Tôi nghi ngờ anh thích tôi

Ý của Úc Cảnh Quy, Quan Nhất Bắc vừa nghe đã hiểu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã tính xong chuyện cầu hôn, vậy tất nhiên cũng đã tính tới việc bị từ chối.
 
Có cầu hôn thành công không là một chuyện, quan trọng nhất là chuyển dời sự chú ý.
 
Cho dù thiếu gia nhà họ Úc cầu hôn hay bị từ hôn, độ hot nhất định sẽ át đi scandal của Thư Bạch.
 
Những thông tin mà trên mạng tung ra, trong mắt người khác là tai tiếng, nhưng trong mắt Quan Nhất Bắc, đó chỉ từng là cuộc sống bình thường không thể bình thường hơn của Thư Bạch.
 
Scandal chính là những tin tức tiêu cực hoặc thậm chí là tệ hại của người khác. Nhưng Thư Bạch không trộm cũng không cướp, không cờ bạc cũng không "ăn trên đầu trên cổ" người thường; bạn trai của cô thì một nửa là nhằm vào tiền, nửa còn lại thì nhắm vào mặt của cô, và cô đều chia tay với tất cả bọn họ trong hoà bình, do đó không thể nào có chuyện đùa giỡn với tình cảm người khác.  
 
Quan Nhất Bắc thà rằng mọi người tung tin vu khống đời tư của cô như mọi khi, cũng không hy vọng nỗi đau trong quá khứ của cô bị đem ra làm trò đùa.
 
Căn phòng im ắng như thể chỉ có một mình cậu, âm thanh rè rè do tín hiệu không ổn định thỉnh thoảng vang vọng từ đầu dây bên kia.
 
"Tôi cảm thấy ý của cậu được đấy." Quan Nhất Bắc nói, "Nếu được chuẩn bị đâu ra đấy, chắc Thư Bạch sẽ không từ chối đâu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Úc Cảnh Quy gật đầu, "Tin tức của cô ấy tôi sẽ hỗ trợ ém xuống, cậu không cần phải can thiệp nữa, nhưng mà bên phía cô ấy thì vẫn cần tới sự giúp đỡ của cậu."  
 
"Giúp đỡ?"
 
"Đừng để cô ấy nhìn thấy "
 
Úc Cảnh Quy và Quan Nhất Bắc có cùng nỗi lo giống nhau.
 
"Cái này thì hơi khó." Giọng điệu Quan Nhất Bắc tỉnh bơ, "Bảo một người sống sờ sờ như cậu ta không xem máy tính không xem điện thoại, tôi phải 'căng da đầu' tới cỡ nào đây."
 
"Cậu là người bạn tốt nhất của cô ấy, cậu sẽ có cách."
 
Quan Nhất Bắc bật cười, cái danh này khiến cậu thật sự khó chịu.
 
"Người bạn tốt nhất", là khen cậu hay là đang cười cậu, cậu nhất thời không phân biệt được.
 
Cúp máy, Quan Nhất Bắc xem lại tin tức của Thư Bạch trên mạng, gần như là không còn nữa.
 
Khả năng khống chế dư luận của tư bản thực sự là đỉnh cao, những người biết tin cũng chỉ có thể lén lút đăng bài: [Nghe nói hiện tại bài viết có từ "Thư Bạch" đều sẽ bị khoá tài khoản?  ]
 
Nhìn thấy diễn biến hiện tại, Quan Nhất Bắc cơ bản đã an tâm, những thứ cần phải làm còn lại chính là giấu giếm, giấu được bao lâu hay bấy lâu, tốt nhất là kéo tới qua sinh nhật cô.
 
Quan Nhất Bắc đang định rời khỏi, lúc này mới để ý trong văn phòng vẫn còn người khác.
 
Thường Ninh ngồi xổm trong góc, giống như chịu phải đả kích khổng lồ.
 
Cô ta vốn dĩ không muốn cá chết lưới rách, chỉ là sau khi sự kiên nhẫn vượt khỏi giới hạn, khó tránh khỏi làm ra những hành vi quá khích.
 
"Anh đi đâu?" Cô ta ngước đầu hỏi.
 
Quan Nhất Bắc nhìn cô một cái, ánh mắt dường như mang theo sự thương xót khinh bỉ, "Liên quan quái gì đến cô."
 
"Tôi còn tưởng anh sẽ đuổi tôi."
 
"À, cô không nói là tôi quên mất." Quan Nhất Bắc vô cảm nói, "Cút ra ngoài —" 
  
“…”
 

Thường Ninh chậm chạm đứng dậy, sau khi bị người nọ tát một cái, cô ta không còn vẻ hống hách đắc thắng vừa nãy, nhưng ánh mắt vẫn không lộ ra tia chịu thua.
 
"Anh có chắc là muốn tỏ cái thái độ này với tôi chứ?" Cô ta giơ 3 ngón tay lên, nói: "Hiện tại tôi biết 3 tin không thể nói ra."
 
"Chuyện thứ nhất, anh không muốn cho Thư Bạch biết anh thích cậu ta."
 
"Chuyện thứ hai, năm đó Úc Cảnh Quy cho Thư Bạch leo cây, các anh đều muốn ngấm ngầm che giấu chuyện này."
 
Sau khi hai ngón tay gập lại, cô ta không nói tiếp chuyện thứ ba mà cười với Quan Nhất Bắc, "Chỉ với hai chuyện này, chắc tôi đã có thể tống một khoản tiền lớn từ tay mấy anh rồi chứ nhỉ."
 
Quan Nhất Bắc lười biếng nói: "Cô cũng đã nói là 'tống tiền' rồi, tôi không làm những chuyện phi pháp thế này, huống hồ tôi còn không có tiền."
 
"Anh không có tiền, nhưng thiếu gia nhà họ Úc có."
 
"Cậu ta có, nhưng có khả năng tát cho cô một bạt tai hơn."
  
“…”
 
"Cô muốn tống tiền cậu ta, nếu ít quá thì cô sẽ không thỏa mãn, còn nếu nhiều thì, không chừng cậu ta cảm thấy chi bằng kiếm người giết chết cô còn hời hơn."
  
“…”
 
Thư Bạch nghẹn lại.
 
Không biết là cô ta đang bắt đầu nghi ngờ bản thân hay là đang thay đổi nhận thức của mình về người đàn ông đối diện này. Cậu hiện tại hoàn toàn vượt ra ngoài ấn tượng của cô ta, hoàn toàn không dễ bắt nạt đến thế, đến cả cãi nhau cũng không để cô ta chiếm được ưu thế.
 
Trên mạng có một câu thế này, "Làm gì có đàn ông thẳng đâu, chỉ là do không thích bạn, không muốn tiếp lời bạn mà thôi."
 
Nhìn Quan Nhất Bắc thuần thục lấy thuốc châm lửa, Thường Ninh cố gắng giữ vững tâm lý, "Anh không hỏi tôi chuyện thứ ba là gì sao?"
 
"Không, để cho cô nín nhịn tới chết."
  
“…”
 
"Rầm" một tiếng, Quan Nhất Bắc sập cửa ra ngoài.
 
Thường Ninh sắp tức tới trụy tim.
 
Vốn dĩ cô ta định tỏ vẻ trịch thượng nói với cậu rằng, tuy là mấy năm trước cô ta không ưa hành vi chân chó cun cút của Quan Nhất Bắc, nhưng sau khi phát hiện ra cậu không thích mình, cô ta lại thích cậu rồi.
 
-
 
5101.
 
Lâm Hiểu Hiểu nhận được thông báo mà như nhận phải một củ khoai nóng bỏng tay, làm kiểu nào cũng không được.  
 
Bảo cô nàng ngăn Thư Bạch đụng tới điện thoại và máy tính cũng như các thiết bị thông tin điện tử khác, cô nàng chỉ muốn hỏi, sao mà bọn họ không bảo cô nàng leo lên trời luôn đi.
 
Thư Bạch lúc này đang thử đồ trước gương, tuy rằng không chú ý đến điện thoại nhưng bất cứ lúc nào cũng có khả năng mở điện thoại ra xem.
 
“Bạch Bạch?” Lâm Hiểu Hiểu gợi chuyện, “Chiều nay bọn mình đi dạo phố đi? Lâu rồi tớ chưa đi mua túi xách với cậu.”
 
“Mấy nay có phải cậu thất tình dữ quá nên trí nhớ bị thoái hoá rồi phải không?” Thư Bạch xách mấy cái đầm liền thân trên tay, nhìn cô với ánh mắt quái dị, “Hôm qua không phải mới đi dạo hả? Cậu còn nói đau chân quá, nội trong vòng một tuần không muốn đi nữa.”
 
“Tớ…còn không phải là…” Lâm Hiểu Hiểu chớp mắt, “Hầy, thì nghe đâu trung tâm mua sắm trong trung tâm thành phố mới mở cửa, tụi mình tới coi thử.”
 
“Nếu tớ nhớ không lầm, tối mai mới làm lễ khánh thành.”
  

“…”
 
Lâm Hiểu Hiểu bó tay rồi.
 
Dựa vào hiểu biết của cô nàng với Thư Bạch, sau khi thử đồ xong, khả năng cực lớn là cô sẽ chụp hình, sau đó đăng trạng thái.
 
Nếu như thật sự đi theo trình tự này, vậy Thư Bạch tất nhiên sẽ nhìn thấy tin tức trên mạng,
 
Không được, cô nàng phải ngăn lại.
 
Thư Bạch vừa ướm thử một bộ váy áo vừa nói: “Đồ đẹp phải tranh thủ mặc, tớ của ngày mai lại già thêm một tuổi, không so được với mấy cô em trẻ trung nữa.” 
 
“Làm gì có, Bạch Bạch của chúng ta mãi mãi 18 tuổi.”
 
Thoạt nhìn, chị em thân thiết tâng bốc nhau có vẻ không có gì sai, nhưng Thư Bạch cứ cảm thấy kỳ quái, vì vậy cô liếc nhìn Lâm Hiểu Hiểu, "Hôm nay cậu sao vậy?"
 
Lâm Hiểu Hiểu nãy giờ vẫn đang mải nghĩ làm sao để Thư Bạch không đụng tới điện thoại, lúc này hoảng loạn cực kỳ: “Hả—?”
 
“Tại vì ngày mai có trận đấu của Trần Tư Vực, cho nên mới giờ này mà đầu óc cậu đã lơ lửng rồi hả? 
 
“Mới không có.”
 
“Nếu cậu bỏ chữ ‘mới’ đi thì tớ có thể miễn cưỡng tin cậu một lần.”
 
“...” Lâm Hiểu Hiểu nghẹn đỏ cả mặt, “Không liên quan gì tới cậu ấy, người ta đã có bạn gái rồi, tớ còn nhớ nhung cậu ấy làm gì.”
 
“Không đúng.” Thư Bạch nhạy bén phát hiện ra có gì đó kỳ lạ, “Hiểu Hiểu, cậu có chuyện giấu tớ.”
 
“Tớ không có.”
 
“Trả lời nhanh vậy, nhất định là có tật giật mình.”  
 
“Tớ thật sự không có.”
 
“Nhận mạnh nhiều lần nhưng không giải thích, không có tự tin, nhất định là có chuyện.”  
 
“…”
 
Lâm Hiểu Hiểu đầu hàng. 
 
Cô nàng thật sự đã tin tưởng lời Quan Nhất Bắc nói bọn cô là ngốc nghếch ngây thơ.
 
Rõ ràng chỉ có một mình cô nàng ngốc, Thư Bạch ranh thấy mồ, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
 
Lâm Hiểu Hiểu không khỏi căng thẳng, cô nàng không muốn nhiệm vụ quan trọng mà bọn họ giao cho cô lại được tuyên bố thất bại chỉ trong vòng chưa đến 3 tiếng đồng hồ.
 
“Trước khi tớ phát hiện ra, cậu tự thành thật đi.” Thư Bạch ra vẻ lòng đau như cắt, “Tớ không muốn trở mặt, mất đi người chị em tốt như cậu.”
 
“Xin, xin lỗi…Không phải tớ cố ý giấu diếm đâu.” Lâm Hiểu Hiểu hoảng rồi.
 
“Tớ biết ngay.” Thư Bạch thở dài, “Đất sét đắp mặt trong tủ lạnh lần trước là do cậu xài.”
  
“…”
 
“Đất sét thủ công đó làm vất vả lắm, lần này phạt cậu làm cho tớ thêm hai phần.”

  
“…”
 
Khắp mặt Lâm Hiểu Hiểu đầy dấu chấm hỏi, sau đó biến thành lấm tấm chột dạ.
 
Vẫn ổn vẫn ổn, chưa bị phát hiện.
 
Lúc này, chuông cửa reo lên.
 
Lâm Hiểu Hiểu đi ra mở cửa như thể vớ được cọng rơm cứu mạng, sau khi nhìn thấy Quan Nhất Bắc, suýt chút nữa đã hét lên “ba ơi”, nào là cúi chào nào là kéo tay, cả ánh mắt cũng đang diễn, kỹ năng diễn xuất còn tốt hơn lúc cô nàng làm việc gấp mấy lần. 
 
“Hiểu Hiểu, cậu thấy tớ mặc cái này thế nào?”
 
Bên trong truyền tới tiếng của Thư Bạch.
 
Quan Nhất Bắc làm một động tác bắt tay với Lâm Hiểu Hiểu, tỏ ý hai người hãy cùng đồng tâm hiệp lực, vượt qua khó khăn.  
 
Trước cửa, Thư Bạch vừa thắt dây nịt vừa đi ra ngoài, ngước đầu lên nhìn thấy Quan Nhất Bắc, cô híp mắt lại, “Tới đúng lúc lắm, cho ý kiến giúp tớ với.”
 
Quan Nhất Bắc lon ton chạy qua.
 
Có ai mà ngờ được, góp ý cho Thư Bạch chọn đồ mà tốn nguyên một buổi chiều.
 
Phòng thay đồ của Thư Bạch rộng rãi thoải mái, đủ loại trang phục, một số là do chính cô dạo phố mua, một số được đặt may ở châu Âu chuyển về, chưa đến một phần ba trong số đó là đã được mặc qua.
 
Con gái lúc thử đồ đương nhiên là thấy vui vẻ, Quan Nhất Bắc lại càng không muốn cô biết chuyện mình bị tung tin, suốt quá trình đều phối hợp với cô.
 
Phối hợp đến chót khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, còn bản thân Thư Bạch từ đầu tới cuối thì thử không biết chán.
 
“Trắng đẹp hơn hay đen đẹp hơn?”
 
“Đỏ đẹp hơn.”
 
“...Cậu muốn bị đánh không?”
 
“Đều đẹp.”
 
“Cậu thấy bộ tớ đang mặc đẹp hay bộ trước đẹp hơn?”
 
“Đều được.”
 
“Bắt buộc phải chọn một.”
 
“Bộ này đẹp.”
 
“Bộ trước cũng là cái này, tớ có đổi đâu.”
  
“…”
 
“Tớ thấy cậu ngứa đòn lắm đấy.”
 
Bộ dạng đau khổ tột cùng của Quan Nhất Bắc lọt vào mắt Lâm Hiểu Hiểu, cô nàng trước giờ yêu thích cười trên nỗi đau của người khác lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt đồng cảm: nhịn đi, sắp xong rồi.
 
Cô nàng không biết Quan Nhất Bắc đang kiên trì chuyện gì.
 
Chuyện bị tung tin thì có thể giấu được nhất thời đấy, nhưng Thư Bạch vẫn có thể phát hiện ra vào một ngày nào đó trong tương lai mà.
 
Hay là cậu ta chỉ là muốn cho Thư Bạch một cái sinh nhật vui vẻ.
 
Cô nàng không hiểu được sự kiên trì của người khác, nhưng khi đến lượt mình, lại không nghĩ đến những bữa ăn giảm cân cô nàng làm cho Trần Tư Vực cùng mấy lời hỏi thăm ấm áp kia thì lại có ý nghĩa gì.
 
Săn sóc tận tình, cũng không bằng một câu “quay lại với nhau đi” của bạn gái cũ cậu ta.
 
Lần trước, bạn gái của Trần Tư Vực từng tìm đến căn hộ 5102.
 
Không may, Lâm Hiểu Hiểu đang ở căn hộ 5102 ăn ké cơm của Quan Nhất Bắc.
 

Khác với những tấm ảnh xinh đẹp trên mạng, bạn gái cậu ta ở ngoài đời mặt có hơi cứng, ngũ quan không hài hoà, đến cả lỗ mũi cũng một to một nhỏ. Với mái đầu xanh khói uốn lượn sóng và chiếc váy ngắn cũn, cô ta đến tìm Trần Tư Vực, lý do là muốn hai người cùng livestream, tăng độ hot trên mạng.
 
Trong mắt Trần Tư Vực, cậu ta thấy bạn gái mình muốn nhiều người biết đến mối quan hệ của bọn họ hơn, do đó dĩ nhiên vô cùng vui vẻ.
 
Còn hai người ngoài cuộc Lâm Hiểu Hiểu và Quan Nhất Bắc thì ôm tâm trạng xem kịch.
 
Bọn họ không tiện nói gì.
 
Nhúng tay vào chuyện tình cảm của bạn bè, nói cho hay là suy nghĩ cho bọn họ, nói không hay chính là chia rẽ tình cảm giữa hai người.
 
Dù cho thái độ của Lâm Hiểu Hiểu trung lập, thế nhưng cũng bị người bạn gái hotgirl mạng đó nhìn ra, trước khi đi còn cười khiêu khích với cô nàng, nói vài câu đại ý là con gái thì nên ít tới nhà của con trai lại, không tốt lắm đâu.
 
Trần Tư Vực nghe xong hoàn toàn không phản bác.
 
Sự im lặng của cậu ta khiến Lâm Hiểu Hiểu hạ quyết tâm, trận thi đấu của cậu ta, cô nàng sẽ không đến xem nữa.
 
Hôm đó không có mặt Thư Bạch ở đó, bằng không, e là sẽ loạn cào cào. Mặc dù quan hệ của Thư Bạch và Trần Tư Vực không tốt tới mức đó, nhưng đối với hành vi lợi dụng trắng trợn như vậy, cô sẽ không bỏ qua.
 
Huống gì, căn hộ 5102 không phải của một mình Trần Tư Vực, bọn họ đến thăm Quan Nhất Bắc cũng hợp tình hợp lý, tại sao phải cần tới một người ngoài ngồi chỉ tay năm ngón.
 
Không có sự chống lưng ra mặt của Thư Bạch, mọi uất ức của Lâm Hiểu Hiệu chỉ có thể tự mình nuốt xuống.
  
-
 
Thử quần áo xong, Thư Bạch theo thói quen tìm điện thoại chụp hình.
 
Quan Nhất Bắc và Lâm Hiểu Hiểu lập tức hiểu ý, ào ào móc ra điện thoại của mình đòi chụp hình giùm cô. 
 
“Thôi.” Thư Bạch nhún vai, “Góc máy trai thẳng chết chóc của Quan Nhất Bắc, chụp xong chỉ tổ khiến tớ nghi ngờ cuộc đời.”
 
“Không đâu, lần này tớ đảm bảo chụp cho cậu xinh xẻo tuyệt vời.”
 
“Thiệt không?”
 
Thư Bạch nghĩ một lúc, gã trai thẳng này hẹn hò với Thường Ninh cũng khá lâu rồi, chắc là học được cách chụp hình cho bạn gái, tay nghề chắc ít nhiều cũng được nâng cao.”
 
Ôm cái suy nghĩ như vậy, Thư Bạch tuỳ ý tạo dáng.
 
Quan Nhất Bắc chụp xong, hào hứng đem đến cho cô.
 
Liếc một cái, Thứ Bạch: “Đẹp đấy.”
 
“Dĩ nhiên!”
 
“Cậu chụp nọng của tớ đẹp đấy.”
  
“…”
 
“Còn có quả mắt trợn này nữa, người thường không bắt được khoảnh khắc chết chóc này đâu.”
  
“…”
 
Thư Bạch tính bỏ đi, Quan Nhất Bắc lập tức theo sau, “Cậu đi đâu đó?”
 
“Vệ sinh.”
 
“Ờ, cậu cứ từ từ.”
 
“Đi từ từ thôi.”
 
“Chân tớ không què.”
 
“Vậy cậu ‘xả’ chậm một chút.”
  
“…”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui