Chương 74: [Phiên ngoại Cố Trì và Thu Niệm] Thuộc về anh hoàn toàn
Anh hoàn toàn không ngờ cô lại chủ động hôn mình, trong khoảnh khắc chạm vào đôi môi mềm mại kia, Cố Trì ngẩn ngơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc, vẻ mặt không thể tin được.
Anh đã từng tưởng tượng đến cảnh hôn cô một cách hèn mọn, nhưng không có cảnh cô chủ động hôn anh.
Anh nín thở, ngay cả tim cũng ngừng đập.
Mãi đến khi Thu Niệm chấm dứt nụ hôn này, đỏ mặt hỏi “Như vậy đã đủ để chứng minh sự quyết tâm của em chưa?” thì cuối cùng anh mới hoàn hồn.
Trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, anh giơ tay chạm vào, chỉ cảm thấy tất cả đều không chân thật, giống như đang mơ vậy.
Có lẽ, nếu cô nói cô đã trở lại lúc bắt đầu thì đó chính là một giấc mơ đẹp mà anh tự nghĩ ra, bởi vì quá hạnh phúc nên anh không nỡ tỉnh lại. Có lẽ, sự thật là Thu Danh Duy rơi xuống biển và được cứu, bên cạnh có Bạc Nguyên Triệt, còn anh thì mỉm cười chúc phúc, quay người tiếp tục một mình chịu đựng nỗi nhớ mong cuối cùng cũng không thể tháo gỡ được kia.
Anh cứ ngẩn ngơ đứng đó.
Ánh mắt lay động không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Niệm đợi một lúc lâu cũng không thấy anh đáp lại, vì thế cô đã vượt qua sự ngại ngùng và ngẩng đầu lên một lần nữa, hỏi lại: “Bây giờ anh đã biết quyết tâm của em chưa? Cố Trì, em sẽ không trốn tránh nữa, đừng nói đến dì không đồng ý, cho dù là ông nội phản đối em cũng sẽ chiến đấu đến cùng!”
Cố Trì cảm động nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng từ hành lang lại vang lên tiếng cười của ông cụ, xem vào một câu: “Ai nói ông muốn phản đối?”
Không biết ông cụ Cố đã xuất hiện từ khi nào, đang đứng cách đó vài bước nhìn họ với vẻ mặt tươi cười.
“Ông nội…” Cố Trì lặp tức buông bàn tay đang đặt trên môi xuống, điều chỉnh lại vẻ mặt.
Thu Niệm xấu hổ cúi đầu, cũng nhỏ giọng gọi theo “Ông nội Cố” trong lòng thầm cầu nguyện cảnh cô chủ động hôn Cố Trì vừa rồi đừng bị nhìn thấy.
Nhưng mà mọi chuyện lại không như mong muốn, ngay từ đầu ông cụ đã lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát, nhìn thấy rõ ràng trọn vẹn từ đầu đến cuối.
Lần trước, Cố Trì dẫn Thu Niệm đến bữa tiệc, ông cụ thấy giữa hai người không hề có tia lửa nào, không ngờ lần này lại trực tiếp hôn môi.
Ông cụ không khỏi vui mừng.
Xem ra ông cụ không cần phải quan tâm đến hôn sự của Tiểu Trì nữa.
“Trong khoảng thời gian này đều ở thành phố Nhạc sao?”
Cố Trì gật đầu: “Dạ.”
“Ừ, tốt.” Thái độ của ông cụ trái ngược hoàn toàn với mẹ Cố, ông cụ gật đầu khen ngợi: “Biết phân biệt rõ ràng cái nào quan trọng hơn, không làm cho ông thất vọng.”
Lời nói này không thể nghi ngờ là đã cho Cố Trì và Thu Niệm một viên thuốc an thần.
Xem ra ông cụ vẫn giống như trước đây, ủng hộ cuộc hôn nhân này.
Cố Trì sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình, lên tiếng đề cập mục đích đến đây: “Ông nội, cháu tìm ông là có chuyện quan trọng muốn trao đổi.”
Thế này mà còn không đoán được thì ông cụ còn xứng làm người đứng đầu nhà họ Cố sao?
Ông cụ khoát khoát tay, vẻ mặt hiểu rõ: “Được rồi, không cần nhiều lời, ông thấy sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, không bằng nhân dịp ngày lành tháng tốt tổ chức đám cưới đi, không phải là nhân đôi niềm vui sao?”
Cố Trì và Thu Niệm không ngờ ông cụ lại nói ra lời dứt khoát như vậy, họ vừa mới ở bên nhau, ngay cả giai đoạn yêu nhau cũng chưa chạm đến, tại sao lại tiến thẳng tới giai đoạn kết hôn rồi?
Tất nhiên Cố Trì không ngại nhanh quá, chỉ là anh lo lắng đến cảm nhận của Thu Niệm, bèn nói: “Ông nội... Nếu là Tết Nguyên Đán thì có phải là vội vàng quá không?”
“Vội cái gì? Không phải còn mấy ngày nữa mới đến tết à? Vậy là đủ rồi!”
Cố Trì: “...”
Chỉ có vài ngày, thậm chí còn không đủ để chọn áo cưới và trang sức.
Thấy anh không có phản ứng gì, ông cụ không ngừng ghét bỏ: “Một người đàn ông to lớn mà sao lề mề thế? Cố Trì, ông nói cho cháu biết, nếu lúc này cháu làm cho cháu dâu của ông chạy mất, cháu cũng đừng gọi ông là ông nội nữa! Nhà họ Cố chúng ta không cần người vô dụng như vậy!”
Nói xong, ông cụ lại bày ra vẻ mặt hiền hòa, quay sang nhìn Thu Niệm: “Niệm Niệm, cháu nói có phải không?”
Thu Niệm không ngờ sau khi mình phạm sai lầm khiến nhà họ Cố mất mặt mà ông cụ Cố không những vẫn thừa nhận cô mà còn không có biểu hiện gì, thậm chí còn không nhắc một chữ đến những tin đồn đó.
Cô thấy rất cảm động, trong giây lát không nói nên lời.
Cố Trì nghĩ cô khó xử, bèn đứng ra từ chối thay cô: “Ông nội, chúng cháu sẽ bàn bạc chuyện này sau, ông như thế sẽ dọa Niệm Niệm mất.”
Ông cụ lập tức trầm mặt xuống, gậy gỗ trong tay đang rục rịch muốn đánh vào người anh: “Ông đang bàn bạc chuyện vui với Niệm Niệm, cái gì gọi là dọa con bé hả?”
Cố Trì: “Ông nên tôn trọng suy nghĩ của cô ấy, không nên tạo áp lực cho cô ấy.”
“Tạo áp lực?” Ông cụ cố tình bày ra vẻ mặt vô tội, đáng thương nói với Thu Niệm: “Niệm Niệm, ông nội không tạo áp lực cho cháu mà! Thật đấy! Cháu có thể để ý tới Cố Trì của chúng ta là may mắn của nó, nhưng mà nếu cháu không muốn lấy kiểu người chậm chạp như nó thì ông cũng có thể hiểu được. Cháu cứ theo ý của mình mà làm, không cần phải áp lực gì hết.”
Xét cho cùng thì ông cũng là một con cáo già trong giới kinh doanh, chỉ nói vài câu đã khiến cho Thu Niệm chủ động nhảy vào bẫy của mình.
“Ông nội Cố, ông đừng nói vậy. Cố Trì tốt lắm, không phải cháu không muốn lấy anh ấy mà hoàn toàn ngược lại, cháu hy vọng sau này có thể ở bên anh ấy.”
“Cháu nghe đi! Con gái người ta đã đồng ý rồi, cháu còn lằng nhằng cái gì hả?”
Cố Trì: “Ông nội, chuyện cưới xin cần phải cẩn thận.”
“Cẩn thận là cẩn thận khi chọn người, nếu đã chắc chắn đúng người, còn chần chừ nữa thì không phải là cẩn thận mà là do dự thiếu quyết đoán!” Ông cụ cầm gậy đuổi Cố Trì đi: “Đi đi đi, nhanh chóng chuẩn bị đám cưới! Làm không xong thì đừng về nữa!”
...
Bị ông cụ đuổi xuống tầng, Cố Trì và Thu Niệm đều có chút mờ mịt.
Không phải là đến nói với ông cụ về tấm lòng của họ sao? Làm thế nào lại trực tiếp bàn đến chuyện đám cưới rồi?
Ông cụ vẫn luôn hành động mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng không ngờ trong chuyện lớn như cưới vợ lấy chồng cũng vẫn là tác phong như vậy. Cố Trì đau đầu xoa nhẹ ấn đường, an ủi Thu Niệm: “Ông nội là như vậy, vừa nghĩ là muốn làm ngay, em đừng áp lực.”
Thu Niệm mím môi, đột nhiên hiểu ra: “Em thấy ông nội nói có lý.”
Cẩn thận là khi chọn người, Cố Trì là người phù hợp rồi, cô còn do dự cái gì nữa?
Vì thế cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngạc nhiên của Cố Trì, nói với anh và chính mình: “Ông nội nói đúng, nếu đúng người thì không cần phải cẩn thận nữa. Cố Trì, anh bằng lòng lấy em không?”
Lời nói bất ngờ không kịp đề phòng đã giáng một đòn nặng nề vào ngực Cố Trì, anh ngơ ngác nhìn cô, gằn từng chữ: “Niệm Niệm, em có biết mình đang nói cái gì không?”
“Em biết.” Thu Niệm gật đầu: “Bây giờ em rất tỉnh táo, chưa từng tỉnh táo như vậy. Anh chính là người mà em muốn ở bên cạnh cả đời, không cần phải lo lắng cái gì nữa.”
Cho nên...
“Cố Trì, anh có bằng lòng không?”
Tại sao anh lại không bằng lòng được? Anh nằm mơ cũng muốn cưới cô! Còn vì hạnh phúc của cô mà lựa chọn buông tay, lựa chọn không nói ra bất cứ tình cảm nào, chỉ một mình chịu đựng đau khổ sau lưng cô.
Sau đó biết được cuối cùng thì cô và Lục Cảnh Thâm cũng đã ly hôn, anh nghĩ mình còn cơ hội nên đã mua nhẫn chuẩn bị cầu hôn, kết quả... lại nghe được tin tức vô lý từ miệng Thu Danh Duy là Niệm Niệm không còn nữa.
Lúc nào ông trời cũng cho anh niềm vui bất ngờ hết lần này đến lần khác, rồi lại lấy lại hết lần này đến lần khác.
Lần này, có phải lại là một niềm vui tan biến như bong bóng xà phòng không?
Anh muốn một hơi đồng ý, muốn cưới cô ngay lập tức, nhưng anh vẫn duy trì một chút lý trí cuối cùng, xác nhận lại với cô: “Niệm Niệm, nếu em còn có chút do dự thì rút lại những lời vừa nói đi.”
Nếu không phải những lời ông cụ nói đã đánh thức cô thì có lẽ cô sẽ còn do dự, dù sao cô cũng vừa mới nhảy ra khỏi hố lửa của Lục Cảnh Thâm, còn có một chút bóng ma đối với tình yêu và hôn nhân. Nhưng hạnh phúc thì nên bắt lấy kịp thời, bởi vì đâu ai biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì khiến cho người ta trở tay không kịp, phá vỡ mọi điều tốt đẹp.
“Cố Trì, em không có, anh có sao?” Cô đón nhận ánh mắt của anh.
Anh lẳng lặng nhìn cô thật lâu, xác nhận đây là câu trả lời cuối cùng của cô thì mới vươn tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi nói một câu: “Anh cũng không có.”
Thu Niệm mỉm cười trong vòng tay anh, cố gắng ôm lại anh: “Vậy em sẽ xem như là anh bằng lòng rồi.”
Vòng tay ôm chặt lấy cô, khuôn mặt căng thẳng của Cố Trì cũng nở nụ cười, dịu dàng sửa lại cho đúng: “Không phải xem như, mà là... anh bằng lòng.”
Ngay từ đầu đã bằng lòng...
Sau khi được Lâm Mộ Vũ an ủi một lúc mới xuôi, mẹ Cố vừa bước vào, nhìn thấy cảnh này lại tức giận đến mức huyết áp tăng cao.
Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn đám người làm đang vây xung quanh vừa nhìn vừa cười, quát lớn: “Mấy người còn đứng ở đây làm cái gì? Có phải rảnh quá muốn tôi tìm chút việc cho mấy người làm không?”
Những người làm lập tức giải tán.
Trong phòng lớn như vậy chỉ còn Cố Trì và Thu Niệm vẫn đang ôm nhau, cùng với mẹ Cố đang vô cùng tức giận, và Lâm Mộ Vũ đang tràn đầy ghen tị.
Mẹ Cố chỉ vào con trai, cao giọng tra hỏi: “Cô cậu đây là có ý gì vậy? Đến để ra oai trước mặt tôi phải không?”
Cố Trì nhíu mày, siết chặt vòng tay bảo vệ Thu Niệm: “Việc này không cần thiết, vừa rồi con đã nói rồi, mẹ chúc phúc cho chúng con thì chúng con cảm ơn. Mẹ không chúc phúc thì chúng con cũng không cưỡng cầu. Ra oai ư? Hoàn toàn không cần thiết.”
“Chúc phúc?” Mẹ Cố cười gằn: “Mẹ không đồng ý thì các con đừng mơ có thể ở bên nhau! Làm sao có thể nói đến chuyện chúc phúc được?”
Cố Trì muốn phát cáu, Thu Niệm vội giữ chặt lấy anh, ý bảo anh bình tĩnh nói chuyện tử tế với mẹ Cố. Lúc này, anh mới hít sâu một hơn, kiềm chế nói: “Tết Dương lịch chúng con sẽ tổ chức đám cưới, không cần mẹ phải đồng ý.”
Lời này khiến cho sắc mặt của mẹ Cố và Lâm Mộ Vũ biến sắc.
Mẹ Cố nghẹn ngào: “Con nói cái gì? Tết Dương lịch đám cưới?!”
Lâm Mộ Vũ cũng không kìm được cảm xúc hỏi: “Anh Cố Trì, anh thật sự muốn u mê không tỉnh như vậy sao? Thu Niệm, cô ta đã kết hôn rồi! Anh cam tâm tình nguyện đổ vỏ, nhận lấy mọi sự chê cười của người khác sao?”
“Lâm Mộ Vũ, đây là chuyện riêng của nhà họ Cố chúng tôi, khi nào thì đến lượt cô đến đây nói nhảm vậy?” Cố Trì đã chán ngấy việc người này năm lần bảy lượt xúc phạm Niệm Niệm, anh không khách sáo mà sai người đuổi khách: “Người đâu, tiễn cô Lâm về!”
Lâm Mộ Vũ trốn sau lưng mẹ Cố, nắm chặt lấy tấm bùa hộ mệnh này: “Anh Cố Trì! Anh ghét em cũng không sao, nhưng anh hãy nghĩ cho bác, nghĩ cho thể diện của nhà họ Cố! Đừng ích kỷ như vậy.”
Anh lười phải nói nhiều với người ngoài, chỉ nói: “Đám cưới của tôi và Niệm Niệm định vào ngày đầu năm mới, cô Lâm không thích chúng tôi vậy thì đến lúc đó sẽ không mời cô. Bây giờ thì có thể mời cô đi được chưa? Nhà họ Cố không có thói quen để cho người ngoài nhúng tay vào việc trong nhà.”
Bị người mình thích làm mất mặt trước mọi người, sự hả hê trước đó của Lâm Mộ Vũ đã biến mất hoàn toàn. Cô ta đứng đó, đi cũng không được, ở cũng không xong, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Đây là con dâu do mình chọn nên đương nhiên mẹ Cố sẽ bảo vệ cô ta. Bà ta thấy thế thì lập tức mắng con trai: “Mộ Vũ vẫn luôn suy nghĩ cho con, tại sao con lại có thể nói chuyện với con bé như vậy? Còn không mau giải thích với con bé đi!”
Cố Trì: “Nếu cô ta thật sự suy nghĩ cho con thì đã không che giấu con mà xúc phạm người con thích trước mặt con rồi, lại càng không lợi dụng mẹ để chia rẽ bọn con.”
Những lời này cũng có lý, mẹ Cố khẽ liếc mắt thấy khuôn mặt của Lâm Mộ Vũ thoáng cái không còn chút máu, trong lòng đã có nhận định.
Trong gia đình giàu có không có mấy kẻ ngốc, mẹ Cố cũng không phải. Những hành động và lời nói trước đây của Lâm Mộ Vũ đã nhanh chóng lướt qua tâm trí bà ta, có mấy phần thật, mấy phần giả, không phải là bà ta không nhìn thấy mà là không muốn nhìn thấy mà thôi.
So với Thu Niệm, Lâm Mộ Vũ càng thích hợp với con trai bà ta hơn. Cẩn thận một chút cũng không sao, ít nhất sẽ không như Thu Niệm, khiến con trai bà ta si mê, khiến cho anh đau lòng rồi khổ sở.
Trong lúc im lặng, ông cụ chậm rãi đi từ trên tầng xuống dưới, hỏi hai nhóm người đang đối mặt nhau trong phòng khách: “Ầm ĩ cái gì vậy? Không để cho lỗ tai lão già này yên tĩnh được à?”
Khí thế của mẹ Cố lập tức yếu đi, kính cẩn gọi một tiếng “Ba”.
Ông cụ liếc bà ta một cái, lại nhìn Lâm Mộ Vũ đang tỏ vẻ ngoan ngoãn, trong lòng như gương sáng. Ông cụ xoa nhẹ chuôi gậy đã được mài sáng bóng, giọng nói thấm thía: “Con cái có suy nghĩ của con cái, thuận theo bọn chúng đi…”
Mẹ Cố hiểu được, khó trách Cố Trì nói những lời này chắc chắn như vậy, thì ra là tìm ông cụ chống lưng!
Bà ta vội nói: “Ba! Đầu óc Tiểu Trì không sáng suốt, ba cũng để nó muốn làm gì thì làm sao?”
“Đầu óc nó không sáng suốt?” Ông cụ cười thành tiếng: “Nó còn sáng suốt hơn con, sáng suốt hơn bất cứ ai.”
Bởi vì chỉ có anh biết từ đầu đến cuối, anh muốn cái gì.
Mẹ Cố nghe không hiểu, còn muốn khuyên can nhưng lại bị ông cụ nói một câu chặn miệng: “Chuyện này không cần nói nhiều nữa, ba đã là một người gần đất xa trời rồi, chỉ muốn ôm chắt trai sớm một chút. Đám cưới quyết định vào ngày đầu năm mới đi. Ai phản đối chính là chống đối với lão già này!”
“Ba!” Mẹ Cố không cam lòng, đuổi theo định thuyết phục.
Lâm Mộ Vũ cũng hiểu, ông cụ đã lên tiếng thì tất cả đều đã quyết định, cô ta không còn cơ hội nữa...
Cô ta tái mặt nhìn về phía Thu Niệm, tự hỏi không biết tại sao lại như vậy.
Xét về gia cảnh và điều kiện bản thân, cô ta ngang hàng với Thu Niệm. Thậm chí, sau khi Thu Niệm chìm đắm trong tình yêu với Lục Cảnh Thâm, có thể nói danh tiếng của cô ta đã cách xa cô mười tám con phố. Tại sao đến cuối cùng vẫn thua?
Cô ta sẽ không thể nào hiểu được, cho dù điều kiện bên ngoài có hoàn hảo đến đâu, cho dù tất cả mọi người đều thấy cô ta tốt hơn Thu Niệm hàng nghìn lần, nhưng cô ta không phải là người trong lòng Cố Trì thì cô ta không là gì cả...
*
Vào ngày đầu năm mới, đám cưới hoành tráng diễn ra.
Thu Niệm đứng bên ngoài nhà thờ, mặc váy cưới trắng tinh, một mình đi qua căn phòng đầy những ánh mắt khác nhau, bước chân vững vàng đi về phía Cố Trì đang chờ cô.
Khuôn mặt người đàn ông giống như được bao phủ bởi ánh trăng, dịu dàng điềm đạm.
Nhưng lại khiến cho tim cô đập loạn xạ.
Đây là đám cưới thứ hai của cô, tuyết đầu mùa rơi ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng che đi tất cả những lỗi lầm và đau thương trước đây.
Cô không hối hận vì đã yêu Lục Cảnh Thâm, chính vì những giọt nước mắt và nỗi đau đó mà cô mới có được thành tựu như ngày hôm nay, mới để cho cô biết được hương vị của hạnh phúc, mới khiến cho cô biết rằng để ngày hôm nay có thể ở bên Cố Trì thì quý giá như thế nào.
Cô đi tới trước mặt anh, đưa tay cho anh, cũng giao cả tương lai của mình cho anh.
Cô Trì vững vàng đỡ lấy cô, nhìn cô đắm đuối, trong mắt đều là ánh sáng rực rỡ.
Thu Niệm bị anh nhìn nên có chút thẹn thùng, gãi nhẹ lòng bàn tay anh. Lúc này Cố Trì mới lấy lại bình tĩnh, cùng cô đi đến trước mặt mục sư.
Lúc tuyên thệ, cô nghiêng đầu lặng lẽ nhìn anh một cái, vẻ mặt người đàn ông này thành kính giống như tìm được bảo vật.
Vì vậy, cô cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị đức thánh hư vô, lập lời thề sẽ không bao giờ rời xa cho đến khi đầu bạc răng long.
...
Không có gì hạnh phúc hơn là cuối cùng cũng cưới được người phụ nữ mà mình yêu.
Trong bữa tiệc, Cố Trì không từ chối bất cứ ai, anh uống rất nhiều rượu, sau khi tiệc tàn, anh đã say đến mức bước chân loạng choạng.
Cho dù như thế nhưng anh vẫn không quên cô đâu đang đợi mình trong phòng cưới. Anh nới lỏng nơ đeo cổ, một mình tiến vào phòng cưới.
Vừa đẩy cửa ra, anh đã thoáng thấy Thu Niệm đang yên lặng chờ ở bên giường. Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng.
Bởi vì say rượu nên đầu óc anh có chút mơ màng, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô lại càng sáng trong.
Anh bước từng bước một về phía cô, máu trong người cũng nóng lên từng chút một.
Bộ váy cưới này là mặc vì anh, bảo anh làm sao có thể không phân tâm được? Làm sao có thể thu lại sự kiềm chế của trước kia được?
Bàn tay nóng hổi đặt lên vai cô.
Thu Niệm khẽ run lên, sau đó cụp mắt xuống, thái độ ngầm đồng ý.
Vì thế anh cúi người xuống, thử thăm dò hôn lên môi cô.
Chỉ một nụ hôn đã dễ dàng đốt lửa.
Âu phục và váy cưới rơi lả tả trên mặt đất, xen lẫn với những cánh hoa hồng đỏ rực, bầu không khí lãng mạn và nóng bỏng.
Đây là lần đầu tiên Thu Niệm trải qua chuyện này nên có chút sợ hãi và luống cuống. Cho đến khi cơn đau kia bất ngờ ập đến không kịp đề phòng, cô mới kêu lên vì sợ.
Cố Trì lập tức dừng lại, thương tiếc hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, giọng nói trầm khàn: “Xin lỗi, đã làm em đau rồi…”
Ngay cả những lúc thế này, anh cũng rất dịu dàng.
Trong lòng Thu Niệm tràn đầy ấm áp, cô ôm chặt lấy anh, trong mắt lấp lánh ánh lên niềm hạnh phúc: “Chúng ta đã nói là không nói xin lỗi mà. Cố Trì, đây là điều mà em hy vọng, em muốn thuộc về anh hoàn toàn.”
Anh thuận theo, hôn lên môi cô, hình bóng trên tường quấn lấy nhau, là sự dịu dàng sâu sắc và chân thật.
Mười ngón tay của Cố Trì đan vào tay cô, ngón tay đan vào nhau lập tức siết chặt, lồi lên đến mức tận cùng, rồi sau đó chậm rãi thả lỏng.
Hai khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi áp sát vào nhau, kèm theo đó là giọng nói nỉ non, trầm thấp của anh: “Niệm Niệm, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, đời này anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.”
Cô nhìn anh, cười thỏa mãn: “Vậy thì đừng buông nữa.”
Tuyết vẫn đang rơi.
Đèn ở ô cửa sổ vẫn sáng suốt đêm.
Đêm nay, Thu Niệm khóc khàn cả cổ, hai mắt đỏ hoe, nhưng không phải là đau lòng, khổ sở vì bị chú rể bỏ rơi trong phòng cưới, mà là vì chồng cô quá yêu cô...
Câu chuyện kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...