Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính

 
Chương 64: [Phiên ngoại Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt] Anh chịu đựng là vì ai hả?
 
Vậy mới nói, giữa những người yêu nhau không có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng một nụ hôn, nếu không thể thì cứ dùng hai, ba, bốn nụ hôn, hoặc là... dứt khoát lên giường trùm chăn đàm đạo sự đời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều dưỡng đi kiểm tra đang kể với đồng nghiệp là Bạc Nguyên Triệt quá thú tính nên bị bạn gái đuổi ra ngoài, khi quay lại xem vào giờ nghỉ trưa thì phát hiện ra anh đã về lại phòng bệnh, đang ngủ trưa với bạn gái mình!
 
Thu Danh Duy đang nằm trên giường, Bạc Nguyên Triệt đang ngồi ở mép giường, họ tựa đầu vào nhau, mười ngón tay đan chặt vào nhau đặt trên chăn, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện và bình yên.
 
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào, tràn đầy ấm áp.
 
Đồng nghiệp sơ hở một cái là lại bị họ làm cho ghen tị, không nhịn được mà chọc cô ấy: "Không phải bảo là cãi nhau à? Cô gạt tôi! Không phải đang ôm nhau ngủ một giấc ngon lành đấy à?"
 
Sao điều dưỡng biết bọn họ lại làm hòa nhanh đến thế, không phải người yêu bình thường chiến tranh lạnh ít nhất cũng phải hai ba ngày sao?
 
Cô ấy bị nhét đầy một họng cơm chó*, lui ra ngoài với vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.
 
* Cơm chó: chỉ việc những người yêu nhau thể hiện tình cảm trước mặt những người độc thân.
 
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngủ trưa một giấc no mắt.
 
Sợ Thu Danh Duy chán, Bạc Nguyên Triệt đưa cho cô một cái laptop, bảo cô chọn một bộ phim rồi anh xem với cô.
 
Trước giờ, Thu Danh Duy rất thích cảm giác mạnh nên tất nhiên cô sẽ không chọn phim tình cảm, thế là cô nhấp vào chuyên mục phim kinh dị trước tiên, chọn bộ phim đang được yêu thích nhất hiện nay.
 
Nhìn poster phim u ám quái quỷ, Bạc Nguyên Triệt sửng sốt: "Phim ma á?"
 
"Sao, anh sợ à?" Thu Danh Duy nói rồi định đổi: "Nếu anh sợ thì em sẽ đổi sang phim hài."
 
Vì không muốn bị bạn gái coi thường, Bạc Nguyên Triệt nắm lấy tay cô, nói cứ như thật: "Sợ á? Anh mà biết sợ á! Anh xem phim ma chả khác gì xem phim hài, vừa nãy anh chỉ hơi ngạc nhiên thôi, anh tưởng là em sẽ không thích cái loại máu me kém chất lượng và tiếng hét lố bịch này cơ."
 
"Đúng là em không thích." Thu Danh Duy nói rồi nhấn mở bộ phim: "Nhưng bộ phim này được đánh giá rất cao, em nghe nói là ít cảnh máu me, các diễn viên cũng diễn tốt, đáng sợ lắm."
 
Nghe thế, Bạc Nguyên Triệt cảm thấy mình không ổn, nhưng anh vẫn sĩ diện tiếp tục cố chấp.
 
Anh không tin, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại bị phim kinh dị dọa sợ!
 
Kết quả sau một tiếng rưỡi đồng hồ, tiếng hét bị đè nén trong cổ họng khiến anh suýt thì tắt thở, lòng bàn tay và sau lưng anh đổ đầy mồ hôi lạnh vì sợ hãi.
 

Thu Danh Duy xem xong thì lại rất hài lòng, tiện tay đánh giá năm sao: "Không tệ."
 
Cô nói xong thì gấp máy tính lại, vừa quay đầu lại liền trông thấy sắc mặt tái nhợt của người bên cạnh, cô không khỏi sửng sốt: "Anh sao thế?"
 
"Ờ, anh không sao." Bạc Nguyên Triệt hốt hoảng đứng dậy, rõ ràng là trong phòng mở hệ thống sưởi ấm hết cỡ, nhưng anh lại thấy xung quanh lạnh buốt, chẳng lẽ là ma nữ trong phim vừa nãy chui ra khỏi màn hình rồi?
 
Anh càng nghĩ càng thấy sợ, anh giả vờ điềm nhiên như không, kiếm cớ ra ngoài hút điếu thuốc cho đỡ sợ.
 
Nửa gói thuốc lá đã cháy hết.
 
Khuôn mặt của ma nữ vẫn chưa biến mất khỏi tâm trí anh.
 
Hiệu ứng khủng bố vẫn tiếp tục kéo dài cho đến khi trời tối.
 
Sau khi điều dưỡng thay thuốc xong lần cuối thì đã tới thời gian nghỉ ngơi.
 
Bạc Nguyên Triệt liếc nhìn hai chiếc giường cách nhau nửa mét, lén lút đẩy giường mình lại gần giường Thu Danh Duy, nhưng vẫn bất cẩn gây ra tiếng động, thu hút sự chú ý.
 
"Anh đang đẩy giường à?" Thu Danh Duy nheo mắt, thấy vẻ mặt như bị nói trúng tim đen của anh, cao giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
 
"Không làm gì cả..." Bạc Nguyên Triệt viện cớ: "Chỉ là... anh muốn ở gần em một chút..."
 
Đương nhiên là nếu chỉ có vậy thôi thì Thu Danh Duy sẽ không từ chối, nhưng rõ ràng phản ứng của anh là đang chột dạ!
 
"Anh nói đi, rốt cuộc là làm sao?"
 
Sợ ma ư?
 
Nói ra câu này rồi anh biết giấu mặt vào đâu đây?
 
Anh đành cắn răng từ bỏ ý định lại gần cô, lặng lẽ đẩy giường về chỗ cũ, trông đến là tủi thân: "Em không muốn thì thôi vậy... Anh đi lấy nước nóng đây."
 
Anh nói xong rồi chạy vội vào phòng tắm.
 
Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng nước chảy ào ào.
 
Sau khi bưng một chậu nước nóng đi ra như thường lệ, Thu Danh Duy mới kịp hỏi: "Cái này để làm gì?"
 
"Lau người cho em." Bạc Nguyên Triệt giải thích: "Em hôn mê bất tỉnh, nhưng không tắm thì không được, nên hơn hai tháng nay đều là anh lau người cho em..."
 
Anh đang nói sự thật, nhưng bây giờ người đã tỉnh rồi, có vài chuyện đã thay đổi.
 
Thấy Thu Danh Duy đang nhìn thẳng vào mình, trông như muốn đánh người, bỗng dưng anh hoảng sợ, mặt cũng bất giác đỏ bừng.

 
"Không phải..." Anh lắp bắp: "Anh không có ý đó... anh chỉ lau cho em thôi, không hề nghĩ lung tung..."
 
"Vậy tại sao anh lại đỏ mặt?"
 
Thu Danh Duy vừa nói vừa đứng dậy, vươn tay cầm lấy chiếc chậu trong tay anh: "Bây giờ em tỉnh rồi, để em tự lau."
 
Chỉ là vừa đứng dậy, hai chân mềm oặt ngã ngửa ra sau.
 
Bạc Nguyên Triệt vội vàng đặt chậu nước xuống, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô: "Em mới tỉnh lại, hơn nửa năm trời không đi lại rồi, đừng hoạt động mạnh ngay như thế."
 
Thu Danh Duy nhìn hai chân mình.
 
Cô nghe điều dưỡng nói, từ sau khi Bạc Nguyên Triệt đến đây, mỗi ngày anh đều xoa bóp cho cô, nếu không thì cơ bắp của cô đã teo tóp hết từ lâu rồi. Tuy nói là vẫn giữ được trạng thái ban đầu, nhưng đúng là vẫn chưa thể dùng sức quá mạnh, có lẽ còn cần một thời gian nữa mới có thể khôi phục hoàn toàn như trước đây.
 
Bạc Nguyên Triệt lại bê chậu nước về, cuối cùng lại đi tới, luồn tay qua khoeo chân cô, dễ dàng bế cô lên.
 
Cái ôm công chúa đầu tiên trong đời khiến Thu Danh Duy sửng sốt, cô hơi mất tự nhiên thẳng lưng lên, lùi ra xa một khoảng.
 
Một giây sau đó, tay anh kéo mạnh, cô ngã thẳng vào vòng tay anh, ôm lấy anh cũng không quá giống chim nhỏ nép vào người.
 
Thu Danh Duy: "..."
 
"Em đừng cố quá, anh bế em đi tắm."
 
Để thể hiện sự trong sạch của mình, Bạc Nguyên Triệt bế cô vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm rồi đi ra ngoài.
 
Quay lưng về phía cửa kính, anh làm vẻ nghiêm túc, nói: "Có gì bất tiện thì gọi anh."
 
Thu Danh Duy không khỏi buồn cười.
 
Nhìn dáng vẻ sợ bị đổ oan này của anh, như thể người hôn đến mức miệng cô sưng vù không phải là anh vậy.
 
Cô cởi đồ bệnh nhân ra rồi bắt đầu kỳ cọ, đa số bộ phận cô đều có thể tự lau rửa, nhưng phía sau lưng lại là điểm mù.
 
Dù sao anh cũng đã nhìn hơn hai tháng, cũng không cần giả vờ giả vịt nữa, cô lấy quần áo che ngực rồi gọi Bạc Nguyên Triệt vào.
 
Vẻ mặt người đàn ông chính trực, chỉ thiếu điều dán ba chữ "Liễu Hạ Huệ" trên trán nữa thôi, sau khi vào cửa, anh luôn dán mắt vào tường, hỏi: "Tắm xong rồi à?"
 
Thu Danh Duy ném khăn cho anh, sau đó quay người sang chỗ khác, dùng đặc quyền của bạn gái: "Kỳ lưng cho em."
 

"Kỳ lưng..." Lúc này Bạc Nguyên Triệt mới nhìn qua, vốn là còn hơi ngượng ngùng, nhưng sau khi nhìn thấy tấm lưng xương gầy của cô, mọi suy nghĩ của anh lập tức biến thành xót xa.
 
Hơn nửa năm nay cô đều sống bằng cách truyền dịch dinh dưỡng, sao có thể không gầy cho được? Chờ đến khi đường ruột cô khỏe hơn, nhất định phải ăn thêm thịt để bù lại!
 
Nghiêm túc kỳ lưng cho cô xong, Bạc Nguyên Triệt không vội thu tay về, ngược lại anh xắn tay áo, cầm vòi hoa sen ngồi xổm xuống trước mặt cô.
 
Thu Danh Duy đang cài cúc áo, cúi đầu nhìn bộ dạng này của anh, không thể không hỏi: "Anh đang làm cái gì đấy?"
 
"Rửa chân cho em." Anh nói rất tự nhiên, bóp sữa tắm ra lòng bàn tay, cầm lấy một chân cô bắt đầu xoa, trên mặt mang theo nụ cười: "Em không tiện cúi người, chắc là không rửa sạch được."
 
Thu Danh Duy hơi mất tự nhiên, cô rụt chân về, lại bị anh giữ chặt: "Đừng nhúc nhích, rửa chân sẽ hơi nhột đấy, em cố chịu đựng nhé."
 
Đúng là khá nhột.
 
Nhưng cô cũng không quan tâm, nụ cười sáng bừng của người đàn ông hiện rõ trong đôi mắt lơ đãng của cô, như thể rửa chân là việc gì đó rất hưởng thụ vậy.
 
Nhất thời, viền mắt cô nóng lên.
 
Từ sau khi ông qua đời, chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy...
 
Có những người nói lời tình tứ thì hay lắm, nhưng chẳng làm được cái gì thực tế, thế nhưng Bạc Nguyên Triệt... anh không hề thay đổi.
 
Một lúc sau, nước nóng dội lên mu bàn chân, bọt xà phòng được rửa sạch nhưng tình cảm lưu lại trong lòng thì không bao giờ rửa sạch được.
 
Bạc Nguyên Triệt bế cô ra ngoài, sau đó thu dọn đồ đạc, cầm quần áo để thay vào phòng tắm đi tắm.
 
Khi anh đi ra lần nữa, Thu Danh Duy nói với anh: "Anh chuyển giường qua đây đi."
 
Anh sửng sốt.
 
Thu Danh Duy tỏ vẻ anh hiểu mà, cô ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở anh: "Đây là bệnh viện, anh nhớ kiềm chế chút, đợi sau khi xuất viện lại nói tới... những chuyện khác... cũng được."
 
Bạc Nguyên Triệt siết chặt khăn tắm, đơ ra.
 
Tiểu Duy nói vậy là có ý gì?!
 
"Không phải... anh chuyển giường không phải vì chuyện đó..." Anh lắp bắp muốn giải thích, nhưng lại không thể nói ra chuyện bản thân sợ ma được, cho nên không thể giải thích rõ ràng.
 
Cuối cùng, khuôn mặt anh đỏ bừng như tôm luộc, anh đứng tại chỗ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh đâu phải cầm thú..."
 
Nói là vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn vui vẻ kê hai chiếc giường sát lại với nhau. Làm xong chuyện này, anh thoáng thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Thu Danh Duy, liền tự vỗ vào trán mình một cái, tự thấy mình không có mắt nhìn.
 
Mẹ kiếp, không rửa sạch được thanh danh rồi!
 
Chẳng mấy chốc đã đến lúc điều dưỡng tắt đèn đi nghỉ.
 
Bạc Nguyên Triệt cũng tắt đèn, nằm trên giường cạnh Thu Danh Duy.
 
Cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ, cùng tiếng hít thở một nông một sâu trong phòng.

 
Bây giờ trong đầu Bạc Nguyên Triệt toàn là những gì Tiểu Duy đã nói trước khi đi ngủ, anh đã sớm quên mất nữ quỷ kia, cả người dán chặt vào giường, vô cùng căng thẳng.
 
Muốn làm gì thì phải chờ xuất viện, nói cách khác, trừ chuyện đó ra, những chuyện khác đều có thể làm...
 
Yết hầu của anh di chuyển.
 
Tiếng nuốt nước bọt trong bóng tối nghe vô cùng cầm thú.
 
Bên tai anh vang lên lời nhắc nhở: "Mau lên, em còn muốn ngủ."
 
Bạc Nguyên Triệt trở nên hưng phấn.
 
Không, anh thật sự không hề nghĩ linh tinh mà!
 
Trong lòng anh điên cuồng biện bạch, nhưng cơ thể lại không biết xấu hổ mà chen lại gần cô, đầu đặt trên gối của cô không lâu, hai cánh tay cũng thò sang, ôm lấy gương mặt cô, nhẹ nhàng hôn từng tấc từng tấc từ trên trán xuống.
 
Ổ chăn ấm áp, cái ôm ấm áp.
 
Trái tim anh nóng lên, toàn thân anh bốc cháy.
 
Nhưng trong đầu anh vẫn có một tia lí trí, anh biết mình có thể làm gì và không thể làm gì. Vì vậy, sau khi hôn xong, anh cố kìm nén sự lưu luyến ấy, kiềm chế mà rời khỏi môi cô, sau đó kéo cô vào lòng, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Ngủ đi!"
 
Bị anh trùm chăn kín đầu, Thu Danh Duy dựa vào lồng ngực nóng bỏng của anh, cười khì.
 
Cô biết ngay đây căn bản là một nhóc ngốc nghếch ngọt ngào mà!
 
Bạc Nguyên Triệt lôi cô ra, phồng má, rất không hài lòng: "Em cười cái gì?"
 
Anh chịu đựng là vì ai hả?
 
Thu Danh Duy nhéo mũi anh, dỗ dành: "Cười vì anh đáng yêu đó!"
 
Anh không tin! Nhưng Bạc Nguyên Triệt cũng không thèm so đo với cô, anh vòng tay qua vai cô, ôm cô càng chặt hơn, cằm tựa lên trán cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, miệng than thở: "Không đáng yêu bằng em!"
 
Ban đêm thật yên tĩnh.
 
Anh có thể nghe rõ tiếng tim mình đập trong lồng ngực.
 
Rất mạnh mẽ, rất sống động.
 
Thu Danh Duy khẽ dựa vào anh, khóe môi nở một nụ cười lặng lẽ.
 
Thật tốt quá đi...
 
Có anh ấy ở đây rồi.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui