Biên tập: Mò (Có chút tò mò)
Thịnh Mặc có được lời chắc chắn từ Lâm Gia Nhạc rồi thì mừng rỡ đến muốn bay lên. Chưa đầy nửa tháng nữa là đến lễ Quốc khánh rồi, anh vội vàng đến khu bán đồ gia dụng chọn mua đồ đạc. Mẹ Thịnh đã sắp về hưu, lúc nghe nói con trai phải chuyển nhà liền bỏ lại bạn già một mình đi đến thành phố G trước để tư vấn cho con trai.
Ba mẹ Thịnh Mặc đều là giáo sư tại đại học H, ba dạy Cơ học mạ dạy Văn học, cả gia đình đều là những phần tử trí thức cao cấp, lúc chuyện phiếm cũng là nói có sách mách có chứng, hóm hỉnh lại hài hước.
Thịnh Mặc lớn lên trong hoàn cảnh cực kì dân chủ, từ nhỏ đến lớn luôn rất có chính kiến, dù là học ngành gì hay thi đại học ở đâu du học ở đâu thì cũng đều do anh tự quyết định, sau đó thông báo với ba mẹ một tiếng là được. Chỉ có khi ra trường đi làm anh nghe theo lời ba, trở thành một giảng viên, mà chuyện này, vào lúc anh nhìn thấy sự sùng bái nồng nhiệt trong ánh mắt của Lâm Gia Nhạc nhìn mình thì anh biết đây cũng là một quyết định chính xác.
Mẹ Thịnh đến thành phố G rồi tự mình lái xe của Thịnh Mặc đi khắp nơi, nào là chỗ bán đồ gia dụng, nơi bán chăn ga, thậm chí đến cả những khu chợ bán đồ thủ công thú cảnh bài trí trong nhà cũng đến xem một lượt, cứ như thể con trai mẹ không phải chuyển nhà mà là chuẩn bị kết hôn. Đối với sự nhiệt tình của mẹ, Thịnh Mặc chỉ biết bóp trán thở dài. Anh nghĩ anh có thể hiểu được tâm trạng của mẹ, từ khi anh còn nhỏ tới lúc trưởng thành bà chưa bao giờ chỉ tay điều khiển anh chuyện gì, lần này có cơ hội thì chắc chắc là muốn thể hiện một lần cho thật tốt.
Vừa có lúc rảnh rỗi là Thịnh Mặc liền bị mẹ kéo đi cùng shopping. Chịu ảnh hưởng từ chính sách mở cửa nên thành phố G vẫn luôn là thành phố hàng đầu trên toàn quốc, so với tỉnh H ở trong đất liền thì vật tư phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa có nhiều mặt hàng giá thành tương đối thấp, điều này khiến cho mẹ Thịnh vô cùng vui vẻ. Mọi phụ nữ đều thích mua sắm, bất kể người ấy điềm tĩnh đến đâu hay ghét việc dạo phố đến mức nào, chỉ cần có thể chạm đúng chỗ yêu thích thì cũng sẽ trở nên rất cuồng nhiệt. Thịnh Mặc tận mắt chứng kiến người mẹ thông thái lý trí của mình trở thành một bác gái vừa đáng yêu vừa buồn cười.
“Con trai, con xem cái giường trẻ sơ sinh này thật dễ thương mà, còn có màn nhỏ ren màu hồng, chúng ta có cần mua về dự phòng không?” Mẹ Thịnh đứng bên cạnh một cái nôi cho trẻ sơ sinh, kéo tay Thịnh Mặc nói gì cũng không chịu đi.
Thịnh Mặc đau đầu ghê gớm, tuy anh chưa từng nói rõ ràng với ba mẹ về tính hướng của bản thân nhưng anh nhớ lúc còn học trung học đã từng tới thư viện chỗ ba mượn không ít sách đồng tính luyến ái về đọc mà chẳng kiêng nể gì, ba mẹ cũng từng gặp anh như thế, tuy rằng không hỏi gì nhưng chẳng lẽ họ cho rằng anh coi đồng tính luyến ái là đề tài để nghiên cứu thôi sao? Anh cứ nghĩ ba mẹ đã biết từ lâu, huống chi bao nhiêu năm rồi anh cũng chưa từng có bạn gái.
“Mẹ, con thấy hay là thôi đi. Con trai của con trai ngài tất cả đều theo cống thoát nước trôi đi rồi, cái này không dùng được đâu.” Thịnh Mặc nhỏ giọng nói bên tai mẹ mình.
Mẹ Thịnh nhéo tay con trai mình một cái: “Mẹ cứ muốn ôm cháu đấy thì làm sao?”
Thịnh Mặc nói: “Lúc về bảo Đâu Đâu lấy chồng sinh cho mẹ vài đứa, sau đấy mẹ ôm một đứa về là được.”
Mẹ Thịnh thở dài: “Chẳng lẽ đời này mẹ thật sự không được ôm cháu sao?” Nói thật lúc mẹ Thịnh năm đó nhìn thấy con trai đọc loại sách kia, đã từng lén lút thảo luận với chồng một phen, chẳng lẽ con trai là đồng tính sao? Hai người lo lo lắng lắng tìm đọc rất nhiều loại sách liên quan, mới biết được chuyện này chỉ sợ có liên quan tới gen di truyền, không khỏi thở dài một hơi. Bọn họ luôn luôn tự hào vì con trai, từ nhỏ đến lớn, Thịnh Mặc xuất sắc về mọi mặt, tuy cũng có nghịch ngợm gây sự không ít, nhưng từ trước đến nay đều có mức độ cả, không quá giới hạn, không biết hâm mộ chết bao nhiêu người. Có đôi khi chính bọn họ cũng cảm thấy đứa con trai này ưu tú đến quá mức, mãi tới khi vấn đề tính hướng xuất hiện, bọn họ mới rốt cục hiểu được,
Trên đời này thật sự không có chuyện nào thập toàn thập mỹ cả. Hai vợ chồng tuy rằng rất mất mát, nhưng chậm rãi cũng bèn tiếp nhận, bọn họ không hỏi vấn đề tính hướng của con trai nữa, chỉ cần nó hạnh phúc là tốt rồi.
Thịnh Mặc ôm lấy eo mẹ: “Mẹ, tạm thời còn chưa có cháu. Nhưng vợ con còn chưa thấy mặt, đợi đến sau này có lẽ sẽ có.”
Trong mắt mẹ Thịnh sáng bừng lên:“Con trai, con nói thật sao?”
Thịnh Mặc cười gật đầu:“Đương nhiên là thật rồi.” Sau này nếu có bạn lữ cố định, đi nhận nuôi một đứa trẻ, cũng không phải là không thể mà.
Hai mẹ con bận rộn tới mười ngày sau, cuối cùng mới đặt mua được hết tất cả gia cụ cùng đồ trang trí, chỉ còn chờ ngày hoàng đạo là hôm nay để chuyển nhà. Lâm Gia Nhạc vừa nhận được tin tức, liền cân nhắc xem nên tặng quà gì cho Thịnh Mặc, trực tiếp tặng lì xì được không? Hình như có hơi quá không trang trọng rồi. Cân nhắc vài ngày, bèn ra chợ mua một bộ đồ ăn bằng sứ hết sức mộc mạc tinh xảo, Thịnh Mặc không hay ăn ở nhà cho lắm, nhưng anh lại lắp trong phòng bếp một bộ dụng cụ làm bếp Đức đắt tiền, có thể thấy được là vô cùng khát vọng một ai đó nấu cơm cho anh ấy ăn, bộ đồ ăn này của mình, cơ hội trước mắt có thể được sử dụng hẳn là không nhiều lắm, nhưng cũng có lẽ trong tương lai hắn sẽ cưới một người vợ hiền lương thục đức mà, đến lúc đó sẽ có thể dùng tới.
Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 10, Lâm Gia Nhạc cho nhóm công nhân được thả phanh, bận rộn suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi xả láng một phen. Cậu sửa sang gọn gàng sạch sẽ, cầm theo bộ đồ sứ kia bước ra cửa. Thịnh Mặc nói anh sẽ thuê công ty chuyển nhà hỗ trợ, bảo cậu trực tiếp tới nhà mới là được rồi. Lúc Lâm Gia Nhạc đến nhà Thịnh Mặc, thời gian khoảng hơn kém mười giờ gì đó. Dưới lầu tiểu khu đỗ một chiếc xe tải, đang có người từ bên trên bê bộ sô pha mây của Thịnh Mặc xuống dưới. Thịnh Mặc thì đứng cạnh xe, mặc một cái áo sơ mi kẻ vuông, chỉ huy mọi người đặt chỗ nào, thỉnh thoảng còn đi lên giúp một tay.
“Thầy Thịnh.” Lâm Gia Nhạc cười cười chào hỏi Thịnh Mặc, “Chúc mừng thầy nha!”
Thịnh Mặc vui vẻ: “Tiểu Lâm đến đây đó à. Sao còn mang quà đến làm gì, mau vào phòng đi.”
Lâm Gia Nhạc hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Thịnh Mặc khoát tay: “Không cần, người ở đây đủ rồi, cậu mau lên trên đi thôii.”
Lâm Gia Nhạc cười: “Được, thầy Thịnh cũng không cần đưa tôi lên đâu, thầy đang bận rộn, tự tôi lên cũng được mà.”
“Được, dù sao nơi này cậu cũng quen rồi, tự mình lên đi. Ba mẹ tôi đều trên đó cả, bọn họ sẽ tiếp đón cậu.” Thịnh Mặc vỗ lên lưng Lâm Gia Nhạc một cái, đẩy cậu về phía trước, “Đồ đạc sắp dọn xong rồi, tôi cũng chuẩn bị lên đây.”
Lâm Gia Nhạc ở trong này trang hoàng hơn một tháng, tất nhiên là cực kỳ quen thuộc, chỉ là bây giờ trong phòng tất cả đều là người không quá thân quen, trừ Đới Khởi thì cậu không biết ai cả, nên khó tránh khỏi có chút câu nệ. Đới Khởi ở trong phòng chỉ huy công nhân sắp đặt gia cụ, ba mẹ Thịnh Mặc thì đang dọn một ít vật nhỏ.
Đới Khởi thấy Lâm Gia Nhạc bước vào cửa, vội vàng giới thiệu cậu cho cha mẹ Thịnh Mặc: “Chú dì, vị này là bạn của Thịnh Mặc, Lâm Gia Nhạc, Tiểu Lâm. Dì, ngài vẫn khen cái phòng này của cháu thiết kế tốt, thiết kế thì nào tính là gì đâu, mấu chốt vẫn phải xem tay nghề trang trí, căn phòng này chính là đứa nhỏ này giúp trang hoàng đó, cậu ấy mở một công ty trang trí.”
Lâm Gia Nhạc có chút 囧, Đới Khởi sao lại giới thiệu mình với ba mẹ Thịnh Mặc như vậy chứ, cậu xấu hổ cười chào hỏi: “Bác trai, bác gái, hai người khỏe ạ! Cháu tên là Lâm Gia Nhạc ạ.” Nói xong còn ôm đồ sứ cúi mình vái chào.
Ba Thịnh và mẹ Thịnh vẫn luôn tương đối chú ý tới bạn bè cùng giới tính của con trai, hôm nay đến đây có mấy đứa lận, nhưng nhìn sao cũng không giống sẽ là đối tượng của con trai, lúc Lâm Gia Nhạc xuất hiện, hai vị ngược lại không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Giờ lại nghe được lời giới thiệu đến là khoa trương của Đới Khởi, trong lòng càng thêm chú ý, chỉ thấy đứa nhỏ kia đỏ mặt ngốc ngốc cúi mình vái chào, trong tay còn ôm thùng giấy, không khỏi cảm giác đứa nhỏ này quá mức thuần phác, lại càng thêm nghi ngờ hơn.
“Bạn của Tiểu Mặc đó à, hoan nghênh hoan nghênh. Mau để đồ xuống đi, tìm chỗ nào ngồi, trong phòng có hơi loạn, cháu đừng để ý ha.” Mẹ Thịnh chào hỏi với Lâm Gia Nhạc.
Lâm Gia Nhạc nhẹ nhàng ôm thùng vào trong phòng bếp: “Bác gái, đây là quà cháu mua tặng thầy Thịnh ạ.”
“Cháu sao mà khách khí thế, cám ơn con nhiều.” Mẹ Thịnh vốn đang dọn dẹp trong phòng bếp, sau khi chuyển nhà, bữa cơm đầu tiên là phải ăn ở nhà, gọi là bữa cơm ấm nồi. Ý nghĩa của bữa cơm này, thứ nhất là để chúc mừng chuyển nhà, thứ hai là để tượng trưng cho cuộc sống náo nhiệt ngày sau. Mẹ Thịnh muốn mau chóng dọn dẹp phòng bếp cho xong còn nấu cơm cho mọi người. Lâm Gia Nhạc đại để cũng biết ý định của mẹ Thịnh, bèn ở lại phòng bếp giúp dọn dẹp. “Bác gái, cháu đến giúp bác dọn đi.”
Mẹ Thịnh cũng không khách khí: “Được được, cám ơn cháu nhiều. Cháu tên Lâm Gia Nhạc đúng không?”
Lâm Gia Nhạc gật đầu: “Đúng vậy, ngài có thể gọi cháu Tiểu Lâm hoặc là Gia Nhạc.”
Mẹ Thịnh nói: “Bác gọi cháu Gia Nhạc đi, tên này hay, hợp gia hoan nhạc(*). Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Mặc chuyển nhà, cháu tới không phải là ngụ ý cát tường nhất sao.”
(*) Đại ý là niềm vui gia đình
Lâm Gia Nhạc đổ mồ hôi đầy đầu, ngài trăm ngàn đừng nhắc tới họ của cháu là tốt rồi.
Lúc này Đâu Đâu bước vào từ ban công, sau khi dọn đến nhà mới, mọi người lo không chăm sóc được nó, lại sợ nó vướng chân vướng tay, vừa đến bên này, bèn nhốt nó bên ngoài ban công. Đới Khởi biết Đâu Đâu thích Lâm Gia Nhạc, thấy mẹ Thịnh và Gia Nhạc đang cùng trong phòng bếp, sợ bọn họ xấu hổ, nên thả Đâu Đâu ra điều tiết không khí.
Đâu Đâu vừa nhìn thấy Lâm Gia Nhạc, liền vọt thẳng vào phòng bếp, vòng quanh Lâm Gia Nhạc lúc lắc cái đuôi. Lâm Gia Nhạc khẽ cúi eo, bắt tay với Đâu Đâu, sau đó nắm lấy hai cái tai lớn của nó, niết niết đến là vui suóng: “Đâu Đâu, đã lâu không gặp nhà, hình như lại béo thêm rồi, có phải gần đây được ăn ngon nhiều lắm rồi không?”
Mẹ Thịnh thấy cậu và Đâu Đâu ở chung cực kỳ thân mật, trong lòng sáng tỏ, đứa nhỏ này khẳng định là vô cùng quen thuộc với con trai mình, chắc chắn không phải bạn bè bình thường, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần Lâm Gia Nhạc. Bộ dạng thanh thanh tú tú, vóc dáng trung đẳng, quần áo rất sạch sẽ, tươi cười cũng rất dễ thân, vừa rồi nói chuyện cũng vô cùng lễ phép, cũng không tệ lắm. Lâm Gia Nhạc hoàn toàn không biết, chính mình ở trong vài phút ngắn ngủi ấy, đã được mẹ Thịnh Mặc cho điểm, hơn nữa còn thêm cả lời bình.
Mẹ Thịnh cười cười nói: “Ấy, Đâu Đâu, con đói bụng rồi sao? Sao giờ đã vào phòng bếp rồi.”
Đâu Đâu lè lè lưỡi, lấy lòng nhìn mẹ Thịnh, cơm gần đây đều do phu nhân này chuẩn bị, ngon hơn thức ăn cho chó nhiều lắm.
Lâm Gia Nhạc cười rộ lên: “Đâu Đâu là một đứa nhỏ tham ăn, đi qua bên kia ngồi đi, chốc nữa anh trai nấu cơm cho.”
Mẹ Thịnh kinh hỉ: “Gia Nhạc con còn có thể nấu cơm sao?”
Lâm Gia Nhạc ngượng ngùng nói: “Chỉ biết nấu vài món ăn gia đình thôi ạ.”
Mẹ Thịnh liên tục gật đầu: “Có mỗi nhà mình ăn thì cần gì phải tới trình độ đại sư gì đâu, biết nấu món ăn gia đình là tốt nhất, như vậy mới giống cuộc sống.”
Lâm Gia Nhạc không biết nên tiếp lời như nào, đành phải cười cười, tiếp tục đi sửa sang lại tủ bát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...