Dọn dẹp phòng hòa nhạc không phải là một chuyện dễ dàng.
Mấy hàng nghế kia, vải bọc bên ngoài bị cắt rách, đống xốp bên trong rơi ra bay tứ tung khắp nơi. Có vài cái còn bị thiêu cháy mất nửa đoạn, trong không khí sặc sụa mùi dầu nhớt và tro tàn.
“Hắt xì!” Người đang làm việc hắt xì liên tục, tâm trạng rất không vui.
Đèn đóm trên trần nhà bị hư hỏng nghiêm trọng, vết cháy trải rộng khắp khiến cho phòng hòa nhạc thiếu ánh sáng. Bóng đèn rơi vỡ đầy đất, rất khó thu dọn.
Người đã thức tỉnh dị năng có thể lặng lẽ dùng lực ý nghĩ để nhàn hạ, còn một số người chỉ có thể tự tay dọn dẹp.
Lau mồ hôi chảy ra như mưa, còn phải chịu đựng loại mùi khó ngửi này. Cảm xúc kính sợ lúc đầu với Lý Phỉ đã biến mất gần như không còn, mọi người càng làm, ánh mắt lại càng không kiềm được bay về hướng cửa, có ý định chạy trốn.
Có người nhát gan, sau khi nhớ lại uy hiếp của Lý Phỉ, thì lại vùi đầu oán thầm, tiếp tục làm việc.
Có người không cam lòng. Tính tình họ nói dễ nghe là du côn, nói khó nghe thì chính là không có mắt nhìn. Bình thường không quan tâm người khác nói cái gì, họ đều thích nhảy ra châm chọc, khiêu khích. Càng là nhân vật của công chúng, khi họ bàn luận lại càng bày ra bộ dạng khinh thường. Trong miệng họ, có tiền đều là vi phú bất nhân*, làm quan đều tham ô nhận hối lộ, có tiền đồ hơn so với mình đều là do gặp vận cứt chó*.
*vi phú bất nhân: vì giàu có mà làm việc ác
vận cứt chó: như kiểu dẫm phải phân chó thì gặp may.
Ngôi sao? Đó là đám người họ khinh thường nhất. Ban ngày bán mặt, ban đêm bán thân, loạn đến rối tinh rối mù.
Nếu Lý Phỉ không thể hiện dị năng hệ lửa khiến người ta sợ hãi, mấy gã này có khi còn nói khó nghe hơn. Về phần ơn tình Lý Phỉ cứu giúp họ, họ lại không nghĩ thế. Giết con nhện rồi nhân tiện đến đây cứu người, đừng tưởng chỉ như vậy là đã khiến họ mang ơn. Mơ đi!
Dù Lý Phỉ có là người dị năng cực mạnh, thì những kẻ không biết được sự rung chuyển nguy hiểm ở Thế giới Bị Từ Bỏ trong tương lai cũng không bằng lòng thuận theo.
– Người có thân phận, có địa vị, phải biết giữ phong độ. Chẳng lẽ lại còn không biết xấu hổ so đo với mấy nhân vật nhỏ bé như họ?
Kết quả, Lý Phỉ thật sự so đo, còn đe dọa sẽ giết họ trong hang ổ của nhện khổng lồ.
“…Đi ra ngoài rồi tôi sẽ vạch trần anh ta.”
Người bên cạnh nghe thấy thì mắt trợn trắng: “Vạch trần như thế nào, viết bài đăng lên mạng à? Ai tin?”
“Chúng ta có nhiều người như thế, Nhà hát Quốc gia Hải bị hư hỏng là chuyện có thật. Anh ta muốn giết người, còn định giấu trời qua biển* chắc?” Người nói chuyện là đầu trọc, gã xui khiến cái kẻ xui xẻo lúc trước nói năng lỗ mãng nên bị đốt quần áo,“Sợ cái gì, tôi thấy Lý Phỉ chỉ nói thôi! Ở đây nhiều người nhiều miệng như thế, anh ta quản được hết chắc?”
*Giấu trời qua biển: một trong 36 kế. Lợi dụng sương mù để thuyền ẩn nấp. Ở đây có ý là tìm cách lừa gạt cho qua
“Nếu là anh ta giết hết những người ở đây thì sao?” Một người xuyên sách lạnh lùng nói lại, não tàn muốn đi chết, cùng đừng hại họ.
Đầu trọc nghẹn họng, không trả lời được, nhưng con ngươi vẫn đảo tròn, hiển nhiên trong lòng gã vẫn không tin hoàn toàn.
Lòng gã dao động, làm việc không chú ý, nên giẫm phải bi thép, cả người lẫn thùng đều ngã chổng vó.
Mọi người chế giễu cười cợt.
Đầu trọc nổi giận đùng đùng đứng lên, không muốn mất mặt, nên gã đá văng luôn thùng nước, ném khăn lau, đi nhanh về phía cửa phòng hòa nhạc.
“Một lũ quỷ nhát gan! Không chừng người đã đi từ sớm rồi, các người còn ở trong nhà hát ngô nghê làm việc. Bệnh à… Á?”
Đập mạnh một cái, đầu trọc cảm thấy như mình đã va vào một tấm lưới rất dày.
Chẳng lẽ còn có nhện khổng lồ không chết?
Đầu trọc sợ tới mức run lên, lùi lại hai bước định kêu lên. Có người đi xuyên qua “bức tường vô hình” ở cửa phòng hòa nhạc, gã còn chưa kịp nhìn rõ, cánh tay đã bị bắt lấy.
Gã muốn giãy tay ra nhưng năm ngón tay kia còn chặt hơn gọng kìm, hai ngón tay chỉ cần dùng hơi dùng sức là đã khiến gã tê hết cả chân tay. Thân mình gã trọc to gấp đôi người kia nhưng nháy mắt đã không giữ được thăng bằng, lảo đảo một cái, cánh tay bị bẻ quặt ra sau, mông cũng trúng một cú, bị đá ra xa hai ba mét, ngã dập mặt lên cái thảm đầy dầu nhớt.
“…”
Ánh đèn mờ tối, người đứng ở cửa hòa mình trong bóng tối, giọng nói lạnh nhạt: “Không muốn làm cho xong để được sống nữa à?”
Mọi người vội vàng lau dọn quét tước, bận rộn đến mức không ngẩng được đầu lên, ngược lại hoàn toàn với bộ dạng ất ơ vừa nãy.
Đầu trọc nhổ nước bọt, nhỏ giọng mắng: “Coi như ông đây xui, không ngờ con chó săn còn ngồi ở bên ngoài!”
Thân thủ này đúng là vệ sĩ của ảnh đế! Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, cả đầu trọc cũng không ngoại lệ.
Giản Hoa dựa vào vách tường cạnh cửa phòng hòa nhạc, không phản ứng gã đầu trọc hùng hùng hổ hổ.
Cậu quan sát nhóm người này trong bóng tối, nếu muốn thành lập Hắc Uyên thì phải chiêu mộ tay chân. Cậu nhìn tới nhìn lui, cuối cùng phát hiện ngoài người thanh niên nhắc họ cẩn thận con nhện thì chẳng có ai nhìn được cả.
Mười phút sau, Lý Phỉ trở lại.
Trên người anh có mùi bánh quy, tay còn cầm nửa chai nước dinh dưỡng uống dở.
Lý Phỉ liếc vào trong phòng hòa nhạc, thấy đã dọn được kha khá rồi, thì không xuất hiện nữa. Anh đưa chai nước cho Giản Hoa, hai người lẳng lặng rời đi.
Chờ đến khi mọi người đổ mồ hôi như mưa làm xong, đổ nước bẩn vào toilet, thấp thỏm lo lắng chờ đợi Boss và chó săn của anh đến săm soi. Kết quả, chờ mãi cũng không thấy bóng người nào, rốt cuộc có người thò đầu ra nhìn lén.
Được rồi! Ngoài phòng hòa nhạc không có ai cả!
Nửa tiếng sau, mọi người đổ đầy mồ hôi, bụng đầy oán giận đi ra khỏi Nhà hát Quốc gia Hải thành.
Mấy kẻ xuyên sách còn chưa từ bỏ, đi qua đi lại gần đấy, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, muốn tìm ra Lý Phỉ.
Họ tìm rất cẩn thận, nhưng Giản Hoa có dị năng định vị, muốn tránh họ cũng không cần tốn sức. Cuối cùng, mấy kẻ này từ bỏ việc tìm kiếm, sau khi miễn cưỡng sửa soạn lại bản thân, thì ủ rũ đi thẳng.
Lý Phỉ và Giản Hoa đứng sau một sạp báo, nhìn đám người này tụ tập một chỗ bàn bạc.
Tuy phân tán nhưng đa số mọi người đều chọn một phương hướng.
“Chỉ đoán bừa mà cũng đúng.” Lý Phỉ lầm bầm lầu bầu.
Giản Hoa không nói gì, sau khi Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, anh đã nghi ngờ rồi. Tuy con đường này có rất nhiều xe bị tắt, nhưng một lúc mà có lắm người dị năng như vậy, tỉ lệ hình như hơi cao.
Quá nhiều người dị năng tập trung một chỗ sẽ khiến Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện. Nói ngược lại, thì sao lại có nhiều người dị năng chạy trên con đường này vậy?
Khi con nhện tấn công, Giản Hoa ngồi trong xe Lý Phỉ thấy rõ ràng, xe của mấy người dị năng này cách nhau không quá một kilomet, có vài cái chỉ cách nhau một chiếc xe.
Khi những người này phải làm culi cũng không lên tiếng, sợ hãi trong mắt khi nhìn Lý Phỉ cũng nhiều hơn, biểu hiện cực kì giống kẻ xuyên sách.
Làm xong việc rồi đi qua đi lại xung quanh cũng là bọn họ.
“Hợp thành tổ chức có quy mô, hôm nay là ngày tập trung của họ, địa điểm ở hướng họ cần đi bây giờ.” Ngón tay Lý Phỉ xoa môi dưới, suy nghĩ sâu xa.
Giản Hoa phản bác: “Chưa chắc, giờ họ đi thì có ích gì? Vứt xe trên đường cái, khi Thế giới Bị Từ Bỏ kết thúc không phải sẽ làm lộ chính mình sao?”
“Kẻ ngu sẽ không nghĩ đến điều này.”
Lý Phỉ vừa dứt lời, liền thấy có người lén lút trở lại.
“Xem đi, vẫn có người thông minh.” Lý Phỉ bình tĩnh sửa lời.
“…”
Giản Hoa yên lặng quay đầu, cậu nên cậu thanh niên có biểu hiện xuất sắc kia thì hơn.
***
Thời gian duy trì liên tục của Thế giới Bị Từ Bỏ lần này còn dài hơn so với tưởng tượng.
Nếu trong cốp xe không có một thùng nước khoáng, năm ngày thật sự sẽ trôi qua rất gian nan.
Đặc biệt là khi Lý Phỉ còn chuẩn bị bắt một người cho Hắc Uyên trong tương lai.
Cậu thanh niên kia tên là Dương Siêu, ngồi xổm trước cửa Nhà hát Quốc gia Hải thành không đi. Vì tuy nhện khổng lồ đã chết, nhưng mùi của nó vẫn còn, cậu là một người dị năng đã thức tỉnh, Thế giới Bị Từ Bỏ có bao nhiêu quái vật khó đánh, cậu ta biết rất rõ.
Sau khi ăn hết đồ ăn mang bên mình, ngày thứ ba, cậu thanh niên đã đói đến mức không chịu được, đi ra tìm đồ ăn. Nhưng cậu ta chưa cần lao lực, một chai nước mấy miếng bánh quy đã xuất hiện, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Dương Siêu suýt thì quỳ xuống cảm ơn hai người dị năng cực mạnh này.
Dương Siêu làm người không tệ, đầu óc cũng sáng sủa.
Cậu ta tự thấy mình không có giá trị gì, không đáng để Lý Phỉ mưu tính. Trong lòng đoán chắc là người ta thiếu chân chạy vặt, nên cậu ta xung phong nhận việc. Sống sót ở Thế giới Bị Từ Bỏ rất khó, có lựa chọn tốt, sao phải vứt bỏ?
Hôm nay, khi Dương Siêu đi tuần tra ở xung quanh như bình thường, phát hiện một con khỉ tay dài ngồi trên đèn đường.
Cậu ta ngay lập tức hốt hoảng.
Khỉ là loài sinh vật sống bày đàn, xuất hiện một con, chắc chắn ở gần đây có một ổ.
– Lý Phỉ có thể giết nhện khổng lồ, một đám khỉ chắc hẳn không phải là vấn đề lớn? Dương Siêu không chắc chắn lắm, nghĩ.
Cậu vội chạy vào khách sạn bốn sao gần Nhà hát Hải thành.
Đây là nơi Lý Phỉ và Giản Hoa ở tạm, dù sao khóa cửa đứng trước dị năng cũng chẳng có tác dụng gì. Muốn ở thoải mái, cũng không thể đi ngủ ở cửa hàng lớn bày giường Simmons được.
“Không ổn rồi!”
Dương Siêu thở hổn hển chạy lên, thấy Giản Hoa không ở đây, Lý Phỉ thì đứng ở trước cửa sổ như đang suy nghĩ.
“Cậu nói đám khỉ kia?” Lý Phỉ nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Dương Siêu ghé vào cửa sổ, vừa nhìn thấy, đã hít một hơi khí lạnh. Xung quanh cầu vượt đã trở thành công viên khỉ.
Khỉ trong thành phố phồn hoa cực kỳ tự tại, chúng trèo lên đèn đường, cột điện, cào xước rào chắn ven đường, biển quảng cáo cũng biến thành điểm mượn lực để nhảy lên của chúng.
Một đàn khỉ đông nghìn nghịt, ít nhất cũng phải đến trăm con.
Mặt Dương Siêu trắng bệch, cậu ta sợ hãi nhìn Lý Phỉ, không biết vì sao tình hình nguy cấp như vậy, họ còn không mau chạy? Chẳng lẽ đây chính sự tự phụ của người dị năng cường đại?
Đàn khỉ kêu một trận, mục tiêu chính xác là hướng tới chỗ này.
“Đi thôi!” Lý Phỉ kéo rèm lên, xoay người, đi ra ngoài.
Dương Siêu nghẹn họng, giờ chạy thì còn kịp sao?
Khiến cậu ta càng ngạc nhiên hơn là Lý Phỉ đi rất thong thả, khi đến thang máy thì không hề do dự ấn tầng một. Đây chẳng lẽ là muốn dâng lên tận miệng đàn khỉ?
“Cậu không vào à?” Lý Phỉ bình tĩnh hỏi.
Dương Siêu rối rắm vài giây, rồi lẳng lặng đi vào trong thang máy.
Nếu không có Lý Phỉ, cậu ta đã bị con nhện ăn thịt rồi, hoặc là chết đói chết khát trong năm ngày này. Cậu ta thấy Lý Phỉ không giống như nghĩ mình đã sống đủ lâu, nên đành tin tưởng hết mình.
– Biết nghe lời, không phản bác, chỉ là trình độ dị năng hơi kém một chút.
Lý Phỉ dời mắt, thang máy đã đến tầng một, vừa mở ra, tiếng thét chói tai dựng tóc gáy bên ngoài đã tràn vào. Dương Siêu sợ tới mức suýt thì ấn nút đóng cửa thang máy.
Lý Phỉ đưa tay ngăn lại, sau đó đi ra ngoài, giống như không hề ý thức được sự nguy hiểm ở bên ngoài.
Thấy bóng dáng Lý Phỉ đã đi xa, Dương Siêu đổ mồ hôi đầy đầu, vẫn gian nan đi ra ngoài theo. Cậu ta không trốn trong thang máy run rẩy, cũng không sợ hãi đóng lại cửa thang máy, chạy lên mái nhà.
Nghe thấy tiếng động ở phía sau, Lý Phỉ vẫn im lặng.
– Trừ dị năng hơi kém một chút, thì Dương Siêu gần như đạt điểm cao, qua được tất cả các bài kiểm tra.
Cách tiếng thét chói tai ngày càng gần, sắc mặt Dương Siêu trở nên khó coi. Nếu không phải Lý Phỉ đang đi trước cậu ta, cậu ta nghĩ mình sẽ quay đầu lại chạy ngay.
Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, cậu vẫn choáng đầu hoa mắt.
Chặn kín trên đường, trên nóc xe to nhỏ đều là nấm, lắc lư trong gió, trên mặt đất cũng có rất nhiều. Mũ nấm đầy đặn trông bộ còn mọc nhanh hơn măng mọc sau mưa. Đàn khỉ chìm trong chúng nó, giống như rơi xuống sông, chỉ có thể nhìn thấy mấy cánh tay, nửa cái đầu còn lộ ra bên ngoài.
Tiếng kêu the thé không dứt bên tai.
Hai chân Dương Siêu như nhũn ra, ngã ngồi trước cửa xoay của khách sạn.
“Từng thấy rồi?” Lý Phỉ cúi đầu hỏi.
“…Nghe đồn nó gọi nấm thôn phệ.” Sắc mặt Dương Siêu trắng bệch, gật đầu “Chúng nó xuất hiện từ lúc nào?”
Vài phút trước cậu ta còn đang đi trên đường này mà! Chắc chắn là đi qua miệng Tử Thần.
– Không, thật ra, cậu quen Tử Thần đó.
“Nếu cậu biết, thì không cần ngạc nhiên nữa, nấm không có hứng thứ với con người. Đồ ăn của chúng ta không còn nhiều, đợi lát nữa nấm ăn xong, đi tìm xác khỉ đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...