Tôi Muốn Anh Cười

Nhanh vậy đã bị phát hiện rồi sao?

Lấy khẩu súng từ túi đeo bên hông ra, Thanh Nhân không sợ hãi mà đứng phắt dậy. Khẩu súng trên tay anh là chỉ vật dọa nạt tên trước mặt, thực ra anh chẳng muốn bắn chết hắn ta. Nhưng anh lại sững sốt khi trông thấy diện mạo kẻ đó. Hắn ta cũng không kém gì anh, một màn kinh ngạc nhìn đối phương. Tên đàn ông này không phải sợ súng của anh mà là vì anh.

“Vu Nhất?!”.

Hắn ta nhíu mày chậm rãi rút tay ra khỏi túi quần, dường như hắn cũng có quen biết anh: “Thanh Nhân?”.

Vu Nhất, anh trai của Vu Hoa Hoa, đại thiếu gia của Vu gia và là tiểu kinh vương của Vô Diện. Vì sao hắn lại xuất hiện ở hang ổ của Lê Hòa Lỗ và Lê Vĩ Hòa thế này?

Sau khi nhà tan cửa nát hắn đã lưu lạc đến nơi tha hóa như vậy sao?

Theo anh được biết thiếu gia và tiểu thư nhà họ Vu ngay từ khi mới sinh ra đã bị ngăn cấm khỏi thế giới ngầm. Vu Hiện không để các con của mình dính dáng đến xã hội đen. Cho nên Vu Nhất và Vu Hoa Hoa chỉ làm một người bình thường như bao đứa trẻ đồng trang lứa khác. Vu Nhất là đứa trẻ ngoan ngoãn, cùng những hành tích học tập xuất sắc không bao giờ dính dáng đến những tên đầu gấu xấu xa.

Cho đến lúc trưởng thành, Thanh Nhân vẫn hay xem tin tức của hắn trên ti vi. Giám đốc trẻ tuổi tài năng xuất sắc của Vu thị. Một người trong sạch thế này mà hiện tại lại có mặt ở nhà máy sản xuất “thuốc” của tội phạm nguy hiểm.

Thanh Nhân vẫn giữ nguyên tư thế súng trong cảnh giác: “Vì sao cậu lại ở đây?”.

Vu Nhất nhìn anh chằm chằm, ánh mắt toát đầy sự chán ghét. Bỗng nhiên hắn cười khẩy.: “Câu đó tôi hỏi cậu mới đúng đấy, kẻ không mời mà đến như cậu xuất hiện ở đây để làm gì? Đi nộp mạng cho tử thần sao?”.

Hắn vòng qua bàn bước đến trước mặt anh, Thanh Nhân di chuyển súng theo chuyển động của hắn. Vu Nhất cứ như không sợ mình sẽ bị bắn thành cái rổ, thản nhiên chạm ngón tay lên đầu súng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Bao nhiêu năm không gặp, cậu vẫn cái tính lạnh lùng cảnh giác không thay đổi nhỉ? Cậu vẫn còn tình cảm với con bé không? Nhưng sẽ không có cơ hội cho cậu đâu”.

Thanh Nhân nhíu mày hất tay hắn ta ra, thu hồi súng: “Đừng đánh trống lảng, cậu có biết chỗ này là chỗ nào không hả?! Tiểu Băng rất lo lắng cho cậu đấy!”.

Hắn cười nhạt: “Vẫn còn giữ liên lạc sao?”.

Hiện tại anh không muốn dây dưa với hắn ta thêm một chút nào nữa, anh vẫn còn nhiệm vụ phải làm. Nếu hắn là kẻ địch thì anh không nể tình gì nữa rồi, đánh xong phải lôi đi mới được.

Không phải chỉ mình anh có súng, Vu Nhất rút khẩu súng của mình ra chỉa vào anh.


Đoàng!

Viên đạn như xé gió lướt qua gương mặt anh, một vết sướt nhỏ bị cắt ngang chảy máu. Thanh Nhân quệt đi vết máu mà lạnh lùng lườm hắn ta. Kéo cái bàn, một cước đá bay nó vào người hắn. Nhân lúc hắn ta mất cảnh giác anh liền bắn vào chân hắn.

Vu Nhất loạng choạng không vững liền bị ngã, hắn liền bám lấy trụ nhà mới miễn cưỡng đứng. Gương mặt xám ngoét, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, hắn giương ánh mắt căm phẫn về phía anh.

Là một đại thiếu gia từ nhỏ sống trong bảo bọc của người cha, chuyện thương tích nguy hiểm đến tính mạng không bao giờ xảy ra với hắn. Khi trưởng thành vì bản thân chưa từng trải qua chuyện sinh tử nên khi bị người ta bắn đạn vào da thịt, cực kỳ đau thấu xương. Cảm giác như bên chân này của hắn bị phân hủy ngay lập tức.

Run rẩy không thể đứng vững được nữa, cơn đau nhức nhói lan đến ruột gan. Cơn buồn nôn kéo đến, hắn không thể nào chịu đau nổi. Liền ngã quỵ xuống đất ôm chân.

Thanh Nhân đi đến muốn đỡ hắn nhưng lại bị hất ra. Hắn không chịu được nỗi nhục nhã của cái đau mà phải cắn răng chịu đựng: “Mẹ nó, mày đừng có nhìn tao bằng ánh mắt thương hại đó!”.

Anh im lặng, không đáp không rằng liền giáng xuống cho hắn một đòn ngay sau cổ, sau đó hắn ta đổ gục trong tay anh. Thanh Nhân đỡ hắn đi xuống tầng dưới, cùng lúc đó chạm mặt Phong Tình ở cuối cầu thang. Hắn cau mày khi thấy anh đang đưa một tên lạ mặt đi xuống.

“Đó là ai vậy?”.

Từ trước đến giờ Thanh Nhân không kể chuyện quá khứ của mình cho hắn nghe, bởi hắn không biết Vu Nhất là con trai của “người thầy” đầu tiên của mình: “Vu Nhất, một người bạn thuở thiếu thời”.

Phong Tình nghi hoặc: “Bạn anh sao lại ở cái chốn ‘bẩn thỉu’ này? Mà khoan đã, anh nói anh ta tên Vu Nhất? Chẳng phải là con trai của Vu Hiện sao?”.

Thanh Nhân nói: “Đúng vậy, đó là câu chuyện dài, khi nào kết thúc mọi thứ tôi sẽ kể cậu nghe”.

Không cần anh nói đâu, hắn đã biết hết rồi. Ngoài mặt Phong Tình gật đầu cho có.

Thanh Nhân đem Vu Nhất vào một căn phòng ngủ trống, sau đó lấy dây thừng trói tay chân hắn lại trên giường.

Phong Tình bên cạnh thấy hành động của anh đối với Vu Nhất không giống một người bạn cũ chút nào thì mới chợt phát hiện một chuyện: “Này, đừng nói là anh ta cũng buông hàng đấy nhé? Nếu bạn bè bình thường làm gì mà anh trói hắn như trói con mồi sợ nó trốn thoát chứ?”.

Anh gật đầu đúng vậy: “Ừm”.


Nhớ vị trí căn phòng, Thanh Nhân liền cho Phong Tình xem những thứ anh chụp được ở tầng trên. Bên phía hắn vừa tìm cũng không có manh mối gì ngoài mấy căn phòng ngủ trống. Sau đó bọn họ một lần nữa đi lên trên.



Đồng hồ trên điện thoại nhảy đến mười giờ tối, Ryan cùng các thuộc hạ đi ra ngoài tra khảo quanh đảo theo nhiệm vụ. Trong nhà chỉ còn lại Tiêu Trúc và Kim Khang.

Tiêu Trúc vừa điều khiển chip bay vừa làm các bằng chứng qua những gì Thanh Nhân gửi qua. Kim Khang thì đang xem cơ cấu của thiết bị quét danh tính, bỗng dưng phát hiện ra gì đó khiến hắn khẽ đổ mồ hôi lạnh. Vội đăng nhập vào trang web của chợ đen, mật khẩu thì chỉ có khách vip mới biết.

Người thường không phải ai muốn vào mua cũng được, phải là tên vung tiền như rải cát mới có sức đi vào. Đến cả cảnh sát cũng không thể tóm tên bày trò chợ đen này, cho nên vẫn đang đau đầu để làm thế nào tìm ra tên đầu xỏ của trang web.

Tìm kiếm hàng loạt những mặt hàng tương tự máy quét danh tính. Sau một lúc mò mẫmmcuối cùng cũng tìm thấy một mặt hàng mang tên “is- 011”, số lượng hàng hiển thị còn lại “3”.

Nhấp vào trang web người bán, không có ảnh đại diện, cái tên cửa hàng lại là nặc danh. Nhưng khi lướt xuống các loại hàng khác thì hắn vô cùng sững sốt. Có hơn hai nghìn các loại “thuốc”, người mua nó lại ẩn danh đi khi bình luận. Toàn là những lời nhận xét khen ngợi và các lượt đánh giá năm sao trở lên.

Tiêu đề của những hàng “thuốc” lại là “kẹo ngọt dẫn đến thiên đường”. Sau đó hắn vào mục thiết bị của cửa hàng thì phát hiện ngoài is-011 ra còn có rất nhiều sản phẩm điện tử khác bán với giá cắt cổ.

Một bên hắn tìm hiểu mới biết những sản phẩm công nghệ điện tử này vốn dĩ thuộc tập đoàn DMET của Ngọc Vương Đại Thần. Khi tra ra, những thứ này ngay từ đầu chưa được DMET sản xuất tiêu dùng. Vậy mà nó lại được rao bán trên chợ đen với số lượng có hạng cùng với cái giá phải trả bằng cái mạng.

Chụp hình trang web bán hàng lại, định thoát ra để đăng tải dữ liệu vào file cá nhân thì chợt phát hiện lại có một mặt hàng nữa mới vừa được đăng lên. Kim Khang nhận ra thứ này, hắn tròn mắt kinh ngạc: “Mặt nạ của Ngọc Vương Đại Thần đây mà! Sao nó lại xuất hiện ở trên đây?!”.

Tiêu Trúc bên cạnh nghe vậy liền quay qua xem, cậu sững sờ xem tên web. Ánh mắt lóe sáng: “Tóm được cái đuôi rồi nha, không ngờ tên gian manh đó lại buôn bán ‘hàng giả’ trên đây”.

“Cậu biết chủ nhân của trang web này sao?”.

Chợt nhớ ra là chưa nói chuyện này cho cả nhóm nghe, cậu nói với Kim Khang: “Là Lê Vĩ Hòa, tôi và anh Nhân tạo bẫy để hắn ta chui vào ăn cắp chiếc mặt nạ giả ra. Rồi mới đuổi theo hắn đến tận đây, sau đó phát hiện căn cứ bí mật của hắn dưới lòng đất, xem ra lại có thêm bằng chứng quan trọng rồi nhỉ?”.

Sau bao lâu nay người anh em Thanh Nhân của hắn vẫn làm việc linh hoạt như ngày xưa, mỗi khi làm nhiệm vụ cùng anh lại cảm giác như bọn họ là cảnh sát chứ không phải mấy tay sát thủ được thuê hành tẩu chuyện xấu nữa. Truy tìm chứng cứ và hành tung của kẻ địch, đem bọn chúng xóa sổ khỏi thế giới ngầm và vào ngục lao ngồi mục rửa.


Thật xuất sắc, Kim Khang khen ngợi. Tiêu Trúc thì tự hào vì có một đại ca tài giỏi, cậu càng nổ lỗ mũi mà nói về anh vô cùng khoa trương. Có vài cái đúng là đúng, còn lại chỉ là bịa chuyện thổi phồng.!Nhưng qua lời nói của cậu nó lại thuyết phục người nghe tin răm rắp.

Sau đó hai người thu thập chứng cứ lại thành một khuôn, đăng một số bài viết lên trang báo lá cải trước nhầm thu hút dư luận. Mấy phút sau đó Du Thành Nghĩa gọi điện đến, hắn bất ngờ vì đã nhìn thấy những bài viết của Tiêu Trúc với tiêu đề “Khám phá thú vị dưới lòng đất của đảo Xuân Hỉ”, cậu bảo đó nằm trong kể hoạch của chúng ta.

Hiện tại Du Thành Nghĩa đã đến trụ sở Liên Hoa Hội mượn quân tiếp viện, sẵn đó cho Tạ Hào Hoa xem thu hoạch của bọn họ trong ngày hôm nay. Ông tán thành với chiến thuật lật tẩy con rắn chúa, có điều ông đã đưa ra lời khuyên cho bọn họ rằng vẫn nên cân nhắc thật kỹ lưỡng, bằng không sẽ tự chính mình sụp hố.

Suy ngẫm vẫn thấy bậc tiền bối mấy chục năm kinh nghiệm trên chiến trường thế giới ngầm nói rất có lý.

Cạch, thuộc hạ của hắn đi vào với vẻ mặt hoảng hốt: “Chủ tịch Du, sau khi chúng ta xuất nửa số quân đi, trụ sở chính của chúng ta bị Sát Hoa với số quân gấp đôi tấn công ạ!”.

Du Thành Nghĩa mặt không đổi sắc, bình tĩnh giải quyết: “Trụ sở chính còn có Nhị Bang và Tam Bang, họ có cầm cự nổi không?”.

“Không nổi ạ, quân của Sát Hoa vốn dĩ là đám Vô Diện ngày xưa sát nhập vào, chúng rất mạnh. Chúng ta cần quân tiếp viện!”.

Du Thành Nghĩa đứng lên, kính Tạ Hào Hoa một ly: “Chủ tịch Tạ, hiện tại trụ sở chúng tôi bị tấn cần thêm quân tiếp viện, mong ngài giúp đỡ ạ”.

Tạ Hào Hoa: “Chủ tịch Du đừng khách khí, chúng ta là đồng minh với nhau, cậu cần bao nhiêu tôi cũng sẵn lòng giúp đỡ”.

Sau đó ông phát thêm quân đi hỗ trợ Ngũ Hoa Xà, còn Du Thành Nghĩa cảm tạ, cáo từ rồi tức tốc lên trực thăng quay trở về trụ sở.

Đã sáu giờ sáng nhưng không thấy mặt trời ở đâu, thay thế mặt trời là cả vùng trời đen kịt. Bầu không khí u ám bao trùm lấy thành phố Vĩnh Thành. Điều này thể hiện cho sự đấu tranh giữa sự sống và cái chết, cũng như tranh giành quyền lực nơi biển đen.

Xuống xe thì đã nghe tiếng súng đùng đoàng phát ra ì ầm bên trong trụ sở, trước cổng nằm rạp vài tên ngã gục. Mới chỉ bên ngoài đã đặc sắc chất đỏ chất xanh đầy ra rồi, bên trong còn kinh khủng cỡ nào chứ.

Chân vừa chạm trên bậc thềm bỗng khựng lại, Du Thành Nghĩa rút súng ra chỉa lên Lý Văn Sâm.

Gã rõ ràng đang ở trên chiếc du thuyền thảm sát đến Hỏa Phong, mới mấy ngày đã xuất hiện ở trụ sở Ngũ Hoa Xà tham chiến. Máu của tên họ Lý này thật liều hơn cả trâu bò rồi, điếc không sợ súng mà.

Lý Văn Sâm với biểu cảm vô cùng sững sốt nhìn Du Thành Nghĩa, hiện tại gã đang nghĩ “Du tổng” đã sụp bẫy của Lê Hòa Lỗ, chỉ còn nước ở trên đảo chờ chết. Nhưng gã kinh ngạc thấy Du Thành Nghĩa như nhìn thấy ma: “Mày… Chẳng phải mày đang ở trên đảo sao?!”.

Du Thành Nghĩa thấy gã sắp hoa mắt hoang tưởng đến nơi rồi thì hắn bước lên nòng súng chỉa thẳng ngực gã: “Ông không nghĩ tôi đã chết rồi hiện hồn về đây à?”.

Gã lùi bước: “Hoang đường!”.

Đến khi nhìn lại Lý Văn Sâm mới thấy hắn đã cắt tóc ngắn, đáy mắt lóe lên ánh huyền đen láy của thiên hà sâu thẳm. Không hề giống với “Du tổng” gã từng đối mặt, đôi mắt của “Du tổng” lạnh băng, mơ hồ mang đến cho gã cảm giác như thân bị đóng băng mà lửa không hề đốt tan chảy. Kẻ trước mặt hiện tại lại không mang đến thứ cảm xúc đó. Tựa hồ “Du tổng” hoàn toàn là hai con người khác nhau.


Đột nhiên một gương mặt quen thuộc hiện lên trong đầu, người đàn ông có mái tóc bạch kim cùng đôi đồng tử uyên ương nóng lại vừa lạnh khuất sau cặp len xanh biếc tựa biển cả. Lý Văn Sâm tưởng mình bị cuốn vào cuộc đời nát bươm xoay vần như con ruồi đi tìm hoa lâu rồi nên mới sắp hóa điên.

“Ha ha… Tao không tin trên đời lại có chuyện lạ ly kỳ này đâu. Suốt nửa năm qua thằng ranh ngồi trên cái ghế thủ lĩnh vốn dĩ không phải là mày mà là Phong Tình?!”.

Du Thành Nghĩa không bất ngờ khi bị tên vừa mù, não lại bị móp như Lý Văn Sâm lại nhận ra. Hắn rất dửng dưng, bởi vì mọi chuyện sắp kết thúc rồi, bí mật của hắn và Phong Tình cũng nên dần khai mở thôi. Hạ súng xuống, hắn nói: “Quả là cựu đội trưởng Ngũ Bang, suy đoán rất chuẩn đấy”.

“Sao có thể chứ?! Chẳng phải thằng nhãi Phong Tình đã bị xử tử tội phản bội rồi sao?!”.

Thốt ra xong gã mới khựng lại, chuyện Phong Tình bị xử tử vốn dĩ không xử hắn công khai trước mặt tất cả anh em trong hội. Chuyện đám tang của hắn ngay từ đầu là giả, không ai chứng kiến cảnh cho thi thể hắn ta vào quan tài cả. Vậy lúc đó ai đã nằm trong quan tài và được đem đi chôn cất chứ.

Lý Văn Sâm khẽ đổ mồ hôi lạnh: “Vậy tên khốn nào đã giết cựu chủ tịch Du?”.

“Hừ, sao lại hỏi tôi chứ? Chẳng phải chuyện này ông biết rất rõ sao? Còn giả vờ?! Muốn được tha tội đến vậy sao?”.

Không, gã hoàn toàn không biết gì cả: “Chuyện ám sát chủ tịch Du đột ngột xảy ra, làm sao tôi lại biết được chứ?”.

Nhìn nắm đấm tay của gã siết chặt đến phát run, Du Thành Nghĩa đăm chiêu: “Cơ mà, làm gì khi nói Phong Tình còn sống mà ông run rẩy đến vậy chứ?”.

Lý Văn Sâm có tật giật mình liền vội vàng che giấu điểm yếu, đem cái quân tử hiên ngang mà lên mặt: “Mẹ nó, thằng ranh con lai hỗn tạp đó là cái quái gì mà tao phải sợ chứ?! Ha! Sau ngày hôm nay hai đứa chúng mày chuẩn bị đi chôn cùng ngài chủ tịch Du kính mến của chúng mày đi là vừa!”.

Gã đút tay vào túi với dáng vẻ làm bố thiên hạ bước đến chỉ tay vào ngực Du Thành Nghĩa: “Du thiếu à, mày nắm giữ mảnh đất vàng chắc mày không biết chủ nhân thực sự của nó vốn dĩ là ai nhỉ?”.

Tự dưng gã lại nhắc đến chuyện mảnh đất vàng vào thời điểm này, có ý gì đây? “Mảnh đất vàng thuộc quyền sở hữu của Du gia, ngay từ đầu đã là của Du gia, không kẻ nào có quyền động đến mảnh đất vàng. Ông đừng ăn nói linh tinh”.

Lý Văn Sâm cười khẩy: “Du gia bọn mày mới là đồ ăn cắp đấy, bí mật này tao biết cũng đã mười năm trước rồi. Vẫn kín bưng cả mồm không dám khoác lát, nhưng mà thấy mày và thằng cháu trai đáng kính của chủ tịch Du bán mạng bảo vệ cái mảnh đất vàng đó thì trông ngu ngốc làm sao. Bây giờ tự dưng tao ngứa mồm muốn nói ra. Nhưng nói ra thì được lợi ích gì chứ, dù gì hai đứa chúng mày cũng sẽ chết”.

Gã hưng phấn làm người ta thấy ngứa mắt muốn đập gã ngay tại chỗ: “Mảnh đất vàng sẽ trở thành vật vô chủ, gã chủ nhân thật sự của nó cũng đã chết rồi nên không thể nhận lại. Khi đó không chừng lại xảy ra chiến tranh thế giới ngầm chỉ vì tranh đoạt thứ không thuộc về mình. A, thật đáng mong đợi”.

Đáng lẽ Du Thành Nghĩa sẽ không tin lời gã vì cho rằng gã đang lay động tâm lý hắn như một thằng ranh mười tuổi. Nhưng trông thấy dáng vẻ mong đợi và háo hứng đến điên rồ của gã thì hắn đã tin những gì gã nói đều là sự thật.

Lý Văn Sâm nhân lúc hắn đang phân tâm. liền lấy súng ra bắn hai phát về phía hắn.

Du Thành Nghĩa giật mình, nhạy bén liếc mắt sang phía sau túm lấy người của Sát Hoa đang chuẩn bị đánh lén mình đằng sau ra chặn đạn, tuyệt tình vứt sang một bên. Sau đó cùng Lý Văn Sâm đấu súng, gã chạy lên trên lầu, lôi đại liên đặt trên lan can xả đạn ầm ầm xuống sảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui