"Mấy hôm trước tớ đồng cảm với tình cảnh của Trần Tư Vực nên muốn thử trải nghiệm mùi vị của hẹn hò trực tuyến. Tớ tán tỉnh được một anh trai trên app hẹn hò, sau khi trao đổi ảnh xong anh ta liền nhất quyết đòi gặp mặt tớ.”
“Gặp mặt rồi sao.”
"Không có, trước khi hẹn gặp mặt, anh ta đặt cho tớ một phần trà sữa ship tận nhà, lúc đó mặt tớ đang bị dị ứng, bị anh trai giao hàng nhìn thấy thì thôi đi, không ngờ lại còn chụp hình lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Hiểu Hiểu thở dài: "Sau khi bị tớ phát hiện, anh giao hàng sợ tớ phàn nàn lên công ty nên đã nói cho tớ biết sự thật. Hóa ra là gã đối tượng hẹn hò trên mạng mượn cớ giao đồ ăn để xem mặt mộc của tớ.”
“Sau đó thì sao.”
“Nếu xinh đẹp thì anh ta sẽ tới tìm tớ, còn nhan sắc bình thường thì sẽ tìm cớ đau bụng gì đó, không thể đến chỗ hẹn được.”
Thư Bạch không chờ được, hỏi tiếp: "Kết quả thế nào."
“Anh ta xem hình xong liền nói với tớ, anh ta bị ung thư rồi, không thể đến được.”
“... Đây là câu chuyện buồn nhưng mà tớ mắc cười quá.”
Lâm Hiểu Hiểu chống cằm, thở dài, "Tớ không ngờ rằng có một ngày tớ lại trở thành nhân vật chính trong mấy bài đăng ‘yêu qua mạng gặp mặt hiện nguyên hình’."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu đã cảm nhận được nỗi đau của Trần Tư Vực chưa.”
“Không có, tớ cũng không có thích đối tượng hẹn hò trên mạng của mình, còn cậu ấy lại là thật lòng.”
Nói đến đây, Lâm Hiểu Hiểu lại thở dài.
Trong khoảng thời gian này, cô nàng tính ra chính là lốp dự phòng của Trần Tư Vực, dành hết tất cả sự ấm áp của mình cho cậu, vì cậu ta mà còn bỏ rơi bạn tốt một mình trên núi Ngọc Sơn, nhưng kết quả lại không được như ý cho lắm.
“Vui lên đi.” Thư Bạch vỗ vai cô nàng, “Tớ đã chọn cho cậu một vai nữ chính bao ngon, đảm bảo sau khi đóng phim xong, độ nổi tiếng của cậu sẽ tăng vùn vụt.”
“Trừ cái bao ngon ra, đừng nói với tớ nam chính diễn chung với tớ là Bùi Diên.”
Bùi Diên là nam diễn viên lần trước cùng Lâm Hiểu Hiểu tạo nên chủ đề nóng trên mạng, hai người từng hợp tác một lần, cũng không tính là thân thiết cho lắm.
“Hiểu Hiểu, cậu đoán đúng rồi.” Thư Bạch giơ ngón tay cái lên, “Ảnh đế người ta chủ động muốn đóng chung phim với cậu, có phải là phấn khích lắm đúng không.”
Lâm Hiểu Hiểu cau mày, "Đừng bảo là cậu muốn tớ tạo scandal với anh ta để tăng nhiệt độ nhé.”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy thì tốt.”
“Tới hy vọng 2 người các cậu ở bên nhau.”
“…”
Thư Bạch dùng ánh mắt của người cha già ân cần nhìn cô nàng, càng ngày càng cảm thấy cách của bản thân không tồi, Lâm Hiểu Hiểu tại sao phải treo cổ trên một cái cây, sao không đi tìm mùa xuân thứ hai của mình chứ.
Buổi sáng, sự yên tĩnh của phòng 5101 bị tiếng chuông cửa phá vỡ.
Thư Bạch và Lâm Hiểu Hiểu đùn đẩy nhau.
“Cậu đi mở đi.”
“Lần nào cũng là tớ, cậu đi đi.”
“Nói không chừng là Trần Tư Vực đấy.”
“Sao cậu không nói là Úc Cảnh Quy đi.”
“Là anh ta thì sao chứ, tớ đâu có muốn gặp anh ta, cậu mà còn không ra mở cửa nữa là Tư Vực nhà cậu đi mất đó.”
Cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu không đỡ được da mặt dày của Thư Bạch, miễn cưỡng đứng dậy, thấp giọng lẩm bẩm, nếu thực sự là Úc Cảnh Quy thì Thư Bạch không có khả năng không muốn gặp, ba cái tâm tư của cô, chị em nhìn thấu tất tần tật.
Cửa mở, người đến không phải là ai trong 2 người mà họ đoán, mà là Quan Nhất Bắc.
“Aisssss.” Lâm Hiểu Hiểu trợn mắt, “Sao lại là cậu.”
“Sao không thể là tớ? Tớ đến đưa đồ ăn sáng cho các cậu.” Quan Nhất Bắc liếc cô nàng một cái, "Tư Vực nói gần đây đồ mà các cậu ăn đều là đồ cho heo ăn, tớ nhịn không được nên nên đến xem xem.”
Đối với sự xuất hiện của Quan Nhất Bắc, Lâm Hiểu Hiểu bên ngoài tỏ ra không hoan nghênh nhưng trong lòng lại rất vui, dù gì có cậu ở đây thì cũng coi như là có đầu bếp và bảo mẫu miễn phí.
Cậu ấy giống như vú em vậy, dọn dẹp đống lộn xộn của Lâm Hiểu Hiểu hết một lượt, sao đó gọi Thư Bạch rời giường.
Thư Bạch ngủ dậy hay bị khó ở, sau khi đứng dậy thì đen xì mặt, uể oải ngáp một cái, nhướng mi, "Sáng sớm đến đây nịnh bợ cũng không có tác dụng, tớ sẽ không dễ dãi với Thường Ninh đâu.”
“Tớ không có ý đó.” Quan Nhất Bắc không quan tâm, “Lỡ tay mua đồ ăn sáng hơi nhiều nên cho các cậu ăn bớt thôi.”
Thư Bạch không có nhận ý tốt này, bỏ đi uống nước, uống xong đột nhiên lại đau bụng, cô gập cong người khó chịu.
Mới thức dậy không được tỉnh táo, không để ý mình đang uống nước lạnh, dạ dày của cô không được tốt, là do di chứng của việc giảm cân trước đây, bị nước lạnh kích thích, dạ dày và ruột co giật, cô đau đớn ngồi bệt xuống đất.
“Cậu bị khờ hay sao mà uống nước lạnh.” Quan Nhất Bắc vừa mắng vừa chạy lại, định bế cô lên thì đã bị Thư Bạch đánh vào tay.
Thư Bạch đau đến tỉnh ngủ rồi, thanh âm dứt khoát lạnh lùng: "Tớ không cần cậu bế."
Hai tay của Quan Nhất Bắc buông thõng, cậu không nhúc nhích.
Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, trầm mặc, không biết từ lúc nào, cô nàng bắt đầu thấy đồng cảm với Quan Nhất Bắc.
Thư Bạch không phải ghét cậu mà là cô ghét cậu ta dùng đôi tay đã từng nắm tay Thường Ninh để ôm cô, ghét mối quan hệ giữa cậu với Thường Ninh.
Cô vô cùng vô cùng ghét Thường Ninh, ghê tởm con nhỏ đó như vậy, nhưng sau khi biết bọn họ ở bên nhau mà vẫn không cắt đứt quan hệ với cậu, như thế đủ thấy được vị trí và tầm quan trọng của Quan Nhất Bắc trong lòng cô thế nào.
Nguyên nhân của việc này Lâm Hiểu Hiểu đều hiểu, nhưng chưa chắc Quan Nhất Bắc đã hiểu, cậu ấy có lẽ sẽ cho rằng Thư Bạch là vì sắp kết hôn nên từ chối đụng chạm thân mật với mình.
Quan Nhất Bắc đứng yên nhìn Thư Bạch đang ôm bụng lê từng bước chân, ánh mắt cậu tràn đầy cô đơn không nói nên lời, Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy cảnh này, vừa đau lòng vừa muốn chửi cậu ta một câu ngu ngốc.
May mắn thay, cô nàng đã không thất vọng.
Trong lúc Thư Bạch sắp ngã xuống đất lần thứ 2, người đàn ông phía sau không cho cô cơ hội từ chối nữa mà lao đến như một mũi tên, bế cô an toàn đến chiếc ghế sofa gần nhất.
Thư Bạch không còn sức lực nữa, khuôn mặt trắng bệch, im lặng hồi lâu.
Quan Nhất Bắc từ đầu tới cuối đứng thẳng tắp ngay bên cạnh.
Nhìn 2 người họ như vậy khiến Lâm Hiểu Hiểu thật lòng lo lắng, chỉ đành tìm cách phá vỡ bầu không khí im lặng: “Nè Quan Nhất Bắc, cậu đổi kiểu tóc từ khi nào vậy?”
Quan Nhất Bắc thuận theo tiếp lời, cầm lấy chiếc gương trên bàn nhìn nhìn, “Đẹp trai đúng không? Có giống Ngô Ngạn Tổ không.”
Thư Bạch lạnh lùng xen vào: "Giống chú gác cổng nhà Ngô Ngạn Tổ."
Cô nói được chứng tỏ đã khá hơn nhiều, Lâm Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn lại kiểu tóc của Quan Nhất Bắc, không biết có phải cô nhầm rồi không nữa, kiểu tóc này sao mà giống Úc Cảnh Quy vậy.
Sau khi không khí không còn căng thẳng như trước thì Thư Bạch cũng không nhắc lại chuyện khi nãy nữa, chỉ thuận miệng hỏi: “Mới sáng sớm mà bên nhà cậu làm gì ồn ào vậy.”
Quan Nhất Bắc: “Cậu muốn nói là vụ chuyển nhà sao?”
“Cậu muốn chuyển nhà?”
“Không phải tớ, là Úc Cảnh Quy.”
“Không phải anh ta vừa chuyển đến căn hộ 5102 sao, sao lại chuyển đi nữa rồi?”
Quan Nhất Bắc cũng không biết chi tiết của việc này, giữa con trai với con trai ấy mà, đâu có nhiều chuyện như con gái, anh em tốt muốn chuyển nhà thì đi giúp một tay thôi.
Lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Thư Bạch bèn đi đến chỗ cánh cửa, thò nửa cái đầu ra ngoài lén lén lút lút xem tình hình ở bên ngoài.
Vừa hay bắt gặp ánh mắt của Úc Cảnh Quy.
Anh vừa ra khỏi cửa, trên tay vẫn còn đang xách hành lý.
“Anh đi đâu vậy?” Thư Bạch hỏi.
“Thu dọn đồ đạc.” Anh nở nụ cười dịu dàng, “Chào buổi sáng cô dâu nhỏ.”
Ai thèm chào buổi sáng với anh ta.
Thư Bạch trợn tròn mắt: "Anh chuyển nhà hả? Sao vậy?"
Anh không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, nhất thời chưa tìm được lý do.
“Bởi vì tôi từ chối lời cầu hôn của anh khiến anh cảm thấy mất mặt nên muốn trốn tránh tôi hả?” Thư Bạch lạnh giọng hỏi thẳng.
“Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
“Bởi vì tôi đang chuẩn bị nhà tân hôn cho tôi và em.”
“…”
Úc Cảnh Quy cười nhẹ, “Tiểu Bạch Bạch hình như không muốn tôi chuyển đi cho lắm, nếu đã như vậy thì chi bằng chúng ta cùng nhau chuyển đến nhà tân hôn đi.”
“Tôi không có….hơn nữa, ai nói tôi muốn kết hôn với anh.”
“Tôi hôm qua lúc em ngồi trên người tôi đó, chẳng lẽ em muốn phủi trách nhiệm sao.”
“Tôi không có, anh nhỏ tiếng chút!”
“Có gì đâu, ở đây cũng chỉ có hai chúng ta.”
Úc Cảnh Quy vừa nói xong, cánh cửa phía sau đã bị mở ra hết cỡ, Trần Tư Vực đang mặc quần ngắn áo ba lỗ ho một tiếng, nhắc nhở 2 người bọn họ chú ý một chút.
Cùng lúc đó, cánh cửa ở phía sau lưng Thư Bạch cũng được mở ra, 2 người Quan Nhất Bắc và Lâm Hiểu Hiểu cùng nhau xuất hiện, Lâm Hiểu Hiểu lén lén lút lút: “Không có gì đâu, chỗ này chỉ có 2 người các cậu, tiếp tục đi, người lớn cả.”
Thư Bạch bị bao vây tứ phía.
Thư Bạch: “ Các cậu nghe tớ giảo biện… ý tớ là, nghe tớ giải thích đi.”
Lâm Hiểu Hiểu: “Chúng tớ đều hiểu mà, cậu nói cậu với anh Úc đây đánh cờ tướng trong chăn thì bọn này cũng tin cả.”
“…”
Được rồi, giờ cô có trăm cái miệng cũng không nói lại.
Cô nghi ngờ Úc Cảnh Quy cố tình khiến cho bọn họ hiểu lầm.
Tên đàn ông chó má.
Thư Bạch lặng lẽ đi tới trước mặt người đàn ông, kiễng mũi chân lên, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được hỏi: "Có phải là anh cố ý không?"
“Hửm? Em nói gì vậy?”
Thư Bạch nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục khàn giọng mắng: “Anh đúng là quá chó.”
Sau khi nghiêm túc lắng nghe, Úc Cảnh Quy trả lời: "Ừm, tôi cũng yêu em."
Thử Bạch: “????”
Ba người còn lại há hốc miệng.
Lâm Hiểu Hiểu: “Ọe— hai người thì thầm nói chuyện sến sẩm hả, chúng ta mau đi thôi.”
Thư Bạch: “Chuyện không phải như vậy —”
Úc Cảnh Quy kéo hành lý rời đi, để lại một Thư Bạch cho dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Cô phải giải thích sao đây, cô và Úc Cảnh Quy chưa có làm chuyện gì hết, cô càng không có nói là yêu anh ta, tất cả đều do tên đàn ông chó má này tự biên tự diễn.
Cho dù giải thích thì mấy đứa bạn này cũng không tin, cô cũng lười giải thích thêm.
“Bạch Bạch sắp kết hôn rồi.” Lâm Hiểu Hiểu cảm thán, “ Chúng ta cũng nên nhanh lên mới được.”
Cô nàng vừa nói vừa nhìn Trần Tư Vực với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng đối phương không quan tâm một tẹo nào.
Quan Nhất Bắc dựa lưng vào tường, thái độ hờ hững, "Đại Bạch, khi nào thì cậu kết hôn?"
“Cậu thì sao?” Thư Bạch bực mình hỏi.
“Tớ hi vọng kết hôn cùng lúc với cậu.”
“Mơ đi, tớ không muốn kết hôn cùng ngày với Thường Ninh.”
Quan Nhất Bắc cười cười, cũng không nói nữa.
Căn hộ 5101 và 5102 trở lại trạng thái phòng đôi 2 người như cũ.
Khi 4 người đang chuẩn bị ai về nhà nấy thì cửa thang máy mở ra, một người mặc đồng phục quản lý chung cư đi đến, lịch sự nói: “Xin chào, đây là đồ chuyển phát nhanh của cô Thư.”
“Tôi?” Thư Bạch chỉ vào bản thân, “Dạo gần đây tôi đâu có mua gì đâu.”
“Việc này thì tôi cũng không biết, cô Thư mở ra xem thử đi.”
Gói hàng đưa đến là một chiếc hộp dẹp không nhỏ cũng không lớn.
“Chắc là quà sinh nhật đó.” Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa giúp Thư Bạch gỡ bọc giấy bên ngoài.
Một chiếc hộp giấy được làm thủ công tinh xảo hiện ra trước mặt.
Trên đó có chữ, là tiếng Nhật.
Còn về ảnh minh họa ở ngoài, là socola.
Nhãn hiệu này nếu như Thư Bạch nhớ không lầm thì đây là loại socola mà lúc trước cô rất thích ăn, cũng là loại socola mà người gửi thư tỏ tình hẹn cô xong lại cho cô leo cây đã tặng.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thư Bạch tối sầm lại, "Là ai tặng vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...