Tôi nghi ngờ anh thích tôi

1 chiếc lều - 2 cô gái, lẽ ra sẽ là câu hỏi chí mạng “Nếu cả hai bọn họ cùng rơi xuống nước thì Quan Nhất Bắc cứu ai trước”, nhưng hiện tại thì mọi chuyện không giống với suy nghĩ của Thường Ninh cho lắm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đợi Quan Nhất Bắc đưa ra đáp án, Thư Bạch đã tự mình giải quyết vấn đề, còn không quên khoe khoang sự giàu có của mình.
 
Thường Ninh vô thức siết chặt hai tay, cắn chặt môi lại, đành phải nuốt giận xuống: "Cám ơn cô Thư đã nhắc nhở, tôi sẽ chuẩn bị."
 
Trong nháy mắt, ánh mắt hai người chạm nhau tóe ra lửa.
 
Đều là con gái với nhau, có ai mà không hiểu được trong lòng đối phương muốn gì.
 
Quan Nhất Bắc không phát hiện có gì không đúng, ảo não nói: "Thật là, hai người dù sao cũng là bạn học cũ, sao lại xưng hô khách sáo như vậy, nghe kì lắm."
 
Không biết là cố ý chọc giận Thư Bạch hay là thật sự muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, cậu ta nói với Thư Bạch : "Tiểu Bạch Bạch, nể tình tớ làm anh em với cậu nhiều năm như vậy, cậu nể mặt tớ chút đi”
 
Thư Bạch ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tớ gọi cậu ta một tiếng cô Thường là đã nể tình cậu lắm rồi sao.”
 
“Thì mình gọi thân thiết hơn một chút, gọi thẳng tên là được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vậy được thôi.”
 
Thấy Thư Bạch đồng ý nhường nhịn, Quan Nhất Bắc định quay sang khuyên nhủ Thường Ninh, nhưng cậu chưa kịp nói lời nào, Thư Bạch đã bình tĩnh cắt ngang: “Tớ có thể gọi tên cô ta, nhưng cô ta không thể gọi tớ bằng tên.”
 
Quan Nhất Bắc: “Sao vậy?”
 
“Cậu thấy qua nhân viên nào gọi cấp trên của mình bằng tên bao giờ chưa.”
  
“…”
 
Sắc mặt Thường Ninh khẽ thay đổi.
 
Quan Nhất Bắc vốn xuất phát từ ý tốt, hi vọng hai người bọn họ có thể đừng giả bộ xởi lởi móc mỉa lẫn nhau nữa, nhưng nói tới nói lui rốt cuộc lại kéo địa vị của bạn gái mình xuống mức thấp nhất.
 
Nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc, hỏi: "Vậy gọi là gì?"
 
“Gọi Chủ tịch Thư, vậy cũng không biết sao?”. Lâm Hiểu Hiểu xen vào, trợn tròn mắt, tự hỏi tên nhóc Quan Nhất Bắc ngu thật hay ngu giả, một chút tinh tế cũng không có.
 
Cậu ta vẫn nằm mơ rằng Lâm Hiểu Hiểu và Thư Bạch sẽ nể mặt cậu mà thân thiện hơn với Thường Ninh, cũng không sợ có ngày Thư Bạch không còn tình người, không thèm nhận người bạn thân là cậu nữa.  
 
Lúc này, một bóng người nhẹ nhàng đi vào.
 
Khi người nọ lê đôi dép lê chậm rãi đi tới, Lâm Hiểu Hiểu đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha với Thư Bạch không biết đã thay đổi tư thế ngồi từ lúc nào.
 
— Đổi sang tư thế ngồi kiểu chữ W.
 
Mái tóc rối bù vừa rồi bị cô nàng nhanh chóng vén sang hai bên trong nửa giây, vụn thức ăn nơi khóe miệng cũng bị liếm sạch, đồng thời còn nhanh trí cắn môi dưới hai cái, khiến đôi môi không được tô son của mình trở nên hồng hào hơn một chút.
 
Sau khi làm xong mấy chuyện này, đôi mắt cô nàng dán chặt vào người đang đi đến.
 
Người đến là Trần Tư Vực, vừa cao vừa to, thân hình mập mạp, nhìn đô con lại chất phác, cậu ta không ngờ tới căn hộ 5102 hôm nay có nhiều người đến vậy, sững sờ trong giây lát.
 
Ánh mắt cậu ta lướt qua đám người, vào lúc chuẩn bị nhìn tới Lâm Hiểu Hiểu, giọng nói của Quan Nhất Bắc kéo sự chú ý của cậu ta đi: "Tư Vực, sao cậu về rồi.”
 
Khoảng thời gian này, đội tuyển có giải đấu khu vực, với tư cách là một tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu, Trần Tư Vực phải thường xuyên luyện tập, hiếm khi quay về căn hộ 5102, với cả cũng nghe nói là cậu ấy đã có bạn gái, thế nên mọi người đều mặc định rằng trước khi giải đấu kết thúc sẽ không thể nào gặp được mặt cậu ta.  
 
Ai mà nghĩ rằng nhanh đến vậy đã trở về rồi.
 
Trần Tư Vực thu lại ánh mắt của mình, cười gượng mấy cái rồi phun ra hai chữ: "Nghỉ ngơi."
 
Quan Nhất Bắc hỏi: “Huấn luyện viên cho cậu về sớm hả?”
 
Cậu ta không trả lời, đầu vẫn luôn cúi thấp, lầm lầm lì lì đi về phía nhà bếp.
 

Quan Nhất Bắc đuổi theo cậu ta, ba người còn lại ít nhiều cũng có chút tò mò, đặc biệt là Lâm Hiểu Hiểu.  
 
Lúc đi đến cửa nhà bếp, Trần Tư Vực nhìn thấy Úc Cảnh Quy, vỗ vai một cái xem như chào hỏi sau đó đi đến tủ lạnh lấy nước, hai tay hai lon nước ngọt, cậu bật nắp uống một cách vội vàng.
 
Úc Cảnh Quy nhìn Quan Nhất Bắc, ý tứ chính là, chuyện gì vậy.
 
Quan Nhất Bắc nhún vai, tớ biết cái búa.
 
Giải đấu vẫn chưa bắt đầu, kết quả vẫn chưa có, cho nên tâm trạng chán nản của Trần Tư Vực hiện tại chắc hẳn không liên quan gì đến trận đấu.
 
Huống chi thân là một kiện tướng, từng đạt được cúp thế giới, cũng từng bị mấy đội tân binh áp đảo không giành lấy được một điểm, mưa to gió lớn gì cũng đã trải qua, không tới mức căng thẳng trước trận đấu như vậy.
 
"Tình trạng của cậu ấy làm tớ nhớ đến..." Quan Nhất Bắc nói nửa chừng thì chỉ về hướng phòng khách, "Thư Bạch của trước đây."
 
Trong ấn tượng của họ, Trần Tư Vực là một tên nhóc béo vô cùng dịu dàng, thật thà ít nói, nhịn được thì nhìn, ở cùng nhau lâu như vậy, chưa bao giờ thấy tâm trạng cậu ta tệ như vậy.
 
Tên ngốc Quan Nhất Bắc ngờ nghệch trước mặt con gái, giờ phút này như được ai nhập, "Tớ biết rồi, Tư Vực Nhất định là thất tình rồi."
 
Lời này vừa được thốt ra, lon nước trong tay Trần Tư Vực cũng rớt xuống đất.
 
Úc Cảnh Quy mặt không cảm xúc hỏi : “Vậy sao.”
 
“Không phải trước đây Tư Vực nói là có bạn gái rồi sao, đến bây giờ vẫn chưa giới thiệu cho bọn mình.” Quan Nhất Bắc vừa nói, vừa cầm một lon nước lạnh lên tự nhấp một ngụm, "Đừng nói là cô nàng đó ngoài đời khác với trên mạng nhé?"
 
Trần Tư Vực nói: “Là tớ.”
 
“Là sao?” Quan Nhất Bắc giống như một đứa trẻ tò mò tiến lại gần.
 
Trần Tư Vực không giải thích thêm, đặt điện thoại lên bàn.
 
Màn hình khóa là hình tự chụp của cô nàng, hình nền khung chat cũng là cô ấy.
 
Ảnh đại diện thì vẫn là ảnh đôi, chỉ có điều ảnh đại diện của người bên kia khung chat đã đổi thành bức ảnh meme động vật.
 
Lịch sử trò chuyện cũng rất đơn giản.
 
[Tôi không ngờ cậu là K-Thần.]
 
[Mặc dù tôi thích con trai chơi game giỏi, nhưng ngoại hình của cậu… không phải là hình mẫu lý tưởng của tôi. ]
 
“Nhất Bắc.” Trần Tư Vực nắm lấy cánh tay của Quan Nhất Bắc, thành thật hỏi, “Kinh nghiệm yêu đương của cậu phong phú như vậy, cậu trả lời tớ, cô ấy không có ý gì khác đâu, đúng không.”
 
Quan Nhất Bắc nhíu mày, nặng nề nhận lấy cái danh “kinh nghiệm yêu đương phong phú”, “Đúng vậy…không có ý gì khác đâu, cậu đừng lo lắng nữa.”
 
Do trước đây từng có kinh nghiệm từ việc của Thư Bạch, khả năng thuyết phục người khác của Quan Nhất Bắc đối với mấy vụ này cũng được xem là ổn.
 
Khuôn mặt của Trần Tư Vực cũng không phải là xấu, chỉ là do phải ngồi lâu cùng với chế độ ăn uống không lành mạnh mà cậu ấy béo hơn hồi đi học tận hai lần, dù vậy cũng có không ít fan yêu thích cậu ấy vì tính cách và tài năng.
 
Đối tượng yêu đương trên mạng của cậu ta là một hotgirl livestream bán đồ trên mạng, trước đây vẫn luôn không biết thân phận thật của cậu ta, gần đây vì bán đắt hàng quá, liền nảy sinh nghi ngờ, sau khi dò hỏi một chút mới biết đối tượng trong game của mình chính là một tuyển thủ chuyên nghiệp.
 
Duyên phận đã đưa đẩy tới vậy rồi, đáng lẽ nên là một cặp đôi hạnh phúc, ai ngờ ngoại hình của Trần Tư Vực lại không đáp ứng được tiêu chí chọn bạn trai của cô nàng.
 
Cô ta không thể chấp nhận được người con trai trong game dùng giọng trầm thấp gọi mình là bảo bối lại là một gã béo ú “dầu mỡ”.
 
Bởi vì sợ fan của Trần Tư Vực tấn công nên cô ta đã dùng từ ngữ nhẹ nhàng, khéo léo nhất để chia tay
 
Cô nàng hotgirl mạng đại khái cũng không ngờ rằng, bởi vì hành động của mình mà khiến Trần Tư Vực lần đầu tiên có ý nghĩ giải nghệ trong sự nghiệp tuyển thủ của mình. 
 
“Tớ không chơi game nữa đâu.” Trần Tư Vực bình tĩnh nói với bọn họ, “Có lẽ khiến các cậu thất vọng rồi.”
 
“Tư Vực, cậu như vậy là không được đâu.” Quan Nhất Bắc cố gắng thuyết phục, “Trên đời này cũng đâu phải chỉ có mỗi cô gái đó, cậu chi mà phải tuyệt vọng như vậy.”
 
“Cậu không hiểu đâu.”

 
“Là cậu không hiểu thì có, cậu không nên chiều tụi con gái quá, học theo tớ này, chừa cho bản thân một tí tự do, đừng có chuyện gì cũng nghe theo bọn họ.”
 
Vừa nói xong, giọng nói nhẹ nhàng của Thường Ninh ở trong phòng khách truyền đến: “Nhất Bắc, em muốn uống nước.”
 
Quan Nhất Bắc lập tức trả lời: “Được, để anh lấy cho em.”
 
Quan Nhất Bắc cầm lấy một chai nước suối, mở cửa phòng bếp, vừa đi vừa quay đầu dặn: "Nhớ kỹ tớ lời tớ chưa?"
 
Trần Tư Vực: “... Nhớ rồi.”
 
“Vậy được rồi, đàn ông mà, phải có cá tính với bản lĩnh của riêng mình, phải biết vùng lên.”
 
“…”
 
Một lúc sau lại nghe thấy âm thanh của Thường Ninh trong phòng khách: “Sao mà lạnh vậy, em không thích uống nước lạnh vào buổi sáng đâu, anh giúp em đun cho nóng một chút đi.”
 
Quan Nhất Bắc: “Không vấn đề gì.”
 
“Đừng nóng quá nha, khoảng 50 độ là được.”
 
“Đến liền.”
 
“Em đang khát lắm, anh đừng chậm quá.”
 
Đến khi người nọ trở lại.
 
Thái độ của Trần Tư Vực đối với Quan Nhất Bắc đã hoàn toàn thay đổi.
 
Ánh mắt nhìn cậu biến thành : ( ﹁ ﹁ ) ~
 
Trong lúc đun nước, Quan Nhất Bắc tự biện hộ: “Đừng nhìn tớ bây giờ sợ bạn gái như vậy, sau này…”
 
Úc Cảnh Quy chen vào : “Sau này còn sợ hơn.”
 
“…”
 
Trần Tư Vực im lặng một lúc, "Nếu tớ không nhìn nhầm, người đó là Thường Ninh?"
 
Quan Nhất Bắc: “Mắt còn tốt đó, cậu chắc là không ngờ rằng tớ có thể cua được nữ thần của trường chứ gì.”
 
Úc Cảnh Quy: “Đây không phải lý do để cậu khúm núm như vậy”
 
Sau khi nước được đun nóng, Quan Nhất Bắc không vội rời đi, cậu vẫn ngồi đó truyền kinh nghiệm của một người “kinh nghiệm tình trường phong phú” cho Trần Tư Vực, đừng quá để tâm đến con gái, rảnh rỗi thì ra ngoài ngắm nhìn thế giới, chỉ cần cậu nhìn thấy trời cao đất rộng, non sông nước biếc, cậu sẽ thấy, vẫn là Liên Minh Huyền Thoại vui hơn nhiều. 
 
“Đúng rồi, nghe nói tối nay có mưa sao băng, đi xem chung đi.” Quan Nhất Bắc rủ rê, “Anh em tụi mình cùng đi ngắm.”
 
Trần Tư Vực lắc đầu: “Tớ muốn ngủ bù.”
 
Úc Cảnh Quy cũng không đồng ý, lười biếng trả lời: “Không hứng thú.”
 
Quan Nhất Bắc: “Sao mà không hứng thú, cảnh tượng thiên nhiên đẹp biết bao”
 
Úc Cảnh Quy: “Nhàm chán.”
 
Quan Nhất Bắc: “Thư Bạch cũng đi.”
 
Úc Cảnh Quy: “Buổi tối mấy giờ?”
 

Quan Nhất Bắc: “Thấy sắc quên bạn.”
 
Úc Cảnh Quy: “Không phải là vì Thư Bạch, chủ yếu là muốn xem mưa sao băng thôi.”
 
Những cảnh đẹp thiên nhiên này đối với mấy gã đàn ông trưởng thành mà nói thì đúng là không có tí sức hấp dẫn nào. 
 
Vừa thử nhiệt độ của nước, Quan Nhất Bắc vừa thở dài: "Quả nhiên người đẹp trai đều thấy sắc quên bạn, tớ cũng không ngoại lệ."
 
Trần Tư Vực đã lâu không hóng chuyện, nghe chỉ thấy lùng bùng: "Tớ có bỏ lỡ điều gì không? Tại sao có Thư Bạch đi thì Cảnh Quy cũng muốn đi? Bọn họ có quan hệ gì với nhau à?"
 
“Vậy mà còn không rõ hả?” Quan Nhất Bắc làm dấu hai ngón cái tụm vào nhau.
 
“Tớ biết rồi, là bạn trai mới của Thư Bạch sao?” Trần Tư Vực gật đầu, “Lẹ vậy đã đổi bạn trai rồi, còn là người quen của bọn mình, như vậy cũng tốt, mấy người bạn trai trước đây của cậu ấy đến tên của bọn họ chúng ta còn không nhớ được.”
 
Úc Cảnh Quy thờ ơ ngước mắt lên, "Mấy người nào?"
 
“Cậu không biết hả?”
 
“Có biết một chút, nhưng mà…”  Dừng lại một chút, Úc Cảnh Quy cười cười, “Tớ tưởng đó là giả.”
 
-
 
Buổi chiều, không khí 2 phòng 5101 và 5102 tương đối náo nhiệt.
 
Ngày thường, con gái ra ngoài ở trọ thôi cũng đã mang theo túi lớn túi nhỏ, huống chi lần này còn là leo núi ngắm cảnh đêm.
 
Lúc nghe Quan Nhất Bắc nói Úc Cảnh Quy cũng đi, Thư Bạch vừa bất ngờ lại vừa không.
 
Bất ngờ là anh ta đi làm gì.
 
Nhưng nghĩ về những gì anh ta đã làm trong khoảng thời gian gần đây, lại cảm thấy bình thường.
 
Trong giới, Thư Bạch nổi tiếng là đào hoa, nhưng mà không phải ai cũng có thể tán cô, mà là cô chủ động tán tỉnh đàn ông, giành hết quyền chủ đạo trong tình yêu.
 
Nói cô là cặn bã, thì thà rằng nói cô là một tiểu thư nhà giàu thích bao nuôi đàn ông còn hơn, chơi chán thì đá thôi.
 
Người duy nhất đá được cô chỉ có Cố Lâm.
 
Cứ nghĩ rằng cả đời sẽ không có qua lại gì với bạn trai cũ, nhưng vào lúc Thư Bạch đang dọn dẹp đồ đạc, Cố Lâm lại gọi đến.
 
Người yêu cũ mà gọi điện thì cũng chỉ có 2 mục đích: mượn tiền, trả đồ.
 
Cố Lâm là vế sau.
 
“Hôm trước trong lúc dọn dẹp đồ đạc thì thấy dây chuyền của chị nằm trong túi của tôi, hiện tại tôi đang ở ngoài tiểu khu, chị đến đây lấy đi.”
 
Nghe giọng của người đàn ông ở đầu dây bên kia, Thư Bạch không kiên nhẫn: "Cậu bán đi, cũng có giá lắm, nếu như không có gì bất ngờ, hẳn là đủ cho cậu trả mấy năm tiền thuê nhà."
 
“Chị ơi.”
 
“…”
 
Thư Bạch cảm thấy đau đầu.
 
Cô vẫn nhớ lúc còn hẹn hò với người bạn trai cún con này, cậu ta không thích gọi cô là "chị ơi", chỉ trừ lúc muốn làm nũng với cô ra.
 
Trong số rất người nhiều bạn trai của mình, cún con là người mà cô coi như cũng có tình cảm.
 
Dù gì thì vẻ ngoài cũng dễ nhìn, thanh tú, khiến người ta muốn yêu thương. 
 
“Chị, em đợi chị ở cổng tiểu khu được 1 tiếng rồi, bảo vệ không cho em vào, em buồn lắm.”
 
Thư Bạch đẩy điện thoại ra xa.
 
Bỏ qua việc chú cún con này đang hẹn hò cùng với em gái miến chua cay ra thì tên tiểu tử Cô Lâm này cũng rất thông minh, biết đưa biết đẩy, cho dù đang làm nũng xin xỏ thế này, nhưng giọng điệu vẫn không có tí gì là ẻo lả. 
 
Đương nhiên, cũng không đến mức khiến cô mềm lòng.
 
Thư Bạch trực tiếp cúp điện thoại, tàn nhẫn như một khối đá để lâu ngày trong tủ lạnh, không thể phá vỡ.
 
Cổng tiểu khu, Cố Lâm bị cúp điện thoại đang đứng dưới ánh mặt trời thiêu đốt, khuôn mặt xinh đẹp bên dưới nón chống nắng màu đen đỏ bừng.
 
Hết cách, cậu không quen biết với bảo vệ ở đây, chủ nhà không xuống đón thì cậu cũng không thể đi vào. 

 
Còn sợi dây chuyền mà Thư Bạch nói đủ để cậu trả tiền thuê nhà mấy năm, cậu không an tâm giao cho người khác.
 
Vốn còn đang cảm thán nhân viên bảo vệ ở đây cứng rắn như lính đánh thuê nước ngoài, tàn nhẫn dứt khoát, thì một chiếc xe thể thao màu xanh đen chạy qua, chân chó của bọn họ liền chạy đến lấy lòng.
 
Cửa sổ được hạ xuống, nhân viên bảo vệ nói gì đó với chủ xe. 
 
Qua lớp kính mát màu đen, Cố Lâm vẫn mơ hồ cảm thấy người đàn ông đó đang nhìn mình.
 
Một lúc sau, cửa xe mở ra.
 
Úc Cảnh Quy xuống xe, ánh mắt dừng lại trên người Cố Lâm vài giây.
 
Trí nhớ của anh cũng xem như khá tốt, nếu như không lầm thì cậu trai trẻ đứng trước mặt anh hiện tại là bạn trai cũ từng có mâu thuẫn với Thư Bạch lúc trước.
 
Hai người nhìn nhau một lúc.
 
Nhân viên bảo vệ phá vỡ sự im lặng, cúc cung hỏi: "Anh Úc, anh có biết cậu ấy không?"
 
Úc Cảnh Quy: “ Có biết”
 
“Anh biết tôi?” Cố Lâm ngạc nhiên hỏi.
 
“Cậu là… bạn trai cũ của Thư Bạch?”
 
“Đúng vậy, sao anh biết? Anh là bạn trai hiện tại của cô ấy?”
 
Úc Cảnh Quy cũng không giải thích nhiều, chỉ gật đầu cho có lệ.
 
Dù Cố Lâm có ngu ngốc đến mấy thì với việc Úc Cảnh Quy đoán được cậu là ai và việc anh biết tới cậu thì cậu ta cũng có thể ước chừng được thân phận của đối phương.
 
Bạn trai cũ gặp mặt bạn trai mới không khỏi có chút ngượng ngùng.
 
Sợi dây chuyền trong tay Cố Lâm đột nhiên có chút bỏng tay, cậu ta không đưa anh chuyển giùm mà giở trò “Nếu như anh đã biết tôi là ai, còn là chủ hộ trong khu này, thì có thể nói với bảo vệ cho tôi vào để đưa đồ không?”
 
“Cậu muốn đưa cái gì?”
 
“Cái này… là của cô ấy.” Cố Lâm chỉ vào sợi dây chuyền.
 
Úc Cảnh Quy không nhìn sợi dây chuyền lâu, “Tôi đưa giúp cậu.”
 
Cố Lâm bướng bỉnh nói: “Tôi muốn tự tay đưa cho cô ấy.”
 
Úc Cảnh Quy hỏi: “Có thật cậu là bạn trai cũ của Thư Bạch không?”
 
“Đúng rồi, không lẽ tôi là đồ giả sao?”
 
“Vậy được rồi.” Úc Cảnh Quy quay đầy gọi một câu, “Bảo vệ.”
 
Nghe anh gọi nhân viên bảo vệ, trên mặt Cố Lâm không khỏi vui mừng, vừa định bước vào thì nghe Úc Cảnh Quy nói : “Người này là bạn trai cũ của… vợ tôi.”
 
Bảo vệ nhìn Cố Lâm một cái : “Ý của anh Úc là…?”
 
Úc Cảnh Quy bổ sung: “Cho cậu ta vào danh sách đen, cấm vào.”
 
Cố Lâm: “...”
 
Đây không phải là bắt nạt người khác quá đáng sao.
 
Nhìn Thấy Úc Cảnh Quy ngồi trong xe, Cố Lâm không nhịn được tiến đến, “Nè, con người anh sao lại như vậy được.”
 
Dù sao cậu cũng là một sinh viên mới nhập học, giọng điệu thì dữ dằn đấy, nhưng lại không có lý lẽ, trọng lượng gì. 
 
Úc Cảnh Quy hạ kính râm xuống, nheo mắt thành một đường hẹp, lười biếng đáp: “ Hửm?” 
 
“Anh có biết Thư Bạch ghét nhất là bạn trai nhỏ nhen không, đặc biệt là mấy người vô duyên vô cớ làm khó người khác như anh.”
 
“Vậy sao.” Úc Cảnh Quy không quan tâm, “Cô ấy ghét bạn trai của mình nhỏ nhen thì liên quan gì đến tôi.”
 
“Anh không phải bạn trai của cô ấy?”
 
“Tôi là chồng của cô ấy.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận