Tôi Muốn Có Một Mái Nhà

Quán trà Thiên Ý là cửa hiệu trà lâu đời ở thành phố G, tiếng tăm rất lớn, cấp bậc cũng đã xếp vào nửa trên của tầng lớp trung lưu. Nơi hẹn là Đới Khởi chọn, người địa phương không ai không biết nơi này.

Lâm Gia Nhạc tới đây lần đầu tiên, chẳng qua so với quán cafe thì cậu thích ứng được với quán trà hơn. Họ tới nơi khá sớm, vừa vào phòng ngồi xuống thì Đới Khởi xuất hiện.

“Biết ngay các cậu hẹn nhau rồi mới tới mà. Thịnh Soái cũng đến à” Đới Khởi ngồi xuống “Tôi nói trước tình huống với cậu đã nhé. Vị khách này là người địa phương thành phố G, là một thương nhân, hơn năm mươi tuổi, trước kia làm trong cơ quan nhà nước, giờ ra ngoài gây dựng sự nghiệp rồi, là một học giả có tiếng, trình độ hiểu biết với kiến trúc cũng khá. Ông ấy là bạn với thầy hướng dẫn của tôi, vốn là nhờ thầy tôi giúp thiết kế biệt thự nhưng thầy tôi thì đang không có ở thành phố G, không tiện công việc nên đề cử tôi với ông ấy, tôi mới nhận thiết kế công trình này.”

Thịnh Mặc cười “Tớ đang bảo sao người ta lại đồng ý để tên không có đầu óc như cậu thiết kế biệt thự, hóa ra là nể mặt thầy giáo”

Đới Khởi đẩy vai anh một cái “Tớ làm sao? Một thanh niên tài tuấn sáng lấp lánh thế này còn gì, năm ngoái tớ còn nhận được ba cái giải thưởng thiết kế lớn trong nước đấy!” Trong giọng nói có vẻ vô cùng tự hào.

Thịnh Mặc bật cười “Được, được, cậu giỏi, cậu lợi hại. Đối phương có dễ nói chuyện không?”

Đới Khởi uống ngụm trà “Cũng được, là người biết phải trái. Ông ấy rất có chính kiến, cậu cũng biết đấy, học giả thế hệ trước, kiến thức không hề ít.”

Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng im lặng lắng nghe Đới Khởi giới thiệu tình huống, trong lòng bàn tay đều đã ướt mồ hôi.

Thịnh Mặc nói “Cậu nói xem, Tiểu Lâm có mấy phần nắm được vụ làm ăn này?”

Đới Khởi nói “Cái này không chắc. Ông ấy vốn nghĩ tôi sẽ mời đến một công ty trang hoàng lớn, lúc tôi nhắc công ty của Gia Nhạc với ông ấy thì đã nhấn mạnh phẩm hạnh đối với công việc của công ty họ. Nhà của cậu tôi cũng thấy rồi, xử lý chi tiết rất tốt, cứ cho là công ty lớn thì cũng sẽ không để tâm cẩn thận nhiều được như Gia Nhạc. Đối phương thấy tôi đề cử thế mới đồng ý gặp Gia Nhạc. Nói không chừng người ta nói chuyện với Gia Nhạc hợp ý thì cũng không quan tâm công ty to hay nhỏ đâu, sẽ để cậu làm thôi.”


Lâm Gia Nhạc đỏ mặt, uống một ngụm trà giấu đi vẻ bối rối “Nếu được vậy thì tốt rồi”

Thịnh Mặc vỗ vai cậu “Đừng mất lòng tin với bản thân, cậu đã làm rất tốt rồi. Phải tự tin một chút, nói ra những suy nghĩ của mình, để đối phương thấy được ưu điểm của cậu.”

Đới khởi cũng gật đầu “Tôi thấy cậu có thể làm tốt mới đề cử cậu với đối phương, không phải tôi chỉ nghĩ nể tình người quen”

Đúng lúc đó cửa phòng mở ra, Đới Khởi đứng lên mở cửa “Chắc là đến rồi.” Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng cũng vội vã đứng lên.

Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên dáng người trung đẳng làn da tối màu đứng ở cửa chào hỏi Đới Khởi “Thầy Tiểu Đới, chào cậu”. Đứng sau ông ấy còn một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông trẻ.

Đới Khởi tươi cười “Ngài Chung, Chung phu nhân, xin chào! Mau vào. Tôi với thiệu với mọi người, đây là ngài Chung và phu nhân của ngài ấy, Lê nữ sĩ. Ngài Chung, đây là người phụ trách công ty trang hoàng Gia Nhạc mà tôi từng nhắc tới với ngài, ngài Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng. Đây là bạn học của tôi, Thịnh Mặc. Thịnh Mặc đang dạy học ở đại học A, là bạn của Lâm Gia Nhạc, cũng là khách hàng của công ty trang hoàng Gia Nhạc.” Đây là những lời giới thiệu họ đã thống nhất trước với nhau.

Mọi người lần lượt bắt tay vợ chồng ngài Chung chào hỏi.

Hai vợ chồng ngài Chung ngồi xuống rồi mới giới thiệu với mọi người người đàn ông trẻ tuổi đi cùng là một vị giám sát công trình mời từ công ty giám sát đến, Kha Lỗi.

Hàn huyên vài câu, mọi người bắt đầu nói đến vấn đề trang hoàng nhà ở. Ngài Chung nói “Vốn chuyện sửa sang nhà cửa là do vợ tôi lo. Công việc của tôi bận rộn, bình thường cũng không có bao nhiêu thời gian lo chuyện trong nhà. Nhưng lần này là căn nhà mơ ước đã nhiều năm của tôi và vợ, sau này lớn tuổi rồi thì là nơi nghỉ hưu cho vợ chồng tôi, trong sân trồng đủ loại hoa cỏ hoặc thậm chí rau dưa trái cây. Nơi này là nơi an dưỡng của chúng tôi nửa đời sau, cho nên bản thân cũng muốn tham dự việc xây dựng sửa sang.”


Ngài Chung nói đến đây thì bàn tay vỗ về nhè nhẹ tay Chung phu nhân, Chung phu nhân cũng nghiêng đầu sang mỉm cười với ông. Gia Nhạc chú ý tới động tác nhỏ này giữa hai người họ, có chút cảm động. Cậu thường nghe chuyện vợ chồng chỉ có thể chung hoạn nạn không để cùng hưởng phú quý, rõ ràng ngài Chung đây không phải loại phàm phu tục tằng vong ân phụ nghĩa.

Ngài Chung lại nói tiếp “Thiết kế nhà của chúng tôi là thầy Đới thiết kế, chúng tôi đã bàn bạc kĩ lưỡng cuối cùng có được bản thiết kế nhà mà chúng tôi rất vừa lòng. Thiết kế xong rồi thì muốn tất cả mọi điểm trên thiết kế phải được hoàn thiện thật tốt ở công trình. Tôi vốn định tìm công ty lớn giao cả cho họ rồi đợi nghiệm thu công trình là được. Thế nhưng Thầy Đới lại đề cử với tôi công ty Gia Nhạc, nói rằng công ty của các vị mới mở không lâu nhưng chất lượng công trình vô cùng tốt. Nhất là ông chủ Tiểu Lâm, làm phụ trách thật thà, là một người vô cùng kiên định đáng tin cậy, để các vị làm có lẽ còn thu được thành quả ngoài ý muốn. Cho nên tôi đến gặp mặt lần này là muốn xem có đúng là tốt như lời Thầy Đới nói không.” Ngài Chung nói xong thì cười lên, đuôi mắt có nếp nhăn thật sâu khiến ông có thêm vài phần hấp dẫn thành thục.

Lòng bàn tay Lâm Gia Nhạc vẫn ướt mồ hồi, nghe ngài Chung nói thế thì lưng cũng ướt mồ hôi luôn. Khí chất của nhân sĩ thành công quả thực vô cùng mạnh mẽ, có một loại cảm giác không giận tự uy. Lâm Gia Nhạc đưa bản dự toán của mình lên “Ngài Chung, đây là dự toán của công ty chúng tôi. Còn có cả những hình ảnh của các công trình chúng tôi đã hoàn thành, mời ngài xem”

Ngài Chung cầm lên lật xem vài trang thì chú ý vào phần những công trình đã thực hiện. Theo lẽ thường, những công ty lớn ngoài việc cho khách hàng xem hình ảnh những công trình đã thực hiện thì còn có thể đưa khách hàng tới những công trình họ đã hoàn thành hoặc những công trình đang thi công. Thịnh Mặc nói nếu đối phương muốn xem công trình thì anh sẽ đưa họ tới nhà của mình để xem.

Ngài Chung xem qua một lượt, sau đó gật đầu “Xem những tư liệu này thì thấy được công trình các cậu thi công không tệ. Chỉ là thời gian công ty thành lập quá ngắn, cũng đã hoàn thành ba công trình rồi mà chỉ có một đội ngũ thi công, hình như không quá hợp lý” Nói xong khóe miệng mang ý cười nhìn Lâm Gia Nhạc.

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt, điểm này thì cậu lại chưa từng nghĩ đến, trong nháy mắt đầu óc trống trơn, nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại “Là thế này, ngài Chung. Trước kia công ty chúng tôi còn trực thuộc một công ty khác, trong những công trình đã thực hiện mà ngài vừa mới xem thì còn có một công trình là hoàn thiện trong lúc chúng tôi còn chưa tách ra. Nhưng vì tính toàn lâu dài nên chúng tôi vẫn muốn thành lập công ty riêng.”

Đối với câu trả lời của cậu ngài Chung có vẻ rất vừa ý, loại tình huống này cũng rất bình thường trong công việc “Xem ra ông chủ Tiểu Lâm là người rất có khát vọng, có chí khí, không tệ!”

Lâm Gia Nhạc đứng đó lưng đã ướt mồ hôi. Thịnh Mặc nhìn dáng vẻ quẫn bách của cậu có chút không đành lòng vì thế giúp cậu giải vây “Ngài Chung, nói đến lòng trách nhiệm của Tiểu Lâm thì người từng trải nghiệm như tôi có thể hiểu rõ nhất. Lại nói tôi và Đới Khởi cũng vì căn nhà tôi đang ở mà kết duyên với Tiểu Lâm. Lúc ấy Tiểu Lâm đang làm cho căn hộ ở đối diện nhà tôi, chủ nhà bên ấy là hai người vợ chồng lớn tuổi không biết rõ về vật liệu thi công sử dụng, tự mua vật liệu về đưa công nhân làm. Tiểu Lâm thấy phòng bếp và phòng khách lát gạch giống nhau thì liền gọi cho họ xác nhận lại rồi đề nghĩ đổi gạch lát phòng bếp thành loại gạch chống trơn chuyên dụng. Vì gạch lát thường khá là trơn, cậu ấy lo hai cụ ở trong phòng bếp và phòng tắm ướt nước có thể sẽ bị trượt ngã. Cũng vì chuyện đổi gạch này mà bị chậm thời hạn hoàn thành công trình, tự cậu ấy ở lại tăng ca suốt đêm.

Lúc đó tôi đứng trong trong hành lang vô tình nghe cậu ấy nói chuyện điện thoại nên mới để tâm. Nhà tôi mua cũng đã nửa năm mà chưa kịp sửa chữa, đang không biết tìm người nào đáng tin cậy để mà giao nhà. Lúc ấy như vậy tôi liền nói luôn với cậu ấy, muốn mời công ty của cậu ấy đến làm. Cho nên giờ ngài đến xem nhà của tôi chính là do Tiểu Lâm và đội thi công của cậu ấy thực hiện. Tôi cảm giác, hiệu quả làm việc của cậu ấy so với việc tôi mỗi ngày phải trông chừng công trình của mình còn tốt hơn. Tiểu Lâm là một người đáng tin.”


Ngài Chung nghe xong những gì Thịnh Mặc nói, cười vui vẻ “Ông chủ Tiểu Lâm thật là một người có trách nhiệm, làm chủ công ty có tâm trách nhiệm lại có tài năng như vậy thì chắc chắn sẽ thành việc lớn. Ông chủ Tiểu Lâm, tôi thấy cậu được lắm, làm việc tốt nhé!”

Lâm Gia Nhạc thầm thở phào một hơi “Cảm ơn ngài Chung cổ vũ, tôi sẽ cố gắng.”

Ngài Chung đưa bản dự toán cho vợ xem “Ông chủ Tiểu Lâm, cậu ngồi xuống đi. Trước để cho vợ tôi xem một chút, sau này trong lúc làm việc có vấn đề gì cậu cứ hỏi ý bà ấy là được rồi.”

Lâm Gia Nhạc trong lòng vui mừng vô cùng, đây xem như họ đã đồng ý rồi?! Cậu có chút khó tin nên hỏi lại “Ngài Chung, ngài nói, ngài đồng ý để chúng tôi nhận trang hoàng nhà của ngài?”

Ngài Chung cười gật đầu “Tôi gặp cậu rồi mới thấy, cậu giống tôi năm đó, cũng là lúc bắt đầu ra ngoài lập nghiệp. Khi đó tôi nghe người ta nói việc làm bên ngoài tốt lắm liền đi theo người ta ra ngoài buôn bán, bản thân thì không có đăng kí tài chính, ban đầu cũng chỉ làm công cho công ty người ta, sau mới dần tự lập nghiệp. Tôi thấy tiềm lực của cậu tốt, tuy rằng công ty mới mở nhưng hiểu được đạo lý cơ bản của làm ăn, chỉ điểm này thôi đủ thấy các cậu có thể làm tốt. Cho nên tôi đồng ý cho cậu cơ hội này, hi vọng có thể giúp công ty các cậu phát triển.”

Lâm Gia Nhạc vội cúi đầu nói cảm ơn, cậu gần như kích động đến lệ nóng doanh tròng “Cảm ơn ngài, ngài Chung, Chung phu nhân, tôi nhất định sẽ đem hết sức mình trang hoàng nhà của hai vị thật tốt.”

Ngài Chung gật đầu, vợ ông cũng mỉm cười nhìn Lâm Gia Nhạc.

Đới Khởi cười nói “Cảm ơn ngài Chung, tôi nhất định sẽ hợp tác với Gia Nhạc, trang hoàng nhà của ngài thành căn biệt thự đẹp nhất.”

Ngài Chung cười ha ha “Thầy Tiểu Đới, trước cậu đừng nói ngoa, tôi phải nhìn thành quả mới tin được, phải xem nhà tôi có phải biệt thự đẹp nhất không nhé.”

Ngài Chung đồng ý rồi thì công trình này là giao cho công ty Gia Nhạc làm. Tiếp theo họ vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, bàn luận các vấn đề chi tiết hơn.


Lâm Gia Nhạc đối với đơn hàng này vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm, vui mừng là đã nhận được đơn hàng này, thấp thỏm là có vẻ mình đang lừa dối người ta. Căn nhà đối diện nhà của Thịnh Mặc tuy rằng do chính cậu phụ trách nhưng cũng là công trình của công ty Lão Quách, thế mà mình lại dùng để thuyết phục khách hàng mới của công ty mình, trong lòng có chút bất an.

Tiễn bước đoàn người ngài Chung, Lâm Gia Nhạc ngồi phịch xuống ghế, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Thịnh Mặc ngồi ngay bên cạnh là người đầu tiên phát hiện tình huống của cậu, hoảng sợ hỏi “Tiểu Lâm, cậu sao thế?”

Lưu Minh Lượng và Đới Khởi đều chạy lại, quan tâm hỏi han cậu.

Lâm Gia Nhạc vô lực lắc đầu “Cảm giác trong lòng có chút không dễ chịu.”

Thịnh Mặc nghe thế thì hiểu ngay “Có phải chuyện nói công ty trực thuộc?”

Lâm Gia Nhạc chớp chớp mặt, có chút cảm giác chua xót “Tư vị lời nói dối không dễ chịu.”

Thịnh Mặc cầm giấy lên lau mồ hôi cho cậu “Tiểu Lâm, việc này không phải là nói dối. Nhà tôi và căn nhà đối diện đều là tự cậu tự cậu quản lý cho đến tận khi hoàn thành, ai cũng biết người quản lý công trình quan trọng thế nào với mỗi lần trang hoàng nhà cửa. Hơn nữa lúc ấy công ty các cậu còn chưa được thành lập, nếu lúc đó là công ty của cậu thì khẳng định tôi đã tìm luôn cậu để trang hoàng nhà của mình rồi.”

Đới Khởi đứng một bên thầm nghĩ, Lâm Gia Nhạc này đúng là thuần lương đến cực điểm, nói quá mấy câu đã áy náy như thế. Nói đến đây cũng là phúc khí của Thịnh Mặc, con người thuần lương như thế, sau này cũng không cần lo lắng cậu ta lừa gạt gì bạn mình. Anh ta lên tiếng “Gia Nhạc, đừng quá nghĩ ngợi việc này. Nếu trong lòng cậu cảm thấy áy náy thì làm cho nhà của ngài Chung thật đẹp vào, như vậy không khiến họ thất vọng vì đã tin cậu.”

Lưu Minh Lượng cũng nói “Thầy Thịnh và Thầy Đới nói đều đúng. Gia Nhạc, đừng khiến bản thân có quá nhiều gánh nặng tâm lý, chúng ta làm việc thật tốt thì không khiến ngài Chung thất vọng.”

Lâm Gia Nhạc nghe mọi người an ủi xong thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng tay lau lau mồ hôi trên trán “Cảm ơn thầy Thịnh, cảm ơn thầy Đới, cả anh Lưu nữa, khiến mọi người chê cười. Tôi tốt hơn nhiều rồi, không sao. Nếu không thể thay đổi quá khứ thì tương lai để tôi bồi thường là được.”

Thinh Mặc đưa khăn tay tới cho cậu “Như vậy là đúng rồi. Lau mồ hôi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui