Chương 14 Hôn
Với mối quan hệ như thể chân tay của Quan Nhất Bắc và Úc Cảnh Quy, việc cậu bị giấu như vậy quả thật khiến người khác bất ngờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đó cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì
Quan Nhất Bắc chỉ biết Úc Cảnh Quy về nước ngoài quản lý sản nghiệp gia đình ra, một phần còn do bản thân muốn thử nghiệm, anh muốn mở rộng danh tiếng của câu lạc bộ thể thao điện tử dưới tên mình ra trường quốc tế. Lại thêm cả trước đó cậu thấy anh nhiều lần dùng bữa với vài nhân vật quan trọng trong mạng giải trí điện ảnh, cho nên Quan Nhất Bắc nghĩ rằng đại thiếu gia nhà họ Úc về nước để chuyên tâm mần ăn.
Còn về phụ nữ — dĩ nhiên cũng giống như trước, không có hứng thú gì, ai ngờ anh chàng này chân trước vừa về chân sau đã vội kết hôn.
Mỗi chuyện Úc Cảnh Quy kết hôn với bất kỳ thiên kim tiểu thư nhà nào cũng đã đủ khiến người ta ngạc nhiên rồi, huống chi đây còn là… Thư Bạch
Thư Bạch - người vốn sẽ không thể nào kết hôn.
Bất kỳ ai trong hai người kết hôn cũng sẽ khiến Quan Nhất Bắc kinh ngạc tới độ rớt cằm, huống chi hai người này lại kết hôn với nhau ——.
Ý thức được thái độ của mình lúc này không bình thường lắm, Quan Nhất Bắc khẽ điều chỉnh lại, nhưng cổ họng lại khàn đi.
Cậu còn chưa mở miệng, Lâm Hiểu Hiểu trong nhà đã hết kiên nhẫn ngồi đợi, lọ mọ đi ra, trong miệng ngậm miếng sandwich phết mứt việt quất, "3 người các cậu làm gì đứng ở trước cửa hết vậy, tớ không dám ăn trước luôn này."
Vừa nói vừa nuốt miếng sandwich xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là không chịu được ánh mắt ngờ vực của 2 người kia, Quan Nhăt Bắc nhìn sang con người mới bước tới này: "Hiểu Hiểu, tớ nói cậu chuyện này."
"Chuyện gì vào nhà nói không được hả, cứ phải đứng ngoài này?"
"Thư Bạch với Úc Cảnh Quy đính hôn rồi."
"Ừ."
"Cậu không ngạc nhiên sao?"
"Tớ biết mà."
Cho nên, người không biết chỉ có mỗi mình Quan Nhất Bắc.
Con người gắn kết hai phòng 5102 với 5101, con người hoạt bát nhất vậy mà lại không biết chuyện đại sự này.
"Mẹ nó chứ." Quan Nhất Bắc cong môi, rrặn ra nụ cười bất đắc dĩ, "Hai người làm sao mà kết hôn được, mấy người là anh em tốt nhất của tôi, tôi…"
Úc Cảnh Quy gần như nãy giờ không mở miệng, cũng không lộ ra biểu cảm nào, dường như suy nghĩ rất lâu mới chầm chậm nói: "Xin lỗi…'
Thư Bạch cũng ngẩn người
Cô cứ tưởng cảm giác của cô đối với Úc Cảnh Quy là đã là lạ rồi, không ngờ có thứ còn có thể kỳ lạ hơn nữa.
Chuyện gì đang xảy ra.
Nụ cười trên mặt Quan Nhất Bắc vẫn cứng ngắc không thay đổi, như có như không, có chút đáng sợ.
Trong lúc mọi người nín thở chờ cậu nói tiếp, nắm đấm của cậu đã thụi lên vai Úc. Ảnh Quy, sau đó cười lớn.
"Chuyện đâu phải chuyện xin lỗi hay không, hai người đàn ông các cậu kết hôn mẹ gì chứ."
Thư Bạch: "..."
Ồ :)
Cô ôm cái suy nghĩ chó má ngu ngốc gì với tên đần này vậy.
Mọi lúc, mọi nơi, Quan Nhất Bắc sẽ luôn là một anti kiên trì và bất khuất sau lưng cô.
"Tớ nói chứ, thời đại nào rồi còn bày đặt liên hôn, nhà họ Úc cậu không có nhà họ Thư không lẽ không kiếm được tiền?" Quan Nhất Bắc vừa nói vừa đi vào nhà, "Chọn ai không chọn lại chọn Thư Bạch, cậu không biết cậu ấy khó hầu hạ tới mức nào sao?"
Nếu là bình thường, Thư Bạch có lẽ đã nhào lên xé xác cậu, nhảy lên sau lưng cào cấu cậu.
Nhưng hiện tại.
Cô im lặng một cách khóhiểu.
Nhưng mà yên tĩnh như vậy lại không phải tính cách của cô
Thư Bạch lọ mọ vài bước tới cửa, một tay chống cửa, đẩy kính râm lên trán, đè trên phần tóc mái, "Này, vừa nãy cậu nói quần áo của tớ giống cái gì?"
Quan Nhất Bắc đi đến bàn cà phê cầm lên gói thuốc lá, không chút nghĩ ngợi đáp: "Quạ đen."
"Cho cậu thêm một cơ hội, có đẹp không?"
"Đẹp, được chưa, quý cô Thư?"
"Đẹp thật không?"
"Ừm."
"Vậy để tớ đi thay."
“……”
Chưa đầy mấy giây sau đã truyền tới âm thanh vặn cửa từ nhà bên.
Quan Nhất Bắc lấy ra một điếu thuốc thon dài ngậm vào miệng, tạch một tiếng đánh chiếc bật lửa, ngọn lửa xanh đỏ bật lên, cậu thuần thục châm đầu thuốc, không để ý bên ngoài có gió, ngọn lửa nhấp nháy, viền lửa chạm vào ngón tay, cậu phản ứng chậm nhịp, cảm giác bị phỏng như điện giật mất hai giây mới truyền đến, sau đó mới khẽ cảm thấy đau rát.
-
Lúc dùng bữa sáng, chủ đề nói chuyện của bọn họ đã chuyển sang Trần Tư Vực - người bấy lâu nay vẫn luôn không hiện hồn.
Trần Tư Vực là tuyển thủ chuyên nghiệp T0 của câu lạc bộ Gia Hoà, khoảng thời gian này vì chuyện tập huấn mãi không thể tụ tập với bọn họ, mà ngày cậu ta đấu chung kết lại trùng với sinh nhật của Thư Bạch
"Bạch Bạch." Lâm Hiểu Hiểu ngập ngừng một lát, "Hôm sinh nhật cậu có lẽ tớ không có thời gian, cậu biết đó… trước đó tớ đã muốn đi xem chung kết '
"Không sao." Thư Bạch không để tâm, "Có cái sinh nhật thôi mà, không cần rùm beng."
"Nhưng mà tớ sẽ chuẩn bị quà cho cậu."
"Ôi dào, khách sáo quá."
Chị em với nhau, lâu lâu giả bộ khách sáo một phen cũng khá vui.
Không muốn để Lâm Hiểu Hiểu áy náy vì không đến được sinh nhật mình, Thư Bạch chuyển đối tượng, chĩa mũi dùi sang phía Quan Nhất Bắc: "Cậu thì sao, thằng đệ này, có chuẩn bị quà cho tớ chưa? Năm ngoái tớ tặng quà cho cậu đấy."
“Tớ…"
Quan Nhất Bắc ngừng hồi lâu, không nói ra được câu nào, xoa hai tay, bộ dạng khó xử gợi đòn, "Không giấu gì cậu, tớ còn chưa nghĩ xong, đợi khi nào nghĩ được rồi tớ nói cho cậu biết.”
"Vậy tớ đợi cậu chuẩn bị quà xong rồi tớ mới ăn sinh nhật?"
"Cũng được."
"...Biến."
Quan Nhất Bắc không có ý định biến, khổ nỗi nhạc chuông điện thoại lại reo lên, cậu cười đùa hai câu sau đó bắt máy.
Nghe thấy giọng nữ mềm mại ở đầu bên kia, sắc mặt cậu hơi thay đổi, do dự nửa giây rồi chạy vào nhà bếp nghe máy.
Bước chân của cậu không giống với bình thường, lấm la lấm lét, nhìn như đang làm chuyện không tốt lành gì.
Lâm Hiểu Hiểu liếc nhìn vài cái, huých cùi chỏ Thư Bạch, "Cậu ấy làm gì vậy."
Thư Bạch không thèm quan tâm, lúc chuẩn bị lấy gói tương cà trên bàn,một bàn tay đàn ông cũng đúng lúc vươn tới.
May là hai người đối diện nhau, nếu không lỡ đụng phải nhau thì chắc ngượng chết.
Thư Bạch rất nhanh rút tay lại, "Anh lấy đi."
Úc Cảnh Quy không nói gì, vẻ mặt nhàn nhạt, "Cô lấy đi."
"Nhường phái nam trước."
"Thư Bạch."
“?”
Thư Bạch còn đang ngơ ngác, người đàn ông đã đứng dậy cầm lấy gói tương cà đặt bên tay phải của cô, dáng người cao lớn, lúc nhìn người khác phải hơi cúi đầu, nét mặt vẫn luôn bình thản như thường, "Tôi còn có việc, đi trước đây, lát nữa cô nói lại với Quan Nhất Bắc một tiếng."
Thư Bạch chỉ tập trung chú ý vào gói tương cà, không nghĩ nhiều tại sao anh lại đột ngột rời đi.
Cho đến khi Quan Nhất Bắc trở về từ nhà bếp, thấy người ít đi, cậu cầm điện thoại hỏi, "Sao vậy, cậu ấy đâu?"
"Đi rồi." Lâm Hiểu Hiểu đáp, "Thấy vội lắm."
Sau khi Úc Cảnh Quy đi, Thư Bạch cũng không đụng tới gói tương cà, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ không tập trung, "Cậu thì sao, cũng ra ngoài hả?"
"Ừ."
"Lén la lén lút, ai gọi đấy?"
"Là một cô gái"
舒白小脑瓜再不灵活,也能猜到让关一北不肯透露女方姓名以“一个女的”来敷衍的女的只能是一个人:常宁。
Đầu óc Thư Bạch có không nhanh nhạy đến độ nào cũng đoán được, người khiến Quan Nhất Bắc không muốn để lộ tên mà chỉ lấp liếm bằng cụm "một cô gái" chỉ có một : Thường Ninh.
Lâm Hiểu Hiểu hẳn cũng đã đoán ra.
Bị ánh mắt sắc bén của hai cô nàng lần lượt quét tới, Quan Nhất Bắc sờ sờ trán, lại mất tự nhiên vò vò mái đầu ngắn, ho nhẹ một tiếng, "Tối qua Thường Ninh có gọi hẹn gặp tớ, vốn dĩ tớ từ chối rồi, nhưng mà sáng nay người ta lại hẹn tiếp, mấy cậu cũng biết mà, con người tớ dễ mềm lòng."
"Lúc cậu chửi tớ có khi nào thấy cậu mềm lòng." Thư Bạch xì một tiếng.
"Người ta là con gái."
Trong lúc nói, Quan Nhất Bắc đã nhích tới cửa, vội vội vàng vàng mang giày vào.
Ý nghĩa của lốp dự phòng nằm ở chỗ, lúc không cần thì quăng một bên, lúc cần thì lời ngon tiếng ngọt dụ vài ba câu là dính.
"Không thể không thừa nhận, tay nghề cua trai của Thường Ninh đỉnh đấy." Lâm Hiểu Hiểu nhìn đống giày lộn xộn ở cửa do người kia vội vàng rời đi gây nên, cảm thán, "Nhiều năm như vậy, tụi mình còn tưởng Quan Nhất Bắc không có cảm giác với con gái nữa, cuối cùng chỉ cần một cái liếc mắt của con nhỏ thôi Quan Nhất Bắc đã mê muội đầu óc."
Thư Bạch không lên tiếng.
Tình yêu của tuổi trẻ giống như một cái bóng, nó ảnh hưởng tới con người ta cả mãi về sau, không thể chỉ vì bản thân ghét Thường Ninh mà cô lại đi ngăn cản Quan Nhất Bắc theo đuổi tình yêu của mình.
"Tớ thậm chí còn nghi cậu ấy giúp cậu mở công ty thật ra cũng là vì Thường Ninh." Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục ngoa ngoét, "Không thì cậu ấy làm luật sư không sướng hả, sao phải đâm đầu vào vũng nước đục trong giới giải trí, một thanh niên ba tốt ngon nghẻ vậy mà phải đi uống rượu xã giao với mấy ông cáo già."
Mặc dù Lâm Hiểu Hiểu cũng không ưa Thường Ninh, nhưng dựa theo tình tiết não mình tự biên ra, cô nàng bỗng nhiên thấy ngưỡng mộ con nhỏ đó một cách kỳ lạ
Bởi dù gì, cũng chưa từng có tên đàn ông nào xông pha khói lửa vì bọn họ.
Tất thảy những gì bản thân làm, đều chỉ vì người con gái đó.
Thư Bạch vẫn luôn không ừ hử tự nhiên lên tiếng: "Trước đây cậu ấy có nói qua, cậu ấy không thích làm luật sư.""
"Không thích vậy cậu ấy còn chọn ngành đó làm gì."
"Chắc là không muốn rời xa bọn mình."
…………
Phòng 5102 và 5101 im hơi lặng tiếng nhiều ngày.
Lâm Hiểu Hiểu Hiểu do mới quay xong phim không lâu nên muốn nghỉ ngơi ít hôm, không có việc gì thì cơ bản sẽ nằm chảy thây trong nhà, ăn uống đều gọi dịch vụ giao tận nơi.
Thư Bạch thì do buổi chạy khuya hôm đó, hai mắt đen sì, phải mất 3 hôm mới đỡ hơn. Cô kén ăn, không hợp miệng với nhiều hàng quán bên ngoài, mấy hôm rồi có nhờ dì giúp việc tới nấu cho mấy bữa.
Còn đại đầu bếp Quan phụ trách cơm nước gần đây mãi lo theo đuổi con gái, suốt ngày đi sớm về muộn.
Chuyện có thành hay không thì Lâm Hiểu Hiểu với Thư Bạch đều không quan tâm.
Điều bọn họ quan tâm là làm sao giải quyết chuyện miếng ăn này
"Nói thật, tớ thấy lý tưởng trước đây của bọn mình khá vô lý." Lâm Hiểu Hiểu đã chán ngấy thịt với mỡ trong mấy ngày qua, ngồi khoanh chân trên sô pha ôm tô cơm trắng với hũ dưa muối trên tay, thoạt nhìn trông như bà thím 40-50 tuổi. .
Thư Bạch không khá hơn cô nàng là bao, lơ đễnh đáp: "Lý tưởng gì?"
"Thì khi trước Quan Nhất Bắc có nói đó, 4 người mãi mãi làm hàng xóm, mãi thân thiết bên nhau, nhưng mà đâu thể nào như vậy được."
"Nếu có một điều kiện thì không phải không thể "
"Điều kiện gì?"
"Mọi người đều độc thân."
Suy nghĩ một hồi, Lâm Hiểu Hiểu gật đầu tỏ ý đồng tình.
Chỉ cần một đứa lấy vợ sinh con, mối quan hệ này sẽ tan vỡ, có ai kết hôn rồi lại ở ghép với người khác.
"Còn một điều kiện nữa." Lâm Hiểu Hiểu múc một muỗng cơm trắng dưa muối cho vào miệng, nhồm nhoàm nói, "4 đứa bọn mình 2 đứa kết thành một cặp, vậy là được rồi."
Thư Bạch lập tức nhìn thấu tâm tư của cô nàng, trợn mắt, "Cậu muốn thành một cặp với Trần Tư Vực, đừng có kéo tớ với Quan Nhất Bắc vô chung được không???"
Cái suy nghĩ bốn người ghép 2 cặp, ý đồ quá rõ ràng.
Huống hồ, hiện tại ba Thư còn đang ra sức tác hợp hôn sự giữa cô với Úc Cảnh Quy.
Trước đây, Thư Bạch đã nghe Lâm Hiểu Hiểu nói về quá khứ của Úc Cảnh Quy.
Nói bạn gái của anh ta rải rác khắp nơi cũng không quá.
Chỉ cần muốn thì ai có thể thẳng thừng nói với mọi người mình là bạn gái chính thức của anh, mở miệng là gọi chồng ơi chồng à.
Mà Úc Cảnh Quy chưa bao giờ phủ nhận.
Thậm chí bị nhiều nữ sinh quây quanh như thế cũng không thấy anh bực dọc.
"Nếu vậy, tớ với anh ta xứng đôi đấy chứ." Thư Bạch cũng gắp miếng dưa muối từ trong hũ, chậm rãi nhai, "Kết hôn xong, tụi tớ có thể ai chơi đường nấy, không ai quản thúc ai, cũng dễ giải thích với người lớn trong nhà."
Lâm Hiểu Hiểu : "Đúng không, quả là đối tượng kết hôn hoàn hảo."
Thư Bạch: "Hơn nữa nhà Úc giàu búng dầu."
"Cậu không thể xài từ khác để miêu tả hả?"
"Có tiền, đỉnh vãi cớt."
Tiền dòng bạc chảy, gia thế hiển hách, mấy từ này không được hả, Lâm Hiểu Hiểu tin chắc là cô ả này đang cố tình mỉa mai.
Lúc hai cô nàng ăn gần hết hũ dưa muối, điện thoại Thư Bạch vang lên.
Một tin nhắn Wechat.
"Nhất định là Quan Nhất Bắc, hỏi bọn mình tối nay ăn gì, tên khốn này cuối cùng cũng nhớ tới tụi mình." Lâm Hiểu Hiểu ai oán.
Thư Bạch bấm vào giao diện tin nhắn, phát hiện người gửi không phải Quan Nhất Bắc.
Là Úc Cảnh Quy.
Nội dung tin nhắn cũng rất ngắn gọn, chỉ có một câu.
[Nếu cô Thư không muốn, hôn ước sẽ kết thúc tại đây.]
Lướt hết một hàng chữ này, hai cô nàng không hẹn mà cùng im lặng.
Vốn dĩ dưới sự thuyết phục hết lần này tới lần khác của Lâm Hiểu Hiểu, Thư Bạch cảm thấy cuộc hôn nhân này cũng ổn, chỉ là đăng ký giấy tờ với cái danh phận thôi, không ảnh hưởng tới việc chơi bời về sau của cô.
Khi cán cân trong lòng cô dần chuyển từ "Tôi từ chối" sang "Ráng thì cũng được" thì người ta gửi đến tin nhắn như vậy, ngay lập tức dập tắt hoàn toàn suy nghĩ vừa rồi của cô.
Bản thân Thư Bạch dĩ nhiên không nghĩ gì nhiều, kết hôn hay không cũng như nhau.
Lâm Hiểu Hiểu lại không khỏi tiếc nuối, giống như cho rằng cô bỏ lỡ mất cơ hội gả vào gia đình giàu có, nhưng sau khi nghĩ lại, điều kiện của nhà họ Thư cũng không tính là kém.
"Sao mình cứ thấy hai con người này kì lạ ghê." Lâm Hiểu Hiểu lẩm bẩm.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Thư Bạch không trả lời, nhảy đến giao diện bảng tin, vốn chỉ tính tùy ý lướt xem, lại không ngờ nhìn thấy Quan Nhất Bắc ngàn năm không cập nhật đăng một trạng thái.
Một bức hình bàn bida.
Mặc dù không thể hiện vị trí, nhưng trên cây cơ có dán logo, hình chụp hơi mờ, nhưng vẫn có thể thấy phía không xa có vài cô nàng xinh đẹp.
Lâm Hiểu Hiểu không vui, "Cậu ta khá nhỉ, giấu tụi mình ra ngoài chơi.""
Hoá ra cậu chàng này nhiều ngày liền không về phòng 5102 toàn là để ăn chơi hưởng thụ.
Còn tưởng cậu ta bận rộn lên xuống đi theo đuổi tình yêu.
Lâm Hiểu Hiểu khó chịu, lập tức thu dọn đống hỗn độn trên bàn, sau đó nhanh chóng đi vào phòng thay quần áo, trong lúc vội vàng vẫn không quên kéo Thư Bạch, "Đi thôi, đi thôi, đi tìm Quan Nhất Bắc."
Thư Bạch liếc cô nàng một cái, "Cậu chắc là mình đi kiếm Quan Nhất Bắc chứ?"
"Không thì sao?"
"Mấy cô nàng trên hình đều mặc đồ logo CK, chứng tỏ thành viên CK cũng có mặt, bao gồm cả Trần Tư Vực."
Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục giả ngu: "Ừ…?"
Thư Bạch: "Cậu muốn đi kiếm Trần Tư Vực thì nói thẳng đi, cũng đâu phải tớ không…"
Lời còn chưa nói hết, miệng Thư Bạch đã bị Lâm Hiểu Hiểu bịt lại, cô nàng cố chết giảo biện: "Không có!"
Cho dù có hay không, Lâm Hiểu Hiểu cũng kéo Thư Bạch đi thay đồ trang điểm với tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó xinh xắn bước ra cửa.
Nếu không phải do Lâm Hiểu Hiểu cố lôi kéo, Thư Bạch cũng không muốn xem vào vụ này.
-
1918 là một câu lạc bộ giải trí kết hợp sân gôn, quán bar, karaoke và nhiều trò giải trí khác, những phương tiện có thể đậu trước câu lạc bộ về cơ bản đều là từ Porsche trở lên, nhìn qua chỉ thấy từng hàng từng hàng những chiếc xe hơi sang trọng cao cấp.
Bãi đậu xe trước câu lạc bộ có quy tắc riêng, chỉ những chiếc đủ đẳng cấp mới có tư cách đậu ở chỗ bắt mắt.
Thư Bạch không phải khách quen của 1918, khi nãy chỉ vớ đại một chiếc xe, dưới sự nhắc nhở thiện chí của bảo vệ, cô lái xe xuống hầm gửi, lúc đi ngang qua khu ABC, Lâm Hiểu Hiểu bên cạnh một bên ngắm xe, một bên than, "1918 đúng là lắm người có tiền thật, lần trước một gã tài phiệt Macau tới đây gọi 4-5 em gái người Nga, để mấy em chơi bài địa chủ với ông ta."
Thư Bạch: "... Có tiền không thì không biết, rảnh thì rảnh thiệt."
Trước lúc đi bọn họ không nói với Quan Nhất Bắc, sau khi tới mới nhắn tin cho cậu.
Bên này, Quan Nhất Bắc nghe thấy tiếng điện thoại rung nhưng cũng không liếc mắt nhìn thử, cậu đang ở trong sảnh bida náo nhiệt trên tầng bảy, trong này có vô số người hâm mộ nam nữ của đội tuyển CK, các thành viên trong đội đến đây để giải trí tự nhiên sẽ thu hút rất nhiều người đến xem.
Bọn họ phải luyện tập ngày đêm trong suốt một thời gian dài, để giải tỏa căng thẳng, hôm nay ông chủ quyết định bao trọn 2 địa điểm sảnh bida và quầy bar cho bọn họ thoả sức vui chơi.
Đã lâu không gặp Trần Tư Vực, Quan Nhất Bắc chơi với cậu ta được 2 ván thì cậu ta liền bị fan nữ gọi đi mất
Cậu chàng cầm gậy đứng tại chỗ một hồi, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc: "Chơi không?"
Quan Nhất Bắc quay đầu nhìn thấy Úc Cảnh Quy mặc thường phục màu đen đến muộn, đang chơi với một quả bóng trắng trong tay, trông có vẻ nhàn nhã và thoải mái.
"Không chơi nữa." Quan Nhất Bắc đặt cây cơ xuống, "Toàn thua thôi."
"Tôi nhường cậu."
"Đồ ngu."
Quan Nhất Bắc chán ghét lườm một cái, lúc lướt qua vai Úc Cảnh Quy chuẩn bị đi thì nghe thấy âm thanh không mặn không nhạt từ đối phương: "Tôi hủy hôn với Thư Bạch rồi."
Quan Nhất Bắc khựng lại, vẫn là hai chữ lúc nãy: "Đồ ngu?"
Ánh đèn trần chiếu lên ngũ quan của Úc Cảnh Quy, đường nét khuôn mặt trở nên trắng bạch, đôi môi hơi cong lên, mi mục thon dài, khi híp mắt nhìn người thì thêm vài phần ma mị, giọng điệu anh lạnh lẽo: "Cậu thích cô ấy."
Đây là một câu trần thuật, không mang theo ý nghi vấn.
Một câu này khiến Quan Nhất Bắc quên mất hô hấp trong 7-8 giây liên tiếp, khi tỉnh táo lại, cậu không khỏi phì cười, kìm nén ý muốn dùng cây cơ trong tay đi đập người lại, "Không phải, con mắt nào của cậu nhìn ra tôi thích cậu ấy?"
"Tớ mà thích cậu ấy thì cậu nói xem xung quanh cậu ấy có nhiều tên đàn ông như vậy được không? Tớ đã có thể cuỗm cậu ấy đi trước khi thằng khốn Cố Lâm chào đời rồi."
"Người mà ông đây thích là Thường Ninh, cậu biết là ai chứ? Là Thường Ninh khiến năm cấp 3 ngày nào tôi cũng chạy sang lớp 1 đó!"
"Để tôi cho cậu xem hình của cô ấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...