Tôi Muốn Gặp Lại Anh
- Tôi…tôi còn phải về nhà không là chết với dì tôi!
- Cũng khuya rồi… mai rồi về!
- Nhưng…
- Có gì tôi sẽ nói với dì giúp cho!!! Không sao đâu mà!
- Uhm… vậy cũng được!- Tuy nói thế nhưng nó vẫn không yên tâm chút nào.
- Cô sang phòng bên cạnh ngủ trước đi! Tôi chăm sóc cho thằng này rồi lát đi ngủ sau!!!
- Ừ…- nó uể oải đi ra mắt nhắm mắt mở đi vào phòng đối diện rồi nhảy cái phịch lên giường.
- Cái thằng này! Không hiểu ăn nhầm cái gì mà uống say thế không biết?- Long kéo chăn lên đắp cho Duy rồi đi về phòng.
Vừa đóng cửa phòng lại Long đã thấy nó nằm một đống trên giường.
- Thiệt tình!!! Mình mắc nợ hai anh em nhà này hay sao vậy trời???- Long kéo nó nằm ngay lại rồi đắp chăn cho nó.
Long đem gối xuống sàn nhà nằm rồi ngủ một giấc.
Những tia nắng buổi sáng rọi qua khung cửa sổ hắt vào mặt nó làm nó thức giấc. Nó mở mắt nhìn xung quanh… một căn phòng màu trắng với những đồ đạc được xếp ngăn nắp… gọn gàng hơn phòng nó nhiều. Nó định ngồi dậy hít thở không khí trong lành buổi sáng một chút nhưng… chân nó vướng phải cái gì đó. Nó nhìn xuống thấy một dáng người mà trước đây nó rất ghét đang ngủ say xưa. Nhìn Long ngủ trông không khác gì con gái… nó nghĩ thế… nó cuối xuống định ngắm Long một chút nhưng có lẽ không kịp rồi! Long mở mắt ra nhìn nó…thấy nó Long giật mình ngồi dậy.
- Anh… anh dậy rồi hả?- nó nhìn Long ngại ngùng.
- Tôi…tôi…mà sao tôi lại ngủ ở đây nhỉ???- Long nói rồi đi thằng vào phòng vệ sinh.
- Làm sao tôi biết được!!!- nó cũng lắc đầu với Long- HẢ??? Tối qua mình ngủ chung giường với Long sao?- Đến giờ nó mới ngớ ra là nó đang ngồi trên chiếc giường yêu quý của Long.
Còn Duy thì lăn qua lăn lại ở phòng đối diện. Tỉnh dậy thấy đâu hơi đau… Duy cũng chẳng nhớ là tối qua đã xảy ra chuyện gì nữa! Như thói quen hằng ngày Duy đi vào phòng vệ sinh rồi xuống lầu.
Cô giúp việc đã dọn sẵn thức ăn lên bàn. Nó nãy giờ không nói tiếng nào với Long vì còn ngại việc lúc nãy.
- Dậy rồi hả?- Long nhìn thấy Duy liền hỏi ngay.
- Uhm… nhưng sao tao lại ở đây? Pul nữa???- Duy kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
- Mày không nhớ gì thiệt hả?
- Nhớ gì là nhớ gì?
- Hôm qua… mày uống say… tao với Pul đưa mày về đây!
- HẢ? Hôm qua? Tao uống say???
- Ừ!!!
- Tao…- Duy suy nghĩ một lúc lâu- Tao nhớ rồi…- Duy có vẻ buồn hẳn đi khi nhớ ra những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
- Nhớ rồi hả? Vậy kể tao nghe coi!!!- nó từ nãy đến giờ mới lên tiếng.
- Kể chuyện gì?- Duy ngơ ngác nhìn nó.
- Thì kể chuyện của mày với Hân chứ chuyện gì nữa?
- Có gì đâu mà kể…
- Vậy sao hôm qua mày lại có mặt ở THE SUN… nếu hôm qua không có tao với Pul thì chắc mày ở đó tới sáng luôn quá!!!
- Thì… thì tối qua sau khi đưa Hân về… tao không biết làm gì nên ghé vào đó… uống xíu… ai ngờ ngồi luôn!!!- Duy nhìn nó và Long cười tươi.
- Thiệt không đó???- nó nhìn Duy săm soi.
- Thiệt mà!!!
- Ừh…tạm tin vậy!!!
- Thôi ăn lẹ đi… còn về trình bày với dì nữa không là mai hai anh em mình lên núi ở đó!!!- nó không tin lắm nhưng nó cũng không muốn hỏi Duy thêm nữa.
- Ừh!
………………………
- Hai đứa đi đâu giờ mới về???
- Con…con… tại hôm qua con không mang theo chìa khóa… gọi cho dì cũng không được nên…
- Vậy còn Duy???
- Thưa dì con…mệt… con xin phép lên phòng trước!!!- Duy không đợi dì nói thêm gì nữa mà vội đi một mạch lên lầu.
- Cái thằng này…- Dì nó có vẻ giận dữ.
- Dạ hôm qua anh Duy đi cùng con! Thôi con cũng xin phép lên phòng trước…- nó cũng vội chạy lên lầu… chuồng là thượng sách!
- HAI CÁI ĐỨA NÀY! Không có lần sau nữa đâu nhé!- Dì nó nói với theo, có vẻ rất giận.
Nó vừa chạy lên phòng là lấy điện thoại gọi cho Hân ngay. Gọi mãi vẫn không được nên nó quyết định đi tắm cho khỏe người. Chap 20:
Duy ngồi trước cửa phòng suy nghĩ. Nãy giờ cố gắng không để bị nó phát hiện… sau bao lâu nay Duy vẫn tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì nhưng thật ra trong đầu Duy vẫn còn nhớ mãi những ký ức ấy.
Cốc! Cốc!
- …………
- Duy mở cửa!
- …………
- Mở cửa cho tao cái Duy!!! Mày ngủ trong đó hả???
- …………
Nó thấy không có động tĩnh gì thì định đi nhưng cánh cửa lại bất ngờ mở ra. Nó nhìn vào phòng không có ai cả chỉ có một người đang ngồi dưới đất với hai lon bia đang uống dở.
- Mày sao vậy???- nó giật lon bia trên tay Duy.
- Ngồi xuống đi!- Duy giật lại lon bia trên tay nó uống tiếp.
- Mày… có chuyện gì hả?
- Tao…tao buồn quá Pul ơi!!!
- Nói rõ tao nghe coi! Sao lại buồn???
- Hôm qua… Hân có nói thích tao…
- Rồi mày nói sao???
- Tao từ chối rồi!!!
- Mày khùng hả???
- …………
- Mày không thích Hân thiệt hả???
- không biết…
- Hay là mày chưa… quên được…My!!!
- Uhm…
- Tao… biết rồi!!! Mày…muốn khóc thì khóc đi!
- Tao là con trai khóc gì mà khóc???
- Con trai cũng có lúc phải khóc chứ!
- Tao… phải làm sao bây giờ… hai năm rồi… tao cố tỏ ra như không có gì…tao cố sống vui vẻ như bao người khác… nhưng tại sao bây giờ tao lại…vẫn không thể quên được cái ngày ấy… cái ngày mà My rời bỏ tao?!
- Tao biết mà… mày cố gắng sống thật tốt để quên đi quá khứ… nhưng…cái gì càng muốn quên thì nó lại càng đeo bám mình… cứ để nó tự đến rồi sẽ tự đi… đừng ép mình!!!- nó nói một hơi nhìn xuống thì thấy Duy đã ngủ mất rồi.
Nó lôi Duy lên giường nhưng sức con gái thì không lôi nổi… nó cố hết sức kéo Duy lên nhưng vẫn lực bất tồng tâm…nó bực mình để Duy nằm dưới luôn.
Hôm sau
Nó đứng trước cửa lớp A8. Đứng đợi mãi nhưng chưa thấy Hân đến, nó đang định về lớp thì Hân lù lù đi vào.
- Hân ra nói chuyện với tao xíu!!!
- Để bữa khác đi! Tao đang mệt!
- Đi!… tao phải nói ngay bây giờ!- nó lôi Hân đi không đợi Hân nói thêm câu nào.
- Tao… biết hết rồi…chuyện hôm trước tao muốn nói với mày…là chuyện của Thảo My…người mà Duy vẫn không thể quên được…………- nó kể lại hết chuyện của Duy và My cho Hân nghe.
- Mày nói với tao để làm gì???- khuôn mặt Hân không chút cảm xúc.
- Tao muốn mày biết…nếu mày đã thích Duy thì mày nên biết chuyện này!!!
- Tao không muốn nghe!!!
- Hân!…tao là bạn thân của mày…tao muốn tốt ày thôi!
- Nhưng giờ kể thì có ích gì nữa!!!
- Nếu như mày thích Duy thật lòng thì… mày cũng biết mày nên làm gì rồi chứ!?
- Tao…không hiểu…uhm …à…ý mày là… tao không nên bỏ cuộc mà cố gắng làm cho Duy quên My???- Hân suy nghĩ một hồi thì cũng hiểu ra ý nó.
- Ừ!- nó ừ ngay không hề do dự.
- Tao…tao không làm được!!!
- Mày cố lên! Có tao ủng hộ mày mà! Tao biết mày sẽ làm được mà!!!! Cố lên!!!- nó cầm tay an ủi Hân.
- Tao…không làm được đâu!!!
- Vậy là mày không tự tin ở bản thân mày rồi! hoặc là mày không hề thích Duy thật lòng!
- Không!…tao thích Duy là thật…và cũng không có chuyện tao không tự tin ở bản thân mình!!!
- Vậy… thì mày chứng minh cho tao thấy đi!!!
- Được rồi! Tao sẽ ày thấy! Tao sẽ làm được!!!- Hân đứng phắt dậy.
- Vậy mới đúng là bạn tốt của tao chứ!!!- nó ôm Hân cười tươi.
Long cũng đã bắt đầu nghi ngờ về chuyện Duy uống say, hắn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa Duy và Hân…nhưng không biết phải làm thế nào…suy nghĩ một lúc Long quyết định đi tìm nó để hỏi rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...