Tôi Muốn Em Là Của Tôi Tôi Muốn Em Là Của
Chạm mặt của Vu Bân
Lúc này không khí có chút không bình thường . Lúc này Vu Bân bỏ qua tên kia mà chạy đến anh , gương mặt với thái độ khác hẳn khi nhìn hắn
- Tiêu Chiến dạo này sao không đi làm
Thấy Vu Bân tiến vào anh nuốt nước mắt vào trong
- Tôi ...có làm sao không!
- Tôi lo cho cậu lắm biết không hả
- Tên kia là ai
- Sao mắt anh đỏ rồi
Rất nhiều câu hỏi của Vu Bân làm anh khó. Nhưng anh vẫn cố nặn ra một nụ cười .Anh bỏ qua những câu hỏi của Vu Bân mà liên tục hỏi chuyện và cười nói với Vu Bân để quên đi áp lực .
- Vu Bân vào nhà chơi đi , Trác Thành đâu
- À tên kia bận rồi , đi chơi với người ta rồi:'(
-Hả ai thế FA lâu năm vậy mà giờ có người yêu đó
- Haha FA vẫn FA thôi đi gặp đối tác cậu nghĩ gì thế haha
Vu Bân cười lăn cười bò với suy nghĩ của anh. Anh thấy mình hơi quê nên cũng cười cho qua .
- Nè Vu Bân trong công ty thế nào rồi
- Cũng bình thường thiếu cậu nên hơi chán nha
- Dạo này công việc nhiều không
- Cũng khá nhiều đang có một hợp đồng khá là gắt giữa Dương thị và Vương thị ...
- Uống nước nha
-Ừm cảm ơn cậu
Vu Bân nghe thế liền nghi hoặc nhưng vẫn vui vẻ trả lời
Hai người vừa trò chuyện thì nghe tiếng xe chắc cậu đã về . Nghe tiếng xe cậu về Vu Bân liền tạm biệt Tiêu Chiến đi ra cổng. Vu Bân chạm mặt cậu nói
- Có tên kì lạ vào nhà cậu.
Rồi vội vàng đi ra, anh bên trong chạy ra vẻ mặt vui mừng
- Em về rồi à vào nhà đi, chắc em mệt rồi hả, anh nấu gì cho em nha.
Vẻ mặt cậu có chút hạnh phúc nhìn anh như cô vợ nhỏ của mình
Cậu mỉm cười nói
- Em về rồi nhớ anh quá đến đây em hôn anh cái , nhớ anh quá
- Anh nấu chút gì cho em ăn nha
- Được vào nhà thôi
Cậu ngồi xuống gương mặt mệt mỏi có chút khó coi lúc nào cũng có lịch dày dặn. Nhưng lúc này nhìn cô vợ nhỏ nấu ăn cho mình thiệt không hưởng thụ thì phải nói là uổng phí .
Vừa nghĩ thì nghĩ lại lời tên họ Vu kia nói nhưng cậu chẳng nhớ đó là gì, giờ trong đầu cậu chỉ có anh. Bỏ qua chuyện đó cậu di chuyển đến bên anh ôm anh hít lấy hít để hương thơm trên người anh hương sữa tắm trên người anh.
- Bỏ ra em làm gì đó muốn anh hất nước sôi vào mặt em hả
- Anh thử xem chồng anh có thao chết anh không
- Hứ
Anh đỏ mặt mà cắm đầu nấu cơm
Vài phút sau
- Anh không ăn hả
- Ừm chút anh ăn
- Không , ăn cùng em đi
- Ừm
Cả hai đều ăn trong im lặng. Rồi anh mới cất tiếng
- Nhất Bác... sau này nếu anh làm em đau lòng thì em có hận anh không?
- Anh nói vậy là sao?
Vẻ mặt lo lắng của anh dần hiện rõ thêm , liên tục xua tay lắc đầu .
- Không có gì, không có gì chỉ là nếu thôi.
Mặt cậu trầm xuống còn âm 0 độ
- Nếu? Em không cho phép anh nói như thế dù chỉ là "nếu" cũng không được. Còn như vậy là em thao anh đến chết luôn biết không hả!?
Anh trong lòng nặng trĩu, nếu xa cậu anh làm sao sống đây nếu không mau cứu mẹ thì mình sẽ hối hận cả đời. Tâm trí bây giờ thật khó nói. Anh đã từng nghĩ nếu nói cho cậu biết thì sao? Cậu chắn chắc sẽ làm lớn chuyện lúc đó mẹ phải làm sao !?
- Được , được anh biết rồi .
Mặt cậu lại nở ra nụ cười thân thiện như chưa có chuyện
- Được rồi em no rồi em lên tắm nha
- Đi đi anh dọn dẹp xíu rồi anh lên
- Ừm ...
Cậu rất mệt không thể nghỉ ngợi thêm điều gì nữa...
Chuyện gì xảy ra với anh tiếp đây các bạn đón xem nha tối nay viết mai sẽ có nha mn 🙆🙆🙆
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...