Trụ sở chính của Liên Minh Bang Hội tại Lu Hoa, thư mời tham gia cuộc họp chứa trong phong bì màu đen theo phong cách huyền bí và được gửi đến tận tay các thủ lĩnh. Hầu hết khi tổ chức cuộc họp khi nhận được thư mời thì các vị thủ lĩnh phải nhanh chống sắp xếp lịch trình nhanh chống bay đến Lu Hoa ngay lập tức. Dù cho công việc có quan trọng cỡ nào, hay đang bận rộn bất cứ chuyện gì thì bắt buộc phải đi họp ngay, bởi vì bây giờ là trường hợp khẩn cấp. Ba năm họp một lần, hai năm trước đã họp thì đáng lẽ năm sau mới họp thêm một lần nữa. Tất cả đều biết lý do bị triệu tập đến là gì, sau ngày hôm nay sẽ có chiến tranh nội bộ với một số thành viên trong Liên Minh Bang Hội.
Nơi gọi là Liên Minh Bang Hội được ví như tòa thành của những vị lãnh chúa thời cổ đại, rộng lớn đến đồ sộ. Nó là cung điện của hoàng đế Liên Minh Bang Hội, an ninh chặt chẽ, không có khe hở để con côn trùng nào bén mảng đến nói chi đến là kẻ địch dám lộng hành.
Kết quả hôm nay diễn ra cuộc họp có lẽ đã được dự đoán trước thông qua bầu trời âm u đầy rẫy mây đen chứa đựng thùng nặng sấm sét. Sẽ là một ngày một số mối lo lắng làm kinh động đến tất cả những vị thủ lĩnh tham gia cuộc họp.
Cánh cửa gỗ sưa vẽ họa tiết hình thanh long, phượng hoàng mạ vàng rực rỡ được đẩy ra, kẻ đi vào thế mà có phần thô lỗ đóng mạnh cửa, không sợ ảnh hưởng đến loại gỗ quý được làm vật liệu. Căn phòng rộng lớn, mọi âm thanh phát ra đều vang dội lại. Nội thất thì bố trí đơn giản không cầu kỳ hay làm màu. Hai bên vách tường treo các bức tranh về mười hai con giáp mặc binh phục thời chiến, mỗi con giáp đều toát ra khí chất của một tướng quân dũng mãnh luôn chiến thắng trên mọi chiến trường. Phía trên vị trí của hoàng đế, trên tường treo tranh thủy mặc núi non cùng sông nước. Chỗ ngồi của những vị thủ lĩnh được xếp để đối mặt nhau xếp ở hai bên, mỗi người sẽ có chiếc bàn tròn nhỏ riêng và tấm đệm trải.
Hình như không phải riêng mình đến đầu tiên và sớm nhất, đã có người đến trước và đang ở đúng vị trí mà ngồi xếp bằng trên tấm đệm lót màu đỏ ngay ngắn thưởng thức trà. Hương Vi Đàng nhếch mép đi đến chỗ ngồi của mình nhìn về phía nam nhân diện âu phục màu trắng tinh.
“Chủ tịch Du sao lại đến sớm thế? À, hôm nay là ngày mà kẻ tạo ra tội như cậu phải bị đưa ra xử lý chứ. Sao mà cậu lại có thể ăn mặc như đi dự tiệc cưới thế? À quên mất, cậu là nhân vật chính cho ngày hôm nay mà”.
Phong Tình không để tâm đến những mỉa mai gã nói, hắn chỉ cười nhạt: “Thời tiết hôm nay thật âm u nhỉ? Bầu trời đen kịt lại còn xấu xí như bộ đồ ai đó đang mặc”.
Hương Vi Đàng bị nói móc một cách trắng trợn, vậy mà gã vô thức nhìn lại trang phục màu đen của mình. Như vậy chẳng khác nào đã trúng bẫy của tên nhãi miệng còn ngậm kẹo, gã tức thời không thể nói được gì, chỉ biết hầm hực uống trà. Uống hết một ngụm chưa đầy một giây đã ho sặc sụa, vị trà đắng ngắt.
Phong Tình bên này không nhịn được cười phát thành tiếng: “Trà ngon phải hưởng thức một cách từ tốn, như vậy mới cảm nhận được vị ngọt có trong vị đắng chứ”.
Bị cười nhạo, mặt Hương Vi Đàng đỏ lự trong nhục nhã, gã tức tối định đi đến túm cổ hắn mà bẻ quặp thì ngoài cửa có người khác đi vào. Phong Tình nhìn thấy đó là Tạ Hào Hoa, thủ lĩnh của Liên Hoa Hội thì gật đầu tỏ ra thân thiện chào hỏi. Tạ Hào Hoa gật đầu chào lại rồi điềm nhiên ngồi xuống vị trí của mình.
Hương Vi Đàng tránh rắc rối vì Ngũ Hoa Xà và Liên Hoa Hội là đồng minh, nên đã kiềm chế cơn thịnh nộ. Không phải gã sẽ bỏ qua cho đâu, sau khi kết thúc cuộc họp thì hắn sẽ phải biết thế nào là lễ độ với gã, dám chọc người lớn sẽ phải bị trừng phạt.
Cả ba người ngồi yên lặng một chốc thì mọi người cũng tập họp đầy đủ, Vu Hiện vào cuối cùng. Tại sao lại nói Vu Hiện là người cuối cùng? Tất cả mọi người đều cho rằng Kim Đại Đế của Cửa Trắng đã bị chủ tịch Du bắt giữ, việc xảy ra chiến tránh nội bộ do Ngũ Hoa Xà và Cửa Trắng.
Tiếng chuông gió khẽ ngân vang ngoài cửa sổ, một giai điệu nhẹ nhàng giữa bầu không khí ảm đạm và bầu trời tối sắc càng làm cho nó trở nên mù mịch. Còn năm phút nữa sẽ đúng mười giờ sáng, khung giờ mà Ngọc Vương Đại Thần sẽ xuất hiện. Bốn người trong phòng họp rộng rãi đến lạnh lẽo, chỉ có ba người đang trong trạng thái hồi hộp. Riêng Phong Tình bình thản đến mức chỉ một mình hắn trong căn phòng trở nên nổi bật. Hắn ngáp dài ngáp ngắn chống cằm bấm điện thoại, nhắn tin cho Thanh Nhân.
“Anh đang làm gì vậy?”.
Thanh Nhân lúc này đang ở trụ sở băng Chợ Đời, tập họp các anh em lại chuẩn bị lên kế hoạch phòng chống kẻ địch xông vào tóm cổ bắt đi như đợt bị Ngũ Hoa Xà bắt. Anh đang ngồi nghe Tiêu Trúc nêu ý kiến thì thấy điện thoại mình ting ring, hiển thị tin nhắn đến ‘Tên chó điên phiền phức’, đó là tên trong danh bạ anh đặt cho hắn.
Từ khi giả vờ chấp nhận hắn trở thành người yêu của mình, chỉ để tiện tiếp cận hắn với nhiều mục đích khác nhau, thì anh cảm thấy hắn vô cùng phiền phức. Lúc nào trên điện thoại anh hiển thị tin nhắn và cuộc gọi thì kẻ đầu tiên luôn là hắn, bất cứ khi nào hắn muốn gặp anh thì liền xuất hiện trước mặt anh trong tích tắc như âm hồn đeo bám. Tuy là khó chịu, nhưng anh cần sự giúp đỡ của hắn để tìm chú Lu và tiểu Còm.
Về chú Lu thì người đàn ông tên Phương Tuấn Lưu rất giống chú ấy, anh đã phát sinh nghi ngờ, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không có khả quan cho lắm. Làm sao chú Lu có thể là phó chủ tịch của Liên Minh Bang Hội được, lại còn là người nổi tiếng trong thế giới ngầm nữa chứ. Còn tiểu Còm, anh cố gắng tìm kiếm thông tin, đặc biệt về người con gái tên Hà Minh Liên, từ khi nhìn thấy cô ta lần đầu tiên cho đến nay trong lòng anh vẫn luôn cho rằng đó là tiểu Còm, nhưng không có thứ gì để xác minh đó chính là tiểu Còm.
Ting!
Phong Tình lại gửi thêm tin nhắn: “Anh làm cái quái gì mà không trả lời tin nhắn hả?!”. Hắn đính kèm sticker hình chú cún golden nổi giận.
Thanh Nhân bỗng phì cười, vì bé cún golden này rất giống hắn, lông vàng hay que quẫy đuôi giận dỗi. Anh trả lời tin nhắn: “Đang họp băng”.
Phong Tình: “Ồ, tôi cũng đang chuẩn bị họp hội nữa nè, đến tối tôi mới về, anh đến nhà chờ tôi trở về đi, ngày mai nữa thôi là không còn cơ hội ôm tôi đâu đấy nhé”.
Thanh Nhân không trả lời mà lại gửi sticker hình chú mèo đen đang ba chấm: “…”.
Không biết từ lúc nào mà anh lại thích gửi sticker linh tinh trong tin nhắn như một đứa trẻ thế này?!
Phong Tình: “Này, có nghe hong hả tên ngốc này?”.
Thanh Nhân: “…”.
Thanh Nhân: “Được”.
Phong Tình: “Vậy hẹn gặp anh sau”.
Thanh Nhân: “Ừm”.
Nơi hắn gọi là nhà không phải biệt thự rộng lớn cựu chủ tịch Du cho hắn, cũng không đẹp lung linh như những ngôi biệt thự ở Diamond Place, mà thực chất ‘nhà’ mà hắn nói lại chính là ngôi nhà nhỏ xíu ở trên tầng thượng trụ sở Ngũ Hoa Xà. Hôm trước hắn vừa cho người thay nước hồ cá và trồng thêm vườn hoa bên trên, lấp thêm đèn dưới sân cỏ tạo ra hiệu ứng lấp lánh giữa trời đêm trên tầng thượng gió mát. Hắn bảo nếu anh không thích ở chung cư một mình cô đơn thì qua ở cùng với hắn. Anh đã từ chối ngay, sau đó chẳng thấy hắn càu nhàu gì, thay vào đó chính là làm phiền anh nhiều hơn.
Chỉ còn hai phút nữa cuộc họp bắt đầu, Hương Vi Đàng ngồi đằng kia vô cùng ngứa mắt khi thấy Phong Tình không có dáng vẻ gì của một thủ lĩnh đại diện cho hội đi họp liên minh. Không những dáng vẻ ngồi tùy tiện, mà lại còn nghịch điện thoại mà cười tủm tỉm. Trong khi đó các bậc tiền bối của hắn yên lặng tĩnh tâm, chuẩn bị tinh thần cho cuộc họp. Nhìn không nổi nữa, gã bắt đầu lên tiếng.
“Chủ tịch Du, cựu chủ tịch Du chưa từng dạy cậu những phép tắc khi tham gia Liên Minh Bang Hội nhỉ?”.
Phong Tình tắt điện thoại, hắn chống cằm đăm chiêu nhìn chằm chằm Hương Vi Đàng.
Gã khó chịu, nhưng tiếng bước chân đằng xa đang vang đến, kim phút gần chạm đến đỉnh điểm, gã đành chặt lưỡi miễn cưỡng không tranh chấp với một thằng ranh.
Phong Tình vặn khớp cổ cho thoải mái sau đó ngồi ngay ngắn, trở nên nghiêm túc, những hành động khó coi đều thu lại hết ném ra đằng sau.
Cánh cửa gỗ sứa mở ra thật nhẹ nhàng, Phương Tuấn Lưu đi vào mỉm cười chào hỏi rồi bước vào vị trí của mình mà ngồi: “Mọi người đã đến đầy đủ, có thiếu ai không nhỉ?”. Liếc nhìn chỗ trống cạnh Hương Vi Đàng, nói: “Hình như thiếu Kim Đại Đế nhỉ?”.
Vừa nói ông ta vừa nhìn qua Phong Tình, tất cả mọi người đều biết thủ phạm bắt giữ Kim Khang là hắn. Hương Vi Đàng bỗng cảm thấy trong lòng đắc ý, gã âm thầm thể hiện trên môi vì sắp chứng kiến cảnh tên oắt láo xược bị phạt. Ai lại ngờ đâu Phương Tuấn Lưu chỉ mỉm cười với hắn chứ không xử phạt.
Cạch.
Ngọc Vương Đại Thần đến, mọi thứ ngay lập tức chìm vào lặng thinh đến lạnh người. Phượng hoàng cùng thanh long trên cánh cửa phía sau tấm lưng của người đàn ông đeo mặt nạ đang đóng lại. Ông ta bước đi nhẹ nhàng như lông vũ lả lướt trên mặt sàn. Ngay lập tức tất cả mọi người trong phòng đồng loạt đứng dậy nghiêm trang chào ông vua Liên Minh Bang Hội. Tiếng hô đồng thanh lớn đến uy mãnh, nó dường như là nghi thức không thể thiếu mỗi khi họp hội.
Thanh Từ ngồi xuống ngôi vị, ra lệnh tất cả ngồi xuống.
Phương Tuấn Lưu đem ra cuộn giấy màu đỏ dày nặng đến nỗi gân củng mạch máu khẽ nổi lên khi cầm, nó giống như quả tạ nặng ký. Bên trong là giấy trắng mực đen, chữ nhỏ được viết tay gọn gàng thẳng hàng. Nó chính là thứ vũ khí khiến các thành viên đau đầu không tránh khỏi khi vi phạm.
Ông ta bắt đầu đọc nội quy của Liên Minh Bang Hội, nó là sự khởi đầu để nhắc lại cho những thành viên trong hội phải ghi nhớ. Không phải đọc hết tất cả những gì có trong cuộn giấy, ông ta chỉ đọc lại những quy định mà những thành viên trong hội ít nhiều gì cũng mắc phải.
Phương Tuấn Lưu từ lâu đã thuộc nằm lòng cuộn nội quy nặng trịch chết người này, đọc nãy giờ ông ta không thèm nhìn vào nội dung, mà ánh mắt lúc nào cũng mang thiện cảm đang quan sát bốn thủ lĩnh ngồi bên dưới, không rời khỏi ai dù chỉ một giây. Nhãn cầu như biến thành vạn nhãn có thể đặt bất cứ nơi nào. Từng câu từng chữ nhấn mạnh.
Khi kết thúc câu cuối cùng, cánh cửa ra vào bỗng mở. Tất cả mấy người cùng hướng ánh mắt đến kẻ ngoài cửa.
Suit trắng gọn gàng, mái tóc trắng kim vuốt ra sau, vài sợi rủ trước vầng trán cao, gương mặt điển trai sáng ngời là điểm nổi bật của người đàn ông này.
Người đầu tiên kinh ngạc đến xém dụi mắt tưởng nhìn nhầm là Hương Vi Đàng, tiếp đó là Vu Hiện. Tạ Hào Hoa thì cười nhạt, ông ta nhìn qua Phong Tình rồi nhìn Kim Khang liền hiểu vấn đề trong đó.
“Xin lỗi chủ tịch, phó chú tịch và tất cả mọi người, tôi có công việc nên đến trễ ạ”.
Nét cười trên môi Phương Tuấn Lưu càng cong: “Được rồi, cậu vào chỗ ngồi đi”.
Kim Khang đến đúng lúc nội quy được đọc xong, vừa ngồi xuống thì hắn đã xin chào Hương Vi Đàng ngồi bên cạnh.
Hương Vi Đàng thốt: “Chẳng phải cậu đã bị chủ tịch Du bắt rồi sao? Sao cậu lại xuất hiện ở đây?”.
“Đúng là tôi bị bắt, nhưng lại được thả ra rồi”. Hắn nói chuyện với Hương Vi Đàng nhưng lại nhìn qua Phong Tình đang cười tươi.
Đưa cuộn quy định cho thuộc hạ mang xuống, Phương Tuấn Lưu nói: “Bây giờ các thành viên đã tập hợp đầy đủ, chúng ta vào ý chính nhé”. Ông ta nói: “Tôi nghe nói gần đây Liên Minh Bang Hội chúng ta liên tục xảy ra lục đục nội bộ, không biết là có chuyện gì khiến các vị thủ lĩnh ở đây bất mãn nhau?”.
Câu hỏi vốn đã có câu trả lời, ý ông ta muốn tất cả tự nói ra ý kiến của bản thân thì tốt hơn.
Tất cả chìm trong im lặng, Hương Vi Đàng và Vu Hiện nhìn nhau như đang trao đổi bằng mắt. Phong Tình nhìn ra liền nhếch mép âm thầm cười khẩy. Rõ ràng cuộc họp hôm nay là buổi xử phạt ‘những đứa con’ không ngoan mà. Người đầu tiên bị đem ra là hắn, Hương Vi Đàng và Vu Hiện chắc chắn sẽ rất vui.
“Chủ tịch Du, cậu có gì muốn nói không?”. Phương Tuấn Lưu hỏi.
Phong Tình đáp: “Thưa ngài chủ tịch và phó chủ tịch, tôi không có gì bất mãn”.
Phương Tuấn Lưu lại hỏi: “Thế tin đồn Ngũ Hoa Xà gây sự với Cửa Trắng sắp sửa tạo ra chiến tranh nội bộ là sao vậy chủ tịch Du?”.
Đây rồi, có thể cảm nhận ánh mắt đắc ý của ai kia đang nhìn hắn.
Phong Tình điềm tĩnh đáp: “Không có ạ”.
Hắn không giải thích vì sao ‘không có’, vì sao ‘có’.
Phương Tuấn Lưu khẽ nheo mắt đăm chiêu, ông ta hỏi Kim Khang: “Chủ tịch Kim, tin đồn giữ cậu và chủ tịch Du ngày mai sẽ quyết chiến là như thế nào vậy?”.
Kim Khang cũng đáp như Phong Tình: “Không có ạ”.
Hương Vi Đàng và Vu Hiện ngay lập tức sầm mặt, hai người bọn họ định cơ hội Ngũ Hoa Xà và Cửa Trắng đấu đá, thời cơ đó thả chuột đánh cắp tài liệu liên quan đến buôn hàng cấm của chủ tịch Du, bọn họ vốn dĩ có sẵn chứng cứ do Lê Hòa Lỗ cung cấp thì theo đó đá Phong Tình vào tù. Sau đó ăn trọn lấy Ngũ Hoa Xà đang trống chủ. Nhưng tình thế hiện tại lại lật ngược hoàn toàn, Phong Tình và Kim Khang cư nhiên không có mối thù nào.
Phương Tuấn Lưu định hỏi ba người còn lại thì Phong Tình bất chợt dành lên tiếng.
“Thật ra thì tôi không hề có bất kỳ xung đột nào với mọi người cả, chỉ là vì có kẻ ngứa mắt muốn cản mọi đường của tôi. Thế nên bắt đầu từ hôm nay tôi tuyên bố ngày mai sẽ là trận chiến giữa Ngũ Hoa Xà, Cửa Trắng và Vô Diện. Và đương nhiên Cửa Trắng là đồng minh của tôi”.
Hắn không kiêng nể ai mà ngông nghênh tuyên chiến ngay trước mặt vị hoàng đế của Liên Minh Bang Hội. Kẻ đáng lẽ phải kinh ngạc đến mức đập bàn là Vu Hiện, thế nhưng Hương Vi Đàng lại là kẻ thực hiện hành động như thể mình là kẻ thù chung của chủ tịch Du và chủ tịch Kim.
“Thì ra hai người các cậu vốn dĩ là chung một giuộc âm mưu cả rồi”. Gã chỉ tay về phía Phong Tình xong lại chỉ tay về Kim Khang: “Bộ đồ trắng giống i hệt nhau này chính là cố tình gợi ý sẵn cho bọn ta!”.
Tạ Hào Hoa chỉ cười nhạt chứ ông ta không có ý định tham gia với bốn người còn lại.
Phương Tuấn Lưu: " Ồ, mọi chuyện có thể bất ngờ đến vậy sao? Ngài chủ tịch, ngài nghĩ sau về việc ngày mai xảy ra chiến tranh giữa ba ‘thú linh của hoàng đế’?".
Không ai nhìn thấy được gương mặt cũng như biểu cảm đằng sau lớp mặt nạ kim loại nặng tay ấy, trong phòng ngay tức thì chìm trong tĩnh lặng. Từng giọt mưa đầu tiên bên ngoài đã chạm vào những tán lá xào xạc, sau đó trút ầm xuống nặng nề. Mặt đường khô rang trở nên ướt đẫm, sấm chớp đính kèm vẽ ra đường dài trên bầu trời, in trên vũng nước mưa.
Thanh Từ: “…”.
Thanh Từ đứng dậy, giọng ông ta phát ra từ chiếc mặt nạ đã biến âm thành giọng nói trầm thấp.
“Đi thôi”.
Ông ta chỉ nói đúng hai câu, “Đi thôi…?”. Phương Tuấn Lưu ngỡ ông ta sẽ đưa ra lời khuyên hay cảnh cáo cậu nhóc tân chủ tịch Du nhưng không ngờ vị hoàng đế lại cứ thể bỏ qua.
Năm người sững sốt trước câu nói của Thanh Từ, cánh cửa long phụng khép lại thì năm người mới tỉnh táo và làm nghi thức nghiêm trang cúi đầu tạm biệt. Cứ thế mà tan họp nhanh hơn mọi khi, dù là họp khẩn cấp thì ít nhất cũng hơn một ngày đến hai ngày, thế nhưng trong một giờ đồng hồ tất cả kết thúc chỉ sau lời tuyên chiến của Phong Tình.
Căn phòng tràn ngập hương vị cổ đại chỉ còn lại năm người, mọi thứ yên ắng đến lạnh sống lưng, chỉ có tiếng mưa bên ngoài.
“Chuyện gì xảy ra thế này?! Sao Ngọc Vương Đại Thần có thể nhắm mắt làm ngơ để cho một thằng nhóc làm loạn thế này? Liên Minh Bang Hội chúng ta sẽ thế nào khi bị tổn thất thiệt hại?!”. Hương Vi Đàng một cú bổ tay liền đem chiếc bàn tròn nhỏ chẻ thành hai nửa, gã chưa thỏa giận bổ luôn bàn của Kim Khang bên cạnh, bình trà sứ vỡ tan tành, nước trà tràn lang ra ngoài.
Phong Tình thản nhiên lên tiếng chen vào sự nóng nảy của Hương Vi Đàng: “Chúng tôi có đánh tổ chức của ông đâu mà làm ầm ĩ lên thế? Hay là ông và chủ tịch Vu chung thuyền muốn hãm hại tôi?”.
Gã vứt bỏ sĩ diện thủ lĩnh mà bước tới túm cổ áo của Phong Tình: “Tên nhãi ranh này, nếu đúng là hai người bọn tôi muốn đánh chết cậu đấy thì làm sao?!”.
“Hương Vi Đàng! Đủ rồi!”. Vu Hiện đập bàn hét lên.
Hương Vi Đàng chặc lưỡi buông hắn ra.
Phong Tình không có ý định dừng lại: “À, chủ tịch Vu, theo tôi thấy hình như dạo này ông và đội trưởng Tứ Bang của tôi thân thiết quá nhỉ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...