Chương 65: [Phiên ngoại Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt] Anh muốn làm bạn trai của em cho tốt, sau đó là chồng của em...
Sau một tuần theo dõi, bác sĩ xác nhận đã không có vấn đề gì đáng ngại, liền cho Thu Danh Duy xuất viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở cùng hơn nửa năm, dù đại đa số thời gian cô đều chìm trong giấc ngủ, nhưng các nhân viên y tế vẫn rất có cảm tình với cô. Họ còn tặng cô một món quà nhỏ để tiễn cô trước khi đi.
Bác sĩ nói: "Cháu rơi xuống từ vách núi cao như vậy mà không sao, Tiểu Thu ơi cháu cao số lắm đấy. Tôi cũng không nhiều lời khách sáo nữa, chúc cháu tương lai bình an vô sự, vạn sự như ý!"
Điều dưỡng nhìn cô và Bạc Nguyên Triệt, cười như một người mẹ: "Bao giờ kết hôn nhớ mời bọn này nhé, bệnh viện thì thôi, đừng có tới nữa!"
Một tràng cười thiện chí vang lên.
Thu Danh Duy cũng mỉm cười: "Được, sau này tôi sẽ không tới đây nữa."
Hai người sánh bước đi ra khỏi cổng bệnh viện.
Lúc đến đây, chỉ có một mình Thu Danh Duy thê thảm, khi rời đi, bên cạnh cô đã có người mình thích đi cùng. Vậy nên hành trình xuyên sách của cô cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Cô nhìn anh cười khúc khích, bị anh bắt quả tang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cười cái gì?" Bạc Nguyên Triệt đưa tay quấn chiếc khăn quàng cổ buộc lỏng lẻo của cô lại, cũng không làm rõ đến cùng, nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, lải nhải như một bà mẹ già: "Đã bảo là phải đeo găng tay rồi, sao lại chê khó chịu mà không đeo? Đến lúc ốm thật thì mới gọi là khó chịu."
"Không phải còn có túi sưởi à?" Thu Danh Duy sợ anh lải nhải như Đường Tăng tụng kinh, kéo áo anh, kéo anh đến trước mặt hôn một cái, chặn miệng anh: "Đi thôi, xe tới rồi."
...
Thế giới mà cô xa cách đã lâu.
Thu Danh Duy tựa vào cửa kính xe, nhìn ra ngoài.
Đang độ Tết Nguyên Đán, rất nhiều người lao động nhập cư đã về quê, thành phố thường ngày đông đúc lúc này có vẻ hơi vắng vẻ. Nhưng hương vị ngày Tết vẫn không hề giảm đi chút nào, đèn lồng đỏ hai bên đường ngập tràn không khí vui mừng.
Chiếc taxi chạy qua những con đường phủ đầy tuyết, cuối cùng dừng lại ở đầu một con hẻm.
Đó là một khu dân cư đã rất cũ, đong đầy mùi khói bếp.
Thu Danh Duy đang chuẩn bị đi vào, thì đột nhiên, một bóng người vụt tới nhanh như một cơn gió, anh ta giơ tay vỗ mạnh lên tay cô: "Đậu má! Thu Danh Duy? Không phải cô chết rồi à?!"
Bàn tay đã bị ngăn giữa chừng.
Bạc Nguyên Triệt đứng chắn trước mặt Thu Danh Duy, lạnh lùng nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, cảnh cáo: "Cô ấy vừa mới xuất viện, cơ thể còn rất yếu, đừng có động tay động chân."
"Ồ... xin lỗi xin lỗi!" Người đàn ông xấu hổ rút tay về, giấ u ra sau lưng khẽ xoa, đậu móa! Nắm chặt vãi!
Cùng lớn lên trong một con hẻm.
Người đàn ông này có thể được coi là học trò do ông già dẫn dắt, nhưng anh ta không theo con đường đua xe mà mở một cửa hàng mô tô để kiếm sống.
Mối quan hệ của Thu Danh Duy và anh ta không thể nói là rất thân, nhưng cũng không tệ, lúc ông cụ còn sống vẫn hay đến ăn cơm, sau khi ông cụ qua đời, họ dần dần mất liên lạc.
Vậy nên, từ khi cô đua xe gặp tai nạn, người đàn ông đó không hề hay biết cô đã hôn mê trong bệnh viện hơn nửa năm, sau khi đọc tin tức do đám phóng viên vô lương tâm đăng tải, anh ta còn tưởng rằng cô thật sự rơi xuống vực mà chết rồi.
"Mẹ kiếp! Tôi thật không biết..." Vẻ mặt người đàn ông vô cùng áy náy: "Cô bảo tôi phải giải thích với thầy tôi thế nào đây? Tôi không còn mặt mũi nào nữa rồi."
"Không sao, có anh ấy ở bên cạnh tôi, hiện giờ vết thương cũng khỏi hẳn rồi." Thu Danh Duy nói rồi nhìn Bạc Nguyên Triệt: "Giới thiệu với anh, đây là bạn trai của tôi, Bạc Nguyên Triệt."
Vô cùng hưởng thụ danh hiệu bạn trai, sắc mặt Bạc Nguyên Triệt dịu đi nhiều, anh gật đầu với người đàn ông, chào hỏi: "Chào anh."
Người đàn ông lại nhìn Bạc Nguyên Triệt lần nữa, vừa rồi anh ta không nhìn kỹ, chỉ cho là một người đàn ông trẻ tuổi nào đó, bây giờ nhìn lại lần nữa, anh ta không nhịn được thốt lên: "Mẹ kiếp, Thu Danh Duy ! Cô được đấy! Tẩm ngẩm tầm ngầm mà lừa được một anh chàng đẹp trai thế này!
Thu Danh Duy cười rất tươi, không chút khiêm tốn: "Chuyện, anh không nhìn xem đây là bạn trai của ai."
Người đàn ông: "..."
Có phải tự dưng anh ta bị nhét ăn cơm chó không?
Hàn huyên một lúc, hai bên chào tạm biệt, Thu Danh Duy nhấc chân đi vào ngõ nhỏ.
Đi được một đoạn, cô phát hiện người đàn ông bên cạnh mình im lặng khác thường, không khỏi nghi hoặc liếc mắt nhìn, thấy anh hơi phồng má, dường như có chút không vui.
"Anh sao thế?" Cô dừng lại.
Đầu tiên Bạc Nguyên Triệt nói "không có gì", nhưng cuối cùng anh vẫn rất để ý, nhịn một lúc rồi vẫn đầu hàng, hỏi cô: "Người vừa rồi... có phải anh ta thích em không?"
Thu Danh Duy đầu đầy hỏi chấm: "Anh ấy cứ hay nói em tính đàn ông, không phải phụ nữ mà là đàn ông."
"Hứ!" Bạc Nguyên Triệt phẫn nộ: "Anh ta đang ghen tị em đẹp hơn ngầu hơn anh ta đấy!"
Thu Danh Duy không thể nhịn cười: "Chuyện từ thời còn bé tí, anh tức cái gì?"
Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh không thích người ta nói xấu em, dù chỉ một chữ cũng không được."
Anh cũng bao che khuyết điểm quá đấy!
Thu Danh Duy giơ tay xoa cái đầu cún của anh: "Người nói em thì nhiều lắm, nếu ai anh cũng để ý thì không phải là sẽ tức chết à? Thôi nào, em đâu có quan tâm."
Dừng một chút, cô ôm lấy mặt anh, nghiêm túc nói: "Anh thích em là đủ rồi."
Anh cũng giơ tay đặt lên mu bàn tay cô, dùng ánh mắt trong veo như tuyết đầu mùa nhìn cô, khẽ thì thầm: "Anh cũng chỉ cần có em là đủ rồi..."
"Vậy thôi đừng tức giận nữa." Thu Danh Duy dỗ dành: "Chúng mình vào thôi."
Cuối con hẻm là nhà của Thu Danh Duy.
Tầng một được sửa thành gara, tầng hai và tầng ba là để ở.
Ngôi nhà tuy cũ nhưng bên trong rất gọn gàng sạch sẽ.
Sau khi ông cụ qua đời, Thu Danh Duy sợ mình nhìn vật nhớ người nên dọn ra ngoài thuê nhà chung với người khác, đã lâu rồi cô không về, sau đó thì vô tình xuyên sách, cũng đã hơn nửa năm rồi.
Cô xảy ra chuyện, người cùng thuê phòng với cô chắc hẳn đã tìm được bạn cùng phòng mới từ lâu, may mà cô vẫn còn chỗ ở do ông cụ để lại cho.
Bây giờ cô không còn là con gái của một gia đình giàu có nhất ở thành phố Bái, tiền tiết kiệm trong ngân hàng cũng đã cạn kiệt vì tai nạn này, biến cô thành một kẻ nghèo túng.
Vì thế cô nhìn Bạc Nguyên Triệt với vẻ áy náy: "Đành để anh chịu khổ một thời gian trước vậy, nhưng em hứa cuộc sống như vậy sẽ không lâu lắm đâu."
Bạc Nguyên Triệt sửng sốt: "Em đang nói gì thế? Chịu khổ gì cơ?"
Thu Danh Duy dang tay: "Em không còn là con gái con nhà giàu nhất thành phố Bái nữa."
Bạc Nguyên Triệt: "Vậy cho nên?"
"Cho nên, em đã không còn là phú bà vung tiền như rác nữa, bây giờ em hết tiền nuôi anh rồi."
Bạc Nguyên Triệt bỗng nổi nóng: "Ai cần em nuôi?"
Anh móc ví, lấy ra tấm thẻ ngân hàng chứa số tiền khổng lồ, đập "bộp" vào tay cô: "10 tỷ, của em hết. Anh sẽ ra ngoài kiếm tiền... nuôi em."
Thu Danh Duy nhìn tấm thẻ.
Khi cô tỉnh dậy, đúng là anh có nói sẽ đưa cho cô 10 tỷ, nhưng cô tưởng là anh chỉ nói thế thôi nên không để ý.
Nhưng bây giờ, cái dáng vẻ này...
Chẳng lẽ 10 tỷ không phải chỉ là nói đùa thôi à?
"Anh nghiêm túc đấy hả?"
"Đương nhiên!" Bạc Nguyên Triệt nói với cô ấy: "Anh cũng không biết tại sao, nhưng 1 tỷ trong thẻ tới đây đã trở thành 10 tỷ, chắc là tiền lãi được trả sau khi xuyên qua?"
"Có lẽ vậy..." Thu Danh Duy miết tấm thẻ, nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Vậy danh tính của anh thì phải giải quyết thế nào?"
Một người từ trên trời rơi xuống, cũng không phải là chỉ có mỗi hồn xuyên đến, đây rõ ràng là hộ khẩu bất hợp pháp.
Không ngờ, Bạc Nguyên Triệt lại lấy chứng minh thư ra: "Ồ, chuyện này cũng giải quyết xong rồi."
Thân phận của anh ở thế giới này là cô nhi, cho nên anh không cần lo lắng một đám thân nhân anh không quen biết đột nhiên xuất hiện, đỡ cho anh không ít phiền phức.
"Vấn đề tiền bạc và danh tính đã được giải quyết. Nhưng..." Thu Danh Duy áy náy nhìn anh: "Anh đã không còn là nghệ sĩ nữa rồi..."
Anh biết ngay cô ấy sẽ thấy có lỗi.
Bạc Nguyên Triệt khẽ thở dài: "Không phải anh đã nói rồi à? Cùng lắm thì bắt đầu lại từ con số không. Hơn nữa, bây giờ anh còn có một mục tiêu cuộc sống mới."
"Mục tiêu cuộc sống mới?"
"Ừ." Anh nhỏ giọng, biểu cảm nghiêm túc: "Anh muốn làm bạn trai của em cho tốt, sau đó là chồng của em..."
Thu Danh Duy rất cảm động, im lặng rồi nói: "Vậy thì anh cũng biết đặt mục tiêu lắm đấy!"
Thừa lúc cô không chú ý, anh lén hôn một cái lên mặt cô, sau đó lùi lại cười đắc thắng: "Ở bên em là mục tiêu lớn nhất trong đời anh."
Thu Danh Duy giơ tay chạm nhẹ vào nơi bị anh hôn lén, cũng cười lên theo.
Gặp được anh, cùng anh đi từng bước đến ngày hôm nay, đối với cô chẳng phải là may mắn lớn nhất trong đời sao?
Vuốt ve một lát.
Bạc Nguyên Triệt kéo cô đi, thúc giục: "Em còn chưa đưa anh đi gặp ông nội, em nói xem ông nội sẽ thích anh chứ?"
Người đàn ông trước mặt tràn đầy khí chất thiếu niên, đối với một ông già thích đàn ông rắn rỏi mà nói, có lẽ sẽ không lọt mắt lắm, nhưng... thế thì sao chứ? Ông còn có thể không thích người mà cháu gái cưng của ông thích à?
Thế là cô đưa người đàn ông đến phòng của ông cụ.
Trên nóc tủ chia năm ngăn kéo có một bức ảnh đen trắng, người đàn ông bên trong đang dựa vào chiếc mô tô, nụ cười cũng ngầu không kém gì Thu Danh Duy.
Bạc Nguyên Triệt liếc mắt một cái đã nhận ra, ngoan ngoãn gọi "ông nội", sau đó tự giới thiệu mình: "Đây là lần đầu tiên ông cháu mình gặp mặt, cháu tên Bạc Nguyên Triệt, là bạn trai của cháu gái ông ạ."
Anh hắng giọng, sau đó mặt dày mày dạn nhỏ giọng nói thêm: "Cũng là cháu rể tương lai của ông đây, Tiểu Duy đã được ông chăm sóc, phần đời sau này xin ông cứ yên tâm giao em ấy cho cháu ạ!"
Thu Danh Duy nheo mắt liếc xéo anh, người đàn ông đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, cô vừa buồn cười vừa cảm động, dùng cùi chỏ khẽ đụng vào người anh, lại nhìn bức ảnh đen trắng, trong lòng thầm nói: "Ông già, lâu rồi ông cháu mình không gặp nhau, một năm nay xảy ra nhiều chuyện quá, lẽ ra cháu đã giành được chức vô địch giải đua Châu Á, nhưng xe đua của cháu bị người ta động tay động chân... May là cháu không sao, còn quen được một nhóm bạn chân chính, còn cả... kẻ ngốc này bên cạnh này nữa..."
Lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên dẫn người về ra mắt ông nội, Thu Danh Duy vẫn hơi ngại, cô hắng giọng, giả vờ bình tĩnh mà thầm nói thêm: "Đây là người mà cháu muốn ở bên anh ấy cả đời..."
Người trong ảnh yên lặng nhìn cô chăm chú, nở nụ cười rạng rỡ đầy chúc phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...