Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái


Sở Trĩ Thủy ngồi sau Kim Du, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ phủ lên lưng đối phương một màu vàng nhạt.

Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, hạt bụi li ti giữa không trung chuyển động nhảy múa, thỉnh thoảng nổi lên hai ba cái bong bóng trong suốt nhỏ vụn bay phấp phới, bức tranh duy mỹ về ảo mộng mà năm tháng êm đềm.

…Đợi đã, bong bóng trong suốt?Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên phát hiện một bong bóng khí lướt qua, giống như bong bóng trẻ con dùng đồ chơi thổi ra trong công viên, chỉ là dáng vẻ rõ ràng rất nhỏ.

Bong bóng màu sắc sặc sỡ tùy ý bay ra ngoài cửa sổ, không lâu sau thì vỡ tan ngoài đó, tan biến.

Bong bóng khí này từ đâu đến?Ánh mắt của Sở Trĩ Thủy lần theo vết tích di chuyển của bong bóng, cuối cùng cũng phát hiện ra nơi bắt nguồn là từ Kim Du đang ngồi phía trước.

Trùng hợp là máy nước uống nằm bên góc trái của Kim Du, Sở Trĩ Thủy giả vờ bình tĩnh đứng dậy lấy nước, mượn cơ hội nhìn xem Kim Du đang làm việc ở chính diện, cuối cùng xác thực được chắc chắn là đồng nghiệp nhỏ đang nhả bong bóng!Hình như Kim Du đang khổ não vì bảng mẫu, cô ấy không chú ý đến sắc mặt của Sở Trĩ Thủy, lâu lâu lại vò đầu bứt tai lo nghĩ, tiếp đó bờ môi vừa mở thì phát ra âm thanh sủi bọt khá nhẹ, giống như cá đang thò đầu lên mặt nước.


Một màn thế này không đáng sợ, động tác nhỏ mấp máy môi giống như là cắn móng tay vậy, điều dị thường duy nhất chính là lúc mở miệng đôi khi bay ra bong bóng.

Sở Trĩ Thủy im lặng cầm ly nước rất lâu, cuối cùng cô cũng không nhịn được mở miệng: “Kim Du.

”“Sao vậy?” Kim Du lanh lợi nâng mắt, giọng nói ngây thơ mà nhanh nhảo.

Sở Trĩ Thủy nhìn chằm chằm con ngươi ngây ngô của đối phương, cô nhẹ nuốt một ngụm nước bọt, tùy ý nói: “Kim Du, cô không phải con người đúng chứ?”Bầu không khí ngưng trệ, chẳng ai nói chuyện.

Sở Trĩ Thủy tận mắt nhìn thấy sắc mặt Kim Du hơi thay đổi, đối phương giật mình hoảng loạn, đôi má đỏ tươi như máu, bờ môi sợ sệt động đậy, đến đôi mắt cũng không nhịn được ứa ra nước mắt lưng tròng như pha lê, làm ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi như phải nhận lấy tủi thân lớn bằng trời.

Sở Trĩ Thủy hoang mang trong phút chốc, lẽ nào mình đoán sai rồi? Cô ấy tưởng mình đang mắng người?Một khắc sau, nước mắt của Kim Du triệt để rơi xuống, cô ấy bỗng gào lên tiếng than khóc, trong tiếng gào còn nói thêm: “…Cô, sao cô biết được!?”“…”Kim Du khóc đến nổi hít thở không thông, giống như gặp phải thảm họa long trời đất lở.


Khi nãy Sở Trĩ Thủy do dự có nên vạch trần hay không, cô sợ Kim Du xấu hổ thành tức giận rồi gây khó dễ cho cô, thế nhưng đồng nghiệp nhỏ đang khóc không thành tiếng, làm cô cảm thấy tội lỗi mà ra vẻ xúc động, nhầm tưởng mình vừa nói ra điều gì cay nghiệt phân biệt giống loài.

“Nếu cô không phải con người, không phải người khóc đáng lẽ nên là tôi sao?” Sở Trĩ Thủy kéo khăn giấy trên bàn chuyển qua cho Kim Du đang khóc lớn không ngừng, lại vỗ lưng an ủi cô ấy, bất lực nói: “Tại sao cô khóc dữ như thế chứ?”“Tôi…tôi sợ…” Kim Du khóc đến nỗi không trả lời nổi cả câu.

Cô ấy không phải con người thì sợ cái gì? Chẳng lẽ không phải nên là con người sợ sao!?Nước mắt cá sấu chỉ có hai ba giọt, nước mắt của Kim Du lại có thể lật đổ cả văn phòng, sau đó ở trong văn phòng hát ca khúc.

Đồng nghiệp nhỏ vừa khóc vừa nôn bong bóng, như ước gì có thể triệt để nhấn chìm xung quanh, giống như lỡ tay đổ quá nhiều bột giặt vào trong máy giặt, bong bóng khí đầy màu sắc tràn ra ngoài không ngớt, nhanh chóng cuốn sạch một người một yêu.

Sở Trĩ Thủy thấy cảnh này đã tê rần cả người, quần áo của cô cũng sắp ướt rồi.

Cô thà rằng cô ấy im lặng, chỉ trách cô lại nhìn thấu, nếu không thì xung quanh sẽ không phải toàn là bong bóng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận