Tôi Muốn Anh Cười

Ánh nắng ban mai phủ trên mái tôn, từng tia nắng vàng xuyên qua khung cửa sổ đổ xuống sàn nhà gỗ. Tiêu Trúc mơ màng mở mắt sau giấc ngủ ngon lành đêm qua, cậu ngồi dậy vươn vai. Cũng lâu lắm rồi cậu mới được ngủ ngon một giấc thẳng cẳng. Chắc là do ngủ ở nơi này thoải mái và thanh tịnh hơn ở thành phố.

Dụi mắt, vô tình liếc nhìn sang bên cạnh thì chợt giật mình. Thanh Nhân đã về nhà từ lúc nào mà đã ngủ ở trên giường cùng cậu. Áo sơ mi của anh bung cúc đến độ thấy rõ ngực và cơ bụng bên trong. Anh không chút phòng bị nào cứ thế ngủ cạnh người có tình cảm với mình trong bộ dạng thế này.

Trái tim cậu khẽ rung lên, trong vô thức cúi đầu sắp kề trán anh từ lúc nào không hay. Đến khi môi gần chạm nhau thì cậu mới tỉnh táo trở lại, thẳng người mà lắc đầu lia lịa.

Không nên có ý nghĩ không chín chắn với người đang ngủ! Lại còn là hoa đã có chủ!

Cậu liên tục thúc giục bản thân phải thật bình tĩnh, sau đó vội bước xuống giường đi rửa mặt. Thanh Nhân bị tiếng chân chạy nhanh va trên sàn nhà của cậu làm cho tỉnh giấc, anh mở mắt mà không chút mơ màng. Trở người nằm ngửa, ánh mắt nhìn chòng chọc trên trần nhà vô thần. Dòng ký ức đêm qua vẫn lưu trữ đến nỗi đến nằm ngủ vẫn tức tối mơ thấy.

Một lần tát nước Phong Tình vẫn chưa tỉnh táo, mỗi khi mở miệng liền sẽ gọi tiểu Nga, tiểu Na gì đó. Thanh Nhân sầm mặt lại múc thêm một xô, lần này tát nước xong liền ném mạnh cái xô vào thùng sắt đựng xà bông ngay bên cạnh. Âm thanh rôn rổn vang lên, lúc này hắn mới đỡ đầu nheo mắt nhìn kỹ.

Gương mặt của anh thấp thoáng hiện ra, hắn mới bừng tỉnh: “Sao anh lại ở đây?!”.

Anh cười nhạt: “Tại sao tôi lại không thể ở đây chứ?”.

Hé môi định nói gì đó thì đầu chợt đau lên nhức nhối, cảm giác rất buồn nôn. Không biết loại rượu Trình Uy Nga cho hắn uống pha cùng thứ gì mà đến mức khiến một người tửu lượng ổn định như hắn uống vào liền quay cuồng sụp đổ.

Hồi tối, hắn lén lút đến chỗ cái kho nhỏ xíu giữa rừng hoa quả. Ban đêm mới thấy rõ từng dãy ánh sáng xanh nhàn nhạt quanh thân nhà, cứ như nơi này chứa thiết bị điện tử hiện đại của một hệ thống ngầm nào đó. Định đến gần để xem rõ thì bỗng bị Trình Uy Nga bắt gặp, cậu ta vào giờ này không ở yên trong nhà mà lại lảng vảng ở đây.

Lúc sáng bị Thanh Nhân đánh đến nằm ra đó ăn vạ đã được hắn đưa đi bệnh viện, cậu ta than thân kêu trẹo chân muốn hắn bế. Vậy mà mới đây thôi cái chân trẹo đó lại hoạt động bình thường, lại còn đi lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bởi vậy hắn ghét nhất là thể loại bèo nhèo giả vờ đáng thương để được lòng người khác như cậu ta.

Vừa thấy Phong Tình, ánh mắt cậu ta liền bừng sáng, sau đó bám lấy hắn không rời. Trình Uy Nga đưa hắn về nhà, bày rượu và mồi nhậu ra, cùng hắn vừa chén vừa tâm sự đêm khuya. Một lúc uống không thể chịu đựng nổi nữa, hắn liền chuồng về. Mọi thứ trước mắt đều mơ hồ nên hắn đã đi lạc vào rừng.

Bị con muỗi to đùng ở đâu không chích lại chích vào cổ hắn, nhờ nó chích nên hắn mới lấy lại tầm nhìn mà mò về đến nơi tạm ở. Kết quả mở mắt ra thì thấy mình ở đây trong bộ dạng ướt sũng thế này, lại còn đối diện với Thanh Nhân.

Nghĩ lại chuyện hồi sáng có lẽ đã làm anh hiểu lầm rồi, trong lòng thấy áy náy nhưng khi nghĩ đến vai diễn của mình là “Du tổng” thì hắn đã dối lòng lấy đó là cái cớ. Dù gì hắn không phải “người yêu” của anh. Làm gì phải thấy tội lỗi khi đối mặt với anh chứ.

Phong Tình không nhìn lên anh, hắn dời mắt sang chỗ khác mà tỏ vẻ lạnh lùng: “Anh quay về đi, nơi này không dành cho anh”.

Định trách vấn hắn, Thanh Nhân bỗng khựng lại khi quên mất hắn rất thích diễn kịch. Rõ ràng bây giờ đang diễn đây mà. Thì sao chứ, lén lút đi ngoại tình thế kia là tội đáng chết: “Rốt cuộc cậu đã đi đâu cùng thằng nhãi lúc sáng? Cái dấu tích ân ái đó lại là thứ gì?!”.

Hình như anh đã hiểu lầm mất rồi, lúc sáng đúng thật là chạm mặt anh ở khách sạn, nhưng hắn không có làm gì không đúng đắn với Trình Uy Nga cả mà chỉ đưa cậu ta đi bệnh viện. Sau đó thì trở về đảo, đến đêm thì bị bắt đi uống rượu. Ngoài ra chưa từng có hành động đi quá xa nào với cậu ta.

Muốn nói sự thật nhưng nhìn lại tình hình hiện tại có lẽ hơi khó, hắn mới nói: “Đi hẹn hò yêu đương mà cũng phải báo cáo với anh sao?”.


Cái mặt này không giống giả bộ chút nào, Thanh Nhân sắp tức đến phì khói đến nơi mất rồi. Anh nhặt cái xô bị móp một bên lên rồi múc nước lạnh, tát thẳng một bãi lạnh thấu vào mặt hắn: “Cái tên phản bội này! Cậu dám ngoại tình sao?!”.

Phong Tình chọp lấy tay anh, hất cái xô đi, đẩy ngã anh vào gốc cây. Ném cái áo ướt sũng đi, Phong Tình với lấy cái khăn choàng vai, hắn vuốt ngược tóc lên mà lườm anh: “Anh bị điên à? Đừng tưởng lên giường với tôi liền xem là mối quan hệ yêu đương, bớt ảo tưởng lại đi”.

Thanh Nhân sững sờ nhìn lên hắn, người đàn ông này thật sự từng là Phong Tình anh biết sao? Đây không giống diễn chút nào, cứ như đó thật sự là tính cách của hắn.

Thấy anh sầm mặt u ám nhìn hắn, thì bỗng chột dạ. Những lời hắn vừa thốt ra đã làm tổn thương anh rồi sao?

Hắn đỡ đầu thở dài: “Anh đã có người yêu rồi, nhanh quay về với người anh yêu đi”.

Định bỏ đi thì bất chợt bị anh níu tay, hắn không muốn giật lại. Nhưng đó là sai lầm, ngỡ anh muốn xin lỗi thì đột nhiên một lực mạnh đem hắn đẩy ngã vào trong bồn tắm.

“A!”.

Thanh Nhân giận đến mức run tay, anh muốn mắng hắn nhưng lại thôi: “Cậu, cậu…”.

Hầm hực đá phanh đồ đạc, nếu anh còn ở lại đây thêm lần nào nữa chắc sẽ xông vào đánh nhau với hắn mất. Anh thấy giận hơn là buồn phiền, đem cục tức này cố nuốt trôi mà đi ra ngoài.

Kim Khang và Ryan thấy anh trở ra với bộ dạng của con mèo xù lông cũng không nhiều lời mà để anh ra về. Hai người lia mắt nhìn nhau, vừa nãy nghe tiếng động loảng xoảng bên trong là biết có điềm không lành rồi. Cả hai ban đầu không muốn làm phiền Thanh Nhân và Phong Tình, ngộ nhỡ bọn họ đang làm chuyện của các cặp tình nhân thì sao.

Xem ra là không phải, hai người liền đi vào trong xem tình hình thì thấy Phong Tình ngơ ngác nằm trong bồn tắm, tứ chi vắt trên thành bồn. Bộ dạng của hắn như cún ngốc đã giành chiến thắng, nhưng lại trông rất bất lực.

Tiêu Trúc vừa đi tắm ra, bước vào phòng ngủ định gọi anh dậy thì thấy anh đã ngồi dậy. Cậu khựng lại trước cửa không dám tiến vào thêm. Bởi vì anh ở đâu không thấy mà chỉ thấy khói đen chanh chua mịch mù cả căn phòng rồi.

“Anh, anh Nhân ơi anh rửa mặt rồi chúng ta xuống làng ăn sáng”.

Rồi cậu nhanh chống chuồng đi.



Làng Xuân Hỉ ban ngày khá vắng, đa số ngư dân đều ra khơi làm việc. Ở ngoài chợ, được anh ngư dân đêm qua chỉ đường Thanh Nhân và Tiêu Trúc đến được quán ăn trông ổn áp nhất ở đây. Nghe nói ai trong làng nhiều tiền lắm mới đến đây ăn một bữa sang trọng, hoặc là đến tổ chức tiệc. Nó thuộc dạng của một nhà hàng nhỏ cổ điển.

Hai người ngồi xuống bàn gọi món, giá thành đều rất rẻ đối với hai gã ngoại quốc thành thị như anh và Tiêu Trúc. Cả hai uống trà gọi món, cùng lúc đó ngoài cửa đi vào nhóm của Phong Tình. Vừa thấy anh thì Kim Khang gọi cả hai bọn họ đến ngồi cùng bàn, nhưng anh lại từ chối lắc đầu.

Bởi vì đằng kia Phong Tình và Trình Uy Nga ngồi cạnh nhau khiến anh rất ngứa mắt, nếu mà đến ngồi cùng bàn, không chừng chưa kịp ngồi xuống nữa anh đã đập bàn phang ghế rồi.


Tiêu Trúc hỏi: “Anh Nhân à, anh thật sự quen biết Kim Đại Đế sao?”.

Thôi không làm hỏng tâm trạng ăn cơm, anh đáp câu hỏi của cậu: “Ừm, từng là đồng đội cùng vào ra sinh tử”.

Sau đó anh kể câu chuyện của mình và Kim Khang ngày xưa cho cậu nghe khi đồ ăn được mang ra. Tiêu Trúc hào hứng vừa ăn vừa nghe, cảm thán. Thanh Nhân cảm thấy tìm chuyện để nói để tránh phân tâm đến đằng kia cũng không tệ. Anh hòa nhã cười nói vui vẻ với cậu.

Phong Tình đằng này siết chặt đôi đũa, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn về phía bàn anh trong góc đằng kia. Hắn rất muốn phi chiếc đũa này vào đầu Tiêu Trúc, một nhát đem cậu chôn tại chỗ. Mặc dù với thân phận hiện tại của mình không được phép ghen tuông, nhưng lại không đành lòng xem cảnh anh ở bên cạnh kẻ khác.

Trình Uy Nga gắp đồ ăn qua cho hắn sau đó tỏ vẻ sợ hãi nhìn Thanh Nhân đằng kia: “Anh à, không ngờ anh ta lại bám đến tận đây đấy. Không lẽ anh ta vẫn còn thù em chuyện hôm qua sao?”.

Trong một thoáng Trình Uy Nga bỗng rùng mình lạnh sống lưng khi trông thấy ánh mắt sắc lạnh tựa đao của Phong Tình lườm mình, như thể ăn tươi nuốt sống. Cậu ta liền câm nín mà lo ăn phần cơm của mình coi như chưa từng nói gì.

Ăn xong, Thanh Nhân và Tiêu Trúc về nhà. Cả hai bắt đầu vào mục đích chính, Tiêu Trúc mở ipad lên xem bảng định vị thì phát hiện chấm đỏ của Lê Vĩ Hòa hiện lên nhấp nháy mấy cái rồi sáng rực. Gã chỉ ở gần khu vực quanh hòn đảo này thôi, hình như gã đi đâu đó trên đảo. Cậu liền báo cáo với anh, Thanh Nhân cầm ipad lên xem mà ngẫm nghĩ.

Anh chợt phát hiện một chuyện, dường như khu vực mà Lê Vĩ Hòa bước đến từ đêm qua có một lớp mạng lưới bảo vệ đặt biệt, nơi này phải nói là rất hiện đại lắm mới có thể ngăn chặn tần sóng của chip theo dõi. Xem ra cần phải đến khu vực này tra khảo thôi.

“Cậu chuyển sang bản đồ 3d đi, xem chỗ hắn đang đi ở đâu”.

Tiêu Trúc mở rộng bảng đồ sang 3d rõ nét, cậu phóng to lên cho anh xem. Cả hai thấy gã đang quay trở về nơi trú ẩn, bởi vậy càng đến gần nơi đó thì định vị càng chớp tắt rì rò sắp biến mất. Tiêu Trúc nhanh nhẹn chụp lại chỗ gã đang đến.

“Chỗ này em đoán không lầm là rừng hoa quả, lúc sáng em cho chip bay đi quan sát khắp một vòng trên đảo thì có để ý chỗ này, nó khá gần với ngôi làng này”.

Định vị của Lê Vĩ Hòa đột ngột biến mất, xác định này đã đúng chắc rồi. Thanh Nhân nói: “Cậu ở lại xem xét tình hình đi, tôi sẽ đi đến đó một mình”.

Tiêu Trúc lo lắng không muốn anh tự đi: “Có thể nơi trú ẩn của hắn chứa nhiều tên tàn bạo không phải dạng vừa, một mình anh ổn chứ?”.

Thanh Nhân gõ đầu cậu: “Gì đây, cậu quên tôi từng là sát thủ được đào tạo rồi đấy à? Bọn chúng ra bao nhiêu thì tôi chiến bấy nhiêu, nếu cậu lo thì cho chip bay theo dõi đi. Trong chip bay có chứa lazer độc, chỉ cần chiếu vào gáy kẻ địch thì trong vòng 10 giây bọn chúng sẽ ngất lịm bất động”.

Tiêu Trúc sựt nhớ: “Đúng rồi nhỉ, sao em lại quên công năng thiết bị này nhỉ?! Quả nhiên đồ vật của Ngọc Vương Đại Thần chế tạo ra đỉnh thật, đi trước thời đại luôn”.

Cậu cảm thán khen ngợi tập đoàn công nghệ máy móc của Thanh Từ và những thành quả xuất sắc của ông. Bởi vậy Thanh Nhân tài giỏi đều duy trì trí tuệ từ người cha mà.

“Vậy khi nào anh đi để em chuẩn bị chip?”.


Anh đáp: “Ngay bây giờ”.

Chuẩn bị thiết bị, chip nhỏ đến độ mắt thường khó có thể trông thấy, nói nó như hạt bụi thì chính là hạt bụi. Chỉnh góc nhìn cho phù hợp, Tiêu Trúc điều khiển cho nó bay lên.

Thanh Nhân lấy chiếc nón cối tre treo trên cửa đội lên, bây giờ bộ dạng anh không khác gì một nông dân cả. Chiếc áo sơ mi sẫm màu cùng đôi dép sẽ không ai nghi ngờ đâu.

Vừa bước ra cửa thì thấy bầu trời bỗng xám xịt, mây đen kéo đến sắp chuyển mưa. Vừa hay bên cạnh chậu cây trước cửa nhà có đặt chiếc ô, anh tiện tay lấy nó đi.



Dọc đường đi mọi người trong làng rất thân thiện và nhiệt tình, chào nhau bằng những nụ cười tạo ra cảm giác thân thuộc cho đối phương. Thanh Nhân cũng cố gắng cong môi sao cho thật tự nhiên nhất có thể. Cơ mà giả vờ thế này thật mỏi cơ hàm mà, không đúng tâm trạng cho nên khó đưa cảm xúc vui vẻ treo trên mặt nổi.

Vườn hoa quả phía trước, người thì gọi đó là rừng trái cây, người thì gọi là vườn hoa quả. Chung quy cái nào cũng hợp lý, nếu nói là rừng thì nó đúng thật là rộng lớn, có thể sẽ bị lạc. Nếu nói là vườn thì nó có chỗ ngồi nghỉ ngơi, nghỉ mát và đi dạo. Có dãy đèn lồng treo trong khuôn viên thanh tĩnh, có băng ghế đá.

Anh đi vào thật tự nhiên như một gã nông dân lười làm trốn đi chơi. Giờ này đã trưa nên ít người lui đến chỗ này, đa phần đều đã đi ăn trưa và nghỉ ngơi. Số còn lại chỉ có vài đứa trẻ con chơi đùa với nhau, chúng thấy anh thì lễ phép chào hỏi, xong cũng vuột đi chơi.

Đứng giữa rừng cam yên tĩnh thơm ngát, luồng gió mát mẻ ban đầu dần biến mất, thay vào đó là cơn gió lạnh lẽo từ biển và bầu trời đen kịt ập đến thổi tung vạt áo. Thời tiết ngoài đảo đúng thật là thất thường, tình hình này có vẻ một lát nữa sẽ đổ mưa rất to. Những ngư dân ngoài khơi sẽ gặp không ít khó khăn đây.

Trước khi sấm chớp giật đùng đoàn thì anh phải tìm ra nơi trú ẩn của Lê Vĩ Hòa mới được.

Tiêu Trúc gọi đến, thông qua tai nghe liên kết, anh nghe máy. Cậu bên kia nói: “Anh à, đi thêm một chút nữa sẽ đến rừng táo, nếu nhìn thấy một nơi giống như cái nhà kho nhỏ chuyên cất dụng cụ làm vườn thì anh… Rì rè… Tút_”.

Thanh Nhân: “Hử…? A lô?”.

Nhận lại là tiếng tun tút sau đó tắt hẳn, có lẽ do sắp mưa nên dây sóng yếu không thể kết nối. Thanh Nhân tập trung quan sát xung quanh rồi đi về phía trước. Anh đã đến rừng táo theo lời Tiêu Trúc. Dừng lại nhìn vào trong điện thoại thì kết nối mạng đã tắt, không thể nghe gọi hay vào các ứng dụng khác. Chỉ có thể dùng nó như một cái đèn pin, cùng lắm sẽ là một thứ vũ khí phòng thân tuyệt vời.

Anh lén lút như một tên trộm tiến vào trong, thấp thoáng sau những cái cây anh nhìn thấy có một cái kho nho nhỏ. Quét mắt nhìn quanh thì phát hiện phía trước có một người đàn ông đội nón lá cao lớn, hắn mờ ám làm cái gì đó ở trước cửa kho. Không hiểu sao khi nhìn thấy bóng lưng anh lại cảm thấy kẻ này có gì đó rất quen.

Không định đi đến, anh nấp sau thân cây lặng lẽ như ngưng thở không phát ra tiếng động nào quan sát hắn. Gần mười phút trôi qua vẫn thấy hắn đứng im như tượng, không nhúc nhích. Tên quái dị này cứ đứng đơ ra đó rõ ràng không để anh đến gần mà.

Bỗng một ý nghĩ quái đản lướt ngang đầu, chẳng lẽ cái kẻ đứng trước cửa này thực ra là bù nhìn?

Càng xây dựng thành trì cho một nơi khả nghi thì càng lọt vào diện tình nghi nhiều nhất.

Thanh Nhân chậm rãi đi đến thăm dò, người đàn ông mà anh cho là bù nhìn nọ như phát giác có kẻ đang tiếp cận mình thì đột ngột quay lại đem anh chèn ép trên thân cây, lưỡi dao sắt bén kề trên cổ.

“?!”.

Điều làm người ta giật mình sững sốt ở đây chính là, người đàn ông này hóa ra lại là Phong Tình. Cả hai nhìn nhau như chưa hiểu được tình hình đang xảy ra.

Liếc xuống con dao đang kè cổ đối phương, Phong Tình chặt lưỡi buông anh ra nhanh chống thu hồi dao. Hắn không ngờ rằng Thanh Nhân lại xuất hiện ở đây đâu, ngỡ là kẻ địch tấn công nên hắn mới phòng thủ. Thật may, nếu không kịp nhận ra thì hắn đã cứa cổ anh mất rồi.


Ngoài mặt hắn lạnh lùng: “Anh đến đây làm gì?”.

Anh nhíu mày nhìn hắn, sau đó khẽ cúi đầu tránh phải nhìn hắn: “Câu đó tôi hỏi cậu mới đúng, cậu làm gì ở đây? Lại còn cầm dao làm chuyện mờ ám nữa chứ”.

“Tôi làm gì cũng không liên quan đến anh hết, anh mau quay về trước khi hối hận đi”.

Đằng sau câu nói lạnh nhạt chính là sự quan tâm âm thầm. Ngay từ đầu Phong Tình đã nhận ra khu vực quanh rừng trái cây có gì đó rất đáng nghi, nhất là cái nhà kho nhỏ xíu này. Đương nhiên là hắn không muốn anh gặp nguy hiểm nên mới đuổi đi.

Anh cười nhạt: “Tôi không muốn đi đó, cậu định làm gì tôi? Cậu mới là người nên rời đi đó”.

Thanh Nhân cũng như hắn, đều không muốn đối phương dính líu đến bất cứ chuyện gì tổn hại đến bản thân nữa, chỉ muốn người thương an toàn.

“Sao anh cứng đầu vậy?! Nói sao thì nghe vậy đi, mau cút về cho tôi!”. Hắn lớn tiếng quát.

Thanh Nhân điềm tĩnh, không né tránh ánh mắt nữa, anh lườm lên hắn. Cười khẩy mà nói: “À ‘Du tổng’, cậu không ở cạnh tình nhân bé bỏng đó của cậu mà lạu chạy ra đây làm gì vậy? Hay là hai người đang chơi trò trốn tìm? Quao, lãng mạng thật nhỉ? Tôi phá đám các người rồi sao? À mà…”

Trong lời đuổi có khiêu khích, Phong Tình không để cho anh nói xong liền bóp cằm anh mà đè sát trên thân cây: “Sao anh thích quản chuyện của tôi vậy? Bây giờ chúng ta là gì? Anh nói năng cho cẩn thận vào, tôi không dễ dãi bỏ qua cho anh đâu”.

Anh cũng đâu thể nói rằng anh đã biết bí mật của hắn đâu. Những câu nói của hắn nãy giờ mơ hồ như diễn, mơ hồ như thật, thái độ cho đến ánh mắt phải nói quá xuất sắc khiến anh cảm thấy hắn đã thay đổi. Không biết đâu là sự thật, trong lòng anh buồn bực, bứt rứt vô cùng.

Chậc lưỡi, anh hất tay hắn, mạnh tay đẩy hắn ra: “Cậu nghĩ tôi rảnh lắm hay gì mà đến đây, cậu biết khu vực quanh chỗ này có vấn đề không?”.

Phong Tình cau mày: “Anh cũng nhận ra sao?”.

Thanh Nhân nhận ra hắn đã phát hiện điều gì đó, ở đây không tiện để hai người nói chuyện. Thanh Nhân kéo tay hắn đến gần, hạ giọng nhỏ nhất đủ để hắn nghe: “Tôi phát hiện có một kẻ đáng nghi từ đất liền lên đảo, qua theo dõi mới biết hắn chỉ ở quanh khu vực này. Nhưng có một điều kỳ lạ rằng định vị của hắn biến mất sau khi đến rừng táo. Cậu nghĩ xem, có phải quanh đây có lối đi bí mật nào hay không?”.

Nghe anh nói, hắn liếc về phía nhà kho, thấp giọng nói: “Có thể, quanh chỗ này chỉ có nhà kho là đáng nghi. Mấy ngày trước bên trong còn mơ hồ phát ra ánh sáng nhấp nháy kỳ lạ, hôm nay đến phiên tôi và anh đến thì nó đã tắt, trở về thành một cái nhà kho chứa dụng cụ bình thường”.

Thanh Nhân suy ngẫm những ý hắn tìm được, rất có thể có hệ thống ngầm nào đó trong cái nhà kho này: “Tôi có một giả thuyết…”.

Bỗng có tiếng soạt soạt vang lên từ đằng sau, cả hai phản ứng nhanh liền tách ra quay lại nhìn. Người dân đang đi đến kho dụng cụ thì giật mình vì đột nhiên bị hai tên ngoại quốc kỳ lạ này nhìn chòng chọc.

Thanh Nhân nhận ra đó là anh ngư dân đã cho mình và Tiêu Trúc quá gian lên đảo thì mới chậm rãi thả lỏng.

Còn anh ta thì rất lúng túng: “Tôi, tôi xin lỗi vì đã làm phiền hai người. Tôi, tôi…”. Giọng ngày càng lí nhí mà thành lẩm bẩm một mình: “Không ngờ người ngoại quốc có sở thích thật kỳ lạ, bọn họ đều là nam mà lại ân ái tình tứ ngay giữa ban ngày thế này…”

__________

[Lời tác giả]

Anh ngư dân chắc sốc lắm vì đã được hiểu lầm đúng cách nhìn =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui