Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Kiều nữ nhà giàu (*)
bỏ được thói kiêu căng mà tới xin lỗi làm Mạnh Thiếu Văn bất ngờ. anh và cô quen biết quá sớm, cho tới có chút tình cảm đã sớm dung hợp thành
thân tình, trong đó quan hệ cũng phức tạp không phải hai câu ba lời có
thể nói rõ sở.

*Con gái quen được nuông chiều của nhà giàu có.

Anh im lặng xoay người, ánh mắt trầm trầm nhìn Giản Uyển Linh chằm chằm,
trong đầu hiện lên cô gái duyên dáng yêu kiều đã lớn, bọn họ cùng nhau
lớn lên, cùng nhau đi học, đã sớm đem lẫn nhau coi là đầu bạc răng long
người, chỉ là mấy ngày nay xảy ra một chuyện để cho anh càng phát ra
không xác định mình ban đầu ý tưởng.

"Thiếu Văn, tối hôm qua anh không về nhà làm em rất lo lắng." Đứng cách nhau hai bước, Giản Uyển
Linh cắn môi đỏ mọng, đôi mắt ngấn nước. ==DĐLQĐ==Cô ta khẽ chau mày kẻ
đen, giữa hai lông mày lộ ra một tia sầu bi uyển chuyển, quả nhiên là
đẹp không sao tả xiết.

Mạnh Thiếu Văn hơi nhíu mày, giấu đi tia phức tạp trong đáy mắt: "Sao em lại tới đây?"

Giản Uyển Linh biết rõ nhũng chuyện kia đối với một người đàn ông mà nói là
có bao nhiêu đả kích. Cô ta tiến lên hai bước, ngây thơ đáng yêu nhìn
Mạnh Thiếu Văn, trong đôi mắt có sự cầu xin mềm mại: "Thật xin lỗi, anh
Thiếu Văn, anh đừng giận em nữa, đều là em sai, anh về nhà đi, buổi tối
một mình em ở nhà rất sợ."

Thế giới của cô ta chỉ có anh Thiếu Văn, nếu ngay cả anh ta cũng muốn rời khỏi cô ta, cô ta sống tiếp như thế nào?

Không. . . . . . không ai phá vỡ được quan hệ giữa cô ta và anh Thiếu Văn!


Từ “nhà” chạm phải nơi mềm yếu trong lòng Mạnh Thiếu Văn, mắt vẫn lạnh
lùng nhìn cô ta, độ nhiên mí mắt giật, nhìn vẻ mặt sầu bi của người phụ
nữ trước mặt, trong lòng nhưkhi bị kim châm mà đâm ra khó chịu.

Suy nghĩ một chút, anh thấp giọng nói: "Không giận em, em đừng suy nghĩ nhiều, buổi tối anh sẽ về nhà."

Anh vừa mới kết hôn, không nên để vợ ở nhà một mình. Uyển Như tìm tới đây, hiển nhiên là tới xin lỗi, anh còn muốn cái gì nữa?

Giản Uyển Linh nghe vậy, trên khuôn mặt thuần khiết tuyệt mỹ hiện lên một nụ cười, cô ta cẩn thận nhìn anh ta, đáy mắt sáng trong: "Anh Thiếu Văn,
anh không giận em thật?"

Hai mươi tám tuổi, Giản Uyển Linh bảo
dưỡng mình cực tốt, không có gì khác nhau so với năm năm trước, ngược
lại bởi vì bệnh yếu mà càng giống như đóa hoa nhỏ tinh khiết, làm người
ta nhìn một cái thì nhịn không được mà ôm vào ngực che chở.

Trước kia, Giản Uyển Như nhìn như mềm mại nhưng bên trong rất quật cường,
Giản Uyển Linh chỉ giả bộ bề ngoài, nhưng không có cách nào giả bộ bên
trong.

Chỉ tiếc trong năm năm này, Mạnh Thiếu Văn đã sớm quen
người này là "Giản Uyển Như", anh ta cong môi mỏng, cau mày bất đắc dĩ
nói: "Anh chỉ muốn yên tĩnh một mình, sao em tìm được nơi này?"

Giản Uyển Linh chớp chớp đôi mắt đẹp, dè dặt nói: "Thấy anh cả đêm không về
nhà, buổi sáng em gọi điện thoại hỏi mẹ, bà ấy giúp em tra."

Người phụ nữ trước mặt có một gương mặt hoàn mỹ, giọng nói mềm nhẹ lộ ra một chút sợ hãi, như lo lắng anh sẽ vì vậy mà tức giận.

Mạnh Thiếu Văn không biết sao, chợt đau lòng vì cô ta. Cánh tay dài của anh
duỗi ra, ôm chặt cô ta vào ngực, mím môi thấp giọng nói: "Uyển Như,
chúng ta là vợ chồng, em không phải ăn nói khép nép nhận lỗi với anh
như thế, tối hôm qua không về nhà là anh không đúng, lần sau anh sẽ
không như vậy."

Gia đình mới đều do bọn họ xây dựng, bên trong
mỗi một chỗ đều tràn đầy tình yêu của cô ta, coi như đang tức giận, anh
cũng có thể bình tĩnh hòa nhã mà thương lượng với cô ta, chứ không phải trực tiếp tới ở khách sạn không để ý tới cô ta.

Giản Uyển Linh
tựa vào người đàn ông trong ngực,==DĐLQĐ== cảm động khóe mắt rưng rưng,
cắn môi nhỏ giọng nói: "Thiếu Văn, đời này em chỉ có anh, nếu anh rời xa em... em sợ em không chịu nổi kích thích này."

Lời này ngược lại có mấy phần thật lòng, Mạnh Thiếu Văn thấy, lòng chìm xuống nhưng vẫn
cười giải thích: "Sẽ không, Uyển Như, em nghĩ nhiều rồi, cả đời này
chúng ta đều ở cùng nhau."

. . . . . .


Ngu Vô Song đứng ở
cách đó không xa, nhìn một màn này thì chán ghét muốn nôn. Thật là một
đôi cẩu nam nữ lừa mình dối người, bọn họ có thể ghê tởm hơn được không? Ở nơi đông người mà trình diễn một màn như vậy, sợ người khác không
biết bọn họ ái đúng à?

Vừa đúng lúc này, Giản Uyển Linh ngẩng đầu lên từ trong lòng Mạnh Thiếu Văn, cười với Ngu Vô Song một cái, cô ta
cười đầy thỏa mãn và kiêu ngạo, rất có tư thái người chiến thắng.

Ngu Vô Song còn chưa kịp phản ứng thì nghe cô ta kêu lên kinh ngạc: "Ngu tiểu thư, sao cô lại ở đây?"

Đối với người phụ nữ giống với dáng dấp cô ta nhưng xinh đẹp hơn, Giản Uyển Linh hận thấu xương, nhất là hai lần đã làm tăng không ít oán hận của
hai người, đạt đến trình độ không chết thì thôi. Nếu như có thể, cô ta
thật muốn hung hăng dạy dỗ cô một phen.

Mạnh Thiếu Văn bên cạnh
cô ta nghe vậy, nhanh chóng xoay người nhìn về phía sau, trong đôi mắt
đen thâm thúy xuất hiện tia kinh ngạc.

Lúc này, trên mặt Giản
Uyển Linh mang theo hoài nghi cùng đau lòng, cô ta nước mắt lưng tròng
nhìn Mạnh Thiếu Văn chăm chú, gắt gao cắn môi: "Thiếu Văn, sao cô ta
cũng ở đây?"

Anh trả phòng trước, cô liền đứng ở phía sau, chuyện như vậy làm người ta hiểu lầm. Chỉ liếc mắt một cái, Mạnh Thiếu Văn
liền hiểu rõ suy nghĩ của cô ta, không chút suy nghĩ, anh vội vàng giải
thích: "Uyển Như, em hiểu lầm rồi, chuyện không phải như em nghĩ, anh
không biết cô ta ở đây."

Giản Uyển Linh Hiển không tin, trong hốc mắt cô ta rất nhanh đầy tràn nước mắt, mềm mại động lòng người, làm cho người nhìn càng đau lòng.

Nhìn loại tiết mục này, Ngu Vô Song
lặng lẽ nở nụ cười, cô cũng không định tránh né, mà thoải mái đi lên,
lúm đồng tiền như hoa chào hỏi: "Hel¬lo, thật là trùng hợp, lại gặp được Mạnh tổng và Giản tiểu thư ở đây. Tối hôm qua tôi và Cố Chi có chuyện
đi trước, cuối cùng Mạnh tổng có được chiếc nhẫn kia chưa?"


Cô tự vạch áo cho người xem lưng. Tối hôm qua, Lâm Vinh Gia đột nhiên xuất
hiện cũng không có ý tốt gì, người đàn ông kia âm hiểm ích kỷ, nhìn
trúng thứ gì sẽ không nhường cho người khác, nếu hắn kêu mười triệu thì
dĩ nhiên sẽ không nhường cho người khác.

Mạnh Thiếu Văn nhìn
người phụ nữ kiều mỵ trước mắt chằm chằm, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua tia bài xích, đụng đến vấn đề mặt mũi của người đàn ông, anh mím
môi mỏng từ chối trả lời.

Người phụ nữ này quá quyến rũ động lòng người, cũng nhanh mồm nhanh miệng, bén nhọn cường thế, từ lần đầu tiên
gặp mặt thì anh ta thấy rõ ràng ý oán hận trong mắt cô.

Mà Giản
Uyển Linh bên cạnh anh ta vội vàng trả lời: "Ngu tiểu thư đừng dùng lời
nói để kích thích chúng ta, một chiếc nhẫn không ảnh hưởng gì tới tình
cảm của tôi và Thiếu Văn, chúng tôi về sau sẽ ở cùng nhau cả đời, một
chiếc nhẫn thì chứng minh được gì?"

"Giản tiểu thư khẩn trương
như vậy làm gì? ==DĐLQĐ==Tôi chỉ thuận miệng nói, cô vội vàng giải thích như vậy làm tôi có cảm giác không đánh mà khai." Đối mặt với địch ý của cô ta, Ngu Vô Song càng cười rực rỡ. Cô híp mắt phượng, không chút để ý cười: "Tôi nhớ có người từng nói, chiếc nhẫn này đại biểu cho tình yêu
đầu chân thành của chúng tôi, không ngờ Giản tiểu thư không coi trọng.
Thôi, coi như tôi làm điều dư thừa."

Dứt lời, cô liền cao ngạo
rời đi, nhưng Mạnh Thiếu Văn bên cạnh đột nhiên thay đổi. Mặt anh ta
trắng bệch, kéo cánh tay trắng nõn của Ngu Vô Song lại, trên mặt vừa sợ
hãi vừa có một tia dò xét: "Sao cô biết?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận