Sáng hôm sau, Tống Vịnh Nguyệt một đêm không mộng, lúc tỉnh dậy đã hơn bảy giờ.
Cô hơi vươn người, liền nhận ra cơ thể mình đã bị người ta xê dịch.
Bởi vì trước khi ngủ gật, Tống Vịnh Nguyệt còn nhớ rất rõ bản thân đang ngồi tựa vào đầu giường, nào có thoải mái chôn người trong chăn ấm nệm êm như vậy.
Suy nghĩ chợt động, Tống Vịnh Nguyệt cắn môi, âm thầm tưởng tượng ra hình ảnh Tưởng Sơ Huyền vô tình trông thấy cô ngủ đến lệch cả đầu, bất đắc dĩ phải làm người tốt mà kéo cô nằm lại trên đệm, còn kiên nhẫn chỉnh lại tướng ngủ xấu xí cho cô.
Rõ là xấu hổ.
"Dậy rồi?"
Tống Vịnh Nguyệt còn đang tự mỉa, đột ngột nghe thấy chất giọng đàn ông vang lên trong phòng thì khẽ giật mình hoảng hốt, xoay đầu nhìn lại liền trông thấy Tưởng Sơ Huyền lười nhác đi ra từ cửa phòng tắm, thân trên để trần, áo thun trắng vắt lên vai, chỉ mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, lưng quần hờ hững dừng lại nơi tuyến nhân ngư gợi cảm chết người.
Tầm mắt cô chạm phải thân thể kiện mỹ như kiệt tác của Tưởng Sơ Huyền thì lập tức tránh đi, một giây cũng không dám nhìn thêm, nhưng như vậy cũng quá đủ để khiến cho cô tâm tư nhộn nhạo, thiếu điều chỉ nằm lại trên giường tung chăn quẫy đạp.
"Dậy, dậy rồi." Cô cúi đầu, lắp bắp đáp lại hắn, sau đó cứng đờ cả người mà thực hiện một loạt động tác xếp lại chăn gối như máy móc đã được lập trình sẵn.
Tưởng Sơ Huyền nheo mắt nhìn cô, một ý nghĩ xấu tính lập lòe xẹt qua.
Hắn nhấc chân tiến lên hai bước, rút ngắn khoảng cách với giường ngủ, trong lòng đã biết tỏng còn cố hỏi:
"Em làm sao vậy?"
Tống Vịnh Nguyệt càng gục đầu thấp hơn một chút, sợ mình chỉ cần ngẩn đầu một cái liền bị nước da trắng lạnh của Tưởng Sơ Huyền làm cho đỏ mặt tim đập.
Cô lúng túng nói: "Em chỉ là đang xếp chăn thôi."
"À." Hắn mím môi nhịn cười, cũng không trêu cô nữa mà thành thật mặc áo vào rồi rời khỏi phòng ngủ, bỏ lại một câu nói mang theo cảm xúc dịu dàng vô hạn:
"Đánh răng rửa mặt xong thì xuống ăn sáng."
"Ừm...!vâng."
Tống Vịnh Nguyệt đợi cửa phòng khép lại, tức tốc từ trên giường nhảy xuống rồi vọt vào phòng tắm, vội vàng mở vòi nước xối đi khô nóng trên mặt mình.
Người đàn ông này quá mức nguy hiểm, từng cử chỉ, từng ngữ điệu, kể cả những ánh mắt thoáng qua của hắn, dường như đều là hóa thân của một chiếc móc câu sắc nhọn, chực chờ khi cô lơ là sẽ ngay tức khắc không chút khoan nhượng, mạnh mẽ phát động tấn công, cuốn chặt lấy linh hồn cô, đem nó triệt để chôn vùi vào trong trầm luân điên đảo.
Cô không biết trái tim mình có thể kiên trì bao lâu trước sự cám dỗ như có như không của Tưởng Sơ Huyền, nhưng thật ra chính cô cũng chẳng mang theo quá nhiều gánh nặng.
Có lẽ đến một lúc nào đó, nước chảy đá mòn, lửa gần rơm lâu ngày bén lửa cũng là điều tất yếu.
Hơn hết là, trong ba yếu tố quyết định sự hấp dẫn thể chất, dù là khuôn mặt, mùi hương hay cơ thể, Tưởng Sơ Huyền đều đã chạm đến được đỉnh cao thẩm mỹ trong mắt của Tống Vịnh Nguyệt.
Muốn chối bỏ sự thu hút của hắn đối với cô là điều không thể.
Tống Vịnh Nguyệt liên tục vốc nước rửa mặt, lại khe khẽ thở dài.
Chỉnh trang lại bản thân xong, mang theo tinh thần đặc biệt khoan khoái, Tống Vịnh Nguyệt liền nhắn tin với Văn Kỳ, hẹn gặp cô ở một tiệm cà phê cả hai thường xuyên lui tới, sau đó liền vui vẻ chạy xuống phòng bếp.
Hôm qua may mắn được nếm thử tay nghề của Tưởng Sơ Huyền, không ngờ lại cực kỳ vừa miệng, đến giờ Tống Vịnh Nguyệt vẫn còn lưu lại một chút cảm giác thèm ăn, khó nhịn được mà đi vào phòng bếp, nghiêng đầu tránh qua bóng lưng tất bật của hắn mà nhìn đến nồi súp gà đang sôi sùng sục.
"Thơm quá." Cô nhỏ giọng tán thưởng.
Tưởng Sơ Huyền vừa thái nhỏ ngò rí, vừa nghiêng đầu nhìn cô cười: "Sắp xong rồi, đợi một lát là ăn được.
Em ngồi chơi đi."
Tống Vịnh Nguyệt bị sự cưng chiều này làm cho choáng váng, muốn nói lại thôi, lia mắt nhìn thao tác tay gần như là điêu luyện của Tưởng Sơ Huyền, cảm thấy bản thân quả thật cũng không giúp được gì thì liền gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn mà nghịch điện thoại.
Tưởng Sơ Huyền nhìn cô ôn nhu cười, lại bận rộn nêm nếm hồi lâu rồi mới hài lòng tắt bếp.
Hắn cẩn thận múc súp gà ra hai bát lớn, rắc thêm ít tiêu xay lên trên rồi mang ra bàn.
Tống Vịnh Nguyệt nhìn bát súp được đặt trước mặt mình, ngượng ngùng cất điện thoại sang một bên, vén vén tóc mai hỏi: "Ông ngoại ra ngoài rồi ạ?"
"Ừ, có hẹn uống trà với vài người bạn cũ." Tưởng Sơ Huyền nói, "Ăn sáng thôi, lát nữa em có đến trường không?"
Tống Vịnh Nguyệt chờ Tưởng Sơ Huyền động đũa trước mới bắt đầu từ tốn dũng bữa.
"Em có hẹn với bạn, là người bạn em muốn gửi thiệp mời đến dự hôn lễ."
Tưởng Sơ Huyền gật đầu: "Hẹn ở đâu, tôi chở em đi."
"Không cần đâu ạ, từ đây đến nơi hẹn không xa, với lại phải hơn chín giờ sáng em mới đi."
"Ừ, vậy ăn xong tôi đến công ti, đợi lát nữa sẽ chỉ cho em mật mã khóa nhà, khi nào em ra ngoài thì nhớ tự mình đóng cửa."
Tống Vịnh Nguyệt nhỏ giọng nói: "Vâng."
Hai người ăn sáng xong, gần tám giờ, Tưởng Sơ Huyền chuẩn bị đi làm, trước khi lên xe còn không quên dặn cô có thể tùy ý sử dụng mọi thứ trong nhà, khả năng là vì lo lắng cô ở một mình sẽ mất tự nhiên.
Tống Vịnh Nguyệt vẫy tay tạm biệt Tưởng Sơ Huyền, sau đó liền ra ngoài vườn đi dạo một vòng.
Sương sớm trên đồi lúc này đều đã tan đi, đứng trên sườn đồi nhìn xuống, thung lũng bên dưới như ẩn như hiện giữa những tầng mây lượn lờ.
Tống Vịnh Nguyệt hít sâu một hơi, nhàn nhã đi bộ loanh quanh một vòng rồi không nhanh không chậm quay về.
Cô tìm được một chiếc chổi cỏ kiểu dáng thông dụng, liền bắt tay vào việc quét dọn khắp cả biệt thự.
Bởi vì không dám tự tiện đi vào dãy phòng ở tầng trệt nên chỉ có thể lau chùi không gian bên ngoài.
Chờ đến khi xong việc, Tống Vịnh Nguyệt liền sửa soạn quần áo, mang theo chiếc thiệp mời có một không hai rồi đến thẳng điểm hẹn.
Văn Kỳ tới sớm hơn cô một chút, đang ngồi vừa nhai trân châu trong trà sữa vừa chơi game offline, đôi chân nhỏ còn không ngừng đung đưa qua lại.
Thấy Tống Vịnh Nguyệt đi đến, Văn Kỳ liền tắt điện thoại để lên bàn, cười vẫy vẫy tay với cô.
"Xin lỗi, tớ đến trễ."
Văn Kỳ xua tay, gấp gáp hỏi thăm: "Thế nào rồi, hôm qua dọn về đấy, nhà họ Tưởng có làm khó dễ gì cậu không?"
"Không có, mọi người đều rất hoan nghênh tớ, đối với tớ rất tốt." Tống Vịnh Nguyệt mỉm cười ôn hòa.
Văn Kỳ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì thật đáng mừng, tớ chỉ lo gặp nhà chồng quá cao tay, một cục bông như cậu làm sao lăn lộn nổi."
Tống Vịnh Nguyệt bật cười, điểm điểm ngón tay vào một bên má trắng nõn của Văn Kỳ: "Bớt đọc tiểu thuyết trạch đấu lại đi."
Nói rồi, Tống Vịnh Nguyệt liền đẩy chiếc hộp chứa thiệp mời tinh xảo về phía Văn Kỳ: "Thiệp mời của cậu."
Văn Kỳ tròn mắt nhận lấy, cầm hộp mở ra xem, trên mặt khó nén được biểu cảm kinh ngạc, hồi lâu sau mới gian nan nói:
"Chỉ dựa vào một cái thiệp mời lãng mạn như này, tớ liền có thể xác định, Tưởng Sơ Huyền kia chính là mê cậu như điếu đổ."
Tống Vịnh Nguyệt khựng lại, vô thức hồi tưởng về lời tỏ tình hôm qua bản thân nhận được từ Tưởng Sơ Huyền, trong lòng chợt ngọt, ngoài mặt lại tỏ vẻ bình thản đáp nhẹ một tiếng.
Văn Kỳ hết sức trân trọng mà tháo gỡ lớp sáp niêm phong dán trên miệng chai thủy tinh.
Cầm cuộn giấy nhỏ trong tay, Văn Kỳ vừa cảm thán độ đầu tư về hình thức của chiếc thiệp mời độc đáo, vừa mở cuộn giấy ra đọc qua một lượt nội dung được viết bên trong.
Tống Vịnh Nguyệt cũng chưa xem qua thiệp cưới, cô hơi nghiêng người về phía Văn Kỳ, mắt lướt nhanh qua từng dòng chữ viết chỉnh chỉnh tề tề, bỗng nhiên vô cùng sửng sốt nhận ra, nét chữ bên trên trang giấy chính là của Tưởng Sơ Huyền, so với chữ ký đẹp như rồng bay phượng múa đã từng nhìn thấy trên bản hợp đồng hôn nhân cũng giấy đăng ký kết hôn thì giống nhau như đúc.
Văn Kỳ đúng lúc này cũng bày tỏ sự ngạc nhiên của mình: "Ui, cả bức thiệp đều là viết tay này, chữ đẹp ghê á."
Thân thể Tống Vịnh Nguyệt nhẹ run, những ngón tay thon nhỏ cũng không tự chủ được mà hơi hơi cuộn lại.
Văn Kỳ tiếp tục: "Nếu thiệp nào cũng viết tay thế này, chỉ sợ là mất rất nhiều thời gian."
Tống Vịnh Nguyệt nói: "Anh ấy nói hôn lễ sẽ không tổ chức rầm rộ, tránh cho sau này tớ bắt đầu đóng phim thì bị những người ngoài giới đào ra.
Cho nên, có lẽ cũng không mời quá nhiều khách khứa."
Văn Kỳ gật đầu tán thành: "Thật chu đáo."
Tống Vịnh Nguyệt rũ mắt cười: "Ừm, anh ấy chu đáo lắm."
Hiếm khi cả hai đều trống tiết học ở trường, sau khi nói chuyện một lát ở quán cà phê, Văn Kỳ đề nghị bọn họ cùng đi ăn trưa, sau đó thì dạo trung tâm mua sắm.
Tống Vịnh Nguyệt không phản đối, cô còn muốn mua một món quà gì đó cho Tưởng Sơ Huyền.
Tuy không phải ngay dịp gì đặc biệt, nhưng trong lòng cứ luôn cảm thấy nên tặng cho hắn một món quà chỉn chu, xem như đáp lễ lại sự săn sóc suốt thời gian qua mà hắn đã dành cho mình.
Lúc này đã quá giờ cao điểm, xe cộ trên đường cũng không nhiều.
Trung tâm mua sắm mà hai người đến là nơi tập trung cực kỳ đa dạng hàng hóa, tòa nhà cũng nằm ở tại khu vực sầm uất nhất trong nội ô Ninh thành, cho nên số lượng khách mỗi ngày đều rất đông đảo.
Thứ bảy là ngày nghỉ, trung tâm càng thêm náo nhiệt, bãi đỗ xe dưới tầng hầm cũng không thoát cảnh chật như nêm cối.
Văn Kỳ cùng Tống Vịnh Nguyệt di chuyển bằng thang cuốn đến tầng ba tòa nhà, nơi này chủ yếu là kinh doanh các mặt hàng thời trang.
Văn Kỳ vốn dĩ chính là muốn đến đây mua đồ, vừa thấy shop nào ưng ý liền lôi kéo Tống Vịnh Nguyệt đi vào bên trong.
Vóc dáng Văn Kỳ có phần nhỏ nhắn, lúc lựa quần áo tương đối khó khăn, so với Tống Vịnh Nguyệt là cái móc áo trời sinh mặc gì cũng đẹp thì như cách biệt một trời một vực.
Văn Kỳ vừa hăng say lựa váy, ý định mua về mặc đi dự lễ, vừa bớt chút tinh lực chú ý quay qua nói với Tống Vịnh Nguyệt: "Hay là cậu đi mua đồ trước đi, tớ nghĩ tớ phải tốn thêm ít thời gian nữa mới chọn xong."
"Vậy cũng được." Tống Vịnh Nguyệt cười cười với cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...