Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính

 
Chương 62: Cho em 10 tỷ, em đừng biến mất nữa được không?
 
"Này! Chàng trai, tỉnh dậy đi! Dậy đi!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt bị lay mạnh tỉnh dậy, anh mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ được phóng to, khiến anh sợ đến hét lên, giật lùi ra sau thật mạnh.
 
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh, nếu còn không tỉnh chúng tôi sẽ gọi xe cấp cứu."
 
Lúc này anh mới để ý xung quanh mình là một nhóm các ông bà lão, ánh mắt như anh như xem khỉ vậy.
 
"Cậu trai trẻ đẹp trai thế này, sao lại ngủ một mình ở đây?" Một ông cụ nhiệt tình hỏi.
 
Bạc Nguyên Triệt cố gắng đứng dậy, chỉ vào vùng biển trước mặt, giải thích: "Bạn gái cháu ngã xuống đấy rồi... cháu tới cứu cô ấy..."
 
Nói xong, anh nhìn về phía mặt biển, giọng nói đột ngột dừng lại.
 
Trước mắt anh là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, không có những con tàu du lịch sang trọng neo đậu, không có những khu phố thương cảng nhộn nhịp, chỉ có một vùng biển bao la và những kho hàng san sát nhau.
 
Gió biển mằn mặn mang hơi thở khác hoàn toàn với thành phố Nhạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh mờ mịt nhìn xung quanh.
 
Anh thế này là...
 
Rốt cuộc anh bị đưa đến đâu thế?
 
...
 
Chỉ mặc một chiếc áo len dệt ra đường vào mùa đông rất dễ bị lạnh đến cóng cả người, sau khi hắt hơi mấy cái liên tiếp, Bạc Nguyên Triệt chui vào một cửa hàng tiện lợi.
 
Lẩu oden bốc hơi nóng hôi hổi.
 
Nuốt một ngụm nước miếng, anh mới nhận ra là mình đang rất đói.
 
Bây giờ khắp nơi đều giao dịch bằng ví điện tử, không có điện thoại di động đồng nghĩa với không có tiền, anh bối rối lục tìm khắp người, vô tình tìm thấy một chiếc ví đã bị bỏ quên trong túi từ lâu, tuy vẫn không có tiền, nhưng chứng minh thư, thẻ ngân hàng,... đều ở trong đó.
 
Có những thứ này ở đây có thể giải quyết được nhu cầu cấp thiết!
 
Anh vội vàng tới chỗ cây ATM trong một góc, chuẩn bị rút tiền rồi mau chóng gọi điện cho đám Tô Ngạn, để hỏi thăm tình hình của Tiểu Duy.
 
Nhét thẻ vào khe nhận thẻ, rất nhanh máy đã yêu cầu anh nhập mật khẩu vào.
 
Anh thở phào nhẹ nhõm.
 
May quá, thẻ ngâm nước rồi mà vẫn dùng được, nếu không trên người không một xu dính túi thì còn không có cả tiền để đến đồn cảnh sát xin giúp đỡ.
 
Thông tin tài khoản nhanh chóng hiện ra, nhìn dãy số 0 dài dằng dặc trên cột số dư, anh không khỏi sửng sốt.
 
Không đúng, trong thẻ của anh nhiều lắm cũng chỉ có mấy triệu thôi, sao lại có nhiều số không vậy?
 
Anh lại nhớ tới sau khi Thu Danh Duy được chẩn đoán sai và bỏ đi, có người đã chuyển vào tài khoản của anh ấy 1 tỷ và từ chối nhận lại...
 
Có khả năng...
 
Nhưng lãi suất có cao đến đâu cũng không thể trong nháy mắt tăng thêm nhiều số 0 thế chứ?!
 
10 tỷ...
 
Thế này là thế nào???
 
Nhưng vào lúc này, anh không có lòng dạ nào để quan tâm số tiền khổng lồ từ trên trời rơi xuống này nữa, hoang mang rút tiền ra. Đồng thời, anh mượn điện thoại của nhân viên bán hàng để liên lạc với Tô Ngạn.
 
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không đúng..."
 
Hử?
 
Anh gọi lại lần nữa.
 
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không đúng..."
 
Có chuyện gì thế?
 
Anh đổi sang số của Quý Ninh rồi bấm gọi.
 

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không đúng..."
 
Má! Sao số nào cũng không đúng?
 
Anh gấp đến độ phát điên, suýt nữa đập nát cái điện thoại.
 
Nhân viên bán hàng nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, Bạc Nguyên Triệt vội nói: "Xin lỗi, hiện giờ tôi có việc gấp phải làm, có cơ hội sẽ ký tên cho cô sau."
 
Nhân viên bán hàng càng nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng hơn, cong môi cười, nhưng đó không phải là một nụ cười có thiện chí, mà là một nụ cười giễu cợt với kẻ ngốc.
 
Bạc Nguyên Triệt không để ý, anh đang vội liên lạc với đám người Tô Ngạn, anh cần biết liệu hiện tại Tiểu Duy có an toàn hay không.
 
Nhưng cho dù đã gọi cho tất cả những người mình quen biết, đáp lại anh luôn là câu nói lạnh lùng "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không đúng..."
 
Anh chửi thể một câu, cuối cùng không thể chịu nổi nữa mà ném cái điện thoại đi.
 
Nhân viên bán hàng nhắc nhở: "Thưa anh, xin đừng làm hỏng cơ sở vật chất trong cửa hàng, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
 
Bạc Nguyên Triệt hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận: "Xin lỗi, tôi không liên lạc được với bạn gái mình, tôi rất lo, cô có biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì ở cảng biển không? Sau khi rơi xuống biển bạn gái tôi đã được cứu lên chưa?"
 
Nhân viên bán hàng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nhìn anh: "Tôi có quen bạn gái anh đâu, sao tôi biết được?"
 
Bạc Nguyên Triệt cuống cuồng giải thích: "Là Thu Danh Duy ấy! Tôi vừa mới công khai trên Weibo không lâu, nếu cô không biết thì có thể đưa tôi mượn điện thoại để xem hot search trên Weibo không?"
 
Nhân viên bán hàng hỏi: "Anh là ai?"
 
Bạc Nguyên Triệt chỉ vào mặt mình: "Tôi là Bạc Nguyên Triệt, người thật đấy, không phải người giống người đâu, OK?"
 
"Tôi không biết, không quen." Nhân viên bán hàng mất kiên nhẫn xua tay: "Có chuyện gì thì gọi cảnh sát ấy, đừng có hỏi tôi."
 
Cánh cửa của cửa hàng tiện lợi mở ra rồi lại đóng vào lần nữa.
 
Bạc Nguyên Triệt một lần nữa đứng trong gió lạnh mùa đông, trong lòng nóng như lửa đốt.
 
Lúc này anh chỉ muốn biết liệu Tiểu Duy có an toàn hay không!
 
Anh vươn tay gọi một chiếc taxi, đang định bảo tài xế chở mình đến đồn công an gần nhất thì mở ví ra, khi liếc nhìn địa chỉ trên chứng minh thư, anh nhất thời ngẩn người ra.
 
Thành phố Hải? Đó là chỗ nào?
 
"Chàng trai, cậu muốn đi đâu?" Tài xế đợi một lúc, không thấy anh nói gì liền lên tiếng  thúc giục.
 
Bạc Nguyên Triệt vội hỏi: "Cho hỏi đây là đâu ạ? Cách thành phố Nhạc bao xa thế?"
 
"Đây là thành phố Hải!" Tài xế ngờ vực nhìn anh: "Thành phố Nhạc á? Tôi chưa nghe nói bao giờ, chàng trai, cậu là người chỗ khác đến à?"
 
Một suy nghĩ khó tin chợt lóe lên.
 
Bạc Nguyên Triệt mấp máy môi, hỏi người lái xe: "Anh có biết tôi không?"
 
Tài xế cười ha hả: "Chàng trai, cậu thật hài hước!"
 
...
 
Con đường xa lạ, thành phố xa lạ, xa lạ đến nỗi anh chưa từng nghe tên.
 
Không có thành phố Nhạc, không có thành phố Bái, thậm chí không có cả thủ đô.
 
Không có kính râm hay khẩu trang để che chắn, anh vẫn có thể nghênh ngang đi lại trên đường mà cũng không có ai chỉ vào anh la hét, càng không có sự quấy rối của các tay săn ảnh và phóng viên.
 
Những khuôn mặt hoàn toàn xa lạ được in trên hai tấm áp phích khổng lồ.
 
Như thể một siêu sao hàng đầu giới giải trí như anh đây chưa từng tồn tại.
 
Bạc Nguyên Triệt chắc chắn 100%.
 
Anh xuyên không rồi.
 
Đến một thế giới hoàn toàn xa lạ.
 
Còn Tiểu Duy thì sao?
 
Tiểu Duy của anh đang ở đâu?
 
Thành phố Kinh.
 
Một cô gái trẻ đang ngủ say trong phòng bệnh thường của một bệnh viện công.

 
Điều dưỡng đi buồng [1] hàng ngày, liếc mắt nhìn người trên giường bệnh, lắc đầu thở dài: "Thật đáng tiếc mà, tuổi còn trẻ mà đã bị như vậy, không biết bao giờ mới tỉnh."
 
[1] Đi buồng là thuật ngữ chỉ việc nhân viên y tế đi thăm khám tại phòng bệnh hàng ngày đối với bệnh nhân nội trú, để nắm bắt tình trạng sức khỏe của người bệnh, thông thường là trước khi làm các thủ thuật tiêm truyền hoặc phát thuốc vào các buổi sáng từ thứ 2 đến thứ 6 trong tuần, ngày nghỉ và lễ tết không đi.
 
Một đồng nghiệp thay thuốc cho cô, nói: "Không biết có nên gọi là phúc lớn mạng lớn hay không, cô ấy rơi từ vách núi cao như vậy xuống mà còn mắc kẹt ở giữa sườn núi! Người tuy là không chết, nhưng có khác gì chết rồi đâu, nằm viện lâu thế rồi mà không có ai tới thăm cả, tiền trong thẻ của cô ấy không đủ để chi trả được qua tuần này, đến lúc đó..."
 
Điều dưỡng nói đến đây thì không nói tiếp nữa.
 
Ai mà chẳng biết, bệnh viện không phải là tổ chức từ thiện, không trả đủ tiền thì chỉ có thể bị bỏ rơi thôi.
 
Ngay lúc hai người đang thương tiếc cho cô, ngoài cửa thình lình vang lên tiếng bước chân vội vã.
 
Ngay sau đó, một người đàn ông thở hồng hộc xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
 
Hai cô điều dưỡng nhìn về phía phát ra âm thanh, khi ánh mắt chạm phải một khuôn mặt tuấn tú đến thánh thần cũng phải ghen tị, tức thì sáng mắt lên.
 
Độ đẹp trai này có thể dễ dàng đánh bại cả siêu sao hàng đầu làng giải trí đang hot ấy chứ!
 
Một người đàn ông đẹp trai luôn dễ được tha thứ, thậm chí điều dưỡng còn không mắng anh chạy lung tung trên hành lang bệnh viện, hòa nhã hỏi: "Anh đang tìm ai thế?"
 
Thu Danh Duy nằm trên giường suốt nửa năm mà không có một ai đến thăm, cho nên theo phản xạ, điều dưỡng cho rằng người này đi nhầm phòng.
 
Nào ngờ, người kia đứng thẳng dậy, nghiêm túc và căng thẳng nói: "Tôi đang tìm Thu Danh Duy."
 
Hai điều dưỡng nhìn nhau: "Anh là gì của cô ấy?"
 
Bàn tay buông thõng bên người của người đàn ông lần nữa siết chặt, câu trả lời của điều dưỡng khơi dậy hy vọng trong lòng anh, vì thế anh nuốt nước bọt, lớn tiếng tuyên bố: "Tôi là bạn trai của cô ấy."
 
Cô điều dưỡng trừng mắt nhìn anh như một tên cặn bã: "Anh bỏ mặc bạn gái hôn mê bất tỉnh nửa năm, cuối cùng cũng nhớ tới thăm cô ấy rồi à?"
 
Rõ là bị mắng, nhưng người đàn ông lại nở nụ cười mừng rỡ.
 
Bởi vì, cuối cùng anh cũng tìm được người mình muốn tìm rồi!
 
...
 
Sau khi kiểm tra giấy tờ tùy thân của anh, cuối cùng cô điều dưỡng cũng trợn mắt rời đi.
 
Bạc Nguyên Triệt không quan tâm.
 
Anh chậm rãi đi đến bên giường, thở phào một hơi, hồi hộp nhìn người mà mình ngày đêm nhớ mong.
 
Khác với đường nét khuôn mặt mềm mại của Thu Niệm, người phụ nữ trên giường bệnh có ngũ quan sắc sảo hơn, toát ra khí chất mạnh mẽ, làn da bánh mật khỏe mạnh, dù đang hôn mê nhưng cũng không quá tiều tụy.
 
Đây mới chính là Thu Danh Duy thực sự.
 
Giờ phút này, ngoại hình phóng khoáng và tâm hồn khoáng đạc của cô đã hoàn toàn trùng khớp.
 
Anh cúi người ghé sát vào tai cô, xúc động nói: "Tiểu Duy, anh tìm thấy em rồi."
 
Theo lời điều dưỡng nói, từ khi rơi xuống vách núi cô vẫn luôn hôn mê nằm ở đây, không có một ai đến thăm cô, mà tiền trong thẻ cô cũng sắp hết. Nếu anh đến muộn thêm chút nữa, bệnh viện chỉ có thể xin lỗi mà rút máy thở của cô ra.
 
Nghĩ đến việc cô nói với anh rằng cô không có người thân nào, cũng không có người bạn thực sự nào trên đời này, lại thêm tình cảnh này, anh rất đau lòng.
 
"Tiểu Duy, từ nay về sau đã có anh bên em..."
 
"Bên em mãi mãi..."
 
...
 
Bạc Nguyên Triệt chuyển cô sang phòng bệnh đơn tốt nhất, gọi shipper giao quần áo để thay và những vật dụng cần thiết hàng ngày đơn giản đến, rồi cứ vậy mà ở lại bệnh viện.
 
Thế là trong những lúc rảnh rỗi, các điều dưỡng đều bàn tán về anh bạn trai không biết chui từ đâu ra của Thu Danh Duy.
 
"Tôi nói chứ, anh ta là một gã trai đểu! Bạn gái bị thương nặng như thế, cho dù có chuyện quan trọng đến mức nào đi nữa cũng phải bỏ đấy chứ, qua tận nửa năm mới mò tới, bất kể là vì lý do gì cũng không thể tha thứ được!"
 
"Nhưng anh ta đối xử với bệnh nhân kia tốt thật sự! Mấy lần tôi đi ngang qua, lần nào cũng thấy anh ta đang chăm chỉ xoa bóp cho cô ấy, lau người cho cô ấy cũng rất tỉ mỉ và kiên nhẫn, còn mua sách đọc cho cô ấy nghe, nói sợ cô ấy chán. Đúng là bạn trai mười điểm!"
 
"Đúng đấy! Tôi cũng thấy mấy lần anh ta nắm tay bệnh nhân nói chuyện với cô ấy, ánh mắt ấy không thể lừa dối được. Đây chắc chắn là tình yêu đích thực!"
 
"Tôi đoán sáu tháng trước có chuyện gì cản trở thật, hoặc là có hiểu lầm gì đó. Nếu là trai đểu, bạn gái đã hôn mê nửa năm, chắc anh ta phải tìm tình mới lâu rồi chứ nhỉ? Ai thời gian đây mà chạy tới đây chăm sóc cô ấy? Còn là kiểu 24 giờ không tách rời nữa chứ! Đến người nhà cũng không làm được đến thế đâu!"

 
"Hừ! Tôi muốn xem xem anh ta còn diễn được bao lâu nữa, không khéo mấy hôm nữa là không chịu được chạy mất dép rồi. Mấy chuyện thế này tôi thấy nhiều rồi! Với những người liệt giường, đến con cái còn không cung phụng nổi, nói gì đến là một người bạn trai khác máu tanh lòng."
 
...
 
Các điều dưỡng đều đặt cược.
 
Rất nhiều người dám cá rằng không đến một tuần anh sẽ lại bỏ rơi bạn gái.
 
Nhưng Bạc Nguyên Triệt vẫn kiên trì suốt hơn hai tháng.
 
Ngày qua ngày, không hề tỏ ra một chút thiếu kiên nhẫn nào.
 
...
 
Ngày cuối cùng của năm cũ.
 
Rất nhiều người trong bệnh viện đều về quê ăn Tết, ban ngày đã vắng vẻ, đến tối thì chỉ còn lác đác vài điều dưỡng và bác sĩ trực đêm. Sau khi thăm khám bệnh nhân và tặng quà xong, họ quay lại quầy trực ban để xem Gala lễ hội mừng xuân cùng nhau.
 
Sợ Tiểu Duy sẽ cảm thấy quá yên tĩnh, Bạc Nguyên Triệt bật TV.
 
Nghĩ tới chuyện gì đó, anh khẽ cười, nói với người nằm trên giường bệnh: "Em còn nhớ không? Hồi trước, lúc em ở bên cạnh chăm sóc anh, buổi tối chúng mình cũng xem TV với nhau thế này."
 
Người trên giường bệnh ngủ rất say, không trả lời anh.
 
Gala lễ hội mừng xuân sôi động đang chiếu trên TV, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt anh, khiến gương mặt anh trông thật cô đơn.
 
Anh ngồi ngây ra tại chỗ, mắt nhìn TV nhưng chẳng xem được gì. Mãi cho đến khi người dẫn chương trình trên TV bắt đầu hô đếm ngược, anh mới hoàn hồn.
 
"Hỡi các bạn từ khắp mọi miền đất nước! Năm mới chúng ta cùng nhau chờ đón cuối cùng cũng đến rồi!"
 
"Mười!"
 
"Chín!"
 
"Tám!"
 
"Bảy!"
 
"Sáu!"
 
Bạc Nguyên Triệt quay đầu lại, chăm chú nhìn người hôn mê trên giường, sau đó nhẹ nhàng kéo hai tay cô, cẩn thận cầm chúng trong lòng bàn tay, đôi môi ấm áp hôn lên mu bàn tay đầy vết xanh tím và lỗ kim của cô.
 
"Chúc mừng năm mới nhé Tiểu Duy!"
 
Tiếng đếm ngược vẫn còn tiếp tục.
 
"Năm!"
 
"Bốn!"
 
"Ba!"
 
Người trên giường vẫn không hề đáp lại anh.
 
Môi anh vẫn dán vào mu bàn tay cô, nhưng đôi mắt anh bỗng đỏ hoe, khóc nức nở:
 
"Tiểu Duy, em mau tỉnh dậy đi, tỉnh dậy nhìn anh đi được không?"
 
"Xin em... xin em đấy..."
 
"Anh nhớ em nhiều lắm..."
 
"Các bạn đang ngồi trước TV ơi, năm mới các bạn có mong ước gì nào? Gửi tin nhắn cho chúng tôi và chia sẻ với mọi người nhé!"
 
Mong ước ư?
 
Anh chỉ có một mong ước.
 
Hôn lên mu bàn tay cô, đôi mắt anh ướt nhòe, anh thì thầm: "Xin Chúa hãy khiến người phụ nữ con yêu nhất sớm khỏe lại..."
 
"Ba!"
 
"Hai!"
 
"Một!"
 
Anh nắm chặt tay cô, trong cái nhìn mơ hồ của anh, hàng mi rũ xuống của cô gái khẽ run lên.
 
Tâm trạng chìm xuống đáy vực lập tức sục sôi.
 
"Bác sĩ ơi!"
 
"Bác sĩ!!"
 
"Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi!"
 
"Tiểu Duy!"
 

"Tiểu Duy..."
 
Nước mắt vẫn mặc sức tuôn rơi, nhưng vào lúc này đây, không còn là bi thương nữa mà đầy hân hoan…
 
Ký ức cuối cùng của Thu Danh Duy là cô bất lực chìm xuống đáy biển, ánh sáng từ một nơi xa xôi chiếu tới, phản chiếu một bóng người đang cố gắng bơi về phía cô.
 
"Tiểu Duy!"
 
Một tiếng kêu lo lắng mơ hồ vang lên, là giọng nói quen thuộc khiến người ta lưu luyến.
 
Cô đưa tay về phía anh theo bản năng, muốn bắt lấy anh.
 
Nhưng ngay khi đầu ngón tay họ chạm vào nhau, một luồng sáng trắng chói lọi từ phía sau phát ra, bao trùm lên cô.
 
Cô chưa kịp phản ứng gì thì đã hoàn toàn mất đi ý thức.
 
Như thể chìm xuống nơi sâu nhất của biển cả, bốn phía đều là bóng tối vô tận.
 
Cô không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, cũng không thể cảm giác được gì, giống như bị cả thế giới bỏ rơi rồi đi vào quên lãng.
 
Kể từ khi gặp Bạc Nguyên Triệt, đã rất lâu rồi cô đã không trải qua cảm giác này...
 
Nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có ập đến.
 
Cô không sợ cô đơn, không có người thân hay bạn bè, một mình cô cũng sống rất tốt.
 
Cô chỉ sợ... ở thế giới của cô, sẽ không còn anh nữa...
 
Bạc Nguyên Triệt...
 
Cô thầm gọi tên anh trong thế giới trống rỗng.
 
Không biết đã trôi qua bao lâu.
 
Cô lại nghe thấy giọng nói của anh lần nữa, khẽ gọi tên cô, như thể đang ở sát bên tai cô.
 
"Tiểu Duy, em tỉnh dậy đi!"
 
"Mau tỉnh dậy nhìn anh đi được không?"
 
"Xin em đấy..."
 
Được chứ...
 
Cô đáp lại rất nhiều lần.
 
Giãy dụa trong bóng đêm nặng trĩu.
 
Rốt cuộc có một ngày, cô nhìn thấy đằng trước có ánh sáng, cô bước về phía trước, ánh sáng ấy  lúc càng sáng rõ, cuối cùng hoàn toàn kéo cô ra khỏi bóng tối.
 
Cô mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc giữa vô số khuôn mặt xa lạ.
 
Anh vẫn thế, hơi tí là khóc như một con thỏ nhỏ bị bắt nạt, hai mắt đỏ hoe, nước mắt đọng trên chóp mũi, trông vô cùng đáng thương.
 
Cô không khỏi nở nụ cười, giọng thều thào: "Đồ ngốc, anh lại khóc cái gì nữa?"
 
Một giây sau, cô đụng vào một lồng ngực ấm áp.
 
Mặc cho bác sĩ can ngăn, người đàn ông vẫn ôm chặt lấy cô, nghẹn ngào nói vào tai cô: "Không phải em giao dịch với anh rồi à? Ở bên em ba tháng, em sẽ cho anh 1 tỷ, anh đồng ý với em rồi. Vậy bây giờ đến lượt anh cho em 10 tỷ, em ở bên anh cả đời, đừng biến mất nữa, được không?"
 
Cô cười mà rơi nước mắt, dùng chính lời anh nói khi đó đáp lại anh: "Cho dù anh không cho em tiền, em cũng sẽ ở bên anh." Hơi ngừng lại, cô nói thêm: "Em sẽ luôn ở bên anh."
 
Thế là, trong tiếng chuông năm mới.
 
Anh lại gặp cô lần nữa trong thế giới của cô.
 
...
 
Ở một thời gian và không gian xa xôi.
 
Ngẩng đầu nhìn bóng đêm, Quý Ninh lẩm bẩm: "Không biết mấy người Nguyên Triệt bây giờ thế nào, bọn họ đi tới thế giới của chị Duy như lời cô Thu nói thật à?"
 
Tô Ngạn ngồi xuống bên cạnh cậu ta, nhìn xa xăm: "Chắc họ cũng vừa xem xong Gala lễ hội mừng xuân như chúng ta, đang ngồi nói chuyện với nhau."
 
"Thật không?" Quý Ninh nở một nụ cười yên lòng: "Vậy thì tốt quá..."
 
"Đúng vậy, không còn gì tốt hơn thế nữa..." Tô Ngạn ngửa cổ uống bia: "Bất kể ở thế giới nào, cậu ấy và chị Duy cũng phải hạnh phúc."
 
Quý Ninh vẫn thấy tiếc: "Chỉ là không thể tận mắt nhìn anh Nguyên Triệt đi lấy vợ, cũng không thể tham dự hôn lễ của anh ấy."
 
Tô Ngạn vỗ vai cậu ta: "Được rồi! Vui lên đi nào, cho dù thời gian và không gian cách trở, lời chúc phúc của chúng ta cũng sẽ đến chỗ bọn họ."
 
Những chuyện đã xảy ra vào đêm họ rơi xuống biển, Cố Trì đã ém hết tin tức xuống và cấm các phương tiện truyền thông đưa tin.
 
Sau đó, Thu Niệm xuyên trở lại và kể với mọi người chuyện cô và Thu Danh Duy trao đổi linh hồn. Mọi người đã thống nhất là không để lộ ra tin tức Bạc Nguyên Triệt mất tích, đổi thành đưa ra thông báo giải nghệ. Thứ nhất là để tránh gây hoang mang, thứ hai cũng là để không làm phiền cuộc sống của Thu Niệm một lần nữa.
 
Còn Bạc Nguyên Triệt và Thu Danh Duy, hạnh phúc của họ chắc chắn sẽ còn tiếp tục ở một thế giới khác...
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui