Tôi Muốn Lười Nhác Ở Cục Yêu Quái


"Xin lỗi, tôi không hay mắng người...!không đúng, là mắng yêu quái." Sở Trĩ Thủy ôm trán: "Chờ một chút, để tôi nhớ lại mấy tính từ sỉ nhục đã."Cô định dùng những lời lẽ cộc cằn thô tục của mình để làm cho anh tỉnh táo lại."Cô bị từ chối nên thẹn quá hóa giận à?""Có phải anh thật sự không nghe hiểu tiếng người hay không?" Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, cô chưa từng nghe thấy câu nói nào nực cười như vậy, cau mày nói: "Tôi chân thành đề nghị người trong cục nên dùng phương pháp chữa bệnh nặng để chữa trị não cho anh."Tân Vân Mậu bị chửi cũng không tức giận, ngược lại còn bình tĩnh nói: "Nếu chuyện này có thể khiến cô bỏ cuộc, vậy cô cứ mắng vài câu giải tỏa cảm xúc cũng được.""..."Sở Trĩ Thủy tức muốn nổ phổi.Hôm nay cô mắng anh đều biến thành thẹn quá hóa giận, vì yêu mà sinh hận, nếu không phải nhìn thấy Kim Du một mình vác cả bình nước, cộng thêm việc nếu cô có đánh anh thật, sẽ bị bộ mặt dày kia làm đau tay thì chắc chắn tại đây đã xảy ra một vụ ẩu đả."Hoang đường, buồn cười, nực cười." Sở Trĩ Thủy liên tiếp bật ra ba từ, cô không thể tin nổi mà hỏi: "Anh cho rằng bản thân rất ưu tú hả?"Tân Vân Mậu lười biếng xoay cây bút trong tay: "Đây không phải điều hiển nhiên sao?""...!Tạm biệt."Sở Trĩ Thủy cảm nhận được sâu sắc rằng không nên lãng phí thời gian với anh nữa, lập tức thu dọn đồ đạc ra về, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không muốn cho tên yêu quái tự tin quá mức nào đó."Bút của cô này.""Bẩn lắm, tôi không cần."Đừng nói đến việc nhận lại cây bút ký tên màu đen anh đưa, bây giờ hít thở chung một bầu không khí dưới cùng mái nhà với anh cũng làm cô tức giận.Tân Vân Mậu đưa mắt nhìn Sở Trĩ Thủy vội vàng bước đi, anh ngồi ở bàn làm việc im lặng vài giây, đang định nghiêng người đặt cây bút ký màu đen lên mặt bàn của Sở Trĩ Thủy, cuối cùng nghĩ ngợi một lát lại ném vào ống đựng bút của mình.Ở cửa, Kim Du ngâm nga một tiếng rồi quay về phòng làm việc, khi nhìn thấy trong phòng chỉ có Tân Vân Mậu, cô ấy lập tức hoảng sợ lui ra ngoài, không dám ở lại bộ phận hậu cần.Tân Vân Mậu không lấy làm lạ với chuyện này, hầu hết những con yêu quái trong cục đều sợ anh hoặc coi anh như người vô hình.


Anh chỉ thản nhiên nheo mắt lại, một mình ngồi trong phòng thưởng thức cảnh hoàng hôn, sắc vàng rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời, ánh tà dương như đôi mắt vàng của một con rồng chiếm lấy linh hồn người ta.Mắt Tân Vân Mậu mở to trước ánh nắng cuối cùng trong ngày, anh muốn tìm một viên kẹo ăn cho đỡ buồn mồm, nhưng phát hiện trên chiếc bàn vốn trống không nay đã lắp thêm một chiếc máy tính, rõ ràng là Sở Trĩ Thủy muốn cắm rễ lâu dài ở đây.Khoảnh khắc Sở Trĩ Thủy tức giận rời khỏi phòng làm việc, cô quyết định sau này sẽ coi Tân Vân Mậu là một con yêu quái vô hình.Cô cho rằng bản thân đi dây dưa với loại yêu quái kia là tự hạ thấp bản thân.Cũng may, Tân Vân Mậu hiếm khi xuất hiện, hôm sau đến bộ phận hậu cần thì không thấy anh nữa.

Sở Trĩ Thủy đúng giờ đến chỗ ngồi của mình, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc về phía chiếc bàn trống phía sau, đến bây giờ cứ nghĩ đến tên yêu quái tự phụ nào đó là cô lại không thốt nên lời.Sau khi Sở Trĩ Thủy ngồi vào chỗ, định bắt đầu làm việc thì thấy trên bàn có một viên kẹo.

Giấy gói kẹo mỏng nhẹ, trong suốt, bao bì khá đơn giản, là món ăn vặt thường thấy thời thơ ấu, theo trí nhớ của cô thì hình như sẽ có vị chua chua ngọt ngọt, ngày hôm qua từng xuất hiện trên mặt bàn của Tân Vân Mậu.Cái tên yêu quái này, sao đến đồ của mình cũng vứt lung tung vậy?Sở Trĩ Thủy tiện tay ném viên kẹo ra bàn sau, hoàn toàn không để ý tới nữa.Công việc của bộ phận hậu cần ở cục quan sát Hoài Giang nói khó thì không khó, nói dễ cũng không dễ, đơn giản là khô khan, công việc lặp đi lặp lại, khá nhàm chán.


Làm báo cáo vật liệu, kiểm kê dọn dẹp kho, xử lý các loại hàng hóa, thỉnh thoảng sẽ phát sinh những việc lặt vặt không yêu cầu năng lực chuyên môn nhưng khá là phiền phức.Sơ Trĩ Thủy không gặp nhiều khó khăn trong công việc, mặc dù cô tin rằng loại công việc có thể dễ dàng thay người này rất vô vị, nhưng trước kia lúc thực tập ở trường cũng không phải chưa từng làm qua.


Cô rất nhanh đã thạo việc, hiệu suất thậm chí còn cao hơn Kim Du.Khuyết điểm duy nhất của cục quan sát là nhà ăn quá tệ, Sở Trĩ Thủy lựa lời hỏi Ngưu Sĩ về vấn đề này, lý do đối phương đưa ra rất đơn giản, dễ hiểu - không có tiền.Tất nhiên, những khuyết điểm khác cũng nhanh chóng xuất hiện.Đột nhiên, trên điện thoại hiện lên một tin nhắn văn bản, màn hình sáng lên thu hút sự chú ý của Sở Trĩ Thủy.[Thẻ ngân có đuôi 1232 của bạn đã nhận tiền lương 2.174 nhân dân tệ từ Ngân hàng Ngân Hải lúc 10:12 ngày 5.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận