Minh tinh cùng đội với Liễu Ngọc Hàm tên là Hứa Tình, bước vào giới đã một khoảng thời gian dài, mãi đến gần đây mới bước lên hàng vương ca, nhân khí rất cao.
Đồ được phát cho hắn là một dao găm ngắn kiểu cũ và một chiếc điện thoại đời cũ, lúc Liễu Ngọc Hàm đang lẩm bẩm, hắn cầm dao găm trên tay thử cho thuận tay, đồng thời thấy lá gan của Liễu Ngọc Hàm đúng là nhỏ.
Nhưng bọn họ là đồng đội, vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau, cho dù vẻ mặt đã tỏ ra ghét bỏ, Hứa Tình không trách một câu nào, chỉ nhắc nhở Liễu Ngọc Hàm: "Chương trình bắt đầu rồi, đi nhanh lên."
Lúc này Liễu Ngọc Hàm đã bình tĩnh lại, kiểm tra lại đồ của mình một lần nữa, làm bộ không thấy vẻ mặt ghét bỏ của đối phường, gật đầu đi theo sau Hứa Tình đi vào trong công viên trò chơi.
Dựa theo đề nghị của Liễu Ngọc Hàm, bên trong được trang bị thiết bị ức chế, khi bọn họ vừa bước chân vào thiết bị khởi động ngay lập tức.
Liễu Ngọc Hàm đã quen với cảm giác này, không có phản ứng gì đặc biệt, ngược lại Hứa Tình có thể chất không quá tệ, sau khi bị hạn chế hơn sáu mươi phần trăm sức mạnh, vẻ mặt trở nên mờ mịt.
Hắn nhìn rừng cây u ám, phát hiện sương mù ở xung quanh rất dày, tầm nhìn rất mơ hồ, ánh sáng cũng mất tác dụng.
Gió lạnh nhẹ nhè lướt qua người, kết hợp với sương mù lượn lờ xung quanh, rừng cây yên tĩnh không một tiếng động làm cho người ta có cảm giác như sự yên lặng chết chóc.
Vầng trăng trên đầu chỉ có một nửa, ánh trăng mờ ảo càng làm cho lòng người bất an.
Dưới tình huống mất đi toàn bộ thực lực, Hứa Tình luống cuống, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi lên người Liễu Ngọc Hàm, thấy cậu không khủng hoảng như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại rất trấn định quan sát bốn phía, nhướng mày kinh ngạc.
Đồng đội tạm thời của hắn, dường như không nhát gan như trong tưởng tượng.
Liễu Ngọc Hàm đối với phản ứng của Hứa Tình cũng không tỏ vẻ gì, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cậu không phát hiện ra manh mối gì cả, bắt đầu dựa vào hoàn cảnh xung quanh để xác định tình huống xung quanh, đề nghị với Hứa Tình: "Dựa theo thông thường, bây giờ chúng ta phải điều tra xung quanh trước đã mới biết phải làm như nào tiếp theo."
Trước khi tham gia Hứa Tình đã tìm hiểu trước, hắn biết ở phương diện này Liễu Ngọc Hàm có sự chuyên nghiệp, chỉ nhíu mày, cho dù vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng vẫn đồng ý với Liễu Ngọc Hàm.
Có thể là do thói quen nghề nghiệp, Liễu Ngọc Hàm vừa điều tra vừa chào hỏi người xem: "Xin chào mọi người đang xem livestream, tôi là bạn cũ của mọi người đây, Một con cá muối có thể hét lên 666, bên cạnh tôi là vương ca nổi tiếng, Hứa Tình."
"Bây giờ chúng tôi đang ở trong công viên giải trí mới được xây dựng ở Tưu Khê, bắt đầu điều tra trong khu rừng trước.
Nhìn qua gần đây chẳng manh mối gì, chỉ có một con đường không biết sẽ dẫn đến đâu."
Có thể Liễu Ngọc Hàm có nhiều kiến thức về tình huống này hơn, vừa mở miệng nói là một Flag, sau khi kiểm tra toàn bộ khu rừng sương mù dày đặc cùng với Hứa Tình, ngoại trừ con đường quanh co trước mặt, quả thật không thể tìm thấy một manh mối có ích nào.
"Xem ra, bây giờ chúng ta chỉ còn cách đi theo con đường nhỏ này về phía trước." Sau một lúc, sự nôn nóng do mất sức mạnh của Hứa Tình đã không còn nữa, nhưng rừng cây yên lặng không một tiếng động vẫn làm cho lòng hắn sợ hãi, cho dù cố gắng bình tĩnh, để nói ra được câu kia, giọng nói bất giác hơi run rẩy.
Liễu Ngọc Hàm rất hiểu trạng thái của hắn, tận tình lướt qua vấn đề đó, gật đầu đồng ý với Hứa Tình, sau đó duy trì cảnh giác với hắn, men theo con đường nhỏ đi về phía trước.
Hai bên con đường mọc đầy hoa dại, cánh hoa màu trắng thuần khiết đon đưa trong gió, rõ ràng hình ảnh rất đẹp, nhưng bởi ánh trắng lạnh lẽo và quanh cảnh u ám làm cho người ta không thấy thoải mái.
Tru????ệ???? ha???? luô???? có tại ~ TrU mTru????????????﹒???????? ~
Mặc dù Liễu Ngọc Hàm hay tự doa mình, nhưng khả năng chịu đựng của cậu so với đa số người thường tinh tế đều cao hơn, ngược lại Hưa Tình có năm giác quan nhạy bén, trong cả quá trình đều cau mày, dáng vẻ không được ổn lắm.
"Cậu có ngửi thấy mùi gì là lạ không?" Đi được một đoạn, Hứa Tình không nhịn được nữa mới hỏi Liễu Ngọc Hàm.
Năm giác quan của Liễu Ngọc Hàm khá chậm, đương nhiên không ngửi thấy mùi gì cả, nhưng với kinh nghiệm của mình, dựa vào thông tin Hứa Tình cung cấp, rất nhanh đã có phỏng đoán: "Xuất hiện mùi gì đó ở những nơi này thường không phải của thực vật, có thể là mùi của máu tươi hoặc xác chết.
Theo lời anh nói, đây chắc chắn không phải mùi của thực vật."
Cậu còn chưa nói xong, nhưng ý rất rõ ràng, Hứa Tình nhíu mày chặt hơn, vẻ mặt của Liễu Ngọc Hàm thả lỏng hơn: "Đây có thể là manh mối đầu tiên, có muốn đi qua đó xem thử không?"
Cơ thể Hứa Tình cứng đờ, vẻ mặt do dự.
Hắn không phải là diễn viên, cho nên không giỏi khống chế biểu cảm trên gương mặt, cộng thêm cảm xúc bị ảnh hưởng quá mạnh bởi hoàn cảnh xung quanh nên vẻ mặt hiện rất rõ trong mắt Liễu Ngọc Hàm và người xem.
Liễu Ngọc Hàm đồng tình vỗ vai hắn, thẳng thắn nói: "Vì hiệu quả của chương trình, cho dù anh không muốn đi, chúng ta cũng phải đi."
Vẻ mặt Hứa Tình càng thêm cứng ngắc, xoay người đi về phía có mùi: "Ai nói tôi sợ, đi thì đi!"
Liễu Ngọc Hàm:...Đây là điển hình cho kiểu chưa đánh đã khaia.
Hoàn cảnh hiện tại khồn tốt lắm, Liễu Ngọc Hàm biết ý không nói ra, đi theo sau Hứa Tình vào sâu bên trong rừng rậm.
Không biết có phải do gió đã ngừng hay không, lá cây không phát ra chút tiếng động nào, khi hai người càng sâu vào bên trong, nơi nào đó trong rừng cây loáng thoáng có ánh đèn.
Liễu Ngọc Hàm nhìn về phía ánh đèn, vừa đi vừa nói với Hứa Tình: "Nhìn ánh đèn kiểu này chắc không phải nơi chúng ta cần tìm, nhưng nơi xảy ra sự kiện quan trọng của cốt truyện đều là ở túp lều ở ngoại ô hay là nghĩa trang trong rừng..."
Trong lúc nói chuyện, ánh đèn càng gần hơn, vòng qua mấy gốc cây cổ thụ chéo nhau, bãi tha ma yên tĩnh xuất hiện trước mắt hai người.
Vô số bia mộ xiên xẹo đứng lặng trong bóng tối, ánh đèn duy nhất càng làm nổi bật lên vẻ mặt đau thương của thiếu niên trong nghĩa địa, ánh mắt của cậu ta trong suốt lạ thường, cho dù nhìn thấy có người đi tới, vội vàng quay đầu đi, không hề che dấu bản thân đang khóc.
Ánh mắt Liễu Ngọc Hàm đảo một vòng trên mặt cậu ta, nói nhỏ với Hứa Tình: "Có thể đây là nhân vật quan trọng."
Một mình thiếu niên lẻ loi sâu trong vùng hoang vắng, đương nhiên Hứa Tình có thể đoán cậu ta có vấn đề, nói không chừng cũng có thể là nhân vật phản diện gì đó, nhưng hắn nhìn thấy ngoại hình kinh diễm của đối phương, hắn nhịn không được phải cảm thán.
Gương mặt xinh đẹp, cho dù là ngôi sao điện ảnh hay truyền hình nổi tiếng nhất hiện này cũng không thể so sánh, mô phỏng của Nguyên Khang khiến người ta phải thán phục.
Ngược lại Liễu Ngọc Hàm không quá để ý đến ngoại hình của thiếu niên, tiến lên trước hai bước chào hỏi với cậu ta: "Xin chào, cho hỏi gần đây có chỗ nào có thể ở được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...