Lâm Gia Nhạc hoàn toàn không hiểu việc làm ở phòng kinh doanh. Đới Cao lén nói với cậu, việc bán hàng ở phòng kinh doanh là công việc béo bở, một năm nhận không biết bao nhiêu tiền boa, là khoản thu nhập thêm tốt nhất, người bình thường có muốn cũng không vào được, chỉ có người thân của ông chủ hoặc những người được ông chủ đánh giá cao mới có thể vào đó làm. Lâm Gia Nhạc cảm thấy rất kì lạ, công việc tốt như thế, tại sao lại đến lượt mình?
Người ở phòng kinh doanh còn ít hơn ở kho hàng, tính cả Lâm Gia Nhạc thì tất cả là bảy người, một chủ quản, sáu nhân viên, chủ quản là một người Hồng Kông, trợ lý cũng là người Hồng Kông, bốn người còn lại là người Quảng Đông, chỉ có Lâm Gia Nhạc là người ngoại tỉnh. Mọi người đều nói chuyện với nhau bằng tiếng Quảng Đông, Lâm Gia Nhạc cũng bập bẹ nói được một chút, mọi người thấy cậu nói được tiếng Quảng Đông thì kinh ngạc, vì nhân viên mới này họ chỉ biết đã tốt nghiệp trung học, không biết là thân thích của vị cấp trên nào, thì ra cũng là người nói tiếng Quảng, cho nên không có hành động bài xích.
Lâm Gia Nhạc phát hiện thật ra công việc bán hàng này có lợi cho người thông thạo tiếng phổ thông như cậu hơn, khi giao tiếp với khách hàng tiếng Quảng Đông lại trở thành điểm yếu, có thể nói tiếng Quảng Đông hay không cũng vậy. Nhưng nhập gia tùy tục, mọi người đều nói tiếng Quảng Đông mà cậu nói tiếng phổ thông thì nhất định sẽ bị cô lập. Chẳng qua có đôi lần Lâm Gia Nhạc nghe những đồng sự dùng tiếng phổ thông méo mó giao tiếp với khách một cách khó khăn thì sẽ cười thầm một chút.
Còn một chuyện Lâm Gia Nhạc không thoải mái lắm, là chuyện phải có tên tiếng Anh, Lâm Gia Nhạc yếu ớt phản đối “Mọi người gọi em A Nhạc là được mà.”
“Không được!” Người phụ trách là một cô gái, tên tiếng Anh là Amy, cô ấy nói “Nếu cậu gặp người Hồng Kông hoặc khách quốc tế thì phải dùng tiếng Anh để viết giấy tờ cho họ, chẳng lẽ vẫn muốn kí tên A Nhạc?”
Lâm Gia Nhạc đành phải thỏa hiệp, thật ra cậu cũng không có cơ hội giao tiếp với người Hồng Kông hay khách ngoại quốc, việc của cậu bây giờ cũng không khác lúc ở kho hàng, chỉ là sửa số liệu rồi nhập vào máy tính, không biết đến khi nào mới được giao tiếp với khách hàng. Nếu đã yêu cầu tên tiếng Anh, cậu phải suy nghĩ thật cẩn thận, gọi là Tom, hay Poli? Không được, Poli là tên con vẹt, còn là con vẹt mẹ nữa. Hay gọi là Todd? Không được, nghe như đứa ngốc vậy. Cậu vặn óc hồi lâu, nhẩm qua tất cả những cái tên tiếng Anh mình từng biết, cuối cùng nghĩ ra một cái tên rất hay, là Allen, phát âm rất giống với tên A Nhạc của cậu. Vì thế cái tên Allen được sinh ra như vậy.
Không quá vài ngày đồng sự phát hiện Lâm Gia Nhạc là một người vô cùng tốt tính, cậu luôn khiêm tốn lại chịu khó, chuyện gì giao cho cậu thì nhất định cậu sẽ kiên trì làm thật tốt. Vì thế mọi người đều rảnh việc, mọi chuyện chuyển cả cho cậu, giấy tờ cần làm cũng đặt cả lên bàn Lâm Gia Nhạc. Trong văn phòng sẽ thường xuyên xuất hiện tình huống thế này, thời gian là buổi chiều, mọi người uống nước ăn điểm tâm rồi tụ lại cùng tán gẫu, các chàng ân cần với phụ nữ (cái này không thể trách, ai bảo trong Hồng Thụy Hán quá ít nhân viên nữ), còn một mình Lâm Gia Nhạc ngồi đối diện với máy tính, không ngừng gõ phím.
Tình trạng đó kéo dài khoảng nửa tháng, có một hôm chủ quản đến gọi tên cậu “Allen, đi theo tôi.”
Lâm Gia Nhạc ngừng việc ngẩng đầu lên, có hơi nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không, từ ngày đầu tiên chủ quản giới thiệu cậu với mọi người xong thì không nói chuyện với cậu nữa. Chủ quản đứng ở cửa đợi, quay đầu lại nhìn cậu, Lâm Gia Nhạc mới tin là người ta đang gọi mình, vội vàng đi theo.
Lâm Gia Nhạc đi theo chủ quản ra khỏi văn phòng, đi lên vài tầng, phòng kinh doanh ở tầng bốn, Lâm Gia Nhạc biết ở tầng cao nhất của toàn nhà này là văn phòng ông chủ. Chủ quản dừng lại trước cánh cửa của một văn phòng có ghi chữ văn phòng phó tổng giám đốc rồi gõ cửa, một lát sau vang lên tiếng nói từ bên trong “Mời vào!”
Chủ quản đẩy cửa đi vào, quay đầu lại nhìn ý bảo Lâm Gia Nhạc đi theo. Thời tiết tháng 11 ở thành phố D không hề có không khí đầu động, thậm chí so với thời tiết mùa thu còn không lạnh bằng, Lâm Gia Nhạc mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh, đây là đồng phục của phòng hành chính, phát bốn cái cho cậu, Lâm Gia Nhạc nghĩ rằng thế này đỡ tiền mua quần áo. Văn phòng phó tổng giám đốc hơi lạnh, một người đàn ông mặc tây trang màu đen đang dựa vào trước bàn làm việc. Lâm Gia Nhạc biết ở phía đối diện bên kia có sân cỏ, nhưng cửa sổ đang đóng, rèm cửa cũng kéo kín.
Chủ quản chào hỏi người đàn ông đứng đó bằng tiếng Quảng Đông “Phó giám đốc Hạ.”
Lâm Gia Nhạc chú ý đến anh ta, người này hình như hơi quen mắt, giống như là đã gặp ở đâu đó, Lâm Gia Nhạc suy nghĩ một chút, là người đã mượn ô của cậu, thì ra là phó tổng giám đốc.
Phó tổng giám đốc nhìn bọn họ gật đầu ý mời ngồi. Chủ quản ngồi xuống sofa cạnh tường, Lâm Gia Nhạc đành phải theo sau, nhưng cậu không dám ngồi, chủ quản lại chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình, Lâm Gia Nhạc cảm thấy đứng cũng không được nên đành ngồi xuống.
Phó tổng giám đốc gấp văn kiện trên tay lại đi đến ngồi vào ghế sofa đơn bên trái ghế của họ. Chủ quản báo cáo và bàn bạc công việc với anh ta, Lâm Gia Nhạc cúi đầu nghe, thỉnh thoảng mới ngẩng lên nhìn hai người bọn họ. Những chuyện họ nói không liên quan tới cậu, chẳng biết gọi cậu đến làm gì nữa. Chủ quản bàn xong các vấn đề lại muốn chuyển đề tài, nói tới Lâm Gia Nhạc “Allen học tập rất tốt, tiến bộ nhanh, tôi đang chuẩn bị phân công việc mới cho cậu ấy, để cậu ấy đi làm trợ lý bán hàng cho Amy.”
“Allen?” Phó tổng giám đốc hỏi, cái tên này được thốt ra từ miệng anh ta lại mang âm chấn rất lớn.
Lâm Gia Nhạc suýt nữa thì nổi da gà, cậu hơi mất tự nhiên nhỏ giọng đáp “Là tên tiếng Anh của tôi.”
Phó tổng giám đốc bật cười, khóe miệng kéo lên cao, anh mắt lại trở nên trong suốt, có thể nhìn ra được tâm trạng rất vui vẻ “Không tệ.” Lại nói với chủ quản “Erik, cứ làm như anh nói đi. Anh về trước, tôi có chuyện muốn nói với Allen.”
Chủ quản gật đầu “Được.” Rồi đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Lâm Gia Nhạc nhìn cửa khép lại rồi quay ra nhìn phó tổng giám đốc một cách khó hiểu. Phó tổng giám đốc đứng dậy, cầm một chiếc ô màu đen để lên bàn thủy tinh “Đây là ô của cậu, mấy hôm bận nên chưa đến trả được, cảm ơn cậu.” Câu này nói bằng tiếng phổ thông.
Lâm Gia Nhạc không động, ai biết được anh ta chính là phó tổng giám đốc chứ, nghe nói ông chủ của Hồng Thụy Hán không quản chuyện ở công xưởng này nữa, trước mắt tất cả sự vụ ở đây đều do vị phó tổng giám đốc này định đoạt, hay nói cách khác anh ta chính là ông chủ của chỗ này. Lâm Gia Nhạc nói một cách cứng nhắc “Không cần cảm ơn.”
“Tôi là Hạ Phương Húc, tên tiếng anh là Vincent, là phó tổng giám đốc của Hồng Thụy Hán, có lẽ cậu cũng đã từng nghe nói. Cậu gọi tôi Vincent là được rồi.” Hạ Phương Húc cười nói.
Lâm Gia Nhạc cảm giác mặt mình co rút một cái. Đây là lần đầu tiên ông chủ tự giới thiệu với cậu, cậu không biết nên trả lời thế nào, đối phương còn là ông chủ lớn nhất, cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám gọi thẳng tên ông chủ. Sau này cậu mới biết người phương Tây bình thường đều gọi thẳng tên, Hạ Phương Húc lớn lên dưới nền văn hóa phương Tây đó, cho nên rất nhiều hành vi của anh ta hoàn toàn nằm ngoài phạm vi bình thường.
“Điều cậu đến phòng kinh doanh là ý kiến của tôi, tôi nghĩ nhân tài không thể để mai một, so với công việc quản lý kho hàng tôi thấy việc ở phòng kinh doanh thích hợp với cậu hơn.” Hạ Phương Húc chậm rãi nói “ Việc kinh doanh và bán hàng trừ việc hiểu rõ đặc điểm các mặt hàng, còn phải quản lý được lượng dữ liệu số liệu rất lớn, cậu là một người cẩn thận thành thật, tôi tin cậu có thể làm tốt.”
Lâm Gia Nhạc đối mặt với sự đánh giá cao và bồi dưỡng của phó tổng giám đốc, không cảm động là nói dối, cậu gật đầu liên tục “Cảm ơn anh Hạ đã đánh giá cao, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Hạ Phương Húc nói “Được rồi, cậu về trước đi. Sắp tới chủ quản sẽ sắp xếp công việc có tính thực tế cho cậu, tôi tin cậu có thể đảm nhiệm, tôi chờ mong tin tốt từ cậu, cố lên.”
Lâm Gia Nhạc gật đầu “Cảm ơn anh Hạ, tạm biệt!”
Bóng dáng Lâm Gia Nhạc khuất sau canh cửa, Hạ Phương Húc gỡ mắt kính của mình xuống, cắn chân mắt kính, cười một cách đầy bí hiểm.
Lúc này đối với thế giới Lâm Gia Nhạc có tràn đầy nhiệt tình và khát khao. Cậu thấy thế giới thật công bằng, giống với câu hát nọ Thế gian có công đạo, trả giá rồi sẽ có hồi báo. Chỉ cần bản thân biết cố gắng, nhất định sẽ được trả công.” Giống như cậu làm quản lý ở kho hàng, có động não có động tay, cho nên mới có được công việc ở phòng kinh doanh này. Cứ như vậy, không chỉ có hoàn cảnh công việc thay đổi, cả tiền lương và phúc lợi đãi ngộ cũng thay đổi theo. Mỗi tháng bao ăn ba ở còn có thêm một ngàn tám, cậu tiêu không nhiều, mỗi tháng đều có thể tích góp, cuối năm còn thêm tiền thưởng. Nghe nói sau này còn thêm các khoản tiền khác, đương nhiên không tính tiền boa của khách, cậu không có cái lá gan đó, đã cầm tiền lương thì làm tốt chuyện của mình, không thể làm cái việc lợi mình hại người.
Lâm Gia Nhạc suy nghĩ, cứ làm thế này hai năm thì bản thân đã có khoảng ba bốn vạn tệ, đến lúc đó lại có thể đi học. Nếu để học xong đại học thì chút tiền đó không đủ, nhưng trong đại học còn có học bổng chắc sẽ đỡ được phần nào, hơn nữa cậu còn có thể đi làm thêm, nhất định có thể theo học. Cậu biết không ít những người học như vậy mà nên, người ta làm được thì cậu nhất định cũng có thể làm được.
Sau khi đến phòng bán hàng còn có một chuyện tốt, là bình thường không cần tăng ca, cứ như vậy thì cậu sẽ có thêm nhiều thời gian để học. Vì không để chuyện học bị quên dần, cậu đến tiệm sách cũ mua một bộ tài liệu trung học, tiếng Anh toán lý hóa cơ bản, khi rảnh sẽ làm một chút, nếu không sợ rằng sẽ quên.
Cậu còn phát hiện việc học tiếng Anh của mình không phải tan tầm mới học được, mà ngay trong thời gian làm việc cũng có thể học. Công việc của cậu là giao tiếp với khách Hồng Kông và khách ngoại quốc, khi trao đổi hàng hóa giấy tờ đều phải dùng tiếng Anh, chuyện này khiến cậu mừng thầm cả một thời gian, không nói rõ như vậy thì cậu học thêm được bao nhiêu tiếng Anh, nhưng ít nhất tiếng Anh của cậu sẽ không bị lãng phí.
Lâm Gia Nhạc giống như một chút ong chăm chỉ bận rộn, ngày mọi người không phải tăng ca là tối thứ tư, cậu chạy đến kho hàng tìm mấy người anh em cùng chơi với nhau. Có khi là có người kết hôn, có người nói chuyện bạn gái, nhưng đại đa số đều là thanh niên độc thân giống cậu. Không nhất định là mỗi lần đều đủ người, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm chung, mọi người kéo Lâm Gia Nhạc lên mạng, dạy cậu chơi trò chơi, dẫn cậu đi hát, đi chơi chợ đêm, có một lần có đến quán rượu. Chẳng qua giá ở quán rượu rất đắt, một chai bia cũng bán cao hơn bên ngoài ba đồng, mọi người đi một lần ai cũng kêu bị lừa, về sau nhìn thấy quán rượu thì đều tránh đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...