Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì


Gần như là ngay sau đó vệ sĩ A liền hành động, vệ sĩ như mũi tên rời cung phóng như bay; vệ sĩ B ở lại bảo vệ bệnh nhân là Phó Tùy Vân còn đang bất động tại chỗ, nhằm phòng ngừa kẻ địch dùng kế điệu hổ ly sơn; Tiêu Ca nhanh chóng quẹt một chiếc eDonkey bike gần đó.
Nhưng mà tốc độ xe máy kinh người, xe điện có vặn hết lực cũng không đuổi kịp.
Lúc này sức mạnh tư bản đã được dùng.
Phó Tùy Vân lập tức gọi một cú điện thoại, ra lệnh: “Trong vòng năm phút dựng rào chắn trên đường Triêu Hà vây thằng đó bên trong, ừ, xe máy.”
Cùng lúc đó sức mạnh tư bản cũng nổi bật lên.
Ánh mắt Tiêu Ca hơi tối, ngồi trên xe điện tay bóp lon Coca bẹp dí, vung tay “vèo” một cái tạo thành một đường parabol, đập trúng ngay ót của người trên xe máy.
Bóng dáng của xe máy đột nhiên hơi đảo nhẹ nhưng vẫn ngoan cường bất khuất kiên trì không ngã xuống, không nhúc nhích tiếp tục vặn ga chạy vào bóng đêm tăm tối!
Khoảng cách càng kéo càng xa, lon của Tiêu Ca không trúng xe được nữa.
Mà lúc này vệ sĩ B và Phó Tùy Vân đã lên xe hơi, Tiêu Ca và vệ sĩ A hiểu ý vội vàng lên xe, bốn người nhìn chằm chằm bóng dáng xe máy phía trước cùng lúc đó ánh mắt họ như thợ săn nhìn con mồi.

Bắt tôm trong rọ!
Kẻ địch cưỡi xe máy hình như lúc lên ga chạy nhanh không được thuận lợi lắm, mắt thấy khoảng cách hai bên càng ngày càng gần Phó Tùy Vân lập tức bàn với Tiêu Ca: “Tiêu Tiêu, em thấy tụi mình có thể lấy lại thú bông bằng cách nào?”
Lấy lại thú bông cần hai điều kiện chính, một là xe hơi hai bên tiếp tục chạy, miễn cho xe máy nhân cơ hội bỏ trốn mất dạng; hai là bọn họ nghĩ cách dừng xe máy cướp lại thú bông.
Vế sau thì quá nguy hiểm, với tốc độ lái xe như vậy chưa nói người trên xe máy có an toàn hay không mà lỡ không cẩn thận xe máy phóng nhanh một cái, va chạm thứ khác rồi bốc cháy sẽ tạo thành nguy hiểm với người qua đường và phương tiện công cộng.

Đương nhiên bọn họ chỉ có thể nghĩ đến điều kiện đầu tiên.
Theo lệ quốc tế thì phải cảnh báo trước khi xài vũ lực, vì thế trong cảnh gió đêm thổi phần phật Tiêu Ca ngậm kẹo trong miệng đặt hai tay lên cửa sổ xe làm thành hình cái loa rồi hô to với vẻ uy nghiêm: “Người đằng đó nghe đây! Anh đã bị vây quanh! Anh không chạy ra đường Triêu Hà được đâu! Mời bỏ thú bông xuống rồi đầu hàng ngay lập tức! Lặp lại một lần nữa! Người đằng đó nghe đây! …”

Hô ba lần như thế mà người trên xe máy không suy suyển tí nào, Tiêu Ca dần dần dâng lên nghi ngờ.
Thông thường mà nói nếu người lái xe máy chỉ là một tên côn đồ bình thường hay ngồi chờ thời cướp thú bông gần khu trò chơi, thì khi gặp cảnh này và thấy sự giàu sụ lóa mắt của Phó Tùy Vân thêm cả mấy chiếc xe hơi màu đen đội lốt xe thể thao bình thường, thì đã sớm chết nhát rồi mới phải.

Nhưng người kia không như thế, dù bị lon đập trúng ót cũng thân tàn chí kiên.
Tiêu Ca càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng mũ bảo hiểm người đó mang là loại che toàn mặt, còn chẳng thấy rõ.
Không kịp nghĩ nhiều Tiêu Ca lập tức triển khai phương án B.
Xe hơi ngừng tại ngã tư trong hai giây, có người ngoài xe nhanh chóng mang đến hai cây cần câu; vệ sĩ B lại đạp chân ga; vệ sĩ A mặt trầm như nước chuyền cần câu cho Phó Tùy Vân, rồi đóng sầm cửa xe lại; Phó Tùy Vân mặt trầm như nước chuyền cần câu cho Tiêu Ca; Tiêu Ca hít một hơi thật sâu, ngắm chuẩn mục tiêu rồi “vút” một tiếng liền quăng câu về phía người trên xe máy.
Động tác điêu luyện, khả năng kiểm soát lực chính xác, quả thực khiến Phó Tùy Vân xem mà choáng.
Người mình yêu lợi hại như vậy đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội ca ngợi cậu rồi.

Phó Tùy Vân lập tức vỗ tay đến mức trời đất vui mừng, lớn tiếng khen ngợi Tiêu Ca: “Tiêu Tiêu tuyệt quá đi!”
Tiêu Ca không kiêu ngạo, tay nắm chặt cần câu, cố nín thở không cho hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào cái móc câu móc trúng cổ áo người kia mới thở một hơi nhẹ nhõm.

—— sau đó cậu lại hít ngược một hơi khí lạnh.
“Phó tổng!” Tiêu Ca vội vàng gọi, “Tôi không câu trúng thú bông, tôi câu trúng anh ta thì làm sao bây giờ? Tôi không thu dây được!”
Ôi, trong ấn tượng của Phó Tùy Vân đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ tay chân luống cuống này của Tiêu Ca, lòng Phó Tùy Vân chợt bùng nổ.
“Đừng lo Tiêu Tiêu, em câu trúng thằng đó cũng có lợi cho khoảng cách giữa xe chúng ta,” Trong một giây vẻ mặt Phó Tùy Vân bình tĩnh như băng, tiện tay mở một đoạn BGM chủ đề 《 Cướp biển vùng Caribê 》, “Em đừng di chuyển, để mọi chuyện lại cho tôi giải quyết!”

Tiêu Ca do dự: “Nhưng cơ thể của anh ——”
Phó Tùy Vân phất mạnh tay, “Không sao, lúc trước ăn lẩu bị căng bụng quá thôi, không sao!”
Tiêu Ca: “…” Thì ra Phó Tùy Vân cũng biết?
Tóm lại Tiêu Ca tạm thời nghe theo sự sắp xếp của Phó Tùy Vân, nắm chặt cần câu không hề nhúc nhích.

Phó Tùy Vân cầm lấy một cần câu dự phòng khác, “vèo” một cái quăng ra ngoài.
Giờ khắc này tình huống cứ như mơ.
Xe chạy với tốc độ điên cuồng, gió đêm cũng thổi điên cuồng, tiếng la hét của mọi người đều bị gió cắt thành từng tiếng nhỏ, tóc thì múa may phấp phới, một sợi dây câu thật dài kéo từ chiếc xe máy màu bạc tới xe hơi dài màu đen, lái xe máy thì ôm chặt một cái túi bự toàn thú bông, sau lưng bọn họ là ba bốn anh cảnh sát giao thông huýt còi điên cuồng đuổi theo, để rồi họ lặng lẽ chứng kiến sợi dây từ chiếc cần câu thứ hai bay lên tạo thành đường cong giữa không trung, nó sắp đáp xuống nơi nào đó trên chiếc xe máy...!
Một đêm vong tình kinh hồn cùng lắm cũng chỉ thế này.
Làm tròn lên thì quả thực có thể thêm cảnh này vào một đoạn truy đuổi nhỏ trong phim điện ảnh bom tấn.

Nó như mang theo một quả buff thật chậm, cũng có thể do tốc độ xe quá nhanh mà cũng có thể do không khí quá làm người kích động, sợi dây câu thứ hai đó theo cảm nhận của Tiêu Ca thì rớt xuống thật sự rất rất rất chậm … Nhưng nó cuối cùng cũng rớt xuống! Nó câu trúng túi thú bông! Phó Tùy Vân không khỏi rống lên một tiếng hoan hô!
Trong nháy mắt, mức độ phấn khích gần giống như vòng loại của World Cup! Cá voi xanh bay ngang bầu trời! Marilyn Monroe đứng ở trung tâm bậc nhất thế giới hát vang 《 Santa Lucia 》! Sherlock Holmes bò ngược lên núi Reichenbach! Togashi Yoshihiro lại tiếp tục đăng truyện!
Nếu không phải trong tay còn đang cầm cần câu điều khiển thì Tiêu Ca gần như muốn vỗ tay tán thưởng cho Phó Tùy Vân!
Nhưng ngay lúc này họ cũng gặp vấn đề khó giải quyết mới.
Đó chính là làm sao kéo túi thú bông vào cửa sổ xe một cách thuận lợi được, nó quá bự.
Dưới sự nỗ lực của Phó Tùy Vân, túi thú bông đã được kéo từ xe máy sang cửa sổ se hơi, nhưng chậm mãi vẫn không cách nào lôi qua cửa sổ được.


Trong tình hình hiện tại thì trực tiếp mở cửa xe là quá nguy hiểm, thế thì đành sử dụng cách quê mùa khác, đó là để vệ sĩ A giữ chặt túi thú bông đang được kéo vào cửa sổ tránh cho xe máy kia cướp được lần nữa, rồi chuẩn bị tìm chỗ dừng xe.

Thấy túi thú bông đã được lấy lại, Tiêu Ca cũng thả lỏng cần câu thả người lái xe kia đi.
Sau đó xe hơi dần dần dừng tại ngã tư, túi thú bông được đưa vào trong xe để bảo vệ.
Vừa vặn bọn họ chạy đến đường Triêu Hà mà Phó Tùy Vân dựng rào chắn, xe máy cũng không thể không ngừng lại.
Sau đó bọn họ nhanh chóng bị cảnh sát giao thông bao vây.
Khi vào đồn cảnh sát, Phó Tùy Vân không dùng quan hệ mà ngoan ngoãn nộp tiền phạt và bị trừ điểm bằng lái xe, ôm túi thú bông cực bự nhìn Tiêu Ca, cả hai cùng nhìn thấy trong mắt nhau sự kiên định và không hối hận.
Bởi vì khi lập rào chắn thì ngoại trừ việc ngăn cản tên lái xe kia, Phó Tùy Vân còn cho cản lại các xe khác nữa, dù làm vậy là để đảm bảo an toàn cho người đi sau nhưng cũng gây thiệt hại đến lợi ích của những người đó, cho nên bọn họ còn phải tiếp nhận giáo dục tư tưởng từ các đồng chí cảnh sát giao thông.
Đương nhiên là ngọn nguồn của mọi chuyện thì người lái xe máy kia cũng phải tiếp thu giáo dục tư tưởng cùng.
Trong nháy mắt khi tháo mũ bảo hiểm xuống, hai người Tiêu Phó và vệ sĩ AB đều ngây người.
Bởi vì người lái xe thế mà là một ông lão đã hơn trăm tuổi.
“Đây là ba nuôi của Diệp Quy Căn!” Phó Tùy Vân kề tai nói nhỏ với Tiêu Ca.
Tiêu Ca càng thêm kinh ngạc, không khỏi cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới ông lão hơn trăm tuổi này, thấy ông mặc áo da quần tây, đeo đai lưng có họa tiết da trăn, lưng thẳng tắp, mắt như chim ưng, mang loại cảm giác không giận tự uy, đúng là không phải một nhân vật bình thường.
Thoạt nhìn thì có vẻ không giống kiểu sẽ đua xe để cướp thú bông, cũng nhìn không ra là người bắt con trai ăn mặc không giống một ông chủ.
Lúc Tiêu Ca đánh giá ông, ông cũng đang đánh giá lại, ánh mắt hai bên giao nhau, ba nuôi nhướng mày nói câu đầu tiên: “Là bọn mày đánh Tiểu Diệp, tao nói đúng không?”
“Đúng,” Phó Tùy Vân bước lên chắn phía trước Tiêu Ca, nguy hiểm không sờn, “Tôi biết ông là ai, ông cũng vậy, chúng ta vốn nước giếng không phạm nước sông, nhưng Diệp Quy Căn động thủ trước nên chuyện này không trách tôi được.”
Ba nuôi chắp tay, sắc mặt già nua suy tư một hồi, hơi gật đầu: “Luật giang hồ là như thế.”
“Ông biết đó là luật giang hồ thì tại sao lại cướp đồ của chúng tôi?” Tiêu Ca hỏi một cách lạnh lùng.
“Vì tao bất mãn với tụi mày.” Ba nuôi trả lời dứt khoát.

Còn chưa đợi Tiêu Ca hỏi thì ba nuôi liền nói thêm: “Thật ra cũng không phải vì chuyện Tiểu Diệp bị đánh, là vì chuyện khác.”
Gì? Lúc này Tiêu Ca và Phó Tùy Vân đều rất bất ngờ, không khỏi nhìn nhau.
“Là vì tụi mày không thể ở bên nhau!” Ba nuôi nói lớn.
Tiêu Ca:???
Phó Tùy Vân:???
Giây sau vẻ mặt Phó Tùy Vân hơi bất mãn, hỏi một cách không vui: “Tôi ở bên người mình thích thì liên quan gì đến ông?”
Cách, ba nuôi như được mở khóa chỗ nào đó, mắt hổ rưng rưng.
Nước mắt ba nuôi ngang dọc, “Mày không biết khi mày kết hôn với Quý Châu Ngọc tao mừng thế nào đâu, Tiểu Diệp rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi yêu quái xanh lét đó rồi! Ngày đó tao còn thấy người phục vụ nào là boa liền cho mười ngàn tệ.

Không ngờ, không ngờ …”
Tiêu Ca: “Úi …”
Phó Tùy Vân: “…”
Tuy rằng như thế không đúng, ví dụ như Phó Tùy Vân cũng không nên quen Quý Châu Ngọc, nhưng nói thế nào bây giờ, trong vòng một giây cả căn phòng liền tràn ngập bầu không khí người lớn trong nhà lo lắng thành tích học không tốt của con trai mình, làm cho hai người Tiêu Phó đột nhiên không giận nổi.
Bọn họ bắt đầu thử an ủi người ba nuôi Diệp đang rơi lệ, anh một lời tôi một câu, từ “Làm ba mẹ đúng là không dễ dàng gì” đến “Tiền biếu kết hôn bây giờ” sang “Sau này lỡ mà có con, con học ở đâu …”, Càng nói càng buồn, càng nói càng hiểu nhau.
Cuối cùng Phó Tùy Vân bùi ngùi tỏ vẻ: “Chỉ cần Tiêu Tiêu đồng ý, sau này tôi không có con cũng được, mặc kệ khoa học kỹ thuật phát triển đến mức nào.”
Ba nuôi: “Đúng, làm lụng quá vất vả, thật sự quá vất vả.”
Tiêu Ca: “Nuôi mèo không tốt à? Sẽ không gặp buồn phiền quá nhiều, ba nuôi Diệp có muốn xem ảnh của Phẩm Như không?”

Anh cảnh sát vào phòng muộn năm, sáu phút, đang chuẩn bị giáo dục tư tưởng một cách kỹ càng tỉ mỉ cho mấy tên vi phạm luật: “?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui