Tôi nghi ngờ anh thích tôi

Buổi chiều, Thư Bạch đi ăn cùng với ba Thư.
 
Ba Thư ngày thường bận rộn công việc, nhưng mỗi khi đến sinh nhật của con gái, ông đều tự xuống bếp nấu ăn. Ông nấu ăn ngon, lại có đầu bếp hàng đầu phụ giúp bên cạnh, cho nên mấy món ông làm ra món nào cũng hợp với khẩu vị của Thư Bạch.
 
Chiều tối là thời gian dành cho tiệc sinh nhật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hội trường chính của 1918 đã được bao trọn từ sớm, phục vụ đồ uống miễn phí cho khách mời, còn mời một nhóm nhạc nữ Hàn Quốc đến hát và nhảy, không khí vẫn như trước, nam nữ tụ tập với nhau rất náo nhiệt .
 
Sau khi chọn đi chọn lại, Thư Bạch cuối cùng quyết định chọn một chiếc váy màu tím tinh hà, hai bên hông xẻ tà dài đến gót chân, như ẩn như hiện mà toát lên vẻ quyến rũ gợi cảm. Làn da trắng nõn tự nhiên cùng khung người mảnh khảnh nhỏ nhắn làm bật lên ưu điểm của chiếc váy một cách trọn vẹn nhất. 
 
Hai phần ba số bạn bè có mặt ở đây không hề quen biết với Thư Bạch, là bạn của bạn, hoặc là bạn gái cũ của bạn trai cũ, đều có khả năng sẽ xuất hiện.
 
Là ai cũng không quan trọng, Thư Bạch quan tâm nhất chính là cô sẽ là người nổi bật nhất phố.
 
“Tuyệt quá chị em ơi, cậu đẹp quá đi.”
 
Lâm Hiểu Hiểu đến muộn, vừa đến là đã tuôn ra một tràng mấy lời có cánh.
 
Thư Bạch nhận lấy hộp quà sinh nhật từ tay cô, cười tươi như hoa: "Vẫn là cậu nói chuyện dễ nghe, nếu là Quan Nhất Bắc thì khẳng định cậu ấy sẽ nói tớ già thêm một tuổi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đừng để ý đến tên đó." Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục nịnh hót, vẻ mặt ghen tị, "Còn chiếc nhẫn trên tay của cậu, nếu tớ nhớ không lầm, viên đá quý trên đó từng được vương phi gì gì đó đeo nhỉ."
 
Nhắc đến chiếc nhẫn, Thư Bạch nghĩ đến Úc Cảnh Quy, vô thức nhìn xung quanh.
 
Hình như anh ấy vẫn chưa đến.
 
Tuy lo lắng có khi nào anh sẽ xử đẹp cô cái tội vẽ rùa trên trán của anh không, nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của cô, hơn nữa người đàn ông đó cũng hứa sẽ không nổi giận với cô, Thư Bạch liền cảm thấy yên tâm.
 
Vẽ con rùa lên trán cũng không có gì đáng xấu hổ, hơn nữa cô còn vẽ rất đẹp mà. 
 
"Nói cho tớ biết chi tiết, cậu ta cầu hôn cậu như thế nào?" Lâm Hiểu Hiểu tò mò, không thể chờ nổi mà hỏi, "Có giống như trình tự bình thường, quỳ một chân xuống không?”
 
Thư Bạch gật đầu.
 
“Ghen tị quá, tớ cũng muốn.” Lâm Hiểu Hiểu không nhịn được cảm thán, “Được người đàn ông mà mình thích cầu hôn, hạnh phúc quá đi.”
 
“Chị em tốt của tớ, cậu cũng sẽ có thôi.” Thư Bạch khuyên bảo, “Cậu nhìn xem, đàn ông ngoài kia nhiều như vậy, chúng ta tìm kiếm vùng trời rộng hơn, đừng mãi dính lấy một người.”
 
Lâm Hiểu Hiểu im lặng một lúc, “Hôm nay Trần Tư Vực có trận thi đấu, tớ có hơi lo cho cậu ấy.”
 
“Sao vậy.”
 
“Trạng thái của cậu ấy không được tốt.”
 
“Chắc là không sao đâu, dù gì cũng là tuyển thủ hàng đậu, sao mà mắc lỗi được, cậu ấy vẫn có thực lực mà.”

 
Thư Bạch an ủi Lâm Hiểu Hiểu.
 
Lúc này có hai cô gái đi ngang qua, nhìn bọn họ, nhỏ giọng thảo luận rồi rời đi.
 
“Đây chính là Thư Bạch sao, đúng là đẹp thật, khác hoàn toàn so với bức ảnh chụp lúc học cấp ba.”
 
“Muốn hỏi cô ấy cách giảm cân nhưng không dám, nhìn cô ấy có vẻ không dễ gần.”
 
“Bỏ đi, không chỉ là khó hòa hợp thôi đâu, cậu biết Thường Ninh không, nghe cậu ấy nói thời cấp ba thường xuyên bị bạn cùng bàn bắt nạt, không biết có phải Thư Bạch này hay không, chẳng phải hồi đó bọn họ học chung lớp à."
 
Hai cô gái không hề quan tâm liệu đương sự có nghe thấy họ hay không.
 
Thư Bạch trông có vẻ bình thường, không thèm để tâm, nhưng Lâm Hiểu Hiểu lại có chút luống cuống, nhìn về phía chị em tốt của mình, "Cái đó... Kỳ thật, trước đó trên mạng cũng có tin đồn xấu về cậu..."
 
“Tớ biết.”
 
“Cái gì? Cậu biết?”
 
“Ừm.” Thư Bạch gật đầu, sau đó nhướng mày, “ Nhưng mà biết không nhiều lắm, đều bị các cậu dìm xuống rồi.”
 
“…”
 
Lâm Hiểu Hiểu hoàn toàn không ngờ tới, những gì bọn họ tốn công làm đều là vô ích, người trong cuộc cái gì cũng biết hết rồi. 
 
“Vậy sao cậu giả vờ như không biết gì?” Lâm Hiểu Hiểu hỏi.
 
“Cậu cũng đâu có hỏi tớ.” Thư Bạch nhún vai, “ Hơn nữa hôm qua các cậu lén lén lút lút như vậy, không phải là muốn giấu tớ chuyện Úc Cảnh Quy cầu hôn sao.”
 
“Cậu ta cầu hôn cậu là vì không muốn cậu đối mặt với mấy tin tức tiêu cực đó.” Lâm Hiểu Hiểu thở dài, “Còn Quan Nhất Bắc nữa, cậu ấy cũng bảo nghệ sĩ trong công ty tạo ra một vài tin đồn để dìm chuyện của cậu xuống.”
 
“Thật ra cũng không cần đâu, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tớ.”
 
Thư Bạch không cảm thấy mấy bức ảnh thời trung học sẽ có thể gây ảnh hưởng gì đến cô của hiện tại.
 
Dù sao mọi chuyện cũng đã qua.
 
Cũng đâu phải phạm pháp hay gì, đâu cần phải xấu hổ.
 
Chỉ là bạn bè che giấu, bảo vệ cho mình khiến cô rất cảm động
 
Thư Bạch ôm Lâm Hiểu Hiểu, “Cho dù ra sao thì vẫn phải cảm ơn các cậu.”
 
Lâm Hiểu Hiểu: “Vậy cậu cũng muốn cho Quan Nhất Bắc một cái ôm sao.”
 
Thư Bạch: “Tớ không thấy cậu ấy, cậu ấy đâu rồi?”

 
Lâm Hiểu Hiểu: ‘Chắc là đang ở cùng Úc Cảnh Quy, trung tâm mua sắm vừa mới khai trương, chắc xong việc sẽ đến.”
 
Trung tâm mua sắm của tập đoàn Úc thị cũng khai trương vào ngày hôm nay, có rất nhiều người nổi tiếng được mời đến để ủng hộ, không những bên trong, bên ngoài trung tâm cũng rất náo nhiệt, khu vực lân cận chật kín người.
 
Phóng viên trong thành phố đang phát sóng trực tiếp tình hình ở trung tâm mua sắm, Lâm Hiểu Hiểu bấm vào xem bọn họ đã tiến hành tới đâu rồi.
 
Trung tâm mua sắm rất lớn, vẻ ngoài lộng lẫy, nhưng trên màn hình quảng cáo lại không chạy quảng cáo, mà đang hiển thị mấy con chữ được gõ bằng phông vàng đen mà mấy cô chú trung niên thích nhất:
 
Chúc mừng chủ tịch cầu hôn thành công.
 
“Ầy, đều là tiền không đó.” Nhìn mấy chữ này khiến trong lòng Lâm Hiểu Hiểu không khỏi cảm thán, “Vị trí tốt nhất để đặt biển quảng cáo trong thành phố lại xuất hiện 8 chữ này.”
 
Thoạt nhìn thì trông có vẻ hơi sến.
 
Nhưng khi biết được giá tiền của nó thì Lâm Hiểu Hiểu liền cảm thấy không sến nữa.
 
Cũng không biết đây là ý tưởng của ba Úc hay là của Úc Cảnh Quy nữa, cứ phải làm hoành tráng như vậy.
 
Chỉ là người qua đường không biết con dâu nhà họ Úc là ai mà thôi.
 
“Cậu nói thử xem đây là chủ ý của ai?” Lâm Hiểu Hiểu hiếu kỳ hỏi.
 
Thư Bạch tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình một lúc, vài giây sau mới nói: "Chắc là ý tưởng của bố chồng tương lai."
 
“Sao cậu biết?”
 
“Cậu nhìn xem bông hoa ở phía sau mấy chữ kia kìa.”
 
… Là mấy bông hoa lớn màu đỏ chét.
 
Lâm Hiểu Hiểu cười thành tiếng.
 
Chỉ có đàn ông đứng tuổi “thẳng tắp” mới có thể nghĩ ra một ý tưởng vừa sến vừa tốn tiền đến vậy.
 
“Xem ra bố chồng tương lai của cậu là người rất đáng yêu đó nha.” Lâm Hiểu Hiểu nói.
 
“Cái này…” Thư Bạch nhún vai, cô còn chưa gặp mặt nên không tiện lên tiếng, nhưng mà nghe qua Úc Cảnh Quy nói thì có vẻ ông là một người vô cùng nghiêm khắc.
 
Ngoài màn hình quảng cáo bắt mắt, điều thu hút lượng người truy cập chính là khách mời có mặt tối nay, trong số đó, chỉ riêng Bùi Diên đã thu hút rất nhiều người hâm mộ đến xem.
 
Sau khi Bùi Diên kết thúc bài phát biểu cho lễ khai mạc, anh đã gửi không ít lời chúc mừng đến màn cầu hôn thành công của vị chủ tịch nhà họ Úc.
 
Dù sao cũng là anh họ của mình, lời chúc mừng của anh ta tràn đầy tình cảm và chân thành.

 
Nhưng khi các phóng viên trên khán đài hỏi vợ của anh họ anh là ai, anh ta chỉ cười một cách thần bí.
 
“Đợi lúc họ kết hôn thì mọi người sẽ biết thôi.” Bùi Diên nói.
 
“Anh sẽ tham gia sao?” Phóng viên hỏi,
 
“Đương nhiên rồi.”
 
“Anh sẽ dẫn bạn gái đến tham gia cùng không?”
 
“Tôi không có bạn gái.”
 
“Vậy có người mình thích không?”
 
“Có, nhưng cô ấy không thích tôi.”
 
Cả hội trường ồ 1 tiếng.
 
Người hâm mộ càng kích động hơn.
 
Phóng viên cũng không kìm nén được tâm trạng đang dâng trào: "Có tiện cho chúng tôi biết cô gái đó là ai không?"
 
“Không thể nói được.” Bùi Diên mỉm cười, dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của anh cực kỳ quyến rũ, mang theo một cảm giác bí ẩn, khiến những người hâm mộ dưới khán đài suýt nữa hét lên.
 
Phóng viên hỏi: “Cho hỏi có thể tiết lộ tên của cô ấy có mấy chữ không?”
 
Bùi Diên nghĩ ngợi một lúc: “Ba chữ.”
 
Phóng viên hỏi tiếp: “Cho hỏi ba chữ như thế nào.”
 
Bùi Diên: “ Cấu trúc ABB.”
 
Thư Bạch, người đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động đang xem phát sóng trực tiếp, buột miệng nói: "Lâm Hiểu Hiểu."
 
Lâm Hiểu Hiểu ngờ nghệch, "Cái gì?"
 
Thư Bạch: “Cậu ấy thích cậu thật này.”
 
Lâm Hiểu Hiểu: “...Diễn viên nữ trong giới giải trí có tên kiểu ABB một đống ra đó.”
 
Thư Bạch: “Cậu nói thử cho tớ nghe coi.”
 
Trong nhất thời, Lâm Hiểu Hiểu thực sự không thể nói ra tên ai hết, nhưng cô nàng cũng cố gắng hết sức để phản bác rằng có thể cô gái mà Bùi Diên thích không ở trong ngành giải trí.
 
Mặc dù Lâm Hiểu Hiểu trông có vẻ yếu đuối và dễ bắt nạt, nhưng chuyện mà cô nàng đã quyết thì khó mà thay đổi, Thư Bạch cũng khó khiến cô nàng thừa nhận sự mập mờ giữa cô nàng và Bùi Diên. Còn về chuyện giữa bọn họ có thể phát triển không thì không phải là việc người ngoài có thể tác động.
 
“Con ngốc này, chân trời nơi đâu mà chẳng có cỏ xanh.” Thư Bạch thở dài, “Thôi bỏ đi, không nói chuyện đó nữa, chúng ta đi uống chút rượu đi.”
 
Đồ uống ở đây là do cô bao hết, nhân viên pha chế không rảnh tay được chút nào, Thư Bạch bèn tự mình đi đến quầy bar, chọn đá và chanh tươi chuẩn bị tự mình pha chế nước.
 
“Chúng ta chơi trò thượng đế tạo người đi.” Thư Bạch vui vẻ cầm lên một chai vodka cùng một cái ly rỗng, “Khi Thượng đế tạo ra khuôn mặt của Quan Nhất Bắc…”
 
Cô rót đầy nửa ly rượu.

 
“Khi thượng đế tạo ra dáng người của Quan Nhất Bắc…”
 
Cô lại rót thêm vào, gần như đầy ly rượu.
 
Lúc này, Thư Bạch lấy ống hút, lấy ra hai ba giọt rượu từ trong bình, sau đó nhỏ vào trong ly: “Khi thượng đế tạo ra bộ não của Quan Nhất Bắc... nhiều quá, nhiều quá... hai giọt là đủ rồi!"
 
Lâm Hiểu Hiểu: “... Ba giọt đi?”
 
Thư Bạch: “Cậu đánh giá cao cậu ấy quá rồi.”
  
“…”
 
Tạo ra Quan Nhất Bắc xong, cô lại bắt đầu tạo Úc Cảnh Quy.
 
Khuôn mặt chiếm một nửa cốc, cơ thể cũng chiếm một nửa cốc.
 
Thấy Thư Bạch đặt bình rượu xuống, cũng không có ý định rót xuống nữa, Lâm Hiểu Hiểu tò mò hỏi: "Não của cậu ta đâu?"
 
“Anh ấy không có.”
 
“Tại sao vậy.”
 
“Nếu anh ấy có, chẳng lẽ anh ấy không biết tớ đã vẽ con rùa trên trán anh ấy sao?” Thư Bạch đắc ý, “Tới giờ mà anh ấy còn chưa gọi điện hỏi tội tớ, tớ nghi không biết có phải anh ấy mang theo con rùa ra khỏi cửa luôn không.”
 
Tạo ra xong hai người đàn ông, Thư Bạch xoa xoa cằm, “ Hay là tạo thêm cái gì đó nữa.”
 
Lâm Hiểu Hiểu: “Cậu còn muốn tạo ra gì nữa.”
 
Thư Bạch: “Chó.”
 
Lâm Hiểu Hiểu:  Làm sao mà tạo được?”
 
“Cái này còn không dễ sao.” Thư Bạch rót một nửa cốc tượng trưng cho Quan Nhất Bắc vào, lại đổ một nửa cốc tượng trưng cho Úc Cảnh Quý thêm vô, trộn hay ly lại thành một ly rượu mới, “Xong rồi nè.”
 
Lâm Hiểu Hiểu: “ …Quan Nhất Bắc thì đổ nhiều thêm một chút, cậu ấy giống chó hơn.”
 
Thư Bạch cầm ly rượu chó kết hợp từ hai con người, giơ cao lên, "Nào, chúng ta nâng ly chúc mừng, sau khi uống xong ly rượu này, tớ sẽ là người đẹp nhất ở đây."
 
Lâm Hiểu Hiểu cũng phối hợp cạn ly cùng cô.
 
Mới vừa uống một hớp rượu, phía sau truyền đến một giọng từ tốn của đàn ông: “Người đẹp nhất ở đây, chúng ta nói chuyện nhé?”
 
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thư Bạch suýt chút nữa phun rượu ra.
 
Cô bối rối quay đầu lại, thấy Úc Cảnh Quy một tay đút túi đứng cách đó không xa, vẻ ngoài anh tuấn nhìn có vẻ dễ gần, nhưng sự thật hoàn toàn lại không như thế.
 
Thấy anh từng bước một đi tới, tay cầm ly rượu của Thư Bạch run lên, "Anh, anh, anh..."
 
“Sao vậy?” Úc Cảnh Quy đáp nhẹ bẫng, “Con rùa trên đầu bị rửa sạch rồi nên em không thể nhận ra chồng mình nữa sao?”
 
“…”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui