Nếu như Mạnh Thiếu Văn có ý muốn quay lại với Ngu Vô Song, cậu còn có thể lớn tiếng nói đạo lý này hay không?
Những lời này vang lên bên tai, trong nháy mắt sắc mặt của Hoắc Cố Chi trở nên cực kỳ khó coi, lạnh lùng trừng mắt với người đàn ông đối diện, không còn lạnh nhạt, tỉnh táo như lúc trước nữa: “Cậu là cái đồ miệng quạ, Mạnh Thiếu Văn kia có tư cách gì để quay lại cầu xin Vô Song? Ngay cả người phụ nữ hắn yêu nhất cũng không phân biệt được, cho dù có sống cũng là một phế vật.”
Đã là đàn ông thì sợ rằng sẽ chẳng có người nào nói tốt về tình địch của mình, nghe được mấy lời này, Lịch Cảnh Thần cũng không mấy hứng thú, anh ta thâm trầm cười một tiếng, đáy mắt lưới qua một tia ánh sáng: “Ngay cả cậu cũng có thái độ này, vật thì mình cũng chẳng có gì sai cả.”
Nghe được câu này, Hoắc Cố Chi cảm thấy chính mình bị lừa, trên mặt anh không khỏi hiện lên một chút lúng túng, rồi lại hừ lạnh một tiếng, vội dời mắt, kiêu ngạo nói: “Cậu có lôi kéo mình thì cũng vô dụng, dù sao cũng là Đóa Đóa tức giận, cậu cũng nên bỏ ngay cái suy nghĩ quát nạt cô ấy đi, bây giờ đúng là cô ấy không thể bỏ cậu, nhưng cũng không có nghĩa là cả đời này cô ấy cũng không thể bỏ cậu, con người rồi cũng có lúc thay đổi, không có ai vĩnh viễn ngây thơ như trẻ con đâu.”
Cũng giống như cô gái nhỏ nhà anh, không phải năm đó cô ấy cũng là công chúa yêu kiều được nâng trong lòng bàn tay sao? Nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải là vẫn chịu đau khổ sao?
Đóa Đóa mới mười tám tuổi, tương lai cô ấy còn phải đi một đoạn đường rất dài, người bạn tốt này của anh quả thật đã quá gấp gáp rồi, cho nên mới ép buộc tất cả của Đóa Đóa ngay trong lúc cô ấy còn trẻ như vậy, ngay cả một chút tự do cũng không cho cô ấy.
Có thể do bị quá nhiều người phản đối, Lịch Cạnh Thần ngây người, lần đầu tiên anh ta cảm thấy lưỡng lự và nghi ngờ, chẳng lẽ anh ta thật sự sai rồi?
Thấy anh ta trầm tư suy nghĩ như vậy, Hoắc Cố Chi càng cảm thấy một chữ tình này thật quá nặng nề rồi, ngay cả người anh em trước giờ luôn tỉnh táo của anh cũng bị trúng đạn đến mất trí, nghĩ kỹ lại thì, không phải anh cũng như vậy sao?
Kể từ sau khi trở về nước, đều không có chuyện gì vừa ý, trong mắt trong tim đều chỉ có cô gái nhỏ kia, người mà cho dù gia đình nhà chồng muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn thân phận có thân phận, cũng không nề hà, không cần tới anh cũng có thể vững chân ở thành phố này.
Lần đầu tiên, hai vị thiên kiêu chi tử (con cưng của trời) này vì chuyện tình yêu mà cảm thấy tinh thần mệt mỏi.
……
Ngu Vô Song và Đóa Đóa đều không biết tất cả những chuyện đó, Đóa Đóa còn đang tức giận, mua hết thứ nọ thứ kia để phát tiết bực dọc, quần áo, trang sức đều mua mà không thèm nhìn giá, cuối cùng tới lúc quẹt thẻ cũng chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Từ nhỏ cô đã được Lịch Cảnh Thần nuôi dưỡng, tỉ mỉ chăm sóc, quần áo trong nhà, một năm bốn mùa đều là tự anh chuẩn bị, thận chí ngay cả chu kỳ kinh nguyệt anh cũng nhớ rõ hơn cô.
Bình thường Đóa Đóa cũng không thích đi dạo phố, bởi vì mấy cái đồ này cô cũng chẳng hề thiếu, nhưng hôm nay lại thẳng tay mua sắm, phong cách ưa thích đều chủ yếu dựa vào màu sắc để mua.
Ngu Vô Song yên lặng nhìn, thầm nghĩ hôm nay túi tiền của Lịch Cảnh Thần đúng là thủng một lỗ lớn, nhưng mà anh ta có nhiều tiền như vậy, vừa là cổ đông lớn của Nam Diệu, sợ rằng sẽ không để vài chục vạn này vào trong mắt.
Tính tình Đóa Đóa cũng trẻ con, một phen mua sắm như vậy đã xả không ít giận, gần tới trưa, vừa nhìn thấy quán lẩu phía trước thì con sâu ham ăn trong bụng lại bắt đầu trỗi dậy.
“Đóa Đóa, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Ngu Vô Song thấy thế, không khỏi cười khẽ, lôi kéo Đóa Đóa đang do dự vào trong quán lẩu: “Hôm nay nếu đã ra ngoài chơi, cũng không cần nghĩ tới những chuyện không vui nữa, chị cũng thích ăn lẩu, buổi trưa chúng ta ăn cái này cũng được.”
Giản Uyển Linh đã từng ghen tị với cô vì da cô rất đẹp, thật ra thì khẩu vị của cô khá nặng, bình thường ăn cơm thường thích nhiều mặn nhiều cay, nhưng để giữ được da thịt thủy nộn, cô đành cực kỳ chú ý trong phương diện ăn uống, dần dần cũng thành thói quen ăn nhẹ, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn thích ăn như cũ.
Nhắc tới cũng buồn cười, phụ nữ muốn bảo vệ làn da cho nên mới cự tuyệt thức ăn cay nóng, nhưng tới lúc thèm ăn thì sức chống cự cũng không mạnh, ngược lại thì có vài người đàn ông lại rất chú ý dinh dưỡng trong ăn uống.
Hoắc Cố Chi và Lịch Cảnh Thần đều không phải là thanh niên trai tráng gì nữa, từ ba mươi tuổi đã bắt đầu chú ý tới phương diện này, thức ăn bình thường đều nhẹ nhàng, nhưng lại khổ cho hai cô gái nhỏ trong nhà.
Hiện tại cũng có được cơ hội, hai người ngồi trong quán lẩu ăn tới căng bụng, cuối cùng tâm tình của Đóa Đóa cũng khá hơn, cho nên không khỏi bắt đầu oán trách: “Cái tên khốn Lịch Cảnh Thần đó quá ghê tởm, bình thường bắt em không được ăn cái này ăn cái kia còn chưa tính, lần này còn dám không cho em kết bạn.”
Nhìn cái bàn bừa bãi, Ngu Vô Song thầm nghĩ, mấy loại thức ăn giàu đạm này thỉnh thoảng ăn thì còn được, chứ cứ ăn liên tục thì không biết sẽ mập thành cái dạng gì.
Nghe được mấy lời thẳng thắn của Đóa Đóa thì cô hơn sửng sốt một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ phức tạp: “Em không cần nói thì chị cũng biết, anh ta chuyện gì cũng theo em, nhưng mà mấy chuyện này thì vẫn có chút thành kiến.”
Nói thành kiến là còn nhẹ, nói khó nghe hơn chính là lòng dạ hẹp hòi không chấp nhận bất kỳ ai khác.
Năm đó lúc cô còn đi học ở Pháp, Hoắc Cố Chi cũng âm trầm canh chừng không cho cô kết bạn với nam giới y như thế.
“Thành kiến cái gì, rõ ràng chính là anh ta cố tình nhằm vào em, học trưởng của em cũng chỉ tới nhà đưa cho em quyển sách anh ta đã giở giọng ngay được.” Nói đến chuyện này, trên khuôn mặt non nớt của Đóa Đóa khó nén nổi ý chí dạt dào: “Em không hề sai, rõ ràng là anh ta không chịu nói lý, em chỉ cãi lại anh ta mấy câu, anh ta lại dám cấm cửa không cho em đi học.”
Từ trước tới giờ Đóa Đóa vẫn luôn coi Ngu Vô Song là bạn tốt, ăn uống no đủ rồi cho nên lúc nói chuyện cũng có chút lỗ mãng, uất ức mấy ngày nay, hiện giờ đã có người để than sầu kể khổ, không thể để cơ hội như vậy vuột mất được.
“Thật ra thì mọi người đều bị bề ngoài của anh ta lừa rồi, giống như sáng nay đấy, thực tế là thế đấy? Thực tế chính là anh ta ngấm ngầm bắt nạt em, ngay cả một chút tự do của em cũng bị lấy mất.”
Tự do?
Đây quả thật là một thứ xa xỉ nha!
Ngu Vô Song một mực lặng yên nghe, nhưng thời điểm nghe thấy thế, trên mặt cô càng hiện rõ vẻ bất đắc dĩ, nhìn cô gái nhỏ đối diện đang tức giận, bất bình, giọng của cô lại bình tĩnh lạ thường: “Đóa Đóa, em nên biết thân phận của mình đặc biệt, nên tận lực giữ khoảng cách với mấy người đó thì tốt hơn.”
Cô luôn cho rằng Lịch Cảnh Thần thật sự yêu Đóa Đóa, nếu không phải như thế thì cũng chẳng có cái gan vì cô ấy mà làm trái ý nguyện của cha mẹ trong nhà, gấp gáp canh đúng thời gian Đóa Đóa đủ lớn rồi bắt cô ấy bỏ vào túi.
Phương thức biểu đạt tình yêu của mỗi người đều khác nhau, người đàn ông như Lịch Cảnh thần có làm như thế thì cũng không lấy làm lạ.
Đóa Đóa nghe vậy, khuôn mặt mặt từ trước tới giờ luôn mặc sức làm bừa chợt tối sầm lại, cô khẽ cắn môi, mắt đẹp rũ xuống, buồn bã.
Chẳng lẽ kết hôn lập gia đình, ngay cả tự do của cô cũng bị tước mất? Cũng chỉ là kết bạn với vài người trong trường đại học thôi, anh ta lại có thể trở mặt, bây giờ ngay cả chị Vô Song cũng bác bỏ ý của cô, cô thật sự là thất bại như vậy sao?
Nồi lẩu uyên ương vẫn còn nóng, đang lăn tăn sủi bọt, màu nước đỏ tươi vô cùng nóng bỏng, rực rỡ giống như cô thiếu nữ mười tám tuổi trước mặt này.
Rốt cuộc cũng là cô em gái quen biết mấy năm rồi, có một số việc, Ngu Vô Song không nhịn được đành phải đề cập tới: “Đóa Đóa, em đừng trách chị nhiều lời, Cố Chi nhà chị và Lịch tiên sinh nhà em đều là anh em tốt nhiều năm rồi, chị cũng coi em như em gái chị, nếu như em thực sự muốn Lịch tiên sinh tâm tư thả lỏng thì nên ít qua lại với học trưởng kia đi.”
Dừng lại một chút, cô lại bổ sung một câu: “Lịch tiên sinh vì quan tâm em nên mới quản nhiều như vậy, em nên suy nghĩ một chút, trong lòng anh ấy nếu không có em, sao lại so đo nhiều như vậy? Nói cho cùng là anh ấy ghen, em mới có mười tám tuổi thôi, tuổi tác của hai người chênh lệch nhiều như vậy bảo sao anh ấy không lo sợ cơ chứ?”
Tình cảm chính là thứ khó hiểu nhất trên đời, một người mười tám, một người ba mươi lăm, đâu chỉ là chênh lệch về tuổi tác, mà còn do Lịch Cảnh Thần thiếu tự tin.
Đóa Đóa được bảo vệ quá tốt, ở trong mắt cô ấy, người đàn ông như Lịch Cảnh Thần chính là vô địch, không ai địch nổi, anh có thể lật tay làm mây, úp tay làm mưa, cường ngạnh như thế thì sao có thể ghen?
Trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng dưới ánh mắt kiên định của chị Vô Song, cô không khỏi khiếp đảm.
Chẳng lẽ người đàn ông kia thật sự ghen với học trưởng? Cho nên mới dùng thủ đoạn ác liệt như vậy để phát tiết?
Nhớ tới học trưởng, trong lòng cô không khỏi âm thầm oán trách, thật ra thì học trưởng cũng có làm cái gì đâu, chẳng qua anh ta chỉ tới nhà đưa sách cho cô, cô và anh ta vẫn luôn là quân tử chi giao nhạt như nước, thế mà cũng ghen, lòng dạ của Lịch Cảnh Thần cũng quá nhỏ nhen đi ấy chứ?
Thấy Đóa Đóa một hồi cau mày, một hồi thở dài, một hồi lại chống cằm suy nghĩ, trên mặt Ngu Vô Song dần hiện ra nụ cười, Đóa Đóa tuy là không nhiễm bụi trần, tâm trí còn chưa đủ thành thục, nhưng cô ấy cũng không ngốc, cô chỉ cần nói vài điều thì cô ấy đã hoàn toàn hiểu được.
Lịch Cảnh Thần à Lịch Cảnh Thần, hôm nay tôi giúp anh một chuyện lớn lao như vậy, về sau anh phải báo đáp tôi thế nào đây?
Chỉ là trong nháy mắt nhớ tới mấy chuyện hư hỏng của chính mình, vui vẻ trên mặt Ngu Vô Song cũng nhất thời tắt mất, thay vào đó là vẻ mệt mỏi, vuốt vuốt lông mày, thầm nghĩ: thời gian quả là một phương thuốc tốt, gần đây cô càng ngày càng quan tâm tới Hoắc Cố Chi, cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.
……….
Ngồi trong quán lẩu nghỉ ngơi một lát, trong lòng đều có tâm sự, cho nên cũng không định đi dạo phố tiếp nữa mà muốn về nhà.
Hôm nay Ngu Vô Song lái xe đi, hai người vào tầng hầm đỗ xe, Ngu Vô Song móc từ trong túi xách ra chùm chìa khóa xe, nhưng mà lúc ngang qua hàng loạt những chiếc xe, kính chiếu hậu không hẹn mà cùng ánh lên một loạt ánh sáng, suy nghĩ của Đóa Đóa đều đã tập trung vào việc nên về nhà nói chuyện với Lịch Cảnh Thần như thế nào, nên cũng không phát hiện ra tất cả.
Nhưng Ngu Vô Song là ai? Sau khi cô tới Pháp đã cố ý học một chút công phu quyền cước, hơn nữa chuyện phát sinh năm đó với Giản Uyển Linh cũng khiến cho cô vô cùng nhạy cảm với tất cả mọi chuyện, chỉ trong nháy mắt, cô đã đoán được có người theo dõi đằng sau.
Cầm chìa khóa trong tay, cô vẫn chưa đi tới xe, mà vỗ vỗ cái trán trắng noãn, giọng nói bất đắc dĩ: “Đóa Đóa, hình như chị để quên điện thoại ở quán lẩu, em có thể lên đó lấy giúp chị không? Sau đó chúng ta gặp nhau ở cổng?”
“Được ạ, chị ra xe trước đi, em lên lấy giúp chị.” Đóa Đóa cũng không hoài nghi, chỉ gật đầu cười, sau đó xoay người đi mất.
Thừa dịp đưa mắt dõi theo bóng lưng của Đóa Đóa, Ngu Vô Song quan sát một chút cảnh tượng đằng sau lưng, thời điểm nhìn thấy mấy người đàn ông trưởng thành đang từ từ tiến đến gần, đáy lòng không khỏi cười khẽ, con ngươi hẹp dài lại ánh lên sự lạnh lẽo.
Giản Uyển Linh à Giản Uyển Linh, cô thật đúng là thiếu kiên nhẫn, tôi cũng chỉ nói vài câu đâm chọc cô, cô đã nghĩ tới việc diệt trừ tôi, vậy nếu như tôi lột da cô, tước đoạt thân phận của cô, ngay cả cổ phần cũng lấy luôn thì cô định làm gì tôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...