Tôi Muốn Anh Cười

Đứng trước nồi cháo do vị ‘Du tổng’ kính mến tự tay nấu cho, Thanh Nhân cau mày do dự ôm tay nhìn chằm chằm. Không phải anh lo lắng hắn sẽ hạ độc, nhưng có cảm giác rằng nồi cháo này không được bình thường. Mở nắp nồi, hai đầu lông mày cũng giãn ra, bên trong chỉ là cháo trứng bình thường không có gì quái gỡ. Cho đến khi anh dùng thìa nến thử, chợt biến sắc, mặt mày phút chốc đen như trúng độc mà ho sặc sụa.

Phải nói là nó ngọt dã man!

Cái này mà là cháo?! Là chè chứ cháo cái quái gì?!

Hắn nấu cháo mà không biết nêm nếm à?

Thanh Nhân nhanh chống uống nước cho tiêu tan cái vị giác ngọt ngay ngất trên lưỡi, sau đó lấy những gia vị khác chữa cho nồi chè cháo dở người này. Theo kinh nghiệm từ trước đến giờ khi chữa mặn hoặc chữa ngọt cho một món ăn bất kỳ, anh sẽ dùng nước đầu tiên, tiếp đó nếu là món mặn thì sẽ cho thêm đường, còn là món ngọt thì sẽ cho bột nêm và muối. Một lúc sau chế biến lại liền hoàn thành, hương vị thơm nức mũi lan tỏa, Thanh Nhân nếm thử lần nữa. Anh gật đầu trước thành quả, như thế này mới gọi là cháo, chứ vừa nãy chính là chè. Múc ra bát lớn, bưng ra đặt xuống bàn thì anh chợt khựng lại.

Anh thế mà múc tận hai bát, cái còn lại vô tình đặt ở phía đối diện như chờ một người ăn cùng mình.

Kéo ghế ngồi xuống mà đỡ trán thở dài, anh không biết mình bị cái gì tự dưng múc cháo chờ người kia đi ra ăn cùng.

Cửa phòng tắm mở, Phong Tình mặc áo choàng tắm hở ngực bước ra, hình xăm trước ngực thấp thoáng lộ, đôi đồng tử uyên ương bên xanh bên đỏ hiện ra khi thoát khỏi len mắt màu đen. Ánh mắt bất chợt nhìn lên thì thấy Thanh Nhân đang ngồi ăn, hắn giật nảy mình vội vào phòng ngủ, đóng sầm cửa làm cho căn nhà rung lên nhè nhẹ.

“?!”.

Thanh Nhân kinh ngạc đến rùng mình, vừa nãy anh đã vô tình nhìn vào mắt hắn. Màu xanh của biển cả, bầu trời tự do và lửa đỏ cháy bỏng sắc hoàng hôn. Tay cầm thìa bỗng run lên mà làm rơi xuống bàn, tim anh đập mạnh một nhịp đến chấn động mạch máu.

Chắc chắn anh đã nhìn nhầm đi, anh tự cho là như vậy. Làm gì có chuyện kỳ diệu xảy ra như trong những bộ tiểu thuyết drama chứ? Anh mím môi cười khổ, nếu ‘Du tổng’ thật sự là ‘Phong Tình’ thì không có chuyện hắn suýt giết chết anh đâu. Những lần bị hắn bóp cổ đều ngạt thở như sắp chết, lại còn ném anh xuống hồ nước chứa bẫy nữa chứ, đã vậy hắn bắt giam anh trong nhà giam dành cho những tên tội nhân. Sẽ không có chuyện người yêu chung thủy mười năm lại bày ra những trò đáng giận như vậy đâu.

‘Phong Tình’ của anh vẫn đang làm việc cho hắn, đó mới chính là ‘Phong Tình’ duy nhất của anh.

Đứng trước gương, nét hoảng hốt vì bí mật xém lộ trên mặt Phong Tình chưa tiêu tan. Vì khi nãy trong nhà tắm mãi lo giải quyết dục vọng bị Thanh Nhân dấy lên, đầu óc có chút trống rỗng liền quên mất mình đã kêu anh đi ăn cháo, cho nên vừa bước chân khỏi nhà tắm liền chạm mắt với anh. Chắc anh vẫn chưa nhìn thấy hình xăm này đâu, cũng như đôi mắt.

Thanh Nhân là người tinh ý, hắn sợ anh đã nhìn thấy bí mật của mình, hắn thật bất cẩn. Nhưng mà ngẫm lại ở khoảng cách không gần cũng không xa, anh tập trung ăn cháo chắc sẽ không để ý đến hắn đâu. Với cả cái hành động như bị nắm thóp khi nãy phải chăng hắn quá lố để gây sự chú ý?

Phong Tình tự chấn an, Thanh Nhân hoàn toàn chưa thấy gì cả, bởi ‘Phong Tình’ của anh đang làm việc cho hắn mà, anh cũng đã gặp rồi, sẽ không có chuyện anh nghi ngờ hắn là 'Phong Tình.

Dán da giả che hình xăm đi, đeo len vào, hắn mặc thường phục gọn gàng, áo phông trắng, quần jean rách gối và khoác áo da bò màu đen bên ngoài. Kết hợp cùng mái tóc dài bung xõa tùy tiện nhìn rất giống một dân chơi hiphop, nói hắn là nghệ sĩ thì một trăm trên chín mươi sẽ tin răm rắp. Hôm nay được một ngày nghỉ xả hơi thong thả. Những thứ chiến lược kinh doanh hay là chiến thuật đối phối với Vô Diện đều nhồi nhét hành hạ hắn mấy ngày nay, rồi còn những chuyện về quá khứ và gia đình của Thanh Nhân, tất cả đều làm hắn đau đầu. Hắn định sẽ cùng Thanh Nhân ra ngoài dạo chơi, nhưng đồng ý hay không thì vẫn do quyết định của anh. Dù gì bây giờ anh đang giận hắn, không, phải nói là hận hắn mới đúng, sẽ khó để anh để bản thân mình đi chơi cùng tên điên mấy lần hại chết mình.


Nhìn vào gương, hắn sửa biểu cảm gương mặt cho phù hợp để gặp anh, sẽ không có chuyện hắn mất bình tĩnh sợ hãi khi đối mặt với anh.

Đi ra ngoài bước vào bếp, kéo ghế ngồi xuống bàn, lúc này hắn mới phát hiện ví trị của mình lại có bát cháo nóng hỏi thơm ngon mùi trứng gà, dạ dày khẽ đánh hắn. Nhìn qua thì thấy Thanh Nhân đã ăn xong phần của mình, anh đang nhìn hắn chằm chằm, giống như dõi theo bộ phim xem diễn viên có sơ hở về cái vai diễn của mình hay không.

Phong Tình chột dạ trong lòng nhưng giả vờ khó chịu: “Cái này là sao? Tôi chỉ nấu cho anh chứ tôi không ăn”.

“Ngon”.

Nghe chính miệng anh khen ngon, Phong Tình nhếch mép trở nên tự mãn: “Đồ ăn ông chủ anh nấu đương nhiên phải ngon rồi, vậy nên anh ăn nhiều lên đi”.

Thanh Nhân lặng thinh, ánh mắt chòng chọc không rời khỏi hắn: “…”.

Phong Tình đổ mồ hôi lạnh: “Làm gì anh nhìn tôi như muốn ăn thịt tôi dữ vậy?”.

Anh lắc đầu đứng dậy: “Cậu ăn đi, tôi đi tắm”.

Cánh cửa nhà tắm khép lại Phong Tình mới thở phào, một ông trùm nắm quyền một tổ chức xã hội đen như hắn có ngày phải đem thân phận thật trốn chui trốn nhủi trong bí mật và sợ hãi phải làm những hành động che giấu duy nhất với một người.

Thanh Nhân vừa bước vào thì lại bước ra, anh hỏi: “Cái này là cái gì vậy?”.

Đang nhẹ nhõm trong lòng quay qua thì thấy trên tay anh đang cầm mấy miếng da giả che hình xăm hết hạn, khi nãy hắn tháo ra tắm mà quên dọn đi, biến sắc mà nhanh đến giật lấy. Lúng túng thể hiện ra trên mặt, ngay lập tức nhảy số liền lấy tức giận ra che chắn: “Cái này là da người đấy! Sau này mà thấy cái này bất kỳ đâu trong nhà thì cấm anh đụng vào! Có gì phải kêu tôi đến dẹp nghe chưa hả?!”.

Thanh Nhân nhíu mày, anh cười khẩy: “Ồ, cậu là rắn sao?”.

“Gì…?”.

Anh tiến lên một bước, bỗng dang tay ôm lấy hắn, bàn tay sờ soạng khắp cơ thể kẻ đang sững sờ trước mặt. Thanh Nhân nhón lên thì thầm bên tai hắn: “Đây là Ngũ Hoa Xà thì cậu là rắn mà, phải là rắn chúa đúng không? Chỉ có rắn mới lột da”.

Không hiểu anh vừa nói gì thì tức là giả vờ, hắn ném anh vào vách tường, kiềm hãm hai tay anh lại. Dứt khoát cắn lấy môi anh hôn ngấu nghiến. Thanh Nhân kinh ngạc, anh thế mà không vùng vẫy chống cự, nhắm mắt đáp lại nụ hôn. Hương vị quen thuộc lại khiến anh lầm tưởng rằng đây mới chính là người yêu của mình.

Tách rời đôi môi, Phong Tình quay lưng nói: “Anh tắm rửa đi, quần áo tôi chuẩn bị trong phòng ngủ, mặc rồi đi với tôi đến nơi này”.


Hắn trở lại bàn ăn húp bát cháo, Thanh Nhân ngẩn ra vài giây rồi đi vào khóa cửa phòng tắm lại. Mặt nóng bừng, tai anh ửng đỏ như bị đổ nước màu. Cảm thấy bụng dưới khá nhói, có gì đó chướng dưới quần, anh giật mình nhìn xuống. Chỉ vì nụ hôn vừa rồi mà anh lại hưng phấn.

“Mình bị sao vậy…?”.

Qua một lúc anh tắm rửa thay quần áo xong đi ra ngoài thì thấy Phong Tình đang ngủ gật trên ghế sofa, nhìn dáng vẻ cùng gương mặt bây giờ của hắn anh chợt liên tưởng đến ‘người yêu mười năm’, rất giống, khuôn mặt, mái tóc đến ngoại hình như là một người. Không nhân bản sao chép, mà duy nhất một người là hắn thôi. Bàn tay không kiềm nổi cảm xúc chạm vào gương mặt yên giấc của hắn. Phong Tình giật mình mở mắt ra, khi thấy đó là anh hắn liền thở phào.

“Làm gì mà tắm lâu vậy? Tôi tưởng anh ngủ luôn ở trong đó luôn rồi chứ?”.

Lén nhìn lên anh, hắn cong khóe môi khẽ cười: “Quả nhiên anh mặc kiểu này rất dễ thương, như học sinh cấp 3”.

Phong cách hắn chuẩn bị cho anh rất đơn giản, biến một ông chú ba mươi mấy trở lại thành cậu nam sinh mười tám tuổi. Áo sơ mi phối với áo len rộng, kết hợp cùng quần âu. Nhưng đối với Thanh Nhân, hình tượng trước giờ vẫn vậy có khác gì đâu.

“…”.

Phong Tình đem anh nhấn xuống ghế, dùng lược chải tóc cho anh.

Thanh Nhân: “…”.

“Xong rồi đó”.

“…”.

Mưa tạnh đã lâu, một chút tia nắng chiếu rọi xua đi lạnh lẽo, không khí mát mẻ không quá nắng. Phong Tình và Thanh Nhân đi dạo phố như những người dân bình thường, họ cũng không biết đây là hai gã xã hội đen xuống phố.

Cũng lâu rồi hắn không dạo phố với anh, tính ra đến thời điểm hiện tại cũng đã ba năm. Những năm đó hắn không dành ra chút thời gian rảnh rỗi nào ở cạnh anh, cùng anh dạo phố đâu. Hắn khi ấy không nghĩ anh sẽ buồn, một người đàn ông mạnh mẽ nguyện thay đổi tất cả vì hắn là người kiên nhẫn, không càu nhàu cũng như chẳng bao giờ phải nhõng nhẽo đòi hỏi từ hắn bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ dần hắn mới nhận ra anh vốn dĩ rất yếu lòng khi nghe và chứng kiến những gì về hắn, anh đã khóc rất nhiều trước đám tang của hắn, nhìn thấy ‘Phong Tình’ đang còn sống thì anh càng oán giận hắn vì đã làm hại đến ‘Phong Tình’ của anh.

Lén nhìn qua Thanh Nhân thì chợt hai mắt nhìn nhau, anh cũng đang âm thầm nhìn hắn thì giật mình né tránh mà liếc sang chỗ khác.

Cả hai bối rối: “…”.


“Hôm nay cậu muốn dẫn tôi đi đâu vậy?”. Thanh Nhân hỏi.

Thật ra hắn không phải chỉ muốn đi dạo phố, dẫn anh đi xem nhà mới là vấn đề chính: “Đưa anh đến khu Diamond Place”.

Thanh Nhân biết đó là khu được tập đoàn Độ Lượng mua lại năm năm trước, ban đầu chỉ là khu dân cư thưa thớt. Chủ nhân nơi này là một ông chủ của công ty bất động sản, vì ông ta buôn bán thua lỗ, lại bị người ta lừa ký hợp đồng rồi bán đứng cả công ty. Vì muốn trả nợ không muốn ăn cơm tù nhà nước nên đã bán lại cho Du Hữu Độ. Trong năm năm được cải tiến xây dựng dần trở thành khu biệt thự lớn nhất Vĩnh Thành, dành cho giới thượng lưu nhắm đến. Anh không biết vì sao Phong Tình lại đưa anh đến nơi ấy: “Cậu đưa tôi đến đó làm gì?”.

Hắn choàng tay qua eo anh, hành động thân mật như những cặp đôi khác đang đi ngoài đường: “Anh là nhân tình của tôi thì tôi phải tặng nhân tình căn nhà, không được sao?”.

Người đi đường đang chú ý đến anh và hắn, đặc biệt là các cô gái, đỏ mặt cười hí ha bàn tán hai người đàn ông ôm ấp dính lấy nhau giữa phố. Thanh Nhân ngượng mặt đẩy hắn ra: “Cậu không cần phải làm quá lên vậy đâu”.

“Hừ, thằng nhãi ‘Phong Tình’ khi trước có cho anh những thứ này bằng tôi không? Bây giờ nên động lòng và yêu tôi đi”.

Những năm trước hắn muốn tặng cho anh một nhà và một chiếc xe đắt nhất nhưng anh toàn từ chối, anh bảo rằng không thích lợi dụng người yêu vì mục đích cá nhân. Hắn hiểu tính cách của anh nên đã không ép buộc anh nhận. Hiện tại lại khác hoàn toàn, những gì hắn tặng cho anh, bắt buộc anh phải nhận lấy, vì chỉ còn cách đó để hắn thể hiện tình cảm của mình với anh thôi.

Thanh Nhân nhếch mép, anh ngại gì không nhận thứ mà tên điên đáng ghét này tặng chứ: “Vậy đưa tôi đến đó xem”.

“A! Denis Joo?!”.

Phong Tình và Thanh Nhân: “?!”.

Một cô nữ sinh cấp ba ở đâu xuất hiện đột ngột đứng chắn trước mặt hai người, ánh mắt long lanh trong sáng chứa chan tia hi vọng lấp lánh như vừa gặp được chàng hoàng tử bạch mã trong mộng. Cô nắm lấy tay Phong Tình: “Anh Denis Joo ơi, có, có thể cho em xin chữ ký được không ạ?”.

Cái tình huống gì thế này?

Một ông trùm xã hội đen bị nhầm lẫn với nghệ sĩ nổi tiếng.

Thanh Nhân đổ mồ lạnh tưởng chừng hắn sẽ ra tay với cô bé đã tự tiện chạm vào người hắn, nhưng anh lo thái quá rồi. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng rút tay lại: “Cô bé à, cháu nhầm lẫn gì ở đây rồi, chú không phải Denis gì đó đâu”.

Chú? Bộ hắn già lắm sao? Nhìn kiểu gì cũng thấy cô bé tầm 18 tuổi, trong khi đó hắn chỉ mới 27 tuổi, xưng hô kiểu này cứ như hắn là ông lão 77 tuổi đang nói chuyện với cháu bé.

Thanh Nhân bên cạnh bỗng phì cười.

Từ khi gặp lại anh trong ‘vở kịch’ thì đây là lần đầu hắn thấy anh cười thoải mái một cách tự nhiên không gượng ép. Vành tai hắn ửng đỏ xém xì khói: “Anh cười cái gì?”.

Cô bé kiên quyết khẳng định hắn chính là vị nghệ sĩ tên Denis Joo kia: “Không thể nào mà em nhận nhầm được, chiều cao m90 mái tóc dài tượng chưng và gương mặt đẹp trai hết chỗ chê đó thì không thể nào sai được, với cả…”.


Nhìn qua Thanh Nhân, cô bé chỉ tay nói: “Người bên cạnh anh chẳng phải là trợ lý Hạ sao?”.

Thanh Nhân ngẩn người chỉ tay chính mình: “Trợ lý…?”.

Phong Tình phụt cười: “Ha ha, anh chỉ là trợ lý thôi đấy”.

Anh nheo mắt lườm hắn, vút đến như biến hình đến trước mặt cô bé đem hắn đẩy ra sau. Nụ cười thân thiện ngày thường với mọi người kết hợp với ánh mắt sắc bén tạo cho người ta cảm xúc bồn chồn khó tả: “Cô bé à, mấy chú không phải nghệ sĩ đâu, chú tóc vàng bạch kim kia càng không phải Denis Joo, thật tiếc quá”.

Cô bé bỗng lạnh sống lưng khi đối mặt với anh, cô hỏi: “Cũng, cũng phải, trợ lý Hạ làm sao mà đáng sợ như vậy, anh ấy không cao như chú. Vậy, vậy mấy chú là ai?”.

Thanh Nhân thản nhiên đáp: “Bọn chú là xã hội đen đấy, có thể bắt cóc bé bất cứ lúc nào đấy nhé”.

“Hic, cháu, cháu xin lỗi”.

Cô bé bị Thanh Nhân dọa cho xanh mặt mà chạy bay xa.

Một người hướng đến tấm lòng lương thiện như anh cũng có những ngày phải sử dụng chiêu hăm dọa này để tránh rắc rối.

Phong Tình trêu chọc: “Anh làm gì mà lại hù cô bé bỏ chạy như vậy? Bình thường thấy anh nghiêm túc có biết đùa giỡn gì đâu. Đúng là người xấu tâm cơ ẩn giấu bây giờ mới bộc lộ mà”.

Thanh Nhân ‘mỉm cười thân thiện’ đạp chân hắn: “Dẫn tôi đi xem nhà nào”.

“A! Mịa nó, anh làm tôi gãy chân rồi nè”.

Thanh Nhân bỏ đi trước: “Hừ, cho cậu phế luôn”.

__________

[Lời tác giả]

Nguy hiểm quá, Phong Tình xém thì bị lộ bí mật với Thanh Nhân rồi.

Không biết anh có nghi ngờ hắn không?

Nếu anh biết ‘Du tổng’ mình không ưa trước đến giờ lại chính là ‘Phong Tình’, thì phản ứng của anh sẽ ra sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui