“Mẹ!”, GIản Uyển Linh nghiêm mặt, khó tin nhìn Chung Tiếu Dung, ảo não nói,
“Sao mẹ có thể nói con như vậy, mẹ không phải mẹ con sao?”
“Tao
không phải mẹ mày thì ai là mẹ mày chứ?” Chung Tiếu Dung có chút căm tức trừng mắt với Giản Uyển Linh, trên mặt tràn đầy sự giận dữ, “Đừng tưởng được gả vào nhà họ Mạnh là có thể nói chuyện như vậy với mẹ, cũng không thử nhìn xem chính mình đã dùng thủ đoạn gì, không nhân lúc trẻ tuổi mà sinh con để củng cố địa vị đi, sau này bị những phụ nữ xinh đẹp trẻ
trung khác kéo xuống thì đừng có mà ngồi khóc!”
Trong phòng khách xa hoa, Chung Tiếu Dung mặc sườn xám màu tím violet, rõ
ràng là một quý phu nhân sang trọng nhưng những lời nói ra quả thật
khiến người ta không dám khen tặng!
Giản Uyển Linh tức đến trắng
bệch cả mặt, cô ta ủy khuất nhìn Giản An Dương, cắn môi làm nũng, “Ba,
ba xem mẹ đi, còn nói những lời này để kích động con!”
Người mẹ
này của cô ta càng ngày càng vô dụng, may mà ở đây không có ai, không
thì ai mà nghe được thì chỉ có nước bị cười đến rụng răng!
“Chung Tiếu Dung!”, Giản An Dương tức giận, người phụ nữ kia vừa dứt lời, ông
ta liền ra uy trừng mắt nhìn vợ mình, đáy mắt lộ ra ý cảnh cáo, “Bà còn
dám nói hươu nói vượn tôi sẽ cho bà về quê một thời gian, vợ của Giản An Dương tôi không phải là một người đàn bà chanh chua không có đầu óc!”
Khi còn trẻ Chung Tiếu Dung là một tiểu thư quyền quý đoan trang mạnh mẽ,
về sau khi quen biết Giản An Dương, người đàn ông dịu dàng như ngọc này
luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn bà ta như bao người đàn ông khác, bây giờ
thì sao, thực tế hiện tại lại hoàn toàn khác xa so với lúc trước.
Nhất là bây giờ, câu nói người đàn bà chanh chua như một cái gai đâm vào
lòng bà ta, khiến bà ta tức giận vứt đũa đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn
hai cha con, “Hai người đúng là làm tôi ghê tởm, tôi nói câu nào sai
sao? Năm đó nếu tôi không mang thai, liệu ông có theo lời ba mẹ cưới tôi hay không? Nếu tâm cơ của tôi không cao, chỉ sợ đã để con hồ ly tinh
kia thực hiện được kế hoạch của nó rồi!”
Giản An Dương chưa bao
giờ nghĩ vợ mình sẽ nói ra những lời này, khuôn mắt trầm xuống, lạnh
lùng nhìn chằm chằm bà ta, trong đôi mắt lộ ra vẻ chán ghét!
“Tôi thấy bà gần đây sống quá thoải mái mà quên mất thân phận của mình rồi, A Vương, ngay mai thu thập hành lí cho phu nhân, đưa bà ấy về quê một
chuyến!”
Giản Uyên Linh hoảng sợ khi nghe
thấy những lời ấy, trợn mắt há hốc mồm nhìn sắc mặt âm trầm của Giản An
Dương, trong lòng cô ta bỗng cảm thấy lo sợ bất an, nghiêm mặt bắt đầu
biện hộ, “Ba, mẹ chỉ là nhất thời nhanh miệng, ba đừng nóng giận, điều
kiện dưới quê kém như vậy sao mẹ có thể chịu nổi?”
Chung Tiếu
Dung đã tức đến mức không nói thành lời, không đợi quản gia đi đến, bà
ta liền giận dữ rời đi, khi đến tiền sảnh còn cười lạnh một tiếng, “Tôi
không đi đâu hết, tôi đi lần này, ai biết có con hồ ly tinh nào lại xuất hiện không, đừng tưởng rằng tôi không biết vì sao buổi lễ đính hôn hôm
ấy ông lại về gấp như vậy, có một số việc tôi đã chịu đủ rồi, đừng khiến chúng ta trở mặt với nhau!”
Những năm gần đây ba mẹ thường xuyên cãi nhau, Giản Uyên Linh không phải là chưa từng thấy, nhưng cô ta
không ngờ còn có chuyện này đằng sau nữa, câu nói hồ ly tinh của Chung
Tiếu Dung càng khiến cô ta nghi ngờ, không khỏi quay lại nhìn Giản An
Dương bên cạnh.
Trong mắt người ngoài, ba mẹ cô ta là một cặp vợ
chồng ân ái, chỉ có cô ta biết sự thực không phải như vậy. giữa bọn họ
chỉ tồn tại một loại lợi ích, năm đó gia tộc của mẹ còn quyền quý hơn
nhiều so với ba, khi kết hôn mẹ đã mang theo một số tài sản kếch xù gia
nhập Giản gia.
***
Lúc còn trẻ Giản An Dương là một người
đàn ông rất có sức quyến rũ, một tay ông ta gây dựng nên công ty, còn
lấy được quyền thừa kế từ cha mình thì không thể thiếu những thủ đoạn.
Nhưng không thể phủ nhận, những thủ đoạn này đã khiến ông ta thành công, mà
bây giờ đã về già, nhìn trong nhà tiêu điều lạnh lẽo, ông ta không khỏi
đặt tay lên ngực tự hỏi, đây là điều mà ông ta muốn?
Trước đây,
ông ta cũng từng thích một người phụ nữ, cũng ảo tưởng cả đời này có thể cầm tay người mình yêu đi đến đầu bạc răng long! Nhưng cho dù thế nào
ông ta cũng không bao giờ nghĩ đến Chung Tiếu Dung là một người đàn bà
chanh chua như vậy. lúc còn trẻ dựa vào gia thế của bản thân chưa bao
giờ đặt ai vào mắt, hiện tại đã già nhưng vẫn không có đầu óc, nói
chuyện cũng không thèm dùng đầu để suy nghĩ.
“Ba, đây cũng không phải là lần đầu tiên mẹ như vậy, ba đừng chấp mẹ làm
gì!”, Cô ta nhẹ chớp mắt, Giản Uyển Linh vẫn còn thông mình để không hỏi về buổi lễ đính hôn hôm ấy, hiện tại nhờ có mẹ nhắc nhở mà cô ta mới
nhận ra nếu không có sự ủng hộ của gia tộc, vị trí MẠnh thiếu phu nhân
này của cô ta chỉ sợ cũng chẳng giữ được bao lâu!
Giản An Dương
tức giận hừ hừ, chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, đối với lời khuyên
bảo của con gái, ông ta cũng không thèm để trong mắt, mà trực tiếp lạnh
giọng đáp trả, “Chuyện của ta và mẹ con không cần con quản, tính tình
của bà ấy ra sao con hiểu rõ, nếu hôm nay ta không nói rõ ràng, lần sau
người mất mặt chính là Giản An Dương ta!!”
Bà ta cũng được coi là sinh ra trong gia đình thư hương, cũng tốt nghiệp đại học nhưng một
chút phẩm hạnh cũng không học được, vài năm gần đây lại càng chẳng ra
gì.
Giản Uyển Linh nhìn thấy sự phiền chán trong mắt Giản An
Dương, đột nhiên có chút đồng tình với ba mình, tính tình của mẹ cô ta
biết rõ, rõ ràng rất ngu dốt nhưng luôn tỏ ra là mình thông minh, còn
dám nói Vương Cốc Tuyết không phúc hậu, bà ta so ra còn không bằng một
nửa, ít nhất người ta còn biết làm bộ, không giống như bà ta chỉ biết ồn ào.
“Nói đi, sao hôm nay lại về nhà ăn cơm? Lại cãi nhau với
Thiếu Văn rồi à?”, Tựa lưng vào ghế ngồi, Giản An Dương đối với cao
lương mỹ vị trên bàn không hề có hứng thú, ông ta âm trầm liếc qua sắc
mắt con gái, nhíu mày trầm giọng hỏi, “Mấy năm nay Thiếu Văn vẫn áy náy
với con, nếu không có chuyện gì lớn thì đừng có làm nháo với nó!”
Ông ta hiểu rõ đứa con này của mình, rõ ràng có mưu kế nhưng lại thiếu thủ
đoạn, hơn nữa qua vài năm nay thể xác và tinh thần đã không còn bằng như trước nữa, bây giờ ông ta chỉ hi vọng cô ta có thể nắm tâm của Mạnh
Thiếu Văn thật chặt, giữ vững vị trí của mình ở Mạnh gia, như vậy mới có thể có lợi cho sự hợp tác của hai nhà sau này.
Một chữ nháo này
đủ khiến Giản Uyển Linh cảm thấy úy khuất, nhớ tới sự lạnh đạm mâu thuẫn của Mạnh Thiếu Văn mấy hôm nay, trong lòng cô ta cảm thấy thương tâm,
bất tri bất giác mắt đã đầy nước, nghẹn ngào nói, “Ba, không phải như ba nghĩ đâu, tại Thiếu Văn hờ hững với con, ngay cả nói một câu con cũng
chẳng có cơ hội!”
Lời này Giản An Dương
cũng không tin, ông ta đã quá hiểu tình cảm của Thiếu Văn với con gái
mình, nói, “Con gái, con không thể nghĩ như vậy, hiện tại Thiếu Văn giữ
chức vụ quan trọng, công tác quá bận rộn nên có thể mệt mỏi, con phải
thông cảm cho nó, đừng có mà cao ngạo gây khó dễ cho nó, đã lấy chồng
rồi thì đừng động tí là giận dỗi bỏ về nhà như vậy!”
Si tình luôn là thứ khiến cho người ta dễ mất lí trí nhất, Mạnh Thiếu Văn là một
người đàn ông như vậy, chỉ cẩn hắn vẫn xem cô ta như Giản Uyển Như một
này thì cô ta vĩnh viễn là Mạnh Thiếu phu nhân.
“Ba, ba thật sự
không hiểu chuyện này!”, tâm tình Giản Uyển Linh càng khó chịu, cẩn thận nhìn thần sắc của Giản An Dương, cắn môi nhỏ giọng nói, “Thiếu Văn đã
sớm không còn là Thiếu Văn năm đó, trong khoảng thời gian này anh ấy vẫn luôn rất lạnh nhạt với con, hình như anh ấy đã bắt đầu hoài nghi thân
phận của con rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...