Lâm Gia Nhạc nghỉ hai ngày thì bắt đầu tìm việc mới luôn, đồng thời cậu còn để ý thị trường công nhân lao động trang hoàng. Vụ làm ăn tiếp theo chưa chắc sẽ chỉ là một căn nhà, không thể hai người mà làm nổi. Trước tiên cậu tìm vài công nhân thời vụ, ghi lại cách liên hệ với họ, đến khi cần người thì có thể gọi đến cho đủ công nhân.
Lưu Minh Lượng kéo được một đơn hàng từ chỗ một vị khách quen cũ, vui mừng phấn khởi báo với Lâm Gia Nhạc, cậu cũng vui nhưng cũng lo lắng “Anh Lưu, làm thế này không bị coi là cướp mối làm ăn của anh Quách chứ?”
Lưu Minh Lượng lắc đầu “Không đâu, khách hàng này anh quen từ lúc mới tới thành phố G, hồi ấy lão Quách còn chưa mở công ty nữa là.”
Lâm Gia Nhạc trút được gánh nặng “Vậy là tốt rồi, khi nào thì bắt đầu công việc được ạ?” Lâm Gia Nhạc sợ nhất là việc làm người vong ân phụ nghĩa, Lão Quách đối với cậu coi như là có ơn, mình là hậu bối, cái chuyện cướp mối làm ăn của người ta thực sự là không được.
Lưu Minh Lượng nói “Để anh bàn với người ta một chút, xem khi nào ông ấy có thời gian”
Lâm Gia Nhạc nói “Được ạ”
Đúng lúc này cậu nhận được điện thoại của Đới Khởi “Gia Nhạc, cậu có thời gian không?”
“Thầy Đới, tôi lúc nào cũng có thời gian, có việc gì sao?”
“Tôi đang thiết kế một bản vẽ trang hoàng nhà cho người ta, tôi đề cử với họ công ty của các cậu đấy, chủ nhà cũng đồng ý xem thử, có khả năng cao sẽ để các cậu trang hoàng nhà của họ đó” Đới Khởi ở đầu dây bên kia nói.
Lâm Gia Nhạc bất ngờ mà vui vẻ, nhưng cũng không vui được bao lâu, cậu cẩn thận hỏi “Thầy Đới, nhà của họ rộng bao nhiêu vậy?”
Đới Khởi nói “Một biệt thự nhỏ hai tầng”
Lâm Gia Nhạc nghe được đáp án thì phản ứng đầu tiên không phải vui mừng mà là có hơi giật mình. Cậu vô cùng bình tĩnh tính toán: Biệt thự hai tầng, ít nhất cũng phải vài trăm mét vuông, tính theo diện tích thì đã là công trình tương đối lớn. Trước tiên không nói đến chuyện cậu có khả năng nhận đơn hàng thế này không, bình thường công trình lớn như vậy thì chủ nhà sẽ tìm những công ty trang hoàng lớn có kinh nghiệm phong phú và tài chính vững chắc, còn bọn họ lúc này là công ty nhỏ vừa mới khai trương, sao người ta lại để ý đến chứ. Lại nói, vạn nhất là người ta vì nể mặt mũi Đới Khởi, đồng ý giao công trình vào tay mình thật, nhưng tài lực và nhân lực không đủ thì làm sao làm nổi cái công trình biệt thự này.
Lâm Gia Nhạc thành khẩn nói “Thầy Đới, chuyện này sợ là chúng tôi không làm nổi”
Đới Khởi ở đầu dây bên kia trầm ngâm “Tôi biết công ty các cậu vừa mới khai trương nên cũng đã nghĩ tới những chỗ khó khăn, có điều tôi cho rằng đây là một cơ hội tốt, nếu nắm bắt được thì đối với con đường phát triển sau này của công ty cậu sẽ rất có lợi. Cho nên tôi thấy cậu cứ suy xét kĩ đi, trước mắt cứ gặp họ đã, cũng không tổn thất gì.”
“Tôi bàn lại với anh Lưu rồi sẽ trả lời ngài có được không?” Lâm Gia Nhạc nói.
“Như vậy đi” Đới Khởi thoải mái đồng ý rồi ngắt máy.
Cảm giác của Lâm Gia Nhạc lúc này chính là một con kiến đứng đối diện một cái bánh ngọt cỡ lớn, vô cùng động tâm nhưng cũng biết nếu ăn thì sẽ chết vì no. Cậu gác máy, suy nghĩ chuyện này đến xuất thần.
Lưu Minh Lượng thấy cậu ngây người, khua khua tay trước mắt cậu “Gia Nhạc, cậu sao thế?”
Lâm Gia Nhạc tỉnh tác lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Minh Lượng “Anh Lưu, bạn tốt của Thầy Thịnh giới thiệu cho chúng ta một vụ làm ăn”
Lưu Minh Lượng cười tươi “Thật là tốt! Nhà rộng bao nhiêu?”
Lâm Gia Nhạc nói “Một căn biệt thự hai tầng”
“Hả” Lưu Minh Lượng hoảng sợ, làm nghề trang hoàng nhiều năm như vậy rồi anh ta còn chưa từng được trang hoàng cái biệt thự nào đâu “Một biệt thự hai tầng mà đến lượt chúng ta trang hoàng?”
Lâm Gia Nhạc máy móc lắc đầu “Họ chưa chắc chắn để chúng ta làm, chỉ bảo tới gặp chủ nhà trước đã. Nhưng mà, chúng ta làm nổi cái đơn hàng lớn thế này sao?”
“Khó nghĩ thật nhỉ” Lưu Minh Lượng gật gật đầu, bọn họ lúc này là một nghèo hai trắng, chẳng có cái gì, đến công nhân cũng không có. Lưu Minh Lượng lại hỏi tiếp “Vậy chúng ta không nhận đơn hàng này sao? Công trình lớn như thế, thật sự đáng tiếc mà!”
Lâm Gia Nhạc gật đầu “Đúng vậy, nếu có thể làm thì một vụ này bằng mấy vụ làm ăn bình thường của chúng ta rồi”
Lưu Minh Lượng nói “Vậy cậu tính sao?”
“Để em đến xem sao” Lâm Gia Nhạc nhìn Lưu Minh Lượng.
Lưu Minh Lượng cười ha hả, mạnh tay vỗ lưng Lâm Gia Nhạc “Anh cũng muốn đến xem, biệt thự đấy, nghĩ thế nào cũng thấy thật thèm muốn mà”
Lâm Gia Nhạc cũng bật cười “Vậy chúng ta cùng đi”
“Được!”
Lúc này tâm tình của Lâm Gia Nhạc tựa như một bình nước nóng còn đang tỏa khói, trong ngực không kiềm được cảm giác xao động, nghĩ thế nào cũng muốn tìm người trò chuyện. Vì thế cậu lấy di động ra, kéo một lượt danh bạ không có nhiều số liên lạc lắm, suy nghĩ một chút, bấm gọi cho Thịnh Mặc.
Đối với việc Lâm Gia Nhạc chủ động tìm mình khỏi nói cũng biết Thịnh Mặc có bao nhiêu bất ngờ bao nhiêu vui vẻ “Alo, Tiểu Lâm, có việc gì thế?”
“Thầy Thịnh” Lâm Gia Nhạc nghĩ ngợi, không biết phải mở miệng thế nào, mãi sau mới lên tiếng “Có chuyện này muốn nghe ý kiến của anh”
Thịnh Mặc mỉm cười thật sâu, động viên nói “Nói đi, cậu gặp phải chuyện gì khó khăn? Không chừng tôi có thể giúp gì đó.”
Lâm Gia Nhạc nói “Là thế này, Thầy Đới chuẩn bị giới thiệu cho tôi một vụ làm ăn, là chỗ anh ấy làm thiết kế trang hoàng, nó là một căn biệt thự”
Thịnh Mặc thầm nghĩ, Khởi Tử cũng có nghĩa khí lắm, miệng không quên trả lời “Đây là chuyện tốt, cậu lo lắng gì nữa?”
Lâm Gia Nhạc thở dài “Tôi cảm thấy khả năng việc này thành công không lớn, vì công ty chúng tôi mới khai trương, chưa nhận bao nhiêu công trình, mà nhà người ta còn là biệt thự, chắc chắn yêu cầu rất cao. Hơn nữa tôi cũng thấy khả năng cao chúng tôi nhận không nổi chuyện này, công nhân và tài chính đều không đủ. Nhưng tôi và anh Lưu đều thấy đây là cơ hội tốt, nếu mà làm được thì có thể còn hơn nhận làm vài công trình nhỏ. Cho nên mới thấy buồn.”
Thịnh Mặc im lặng nghe cậu nói xong mới tiếp lời “Tôi hiểu cậu nghĩ gì, cậu rất muốn nhận đơn hàng này, nhưng lại lo làm không nổi, phải không?”
Lâm Gia Nhạc ừ một tiếng “Tôi lo nhỡ đâu nhận công trình rồi lại làm không nổi.”
Thịnh Mặc nói “Việc này trước tiên đừng nghĩ là có làm nổi không, đầu tiên phải tranh thủ công việc mà nhận đi đã. Nếu các cậu làm được công trình này thì chính là một mở đầu rất tốt, có thể kiếm tiền không nói mà về sau ra ngoài làm còn có thể giới thiệu cho khách hàng mới. Cậu ra ngoài gặp người ta nói trước kia chúng tôi từng trang hoàng biệt thự, như vậy thì hiệu quả giới thiệu công ty sẽ càng tốt hơn. Về phần vấn đề công nhân và tài chính, rồi sẽ có biện pháp giải quyết. Về công nhân thì cậu có thể thuê công nhân thời vụ, nếu không thuê đủ thì cậu có thể đến công ty của Lão Quách thuê người, dựa vào quan hệ của cậu với bên đó vẫn làm được đúng không. Vấn đề tài chính có thể yêu cầu chủ biệt thự ứng trước một khoản chi phí vật liệu, còn có thể đến ngân hàng vay một khoản, hoặc là chúng tôi nghĩ cách giúp các cậu ứng trước một khoản. Có người, có tiền, còn sợ không làm nổi sao?”
Lâm Gia Nhạc nghe Thịnh Mặc phân tích xong, đột nhiên cảm giác rất có hi vọng, con đường trước mắt trở nên rõ ràng rực rỡ, cảm giác như những rối loạn trong đó đều biến mất trong một phép màu. Cậu vui đến mức đứng bật dậy “Thầy Thịnh nói quá đúng, những vấn đề này đều có thể nghĩ cách, cảm ơn Thầy Thịnh đã chỉ bảo. Mai tôi lập tức đi bàn bạc đơn hàng này.”
Thịnh Mặc cười thật tươi, đứa trẻ này, giống như một con thú nhỏ không nơi nương tựa, không có sự chỉ bảo và cổ vũ của con trưởng thành, tất cả mọi việc đều bị rơi vào trạng thái mờ mịt, khuyết thiếu lòng tự tin và cảm giác an toàn, trưởng thành trong chậm chạp. Chỉ cần có cơ hội thì nhất định trưởng thành nhanh chóng, trở thành một mãnh thú quyết đoán can đảm. Mà anh lúc này đang chứng kiến cũng đồng thời cổ vũ cái sự trưởng thành của cậu.
Thịnh Mặc nói “Ngày mai các cậu sẽ đi gặp khách hàng à?”
“Cũng chưa chắc, chuyện này tôi còn phải xác nhận lại với thầy Đới nữa” Lâm Gia Nhạc nói.
Thịnh Mặc nghĩ ngợi một lát rồi nói “Việc này chúng ta tìm cách trước. Thế này đi, lập một bản dự toán trước, liệt kê đơn giá của tất cả ra, rồi sắp xếp tư liệu của vài công trình các cậu đã làm cho chủ nhà người ta xem, như vậy sẽ tăng tính thuyết phục.”
Lâm Gia Nhạc chưa từng làm những việc thế này “Phải làm thế nào?” Công ty trang hoàng của Lão Quách có bảng giá sẵn cho mọi khách hàng chứ chưa từng làm qua dự toán gì cả.
“Đơn giá không nói, tự cậu cũng biết rồi. Tư liệu chính là cậu chụp ảnh lại những công trình mà trước kia cậu đã làm, thêm một vài lời giới thiệu, đưa cho khách hàng xem, dùng nó chứng minh thực lực của công ty các cậu.” Thịnh Mặc nói.
“Nhưng chúng tôi mới chỉ trang hoàng được một căn nhà thôi” Lâm Gia Nhạc do dự.
Thịnh Mặc bật cười “Đây không phải là vấn đề. Nhà tôi không phải vụ làm ăn thành công đầu tiên của cậu sao? Còn cả nhà hàng xóm đối diện nữa, hẳn là có thể đến chụp ảnh. Hơn nữa căn nhà các cậu vừa mới trang hoàng xong kia cũng không phải được ba căn rồi sao. Mà các cậu là công ty mới mở nữa, công trình đã làm thì không nhiều nhưng chất lượng thì đều tốt, người sáng suốt là có thể nhìn ra. Chỉ cần thuyết phục được người ta là được rồi”
Lâm Gia Nhạc ngại ngùng nói “Thế thì có vẻ giống làm bộ làm tịch quá”
Thịnh Mặc cười lớn “Tiểu Lâm, đây không phải làm bộ, đây là chiến lược kinh doanh. Những căn nhà này đều có công của cậu trang hoàng, hơn nữa tất cả đều do cậu quản lý phụ trách, một đội trang hoàng thì công nhân giỏi đến mấy mà quản lý không tốt thì không thể làm tốt được, cho nên chuyện này tính vào danh nghĩa của cậu, hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Lâm Gia Nhạc động tâm “Vậy Thầy Thịnh hãy chỉ tôi phải làm thế nào đi”
“Được thôi, giờ chúng ta đi chụp ảnh, rồi mau chóng lập một bản dự toán. Trước tiên đến căn nhà các cậu mới trang hoàng xong mấy hôm trước chụp ảnh, cậu gọi điện cho chủ nhà đi, càng sớm càng tốt” Thịnh Mặc nói.
“Được, tôi đi gọi điện thoại” Lâm Gia Nhạc gác máy liền gọi điện cho chủ nhà. Lần trước Thịnh Mặc nói với cậu có thể chụp ảnh để đăng quảng cáo ở trên mạng, chủ nhà này cũng đã đồng ý rồi, chỉ là cậu chưa đến chụp ảnh thôi. Ấn tượng của vị chủ nhà kia với Lâm Gia Nhạc cũng không tệ lắm, nghe nói cậu cần dùng ảnh gấp thì đồng ý ngay buổi chiều cậu có thể đến chụp ảnh.
Lâm Gia Nhạc lập tức gọi điện cho Thịnh Mặc “Thầy Thịnh, chủ nhà bên kia nói chiều nay có thể đến chụp ảnh, tôi có thể mượn máy ảnh của anh không?”
Thịnh Mặc nói “Bây giờ tôi mang máy ảnh đến nhà cậu rồi sẽ đưa cậu đi. Cậu ở nhà chứ?”
Lâm Gia Nhạc bị hành động nhanh chóng nhiệt tình này của Thịnh Nhạc dọa sợ “Thầy Thịnh, phiền anh quá rồi”
Thịnh Mặc nói “Cậu biết dùng máy ảnh của tôi không?”
Lâm Gia Nhạc quả thật thấy mình vô dụng quá “Không biết”
“Vậy thì đúng rồi, việc này phải nhanh chóng hoàn thành, không thể chậm trễ. Tôi có xe, có thể chụp ảnh rất nhanh, sau đó lại trở về chụp ảnh nhà của tôi và nhà hàng xóm đối diện. Cậu có số điện thoại của hàng xóm đối diện nhà tôi không? Giờ họ còn chưa chuyển vào nữa, phải gọi điện nhờ họ mở cửa cho, cậu có thể làm được không? Chụp ảnh xong thì phải làm dự toán. Báo Đới Khởi hẹn với chủ nhà mới, chiều mai hoặc ngày kia là gặp được” Thịnh Mặc lưu loát sắp đặt mọi chuyện.
Lâm Gia Nhạc nói “Tôi có thể liên lạc với họ, hẳn là có thể nhờ giúp lần này, giờ tôi sẽ gọi”
“Được, giờ tôi sẽ đến chỗ cậu. Cậu gọi cho hàng xóm của tôi hẹn thời gian đi, chiều hôm nay muộn một chút chắc là được, không thì sáng mai.” Thịnh Mặc nói xong thì đi lấy đồ rồi ra ngoài luôn.
Lâm Gia Nhạc cũng lập tức gọi điện cho đôi vợ chồng già nọ, vì chuyện đổi gạch lát lần trước mà ấn tượng của hai cụ với Lâm Gia Nhạc rất tốt, nghe cậu nói muốn chụp ảnh nhà của mình để giới thiệu cho công ty thì thoải mái đồng ý, nói nếu được thì buổi tối hôm nay có thể đến mở cửa cho họ. Lâm Gia Nhạc vội vàng cảm ơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...