“Cái gì, người rơi vào động rỗng mất tích?” Trương Diệu Kim trừng người đến báo. Đừng đùa, Giản Hoa và Lý Phỉ đều xảy ra chuyện? Chờ đến khi trở lại thế giới thực, hắn phải nói thế nào với đại tá Lô?
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Này… Theo như Cảnh Điền nói, họ đuổi theo Tiến Sĩ Điên đến một thị trấn nhỏ, đột nhiên xuất hiện đàn nhện khổng lồ, sau đó bầu trời nứt ra một khe hở, ba người dị năng cấp S mất tích.”
Tổ viên Hồng Long phụ trách báo cáo rất hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. Báo cáo về chuyện dị thường trên quốc lộ Cam Châu vẫn còn đang được truyền đọc. Côn trùng khổng lồ trong động rỗng có thể kéo người thường vào Thế giới Bị Từ Bỏ. Giờ Lý Phỉ và Giản Hoa chắc đã bị nhốt trong không gian khác.
Khi người dị năng Hắc Uyên đi, không mang theo Corgi, cấp S cũng không giải quyết được vấn đề.
“Thiếu tá, việc này xảy ra một tháng trước, người của Hắc Uyên đã lục tung trong đống đổ nát của trấn nhỏ kia vài lần, lại chờ vài ngày. Không còn cách nào, Cảnh Điền để người đưa tin tức về Hải thành bên này.”
Sắc mặt thiếu tá Trương nghiêm trọng: “Hiện tại có bao nhiêu người biết chuyện này?”
“Thế giới Bị Từ Bỏ giao thông không tiện, tin tức truyền đến nơi này thì đã qua rất lâu. Trong căn cứ, trước mắt không ai biết, nhưng địa điểm xảy ra chuyện ở gần đây. Cảnh Điền e là không thể kiểm soát vài người dị năng Hắc Uyên kia.”
Nói cách khác, không giấu được.
Trương Diệu Kim hít sâu, hắn đau đầu khoát tay, ý bảo cấp dưới ra khỏi văn phòng hắn.
Hắn từ chỗ Lục Triệu biết được kết cục “nguyên tác”, nói thật lòng, hắn không muồn nhìn thấy Giản Hoa trở thành kẻ địch của Hồng Long. Người dị năng cấp S có thể phá hủy bao nhiêu, nhìn Tiến Sĩ Điên là biết. Nhưng về chuyện kết thúc Thế giới Bị Từ Bỏ này, Hồng Long chắc chắn đi ngược lại với Hắc Uyên.
Không, Hắc Uyên không tính là gì, đây không phải tổ chức Hắc Uyên thần bí trong nguyên tác.
Không có căn cơ, không thành danh.
Khó là, làm sao tìm đường ra cho Giản Hoa, tìm cách sống sót. Kết cục vĩnh viễn bị lưu đày ở Thế giới Bị Từ Bỏ này, ngay cả Trương Diệu Kim cũng thấy tim đập nhanh.
“Thiếu tá, Đoàn Đoàn…”
Cấp dưới của Trương Diệu Kim đang hỏi có cần khẩn cấp đưa Corgi đi cứu người hay không, bên ngoài căn cứ bỗng có tiếng ồn ào.
Người trong căn cứ Hồng Long càng lúc càng nhiều, nơi này lại quản lý nghiêm khắc, tự nhiên sẽ có người dị năng tâm tư lệch lạc, không dám công khai đối nghịch Hồng Long, nhưng ngầm kích động hoặc làm ầm ĩ là chuyện thường.
Đặc biệt, lần này thời gian Thế giới Bị Từ Bỏ duy trì quá dài, mới đến nay thôi đã sắp ba tháng, rất nhiều người dị năng sinh lòng tuyệt vọng, cho rằng cả đời đều phải ở nơi kinh khủng này, sợ hãi đối với cơ quan quốc gia cũng từ cực kỳ hạ thấp xuống ba phần.
Đạn sẽ bắn hết, so với người dị năng quân đội, đương nhiên số lượng người dị năng bình thường nhiều hơn.
Quản lý họ, không cho họ không lý do, tùy ý lấy đồ trong thành phố, nhất là đồ quý giá, cũng không cho phá hủy kiến trúc. Ở nơi này còn phải tuân thủ pháp luật, mấy người chịu được?
Người dị năng Hắc Uyên lấy Chương Thao cầm đầu, thái độ đều trở nên vi diệu, không tán thành “tiếp tục hiệp trợ Hồng Long”, nhưng ngại Hắc Uyên có người dị năng cấp S làm núi dựa, họ không dám công khai đưa ra ý kiến phản đối, không dám tùy tiện rời khỏi.
Nếu để họ biết chuyện Lý Phỉ mất tích…
Trương Diệu Kim nhíu mày, chuẩn bị tự mình ra ngoài nhìn, tên gầy Triệu Văn đến, vẻ mặt cứng nhắc.
“Báo cáo thiếu tá, trước tòa nhà căn tin bỗng xuất hiện bốn con nhện khổng lồ.”
“Cái gì?”
“Trong đó một con bị không gian của Quan Linh nhốt lại, chúng tôi đang bao vây, giết chết ba con còn lại. Nhưng rất nhiều người dị năng không nghe chỉ huy, hiện trường đã xuất hiện thương vong, mời thiếu tá nhanh chóng đến viện trợ.”
Trương Diệu Kim lập tức ra cửa.
Khu đất trống trước tòa nhà đã hoàn toàn thay đổi, tơ nhện khắp nơi, dính lên thì khó mà thoát ra nổi, còn có độc tê liệt. Da trực tiếp chạm vào tơ nhện, khiến nhiều người dị năng ngã quỵ, hiện trường náo loạn.
“Người dị năng cấp D trở xuống lui về phía sau.”
“Tấn công con mắt của nhện khổng lồ, dùng lửa đốt tơ nhện!”
Luân phiên hô quát mãi mới khống chế được tình hình. Thiếu tá Trương rút súng ra, vừa đi vừa ngắm bắn một con nhện khổng lồ đang đuổi theo cắn xé tổ viên Hồng Long, bóp cò súng.
Cơ thể con nhện khổng lồ nghiêng ngả, viên đạn xuyên qua nó đâm vào khớp chân trước.
Chút trì hoãn này, đủ để tổ viên Hồng Long kia thuận lợi trốn thoát khỏi nguy hiểm.
Theo sát đó là lưỡi dao băng Triệu Văn ném ra, đâm vào hai cái chân khác của nhện khổng lồ. Chân nhện khổng lồ sắc nhọn, có thể dễ dàng chọc thủng vật cứng, nhưng lại không thể đứng vững trên mặt băng.
“Trừ bỏ tơ nhện trước…”
Trương Diệu Kim còn chưa nói xong đã dừng lại, xung quanh xuất hiện hiện tượng lay động mắt thường cũng có thể thấy được.
“Sắp trở về!” Có người vui sướng hô to.
Tổ viên Hồng Long mờ mịt, không phải nói là ít nhất một năm sao? Sao Thế giới Bị Từ Bỏ kết thúc nhanh như vậy?
Trương Diệu Kim nghĩ nhiều hơn, hít một ngụm khí lạnh. Trong thành phố còn một đống hỗn độn, đổ nát chưa thu dọn xong, cầu sụp đổ cũng chưa thanh lý, đá tảng chưa dời đi. Cứ như vậy về thế giới thực như thế nào được!
Chấn động xuất hiện mau, kết thúc cũng mau.
Nhện khổng lồ vẫn còn tại chỗ, cách đó không xa cũng có nấm, giống như cái gì cũng không thay đổi.
“Chúng ta…trở lại?” Người dị năng không xác định nhìn xung quanh, vẻ mặt dần trở nên nôn nóng. Họ lắc đầu thật mạnh, cố thuyết phục chính mình, “Chắc chắn vì là buổi tối, nơi này lại là vùng ngoại thành, nên vốn chẳng có ai.”
Có vài người vươn tay, phát hiện kim giây trên đồng hồ vẫn không nhúc nhích.
Thực ra khi nhìn thấy bóng dáng nhện khổng lồ, trong lòng họ đã có đáp án, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Ánh mắt Trương Diệu Kim rơi xuống trên một người bị quấn tơ nhện toàn thân, nếu hắn không nhìn lầm, vị trí kia lúc trước không có người.
Người nọ nghe thấy tiếng ầm ĩ, vui vẻ ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra một đống tiếng Anh.
Nếu không phải còn đang cận chiến với nhện khổng lồ, tất cả mọi người đã sửng sốt.
“Đem người đi.” Thiếu tá Trương nghiêng đầu ra lệnh.
Tổ viên Hồng Long còn chưa ra tay, người trông chật vật, râu ria lô thôi đã đánh về phía một người bên đường, hung ác cướp một miếng thịt khô từ trong túi người kia, nhai nuốt như hổ đói.
Đồ ăn ở Thế giới Bị Từ Bỏ là thứ có giá trị nhất, người dị năng bị cướp đâu chịu bỏ qua, giận dữ ra tay.
Kết quả, một cú này không đấm được. Nắm đấm cách mũi “người rừng” một mét* thì dừng lại, giống như có thứ gì đó vô hình ngăn cản.
*Ở đây ghi là 3 thước, 1 thước = 0.33m
“Trường dị năng?” Khó trách, tơ nhện quấn trên đầu mà còn có thể hành động tự nhiên, không bị độc tố ảnh hưởng, hóa ra tơ nhện không thể trực tiếp chạm đến thân người này.
Có “trường”, thì ít nhất phải là người dị năng cấp A.
Trương Diệu Kim nhanh chóng ngăn cản cấp dưới chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh của mình.
Không đợi hắn tự mình ra tay, người kia ăn xong thịt khô, dùng bàn tay bóng nhẫy sờ bụng, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, hưng phấn đến mức ánh mắt đều phát sáng.
“Anh ta nói, không phải phải ảo giác, là thịt thật.” Triệu Văn phiên dịch cho thiếu tá Trương.
“…”
Dù người ở Thế giới Bị Từ Bỏ, đa số đều như người gặp nạn, nhưng loại người giống như đi ra từ rừng rậm nguyên thủy, đầy thân bùn lầy, giày không có một chiếc, tơ nhện quấn quần áo rách nát… Đây không phải người gặp nạn, chắc chắn là người rừng.
Chắc là nhìn thấy tổ viên Hồng Long giơ súng, người rừng cũng lấy một khẩu súng lục từ đống vải rách, cảnh giác trừng họ.
Người này lai lịch quỷ dị, như kẻ điên, nhìn màu mắt thì rõ ràng là người nước ngoài. Gần đây người dị năng cấp A xuất hiện ở Trung Quốc chỉ có Tiến Sĩ Điên…
Trương Diệu Kim lập tức thúc dục dị năng, súng trong tay người rừng phát ra tiếng lục cục, cò súng rơi ra, họng súng gấp khúc. Vài giây sau, cả ổ quay và băng đạn bên trong súng lục đều biến thành mảnh vụn.
Dã nhân giật mình cúi đầu, vẻ mặt phức tạp dùng tiếng Anh cao giọng kêu to: “Khống chế kim loại? Tôi biết rồi, anh là Trương, Hồng Long thiếu tá Trương, người dị năng Trung Quốc.”
“Anh đứng ở đây, mà lại không biết mình ở đâu?”
“Tôi không biết… Tôi vừa rồi ở trong một khu rừng toàn nhện khổng lồ.” Dã nhân chần chừ quan sát bốn phía, loại phong cách kiến trúc này hình như chỉ thấy ở Đông Á.
“Chẳng lẽ nơi này là Trung Quốc?” Dã nhân sợ ngây người.
Trương Diệu Kim nheo mắt lại, không nói chuyện. Tổ viên Hồng Long phụ trách phiên dịch chạy tới, xảo quyệt nói với người rừng, vì nhện khổng lồ bỗng nhiên đột kích, còn chiếm cứ khu đất trống phía trước căn tin, nơi này không thể nấu đồ ăn được nữa.
Dã nhân không nói hai lời, vén tay áo rách thành mảnh vải lên, tham gia chiến trường.
Gió xoáy trực tiếp đưa nhện khổng lồ lên trời, lại ngã rầm xuống, nhện khổng lồ chưa hết choáng đã lại bị bay lên. Sau mấy lần thì không phải chân cũng ngã gãy hết, nhện khổng lồ tức giận rít gào.
Mọi người chen chúc mà lên, rất nhanh đã cắt đứt chân nhện khổng lồ, dùng bùn trét lên bộ phận nhả tơ trên bụng nhện khổng lồ.
“Dị năng Gió?”
Không phải Tiến Sĩ Điên, điều này làm cho tổ viên Hồng Long bao gồm Triệu Văn nhẹ nhàng thở ra.
Ngẫm lại, người dị năng cấp A toàn cầu, khống chế gió chỉ có hai người, một là nhân vật chính, một là kỹ sư công trình, Rem của công ty phát điện bằng sức gió Australia.
Nhân vật chính mới mười bốn tuổi, râu quai nón đầy mặt người đàn ông trước mắt này đã miêu tả thân phận sinh động.
Trong nguyên tác người dị năng Gió cấp A, Rem, không phục năng lực Johnson lắm, bởi vì Australia ở rất xa, nên tình tiết của Rem rất lâu sau mới xuất hiện. Mặc dù có thực lực cấp A, lại không tham gia chiến tranh người dị năng, chỉ lúc cuối khi thế lực các quốc gia khởi xướng tụ hội người dị năng, Rem làm đại biểu Australia mới xuất hiện.
Hồng Long đã nghiên cứu tư liệu nhân vật trong nguyên tác rất nhiều lần, thế nhưng cả kẻ xuyên sách, cũng không ai coi trọng người dị năng cấp A đến “góp đủ số người” này, Australia thật sự quá xa.
Thấy Rem thuần thục đối phó xong nhện khổng lồ, phủi tay đi tới, thiếu tá Trương phục hồi tinh thần.
“Xin chào, hoan nghênh đến Trung Quốc, anh… biết tôi?”
“Nghe người ta nói qua.” Rem vươn tay, sau đó phát hiện tay mình vừa bẩn vừa thối, rất không tiện nên rụt cánh tay về. Ánh mắt anh ta tỏa sáng, nói năng lộn xộn, “Thật sự rất tệ. Khi tôi cho rằng cuộc đời này sẽ không còn gì tệ hơn, Thượng Đế lại đùa cợt tôi hơn nữa. Ý tôi là… Quá tốt, tôi rốt cuộc đã trở lại trái đất!”
Người phiên dịch khó hiểu, ý thì cậu ta nghe hiểu, nhưng sao kết hợp cùng một chỗ lại chẳng hiểu gì?
Trở lại Trái Đất là cách nói phóng đại mới à, là tục ngữ sao?
***
Giản Hoa đi hướng ra ngoài rừng, cuối cùng vẫn không thấy ánh sáng, cậu dựa lưng vào Lý Phỉ, hai người cảnh giác nhìn xung quanh.
Bốn phía lay động kịch liệt, sau khi cảnh vật từ mơ hồ trở nên rõ ràng, họ xuất hiện trên một con đường cũ nát. Nước bẩn giàn giụa, trên vách tường đầy graffiti, dưới gạch ngói cách đó không xa có một cái xác.
Nhện khổng lồ đang nhả tơ trên nóc nhà bên cạnh họ, một cô bé gầy yếu bưng bình nước trong tay, vì giật mình sợ hãi, nên bình nước phanh một tiếng rơi xuống đất.
Cô bé mặc một cái T shirt màu đỏ rộng rãi, dài đến tận chân, vẻ mặt sợ hãi, nhưng đôi mắt màu xanh lam trong veo lại xinh đẹp mà bình tĩnh.
Là do thế giới Nhện khổng lồ cũng có nền văn minh, hay là họ đã về đến Thế giới Bị Từ Bỏ?
Lý Phỉ đang muốn mở miệng, bỗng thấy Giản Hoa chắn trước anh.
“Đừng đi qua.” Trong giọng nói của Giản Hoa có sự sốt ruột hiếm thấy, “Cô bé là người dị năng cấp cao, lực lượng dị năng đều mạnh hơn cả tôi lẫn anh.”
“… Không phải, là cậu ta.” Lý Phỉ từ dùng tiếng Anh nhấn mạnh giới tính.
Là nam hay nữ, chẳng lẽ còn có thể giấu được ánh mắt của ảnh đế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...