tế nhị, có cậu mắt mù mới không thấy."
Thư Bạch: "Cậu mà còn cãi với tớ thì tớ xử cậu luôn đấy."
“...”
Tâm trạng Lâm Hiểu Hiểu không được vui, Thư Bạch an ủi: "Vậy tối nay tớ ngủ ở đây, không về bên kia nữa."
Úc Cảnh Quy: "Còn anh?"
Thư Bạch: "Anh ngủ với Quan Nhất Bắc đi."
Quan Nhất Bắc: "Tớ không muốn ngủ chung với một thằng đàn ông đâu, đương nhiên là cũng có thể, trừ phi cậu năn nỉ tớ."
Úc Cảnh Quy: "Cái tên ghen ăn tức ở này, tiền nhà đóng chưa?"
Quan Nhất Bắc: "... Chưa."
Úc Cảnh Quy: "Vậy tối nay cậu không có tư cách cư trú ở đây. Trừ phi năn nỉ tớ."
Quan Nhất Bắc "..."
Được lắm, cậu bị vợ chồng hai đứa này nả súng rồi.
"Tớ không sao." Lâm Hiểu Hiểu nói, cô nàng thấy ngại phải chia rẽ cặp vợ chồng mới cưới, "Chỉ là chuyện thất tình cỏn con thôi, tớ không quan tâm."
"Không quan tâm là đúng đó. Tức giận vì một tên đàn ông thối tha thật sự không đáng, chỉ tổ sinh thêm mấy bệnh như phì đại tuyến vú, tổn thương gan, rối loạn tiết dịch, loét dạ dày thôi."
Ngừng một chút, Thư Bạch lại an ủi: "Đừng có để ý cậu ta quá. Đàn ông đều là chó, ai dắt dây là theo người đó liền."
Lâm Hiểu Hiểu: "Ừ, tớ biết rồi."
"Vậy tụi mình vô nhà ngủ thôi."
Thư Bạch chuẩn bị bước vào nhà cùng Lâm Hiểu Hiểu, đột nhiên nhớ tới gì đó, cô nhảy chân sáo tới bên cạnh Úc Cảnh Quy kéo cánh tay anh, "Ngủ ngon, anh ngủ sớm nha."
Úc Cảnh Quy cười nhẹ, nắn mặt cô: "Ngủ ngon, em cũng vậy."
Thư Bạch: "Chồng ơi, hun một cái, chụt~~~"
Lâm Hiểu Hiểu: "..."
Nói này chị em, chân trước chị mới nói đàn ông đều là chó, chân sau lại "Chồng ơi hun hun chụt chụt?"
Nhìn là biết ngay tiêu chuẩn kép.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...