Có Chút Tò Mò
Hai người chịu gió lạnh đi một vòng quanh đồng ruộng, Lâm Gia Nhạc từ từ kể lại chuyện giữa cậu và Hạ Phương Húc một lượt. Thịnh Mặc nắm tay cậu, cùng cậu hồi tưởng lại đoạn ký ức mang màu xám cay đắng ấy, mấy thứ này, giống như mủ trong bọc mủ vậy, cần phải nặn ra, cái bọc ấy mới có thể hoàn toàn tiêu sung, khép lại. Lâm Gia Nhạc kể lại xong câu chuyện, chợt cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng, màu nền u ám dưới đáy lòng kia, rốt cục đã trở thành quá khứ, từ nay về sau, trời xanh nước biếc, trời cao biển rộng, mặc cậu bay lượn.
Trước lúc trở về, cả hai gặp thẩm tư đi hái đồ, Lâm Gia Nhạc thuận đường còn chặt một gốc cải trắng kết băng về nhà. Thẩm tư nói, không đoán được sẽ rơi tuyết, cải trắng này phải nhanh chóng ăn, không thì đợi tuyết tan, đồ cũng hỏng hết, nên bảo Lâm Gia Nhạc mau mau ăn, muốn ăn thì đến chặt.
Hai người mang theo rau cải trắng và Đâu Đâu về nhà, còn chưa tới nhà, Đại Hắc nhà chú tư đã chạy ra đón Đâu Đâu, ra sức ngửi mùi trên người Đâu Đâu. Đâu Đâu cao lãnh đi theo bên người chủ nhân, nửa bước cũng không rời, Đại Hắc đành phải nhắm mắt theo đuôi. Lâm Gia Nhạc nhìn mà cảm thấy quỷ dị vô cùng, Đâu Đâu rõ ràng là công mà, Đại Hắc chẳng lẽ không phân biệt được? Hay Đại Hắc thật ra là cái?
Về nhà, thấy nơi đỗ xe Mercedes-Benz trong sân chỉ còn là một khoảng trống, trên tuyết có hai vết bánh xe rõ ràng, Hạ Phương Húc đã đi rồi. Lâm Gia Nhạc nhìn vết bánh xe kia đần ra một lúc, thở dài nói: “Cũng coi như đi rồi.” Thịnh Mặc không lên tiếng, chỉ sờ sờ đầu cậu.
Cửa khép hờ, củi trong chậu than đã cháy sạch chỉ để lại một ít tro màu trắng, cửa vừa mở ra, tro trắng đã bay loạn hết lên. Lâm Gia Nhạc nhanh chóng lấy than củi mới ra nhóm lửa chậu than, thời tiết như này mà không sưởi ấm, thật đúng là không ai chịu nổi. Thịnh Mặc hơ hai tay lạnh đến đỏ bừng bên chậu than, hơn nửa ngày mới cảm thấy tay có tri giác trở lại.
Lâm Gia Nhạc thấy chậu than đã nhóm được lửa, Thịnh Mặc ngồi bên chậu sưởi ấm, phát hiện Đâu Đâu đã chơi thành một đống với Đại Hắc, kỳ thật Đâu Đâu cũng cần bạn chơi đi. Lâm Gia Nhạc suy nghĩ một lúc, qua phòng Hạ Phương Húc từng ở, nhìn chăn được gấp ngay ngắn chỉnh tề kia, sửng sốt một lúc lâu. Thịnh Mặc thấy cậu lâu không trở lại, cũng chạy tới xem sao, hắn vỗ vỗ vai Lâm Gia Nhạc: “Nhạc Nhạc, yên tâm, xem ra gã đã từ bỏ, về sau sẽ không tới làm phiền em nữa.”
Lâm Gia Nhạc gật gật đầu, tựa đầu vào trên lưng Thịnh Mặc, không nói lời nào. Thịnh Mặc xoay người, ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu. Nước mắt Lâm Gia Nhạc không ngừng chảy, đó là một loại phát tiết như trút được gánh nặng, rốt cục giải thoát rồi, phần tình cảm chứa đựng quá nhiều tạp chất, khiến cậu ăn không ngon ngủ không yên hơn một năm kia, giờ cuối cùng đã trừ bỏ được hoàn toàn, sao có thể khiến cậu không cảm thán chứ. Thịnh Mặc hiểu rõ tâm tình của cậu, nên tùy ý cậu khóc trong lòng mình.
Lúc ngủ buổi tối, hai người cãi nhau một trận, Lâm Gia Nhạc kiên trì muốn Thịnh Mặc ở phòng phía tây, Thịnh Mặc nhất định muốn ngủ cùng với Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc nghĩ rằng, tình huống hai bọn họ bây giờ, ngủ cùng nhau, chẳng phải cùng một đạo lý với nam nữ cùng giường sao? Huống chi Thịnh Mặc còn thích cậu, sao có thể ngủ cùng nhau được?
Ý kiến của Thịnh Mặc là, năm trước chúng ta cũng từng ngủ cùng nhau, đâu có gì nghiêm trọng. Cái giường kia họ Hạ từng ngủ, anh mới không muốn ngủ trên đó đâu, trừ khi em đổi bộ ga giường khác. Lâm Gia Nhạc tự nhiên là không có nhiều bộ ga giường đến thế, bộ ga giường kia còn là năm trước mới mua, giờ kiếm đâu ra bộ khác?
“Nhạc Nhạc, không thể qua sông đoạn cầu.” Thịnh Mặc túm chăn trên giường Lâm Gia Nhạc không buông.
Lâm Gia Nhạc thở dài: “Thầy Thịnh anh dùng từ không thỏa đáng.”
“Sao lại không thỏa đáng? Anh giúp em đuổi người xấu xong, em liền không cần cái ân nhân anh đây nữa.” Thịnh Mặc ăn vạ, hắn chắc chắn Lâm Gia Nhạc sẽ không ép mình ngủ trên cái giường kia, cậu còn kiêng kị tên họ Hạ kia hơn cả mình.
Lâm Gia Nhạc: “……”
“Nhạc Nhạc, ngủ cùng nhau đi, anh bảo đảm với em, anh nhất định sẽ thành thành thật thật ngủ, tuyệt đối không động tay động chân. Anh còn có thể làm lò sưởi cho em nữa.” Thịnh Mặc giơ tay thề.
Lâm Gia Nhạc thở dài, liếc mắt nhìn Đâu Đâu một cái, người ta đã ở trong ổ nhỏ im lặng nằm úp sấp từ lâu: “Được rồi, anh đã đảm bảo rồi đấy, không thể lộn xộn.”
“Tuân mệnh!” Thịnh Mặc chào kiểu quân đội, hí ha hí hửng nhảy lên giường, nắm chặt hết thảy cơ hội bồi dưỡng cảm tình với Nhạc Nhạc, thâm nhập từ thân thể đến trong lòng cậu, khiến cậu quen với sự tồn tại của hắn, hơn nữa không rời khỏi được hắn.
Tối hôm nay, Lâm Gia Nhạc cũng không có không ngủ được như cậu nghĩ, ngược lại ngủ vô cùng sâu. Có lẽ do tối hôm qua ngủ hơi muộn, cũng có thể do cuối cùng đã cởi bỏ được khúc mắc là Hạ Phương Húc, trong lòng hoàn toàn thả lỏng, mới có thể ngủ đến vô cùng ngon lành. Thịnh Mặc cũng thông cảm cậu, biết khúc mắc đứa nhỏ này cởi bỏ, rốt cục có thể yên tâm mà ngủ, nên cũng không quấy rầy giấc ngủ của cậu, chỉ là sau khi cậu ngủ thì nhẹ nhàng hôn trộm một cái, sau đó cảm thấy mỹ mãn ngủ bên cạnh Lâm Gia Nhạc. Hai người ôm nhau ngủ đến hừng đông.
Thịnh Mặc hối hận, hắn không nên chọn thời cơ này để tỏ tình với Lâm Gia Nhạc, Hạ Phương Húc vừa mới bị đuổi đi, cảm xúc trong lòng Lâm Gia Nhạc còn chưa bình ổn, bây giờ hắn lại tỏ tình, có chút thừa lúc vắng mà vào, hoặc có lẽ là lợi dụng lúc người ta khó khăn, cậu tám chín phần mười sẽ không đồng ý, hắn cũng không thể ép buộc được. Nếu đổi sang lúc khác, không khí vừa vặn, hai người uống chút rượu gì gì đó, sau khi tỏ tình thì cường hôn, hôn đến cậu choáng váng mơ hồ, thì chẳng phải chắc chắn sẽ đáp ứng à. Đáng tiếc hết thảy đều không có thuốc hối hận.
Tết âm lịch này vốn là thời cơ bồi dưỡng cảm tình vô cùng tốt, nhưng ngay mùng ba tức hôm nay Thịnh Mặc liền bị một cuộc điện thoại của mẹ già triệu về, bởi vì bác cả định cư bên Anh đã về, muốn người cả nhà cùng nhau đoàn viên. Thịnh Mặc muốn để Lâm Gia Nhạc theo về cùng, Lâm Gia Nhạc nói, tôi còn chưa đi chúc tết thân thích, huồng hồ cả nhà anh tụ hội, người ngoài như tôi đi làm gì.
Thịnh Mặc nói, em đâu thể nào tính là người ngoài chứ, tương lai em sẽ là bà xã của anh.
Lâm Gia Nhạc trộm trợn trắng mắt một cái, bát tự còn chưa so, bà với chả xã. Thật sự không thể đi được, đợi vài người nữa là lên thành phố G rồi, cơ hội gặp mặt sẽ nhiều hơn, mau về với bác cả của anh đi.
Thịnh Mặc chỉ đành lưu luyến không rời mà đi, Đâu Đâu cũng vô cùng lưu luyến, lần này nó lưu luyến không phải Lâm Gia Nhạc, mà là đồng bọn mới Đại Hắc, hai chú chó vành tai tóc mai chạm nhau cả buổi, Thịnh Mặc kêu nó cũng không đi, đành phải tự mình ôm nó lên ô tô. Đại Hắc ở ngoài xe cào cả buổi, còn đuổi theo xe rất xa. Lâm Gia Nhạc nhìn Đại Hắc đáng thương, trong lòng thở dài: Này thật sự là đoạn nghiệt duyên, tao không giúp được mày đâu Đại Hắc à.
Cậu nhìn ô tô Thịnh Mặc biến mất trong tầm mắt, trong lòng lại có vài phần không nỡ, từ khi nào mà cậu đã sớm không còn coi Thịnh Mặc là người ngoài nữa? Cậu nhớ tới câu nói thích mình của Thịnh Mặc, liền nhịn không được cười lên, Thầy Thịnh, đợi tôi, đợi tôi sắp xếp lại tâm tình, tôi sẽ đến tìm anh.
Lâm Gia Nhạc đi chúc tết các thân thích xong, liền chuẩn bị về thành phố G. Vốn năm trước lúc về đã nói rõ, Thịnh Mặc sẽ lái xe tới đón cậu và Lưu Minh Lượng. Nhưng đến mùng tám, Thịnh Mặc vẫn còn đang chúc tết thân thích với bác cả dưới quê, trong thời gian ngắn không dứt ra được. Bà nội Lưu Minh Lượng sau đó lại đúng lúc mất, cũng không đi được, Lâm Gia Nhạc không tính đợi nữa, tự mình mua vé xe, ngồi ô tô mười mấy tiếng về thành phố G.
Vừa về đến thành phố G, Lâm Gia Nhạc liền phát hiện không khí không đúng, tuy rằng trong thời sự không có thông báo tin tức nào, nhưng mọi người đều đã lén lút truyền đi khắp nơi, nói là có ôn dịch đang hoành hành, còn rất dễ lây nhiễm, hình như là nói chuyện với nhau cũng có thể lây bệnh, hơn nữa bệnh này trước đây chưa từng gặp qua, muốn chữa cũng không chữa được. Lâm Gia Nhạc cũng không coi đây là chuyện lớn, Lưu Minh Lượng tuy rằng chưa đến, nhưng nhóm thợ cả công nhân tuyển vào năm ngoái đều đã đến cả, thợ cả làm nghề mộc Lưu Minh Lượng tìm đến dưới quê cũng đã đến đây, Lâm Gia Nhạc liền chuẩn bị khai trương làm ăn. Bởi vì có nền móng của năm trước, cho nên khai trương còn thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, cậu ký hợp đồng, chạy mấy chuyến đến thị trường tài liệu, liền chiêng trống rùm beng khai trương.
Bầu không khí khắp nơi đang chậm rãi khẩn trương lên, lúc Lâm Gia Nhạc đang bận rộn có nhìn qua một lần, mới phát hiện rễ bản lam ở các hiệu thuốc bán sạch rồi, bởi vì nghe nói rễ bản lam có thể phòng ngừa ôn dịch đang hoành hành. Ngay sau đó, giấm trắng cũng bán hết sạch, bởi vì giấm trắng có thể sát trùng. Cậu còn phát hiện, giám chua trong siêu thị đều bán hết. Hơn nữa giá rễ bản lam và giấm trắng đều tăng cao, một lọ giấm trắng từ 2 đồng giờ bán tận 10, 20 đồng một lọ, thậm chí còn lên tới 50 đồng. Không đến vài ngày, mọi người lại bắt đầu điên cuồng tranh nhau mua gạo, mì sợi, muối ăn, dầu, vân vân, trong siêu thị trong lúc nhất thời trở nên trống huếch trống hoác.
Lâm Gia Nhạc có chút không phản ứng kịp, mọi người đều làm sao vậy? Tận thế sao? Có thể đừng khoa trương vậy không. Lúc cậu nhận được cuộc gọi của Thịnh Mặc, mới biết được chính cậu đang đứng trong trung tâm nguy hiểm của cả nước, đại khái là từ cuối năm trước, loại bệnh truyền nhiễm này lần đầu được phát hiện ở Phật Sơn*, dần dần lan truyền đi, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
“Nhạc Nhạc, em nhớ kỹ, đừng đi vào nơi nhiều người, bệnh này có thể lây qua đường hô hấp. Cố gắng ra cửa ít thôi, cố gắng đừng ra ngoài ăn, mua đồ về nhà tự nấu.” Thịnh Mặc lo lắng dặn dò, “Mỗi ngày ở nhà dùng dấm chua đặc xông một lần. Phải chú ý thân thể, trăm ngàn lần đừng ốm.” Người nọ đang ở nơi mình với không tới, sao có thể khiến Thịnh Mặc không lo lắng chứ.
Lâm Gia Nhạc mới giật mình thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Trong nhà chỉ có một lọ dấm chua, còn là trước kia dùng còn thừa, chỉ còn nửa bình. Siêu thị cũng không còn để mà bán nữa, ba mươi đồng một lọ cũng không mua được.”
Thịnh Mặc bóp trán: “Vậy cứ dùng trước đã, anh sẽ nghĩ biện pháp giùm em.”
“Thầy Thịnh, vậy anh bao giờ tới đây? Hay là anh tạm thời đừng tới, đợi trận này qua rồi hẵng tới.” Lâm Gia Nhạc cảm giác hiện tại thành phố G chính là một thành phố nguy hiểm, cậu không thể lại lần nữa để Thịnh Mặc mạo hiểm. Lúc chúng ta đứng trong hiểm nguy không nhìn thấy sẽ không có một chút cảm giác an toàn nào, hơn nữa lại không thể rời đi, bởi vì muốn rời khỏi, thì phải ngồi xe, sẽ phải đến nơi nhiều người. Thịnh Mặc nói, nhà ga người đến người đi, là nơi có khả năng bị lây nhiễm nhất, phải tận lực rời xa.
Thịnh Mặc lặng im một lúc: “Trường học đã niêm phong, có thể không cần về lên lớp. Để anh xem thế nào rồi tính sau, em ở bên đó phải chăm sóc thân thể cho tốt, đừng để anh phải lo lắng.”
Lâm Gia Nhạc đột nhiên cảm thấy xót xa, có một loại cảm giác cô độc tứ cố vô thân*: “Được, em sẽ chăm sóc chính mình thật tốt, thầy Thịnh anh cũng phải chú ý thân thể đó.” Cúp điện thoại, lại gọi điện cho Lưu Minh Lượng, bảo cả nhà bọn họ tạm thời đừng tới đây.
* = một thân một mình
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người ý thức được tính khủng bố của loại bệnh này, mọi người gọi nó là Hội chứng hô hấp cấp tính nặng, gọi tắt là SARS. Tuy rằng chính phủ không ra chỉ thị cho nghỉ học nghỉ làm toàn thành phố, nhưng có rất nhiều đơn vị đều cho nghỉ làm, trường học cũng trong trạng thái niêm phong. Lúc Lâm Gia Nhạc ra ngoài, phát hiện đường phố trở nên vô cùng trống trải, người đi đường ít ỏi, khắp nơi đều thấy được bóng nhân viên tiêu độc, bọn họ xuất hiện tại các góc tiểu khu ngã tư đường, phun thuốc tiêu độc.
Quảng Đông hiện tại đã thành một hòn đảo biệt lập, càng ngày càng ít người tới đây, càng nhiều người muốn rời khỏi nơi này, nhưng bởi vì lo lắng nhà ga đông người dễ lây nhiễm, càng nhiều người ở lỳ trong nhà, trong nhà xưởng không dám đi loạn.
Công trình Lâm Gia Nhạc nhận được kia không lớn, là trang trí một căn phòng mới, công trường không xa nơi cậu ở lắm, cậu không dám ngồi xe, tự mình mua một chiếc ô tô second hand, mỗi ngày đeo khẩu trang, lái xe đến công trường. Nhóm thợ cả công nhân tuy rằng cũng lo lắng, nhưng trời còn chưa có sập, vẫn phải sống qua ngày, nên vẫn tiếp tục nên làm gì thì làm đó. Lâm Gia Nhạc mỗi ngày lo lắng đề phòng, chỉ ngóng trông công trình này có thể mau chóng chấm dứt, sau đó không nhận công tác nữa, đợi vụ này trôi qua rồi tính tiếp. Mỗi tối, Thịnh Mặc đều sẽ gọi điện thoại tới nói chuyện phiếm với cậu, cậu mới có thể cảm thấy thần kinh thả lỏng được chút, giờ đây, cuộc gọi của Thịnh Mặc đã trở thành niềm an ủi lớn nhất của cậu.
Hôm nay, sáng sớm Lâm Gia Nhạc đã dậy, kiểm tra phòng bếp một lượt, còn có vài củ khoai tây và một củ cà rốt, hôm nay còn có thể ứng phó cho qua, tối phải đi chợ mua đồ ăn. Cậu vo ít gạo, nấu bát cháo trắng, nấu xong thì vào phòng khách vẽ vời, cậu nay đã có thể thuần thục vẽ tĩnh vật như thực. Chuông cửa vang lên, Lâm Gia Nhạc nhìn về phía cửa, bởi vì SARS, hơn nữa cậu mỗi ngày chỉ đến công trường, công ty cũng chẳng mấy khi đến, sẽ là ai tới đây? Văn phòng quản lý bất động sản sao?
Cậu buông giá vé, đi mở cửa, một người đeo khẩu trang đang đứng ngoài cửa, thấy cửa mở liền lách vào trong. Lâm Gia Nhạc hoảng sợ, ai đây, cướp sao? Lại một phát bị người nọ ôm lấy: “Nhạc Nhạc!”
Giọng nói quen thuộc, không phải Thịnh Mặc thì là ai. “Thầy Thịnh?!” Lâm Gia Nhạc có chút khó mà tin được.
Thịnh Mặc cởi khẩu trang: “Nhạc Nhạc, là anh. Anh đã về.”
Lâm Gia Nhạc một trận mừng như điên, đột nhiên muốn rơi lệ, mấy ngày nay một mình đơn độc chịu đựng, còn bận bịu mỗi ngày phải đến công trường, gánh chịu áp lực vô hình, quả thực là quá khó chịu, giờ có người đến, còn là người mình quen thuộc nhất, tin tưởng nhất, sao cậu có thể không vui được chứ. Cậu đưa tay ôm chặt lấy lưng Thịnh Mặc, tham lam hít vào khí tức quen thuộc của hắn, Thịnh Mặc đến đây, Thịnh Mặc đến bồi cậu!
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Lâm Gia Nhạc mới nghĩ đến: “Thầy Thịnh, nơi này nguy hiểm như vậy, sao anh lại tới đây?”
Thịnh Mặc buông cậu ra: “Anh đến bồi em. Đi, đi thu dọn đồ đạc, đến chỗ anh.” Thịnh Mặc kéo cậu đi thu dọn đồ đạc.
“Đi đâu cơ?” Lâm Gia Nhạc khó hiểu hỏi.
“Nhà anh. Tiểu khu này của em đã cũ, người nhiều còn tạp, vẫn là chỗ anh tốt hơn, còn ít người, tương đối an toàn hơn.” Thịnh Mặc giúp cậu thu dọn giá vẽ và giấy bút, “Nhạc Nhạc, đừng đứng đó, mau đi lấy ít quần áo. Đâu Đâu còn đang dưới xe chờ kia kìa.”
Lâm Gia Nhạc lấy làm kinh hãi: “Anh đưa cả Đâu Đâu tới đây?”
“Đều tới cả.” Thịnh Mặc quay đầu, thấy Lâm Gia Nhạc đứng im, cười nói, “Không có việc gì, Nhạc Nhạc, có lẽ trận ôn dịch này không đến vài ngày là hết. Nếu ôn dịch sẽ diễn ra rất lâu, anh cũng không thể để em một mình ở đây được, anh và em cùng đối mặt.” Nói xong đưa tay sờ gáy Lâm Gia Nhạc.
“Nhưng mà tôi còn phải đến công trường giám sát, công trình còn mười ngày mới có thể hoàn công.” Lâm Gia Nhạc nói.
“Về sau anh mỗi ngày đưa em đến công trường, tránh cho phải em chạy bên ngoài. Trường chúng ta giờ niêm phong rồi, anh cũng không về được, liền làm lái xe cho em vậy.” Thịnh Mặc cười nói.
Lâm Gia Nhạc hút hút mũi, không nói gì thêm, nhanh chóng về phòng dọn quần áo. Có một người nguyện ý chạy tới bầu bạn với mình trải qua giai đoạn gian nan nhất này, còn có gì mà không hài lòng chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...