"Cái nhìn của các người đối với con đã không quan trọng, con đã trưởng thành."
"Thu Lăng, con không thể không quan tâm ba mẹ!" Giang Vũ đổi dùng chính sách buồn bã.
"Thật xin lỗi. . . . . . Con có chuyện quan trọng hơn phải hoàn thành."
"Thu Lăng, Thu Lăng. . . . . ."
***
Lãnh thổ Địa Trung Hải,
"Tiểu thư, khu vực này không thể lặn được!"
"Tôi chịu trả gấp năm lần tiền, cầu xin anh dẫn tôi xuống." Lúc này đây biển tựa hồ đang chờ đợi cô.
Bởi vì giá cao, huấn luyện viên lặn xuống nước mang cô xuống.
Thu Lăng dưới đáy biển, vẫn muốn tìm thạch quan được viết qua báo chí kia, nhưng mãi không có tìm được.
Đột nhiên, đáy biển sinh ra nước xoáy, huấn luyện viên lặn xuống nước muốn mang Thu Lăng đi lên, nhưng Thu Lăng lại lắc đầu một cái.
Huấn luyện viên lặn không thể làm gì khác hơn là bơi lên phía trên.
Thu Lăng không để ý nước xoáy, vẫn muốn đi đến chỗ càng sâu dưới đáy biển, nhưng bất hạnh, cô bị nước xoáy cuốn vào.
Cô không phải là sẽ chết chứ. . . . . . Cô còn có tâm nguyện chưa hoàn thành!
Ý thức của cô càng lúc càng yếu, nháy mắt trước khi cô lâm vào hôn mê hoàn toàn, bên tai cô lại vang lên thanh âm quen thuộc.
"Anh từ 2500 năm trước, xuyên qua thời không, đuổi theo em đến bây giờ."
"Anh vì. . . . . . cái gì. . . . . . Không . . . . . . bỏ đi?" Là hắn?! Cô là nên cười, hay nên khóc?
***
Thu Lăng cảm giác mình tỉnh lại trong dòng nước lớn.
"Tôi ở nơi nào?" Giống như trên địa cầu, nhưng lại như không phải, đầu cô choáng váng, có một loại cảm giác hư ảo.
"Cô đã trở lại."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô ta ân cần, không nhịn được nói: "Dora, là cô? Nơi này sao có ánh mặt trời rồi hả? Hơn nữa, ngoài cửa sổ rất nhiều hoa hoa thảo thảo dài." Không khí thật sạnh sẽ, các đóa hoa rực rỡ trang điểm phải nơi này giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Dora vừa nhìn cô, chậm rãi nói: "Ngài dùng toàn bộ ma lực của mình giữ lại tánh mạng của cô, đưa cô trở lại nơi này."
"Tôi không tin!" Hắn không thể nào làm như thế, cảm giác hắn với cô chỉ có dùng một chữ để hình dung, đó chính là hận!
"Cô nhất định phải tin, bởi vì nguyền rủa đã phá giải, là bởi vì cô mà phá giải."
"Có thật không? Tôi còn tưởng rằng anh ấy chỉ thương tổn tôi!" Hình như là thật, bởi vì ánh mặt trời đã xuất hiện, lo lắng đã biến mất.
"Ngài mỗi một lần tổn thương cô, chính là lại một lần nữa chứng minh tình yêu ngài với cô càng sâu đậm!" Dora giải thích.
"Nếu như đó chính là phương pháp biểu đạt tình yêu của anh ấy, vậy tôi không biết rằng mình chịu đựng nổi? Tại sao anh ấy phải làm như vậy? Anh ấy căn bản cũng không yêu tôi."
"Ngài ấy yêu cô! Mà chính sức mạnh của tình yêu đích thực mới có thể chiến thắng tất cả."
"Tôi không tin."
Dora còn muốn nói tiếp, gian phòng xuất hiện một gã khách không mời mà đến.
"Dora, ngươi trước đi ra ngoài."
"Dạ, Vương."
Dora thối lui khỏi gian phòng hai người.
"Chúc mừng vương quốc anh hóa giải lời nguyền, vương quốc anh lại có ánh mặt trời, nói vậy bây giờ anh cùng Tây y sư ở chung một chỗ trải qua cuộc sống vui vẻ!" Cô thực sự muốn chúc mừng bọn họ sao? Vậy tại sao nội tâm của cô vừa chua xót lại vừa khó chịu.
Dạ Ma phủ nhận: "Không! Anh không có ở bên cô ấy."
"Tại sao?"
"Người anh yêu không phải cô ấy." Ánh mắt anh lấp lánh có hồn, nhìn chằm chằm cô, khóe môi giơ lên mà nói: "Anh yêu em!"
Hắn nghĩ rất lâu cuối cùng cũng đưa ra đáp án. Cô đối với hắn mà nói, có một loại sức hút không thể kháng cự.
Thu Lăng cảm giác đầu mình trong nháy mắt trống không hoàn toàn.
Cô không thể nào tin nổi mình nghe cái gì, đợi đến xác nhận thì cô mới buồn bã mà nói: "Em chờ thật lâu, muốn nghe anh nói những lời này, nhưng thực sự nghe được thì em lại hoài nghi mình ban đầu làm sao sẽ khờ dại như vậy?"
Cô làm đứa ngốc đã lâu rồi, lúc này có phải nên thông minh chút hay không?
"Em không phải ngốc, thật ra thì. . . . . . Anh một mực dùng vẻ ngụy trang kiên cường nhất che giấu chân tâm của mình." Có lẽ khi sâu trong nội tâm hắn, vẫn không dám thừa nhận mình đã yêu cô.
"Anh đã nói với em rất nhiều lời, câu này nghe cảm động nhất, nhưng em hiểu rõ em không nên nghe."
"Anh không muốn cưỡng bách em, em muốn hiểu được tâm tình. . . . . . của em"
"Anh học được đối đãi dịu dàng với phụ nữ sao?" Trong khoảng thời gian này, anh học tập nhiều đến này sao?
"Anh chỉ học được cách dịu dàng với em!" Cô là người phụ nữ duy nhất hắn muốn đối xử dịu dàng.
"Về sau anh có phải sẽ không nghe giải thích hay không, liền bá đạo định đoạt tội danh của em như vậy."
Cô. . . . . . Sẽ sợ!
Hắn giơ tay lên bảo đảm mà nói: "Sẽ không!"
"Nhưng em không thể nào tin nổi là anh yêu em, anh chỉ biết một lần lại một lần không ngừng tổn thương em, khiến em mệt mỏi, kiệt sức." Hắn có thể hay không lại bức cô đến đường cùng không thể lui.
"Cho anh một cơ hội, để cho anh chứng minh tình yêu của mình." Lần này hắn sẽ làm tốt, sẽ không gây ra lỗi.
"Kiếp trước em đã chết, kiếp này em là Diệp Thu Lăng, vậy anh yêu ai?" Cô không hiểu, không hiểu được sự thay đổi của hắn.
"Các em là cùng một người, còn phải phân biệt lẫn nhau sao?"
"Anh biết là khác nhau, nếu như anh không cách nào quên quá khứ, chúng ta phải bắt đầu như thế nào?"
"Người anh yêu là em!" Điểm này hắn cũng là tốn thời gian rất lâu mới sáng tỏ, sẽ giải thích cho cô, có phải cần đoạn thời gian rất dài mới giải thích xong. . . . .
"Có thật không?"
"Anh sẽ dùng cả đời để chứng minh."
Hai người triền miên ôm hôn, kiếp trước kiếp này đều không quan trọng, chỉ có giờ phút này đối với bọn họ có ý nghĩa nhất.
Tiểu Ma len lén mở cửa, nhìn thấy cha mẹ hôn nhau, nó nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi chơi cầu thôi.
Ba mẹ hòa hảo rồi, không gây gổ nữa, mà nó cũng trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời!
Ánh mặt trời ấm áp, bươm buớm nhẹ nhàng bay múa, cả vườn xanh ngắt, côn trùng kêu vang vùng quê, ở trên mặt đất vang vọng, vang vọng. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...