Corgi ngồi xổm bên chân cô chủ nhỏ. DiDi
Nấm không xuất hiện, nó chỉ cảnh giác Lý Phỉ, còn Giản Hoa là người qua đường.
Về quan hệ giữa Giản Hoa và nấm, Corgi… Nó còn chưa làm rõ được!
Nó rất thông minh, nhưng mà một con chó thông minh cũng không hiểu nổi mối ràng buộc giữa con người và nấm: Mẹ của cô chủ đi siêu thị sẽ mua hai hộp nấm về, cả nhà vui vẻ ăn canh nấm.
Corgi sợ là chính bản thân nấm, tiềm thức nói cho nó biết nấm rất đáng sợ.
Dị năng của Giản Hoa rất giỏi che giấu, ngay cả dụng cụ dò tìm năng lượng tinh vi nhất cũng có thể qua mặt. Corgi không cảm nhận được sự uy hiếp từ Giản Hoa, đương nhiên sẽ chuyển ánh mắt đến chỗ Lý Phỉ.
Nó giữ tinh thần tỉnh táo, lưng hơi cong lên, tuyệt đối không dám lơi lỏng cảnh giác.
Trải nghiệm ly kỳ của con Corgi này là do Lý Phỉ dựa vào tình hình khi người dị năng thức tỉnh, biểu hiện của kẻ xuyên sách, nguy hiểm ở Thế giới Bị Từ Bỏ, cộng với những gì cô bé nói mà suy luận ra.
Mang dị năng cấp A, thì lần đầu tiên đi vào Thế giới Bị Từ Bỏ dù chưa ra khỏi, cũng có cơ hội trực tiếp thức tỉnh dị năng. Trong vụ nổ ở khách sạn Trân Châu Hoài thành, người dị năng thức tỉnh không chỉ có mình Lý Phỉ, mà còn có cả Cảnh Điền, chẳng qua Cảnh Điền không tạo ra thanh thế lớn như thế.
Dị năng ở Thế giới Bị Từ Bỏ phát huy tác dụng gấp mấy lần thế giới thực.
Cũng như thế, thức tỉnh trực tiếp ở Thế giới Bị Từ Bỏ mang lại đau đớn càng lớn. Đây là phỏng đoán của Lý Phỉ. Vì người dị năng cấp S có thể vượt qua thức tỉnh, còn Cảnh Điền ở cấp A đầu lại đau muốn nứt, cuối cùng không chịu nổi đau đớn mà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thức tỉnh không hoàn toàn, nghiêm khắc mà nói, Cảnh Điền chỉ mới sử dụng được dị năng ở cửa sơ cấp nhất, lực ý nghĩ.Di..Di
Cô bé nói mình bị rất nhiều khỉ tấn công, còn nhắc tới việc Corgi phát sáng – tính mạng gặp nguy hiểm, thì thức tỉnh dị năng. Đây là việc rất bình thường.
Không bình thường là ở chỗ, cô bé cho rằng Corgi bị bệnh, sau khi “thức tỉnh” thì khỏi hẳn.
Một con chó lúc bị bệnh sao còn muốn nghiên cứu bìa tạp chí in mặt Lý Phỉ?
Corgi biết Lý Phỉ, lại sợ nấm, nó giống một kẻ xuyên sách biết thân phận của Boss, nhưng lại là một con chó thật, chạy nhanh, mũi thính, trung thành với cô chủ nhỏ.
Cộng thêm đủ loại tình huống, manh mối chỉ đến hướng, có kẻ xuyên sách đã đến, sau đó lại biến mất một cách thần bí.
Chó không ăn không uống, không thể đứng thẳng và chạy nhảy, nhưng lại không bị bệnh. Cũng không phải rất kỳ lạ. Đang là người bỗng biến thành chó, từ hai cái đùi biến thành bốn cái chân, biết đi mới là lạ!
Ngay cả việc cúi đầu ăn thức ăn cho chó trong khay, cũng không thể làm dễ dàng được. Khác nghề còn như cách cả quả núi, huống chi là giống loài.
Lật nghiêng khay, không ăn được vào mồm, ăn vung vãi khắp nơi, đều rất bình thường… Đang làm người lại xuyên thành chó, vẫn còn giữ tâm lý mâu thuẫn.
Trong đôi mắt quỷ của Lý Phỉ, sức mạnh của Corgi rất khổng lồ, hình thái lại ổn định, không có gì khác thường.
Một người có bị kẻ xuyên sách thay thế hay không, mắt quỷ cũng không thể nhìn ra.
Lưu San nói, linh hồn cô ta đi đến thế giới này.
Thứ linh hồn này, có lẽ cũng sẽ thay đổi theo lực lượng mạnh yếu. Phần nào mắt quỷ nhìn thấy là linh hồn, ngay cả Lý Phỉ cũng rõ. Nếu một cơ thể tồn tại hai linh hồn, Lý Phỉ chưa chắc đã phát hiện, nhưng linh hồn chó và người, chắc chắn sẽ khác biệt lớn! Có mù mới không nhìn ra!
Con Corgi này thật sự là một con chó.
Kẻ xuyên sách biến mất, đã đi đâu, Lý Phỉ không thể đoán ra, nhưng kẻ xuyên sách biến mất như thế nào, thì anh đã xác định được. Khi thức tỉnh dị năng, tinh thần chịu áp lực kích thích quá mạnh, chủ thể sẽ ngất đi.
Linh hồn một con người và cơ thể một con chó có thể có độ phù hợp bao nhiêu đây?
Nhớ lúc vừa rồi trong đại sảnh nhà hát, Corgi tránh thoát hành động kinh người của đám tơ – có sự ảnh hưởng của dị năng trục xuất, gần như tương đương với việc trong khoảng thời gian ngắn có thể không chịu công kích của dị năng.
Quả nhiên là dị năng cấp A đáng giá, chẳng sợ kẻ có được dị năng này là một con chó.
Sức mạnh không đạt đến cấp S, chắc là vì nó thuộc loại phòng ngự bị động, dù có tác chiến cũng không thể tạo thành thương tổn thật sự cho người khác.
Cuối cùng là kẻ xuyên sách với ý nghĩ mãnh liệt muốn trục xuất khỉ tay dài mà kích phát dị năng, hay là chú chó Corgi với bản năng muốn bảo vệ chủ nhân, trục xuất kẻ chiếm lấy cơ thể nó? Linh hồn chú chó Corgi ở đâu, rồi lại trở về như thế nào – vấn đề này vẫn phải giao cho Hồng Long nghiên cứu.
Giản Hoa không nói ra suy nghĩ của mình, chú chó này có lẽ sẽ trở thành vũ khí bí mật của quốc gia, chuyên môn đối phó kẻ xuyên sách.
“Việc của Lưu San có thể giải quyết rồi.”
“Chưa chắc.” Lý Phỉ lắc đầu, anh không đồng ý với ý tưởng của Giản Hoa, “Xem trước mắt, nó chỉ có thể trục xuất dị năng ‘phi thế giới thực’. Việc nó chiến thắng kẻ xuyên sách chỉ là ngẫu nhiên.”
Kẻ chiếm cơ thể nó, lại đúng lúc gặp phải dị năng có thuộc tính kỳ quái như vậy, hoàn toàn là do xui xẻo.
Hai linh hồn tranh đoạt cơ thể của một con chó, người có thể giành được với chó sao? Hơn nữa kẻ xuyên sách còn không thể “dùng” thân thể của Corgi. Có mạnh có yếu, ai thất bại ai biến mất đã được định trước.
“Nếu như vậy…” Giản Hoa khó có được một lần do dự.
“Không định nói chuyện này cho Hồng Long?”
Giản Hoa trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài: “Họ sớm hay muộn cũng sẽ gặp được người khác.”
Cô bé mang theo chú Corgi chào tạm biệt họ. Bé mới có bảy tám tuổi, mong muốn lớn nhất là Đoàn Đoàn sống tốt, người nhà của bé đều bình an, những việc quá xa xôi, bé không tưởng tượng nổi.
Việc nguy hiểm, cô bé không muốn Corgi làm.
Khi chú Corgi chân ngắn chạy, cái mông sẽ không tự giác mà lắc lắc, tư thế chạy bước nhỏ vừa vui vẻ lại vừa ngốc nghếch đáng yêu. Cứ như vậy, Corgi đi trước dẫn đường, dẫn cô bé vòng qua mạng nhện, đi dọc theo lối đi bộ ở phía xa.
Nhện khổng lồ chiếm cứ nơi này, nên gần đây không thấy con quái vật nào khác, Giản Hoa cũng không cần lo họ gặp nguy hiểm.
Dù gặp nguy hiểm, Corgi cũng có thể nghiền nát.
Thành phố tĩnh lặng, không có sự sống.
Bóng người bé nhỏ, cùng chú Corgi nhỏ nhắn, cùng đi đến một thế giới chưa biết.
– Thế giới Bị Từ Bỏ không có an bình. Corgi và cô chủ nhỏ cũng sẽ gặp những người dị năng khác, sự tồn tại của họ khó mà giấu diếm được. Nhưng Giản Hoa không muốn sự tĩnh lặng này bị phá vỡ.
Ít nhất, không phải tự tay cậu phá vỡ.
Lý Phỉ nhìn vẻ mặt thay đổi của Giản Hoa, anh bỗng cảm thấy “nguyên tác” rất đáng giận.
Giản Hoa là người không có dã tâm, chỉ muốn sống theo ý thích, cậu không yêu cầu điều gì dư thừa. Dù xã hội có khắc nghiệt, công tác trong giới vất vả khó khăn, chỉ cần không dẫm lên điểm mấu chốt của cậu, Giản Hoa có thể không thèm quan tâm.
Không phải là người tốt, cũng không phải là tính cách yếu đuối. Chẳng qua người khác rõ ràng phải tranh nhau tới đầu rơi máu chảy, trở mặt thành thù, không từ thủ đoạn để đạt được thứ gì đấy, còn Giản Hoa lại không hề hứng thú.
Sở thích như vậy, tính tình như vậy, ở trong niên đại này thật sự khó tìm được mấy người, có thể coi là động vật quý hiếm.
Cậu và toàn bộ xã hội như có vài phần khác biệt.
Tự do ngoài vòng danh lợi, nhưng lại không tỏ vẻ thanh cao kiêu ngạo. Giản Hoa không khinh thường kẻ truy danh trục lợi, đối với cậu, đó chỉ là mỗi người chọn một cách sống khác nhau.
Giống như “thích uống cà phê vị gì”, ngoài ra, còn có một loại người không thích uống cà phê, không phải sao?
Giản Hoa như vậy, lại là Boss độc ác nhất trong một bộ tiểu thuyết.
Dù rằng nguyên nhân biến thành Boss, Lý Phỉ đã phân tích ra, nhưng chính vì nguyên nhân đó, nên nỗi tức giận trong lòng anh tích lũy càng nặng.
“Anh sao vậy?”
Lần này ngay cả Giản Hoa cũng thấy ánh mắt Lý Phỉ nhìn mình không đúng.
Cảm xúc phức tạp, khó có thể nói thành lời. Đây không phải ánh mắt nhìn bạn bè.
Mặt nạ hoàn mỹ quanh năm của ảnh đế xuất hiện vết nứt, anh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng khôi phục như cũ, giọng điệu thoải mái, nói: “Thường thì ai biết sau khi mình chết, còn có người vì mình báo thù, trong lòng đều sẽ sinh ra cảm tình đối với người đó.”
Lời này nói không sai, Giản Hoa rất đồng tình.
“Cảm kích, ngạc nhiên, áy náy…”
“Áy náy?” Giản Hoa nhíu mày, không hiểu.
Cảm kích có thể hiểu, ngạc nhiên cũng không khó hiểu, nhưng áy náy đến từ đâu?
“Vì người kia, bào thù cho bạn, mà cuối cùng cũng chết.” Lý Phỉ nghiêm túc nói.
“…”
Giản Hoa muốn phản bác theo bản năng. Cậu là người cẩn thận, lại không như Lý Phỉ đi đâu cũng có người biết, nên tính che giấu rất cao, còn chưa nói đến chuyện cậu có dị năng cắn nuốt.
Dù cậu không thích nấm, nhưng cũng phải thừa nhận loại dị năng này mạnh đến nghịch thiên.
Theo thời gian, nấm ở Thế giới Bị Từ Bỏ sinh trưởng, đâu đâu cũng là lãnh địa an toàn của Giản Hoa. Muốn giết cậu, gần như không có khả năng.
Nhưng…
Làm Boss cuối, bị nhân vật chính xử lý, mới là kết thúc tiêu chuẩn của một quyển tiểu thuyết anh hùng nước Mỹ!
Nên Lý Phỉ nói không sai, người vì trả thù cho bạn mà thành Boss, sẽ ngã dưới chân nhân vật chính, trở thành một trang công tích hào hùng vĩ đại của nhân vật chính.
Điều này khiến Giản Hoa cực kỳ khó chịu, vô thức nói:“Có lẽ tác giả còn định viết phần sau?”
Lý Phỉ:“…”
Giản Hoa nhanh chóng nhớ lại, rồi so sánh mấy phần sau của truyện anh hùng nước Mỹ, ngẩng đầu bổ sung: “Trong phần sau, khả năng Boss sống lại chiếm 30%, thuộc hạ của Boss ngóc đầu trở lại chiếm 10%, còn lại 60% là sau lưng Boss còn có độc thủ hoặc thế lực lớn hơn nữa.”
“Phụt!” Ảnh đế bật cười.
Đa số phần sau trong phim đúng là như vậy.
“Cho nên, có khi tôi không chết…”
“Anh giả chết, ve sầu thoát xác, thực ra là chờ cơ hội nhân lúc nhân vật chính chưa chuẩn bị, mà hủy diệt thế giới một lần nữa.” Giản Hoa cảm thấy đề tài này rất thú, nói đùa với Lý Phỉ cũng rất vui.
Hai người lại đi đến Nhà hát Quốc gia Hải thành, đi đánh nhau với con nhện khổng lồ kia.
Dọc theo đường đi, cuộc đối thoại vẫn tiếp tục.
“Tôi giả chết như vậy, khi xuất hiện trước mặt nhân vật chính, có phải sẽ cười nhạo chỉ số thông minh của nhân vật chính, cười nhạo sự ngây thơ của cậu, cho rằng tôi chết thật. Thật ra tôi chỉ đợi mấy người tự giết lẫn nhau, hao tổn lẫn nhau, còn tôi trở thành chim sẻ?*”
*Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau: ý chỉ việc (bọ ngựa) chỉ thấy cái lợi (con ve) trước mắt, mà không thấy cái hại (chim sẻ) phía sau.
Giản Hoa sửa lại: “Nhân vật chính là người Mỹ, anh không cần dùng đến điển cố.”
“Nghe không hiểu thì để cậu ta đưa phiên dịch đến.”
“Tác giả cũng là người Mĩ, anh ta không viết ra loại từ ngữ này được, anh căn bản là không có cơ hội nói ra!”
“…Không thay đổi thì sao biết được.” Lý Phỉ không thèm ý, trả lời.
Hai người đứng song song, Giản Hoa bị lây nhiễm loại cảm giác “so với bạn bè còn thân mật hơn” này. Ở trên đời, có mấy người có thể tùy ý bàn luận việc mình vì người kia mà chết?
Bạn bè sẽ như thế sao?
Dù cho đây có là một quyển sách, có tình huống đặc biệt.
“Anh mong sẽ có thay đổi gì?” Giản Hoa suy nghĩ nửa phút, rồi hỏi: “Giết chết nhân vật chính?”
“Sống sót, dù là ai.”
Giản Hoa ngạc nhiên quay đầu, không tin được đây là lời Lý Phỉ nói.
Lời này để cậu nói còn được. Mấy ngày nay ở chung, đã đủ để Giản Hoa hiểu Lý Phỉ là dạng người gì.
Lý Phỉ có dã tâm, cũng có năng lực, dù bất cứ khi nào cũng không thừa nhận mình ở thế yếu. Muốn anh phục tùng số phận đã rất khó, chứ đừng nói là một quyển tiểu thuyết nguyên tác lý tưởng hóa.
“Con người đầu tiên phải sống đã, rồi mới có thể bàn đến việc khác.” Lý Phỉ như có ý sâu xa khác, bổ sung…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...