Chương 61: Đó mới là kết cục tươi đẹp mà cô đã bỏ lỡ
Sau khi ngủ say một thời gian dài nửa năm, cuối cùng Thu Niệm đã mở mắt một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi nước khử trùng quen thuộc bao quanh cô, bên tai không còn tiếng điện tâm đồ đáng ghét vang lên, cũng không còn điều dưỡng tiếc than mỗi ngày. Cô có thể cảm nhận được sinh mệnh khoẻ mạnh, tươi tắn của bản thân mình rất rõ ràng!
Cô đã trở về...
Sau nửa năm ngủ say như người thực vật tại một cái thế giới khác, cuối cùng cô. . . đã trở về!
"Em tỉnh rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên từ bên giường, cô quay đầu nhìn lại, là Cố Trì với vẻ mặt mệt mỏi, nhìn cô với vẻ đang muốn nói lại thôi.
Cô đã không còn nhớ rõ lần trước đối mặt như vậy với anh ấy là chuyện của khi nào.
Ký ức về anh Cố Trì luôn dịu dàng mỉm cười với cô lúc ấy, đã xa xôi đến mức mất đi sự ấm áp. Người mà cô nghĩ cả đời này sẽ không thể cùng nói chuyện nữa, vẫn đứng ở nơi không xa cũng chẳng gần cô, vẫn luôn yên lặng quan tâm cô... yêu cô...
Trong nửa năm nay, cô ngủ say trong cơ thể của một người phụ nữ khác, nhìn người đó đưa cuộc đời bết bát không còn đường ra của cô trở nên tự do, thoải mái mà rực rỡ. Lúc đó cô mới phát hiện, mình của quá khứ ngu ngốc như thế nào, ngốc đến mức cố ép mình vào ngõ cụt, lấy tình cảm chân thành của mình để giúp người khác hoàn thành mưu kế của họ.
Thật ra, chỉ cần buông bỏ phần cố chấp đối với Lục Cảnh Thâm kia, cô sẽ có thể sống rất tốt...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng, người mà mình yêu nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Cho nên, cô nhìn Thu Danh Duy phóng khoáng ký tên lên đơn ly hôn, trở thành người dưng với Lục Cảnh Thâm, tim cô như bị dao cắt.
Nhìn Lục Cảnh Thâm sau khi biết chân tướng, quỳ xin cô tha thứ, nhưng Thu Danh Duy lại làm như không thấy. Thậm chí còn hợp lực với Cố Trì công kích anh ta, cô vừa đau lòng vừa khó chịu.
Cho đến khi Lục Cảnh Thâm giam Thu Danh Duy lại, ý đồ cưỡng ép chiếm lấy cơ thể cô để cứu vãn tình yêu của cô, cho đến tận lúc đó, cô đã không thể không buông bỏ tất cả tình yêu đối với Lục Cảnh Thâm...
Cô biết không nên, cũng hiểu có lẽ người đàn ông này thật sự không xứng. Cô cũng do dự vô số lần giữa yêu anh ta và không yêu anh ta.
Là thứ gì khiến cô thực sự hạ quyết tâm?
Là khi trên du thuyền, Lục Cảnh Thâm bất chấp hậu quả mà bóp chết người chỉ vì để đổi cô và Thu Danh Duy lại cho nhau, mà sau khi Thu Danh Duy rơi xuống biển, Bạc Nguyên Triệt đã nhảy xuống không chút do dự.
Chênh lệch rất rõ ràng như thế!
Nó giống như một cái chày nặng hoàn toàn đánh thức cô.
Cho dù là Lục Cảnh Thâm lúc yêu cô hay là Lục Cảnh Thâm lúc không yêu cô, từ đầu đến cuối đều cướp lấy vị trí người điều khiển trong mối tình này. Anh ta chưa bao giờ chú ý đến cảm nhận của cô, cũng chưa từng tôn trọng cô.
Người đàn ông này ấy hả, anh ta vừa tự phụ vừa ích kỷ. Anh ta đẩy tất cả mọi tội lỗi lên người người khác, luôn không chịu nhìn nhận lại bản thân đã làm sai điều gì.
Đương nhiên, Nghê San làm sai lệch camera giám sát, giả mạo cô để nhận công là đáng hận, nhưng Lục Cảnh Thâm thì không làm sai sao? Cô giải thích hết lần này đến lần khác, nhưng vốn dĩ anh ta không chịu nghe, cũng không chịu tin, không phải anh ta tin tưởng Nghê San đến mức nào, mà là tên tự cao tự đại như anh ta không chịu thừa nhận mình lại bị trò vặt của một người phụ nữ trêu đùa trong lòng bàn tay.
Sau này, khi Thu Danh Duy phơi bày chứng cứ ra trước mặt anh ta, anh ta không thể không ép bản thân đối mặt với tất cả mọi chuyện. Thế là anh ta đẩy tội lỗi lên người Nghê San, lên án cô ta hèn hạ ghê tởm, là Nghê San tạo nên tất cả bi kịch.
Nhưng chính anh ta thì sao?
Anh ta không phải là kẻ cầm đầu thúc đẩy tất cả mọi chuyện hay sao?
Nhưng anh ta chưa bao giờ thừa nhận.
Mà sự níu kéo của anh ta, nhìn thì giống như hèn mọn, nhưng thực ra lại ép sát từng bước. Anh ta không hỏi cảm nhận của cô, anh ta chỉ cần cô hồi tâm chuyển ý.
Nếu như không nhìn thấy sự dịu dàng thầm lặng của Cố Trì qua đôi mắt của Thu Danh Duy, nhìn thấy tình cảm chân thành mà thuần khiết nhất của Bạc Nguyên Triệt, thấy được sự tôn trọng của bọn họ, có lẽ cô sẽ vô cùng cảm động vì những hành động này của Lục Cảnh Thâm.
Nhưng vào giây phút anh ta bóp cổ cô, cuối cùng cô cũng thấy rõ, mình yêu một người cặn bã như thế nào...
Cố Trì vẫn chưa biết người bên trong cơ thể này đã được tráo đổi lại, thấy cô ngẩn người, bèn nghĩ có lẽ cô còn đang sợ hãi vì chuyện xảy ra lúc trước.
Anh ấy lập tức an ủi: "Em yên tâm, Lục Cảnh Thâm đã bị cảnh sát khống chế lại. Gần đây Thu Thị liên tục xảy ra vấn đề, anh và thư ký Chu vừa điều tra ra nguyên nhân, là Lục Cảnh Thâm bắt tay với Vạn Hồng Đức ra tay muốn phá đổ Thu Thị để bản thân chiếm được lợi ích. Chuyện này cộng thêm mấy tội danh như cắt ghép camera giám sát, bắt cóc giam giữ, cố ý giết người, cả đời này anh ta cũng không thể bước ra khỏi ngục giam, bây giờ em có thể thực sự yên tâm."
"Phá đổ Thu Thị?" Thu Niệm sửng sốt.
Cố Trì giải thích với cô: "Lục Thị sắp phá sản, Vạn Hồng đức lại không phục em, anh không hề cảm thấy bất ngờ khi bọn họ làm như vậy. Trong chuyện này, có lẽ cũng có cả nguyên nhân Lục Cảnh Thâm vì cướp đoạt lại Niệm Niệm, sợ rằng là do anh ta cảm thấy không còn chỗ dựa là Thu Thị, thì quãng đời còn lại của Niệm Niệm chỉ có thể phụ thuộc vào anh ta, thật sự nực cười!"
Thu Thị là tâm huyết bao đời nay của nhà họ Thu, là một chút kỷ niệm cuối cùng mà ba để lại cho cô, thế nhưng tên Lục Cảnh Thâm đó lại muốn phá hoại?
Đột nhiên Thu Niệm ngửa đầu cười to, cười đến mức nước mắt tuôn rơi.
Đúng là cặn bã mà...
Cố Trì hoảng sợ giật mình, anh ấy đưa khăn tay đến, hơi luống cuống. Chẳng lẽ là tại vì trong lúc hôn mê cô, nghe thấy anh ấy nói chuyện với cảnh sát, biết suốt đêm không tìm thấy Bạc Nguyên Triệt?
"Em. . . đừng khóc..." Anh ấy nuốt nước bọt, rất khó đưa ra một lời bảo đảm cho cô, dù sao cũng rơi xuống biển lâu như vậy, có tìm về được về cũng không chắc chắn sẽ còn sống. Anh ấy chỉ có thể ngập ngừng an ủi: "Nhân viên cứu hộ vẫn đang tìm kiếm, việc tìm Bạc Nguyên Triệt sẽ không dừng lại đâu."
Lời này khiến Thu Niệm sửng sốt: "Anh nói cái gì?"
"Anh nói. . . đội tìm kiếm cứu nạn sẽ không dừng việc tìm Bạc Nguyên Triệt..."
Lúc này Thu Niệm mới hiểu ra: "Vẫn chưa tìm được Bạc Nguyên Triệt sao?"
Cố Trì xót xa "ừ" một tiếng, cúi đầu không dám nhìn vào mắt của cô: "Thật sự xin lỗi em, chỉ trách anh không kịp thời thông báo cho cậu ấy. Nếu không thì cũng sẽ không để cho Lục Cảnh Thâm lợi dụng sơ hở có cơ hội để tiếp cận em..."
"Không cần tìm nữa." Bỗng nhiên Thu Niệm nghĩ đến gì đó, lau sạch nước mắt trên mặt, mỉm cười với anh: "Bây giờ cậu ấy cũng đã đến thế giới của Thu Danh Duy."
Đêm hôm qua, vào lúc Thu Danh Duy rơi biển đó, cuối cùng, cô đang ngủ say ở một thế giới khác cũng ý thức được, không thể tiếp tục trốn tránh nữa, cuộc sống bết bát của cô, sự dây dưa nhiều năm giữa cô và Lục Cảnh Thâm — nên do cô tự kết thúc tất cả. Chứ không phải trốn ở phía sau, để một người khác thay cô giải quyết hết mọi chuyện.
Cô kính nể Thu Danh Duy, hâm mộ Thu Danh Duy.
Cô được nuông chiều đến mức không rành sự đời. Từ trước đến nay, cô đều không biết, có một người con gái bằng tuổi cô đã trải qua tuổi thơ không có tình yêu của ba mẹ, tuổi thiếu niên bị ép phải trưởng thành sớm, chỉ có thể một mình đối mặt với tất cả mưa gió trên thế gian sau khi người thân duy nhất mất đi.
Cũng chưa bao giờ biết, chuyện mà cô thấy vốn dĩ không thể đối mặt, lại được cô ấy dễ dàng giải quyết từng việc một.
Trên người Thu Danh Duy có sự kiên cường mà cô không có, đó là thứ mà cô luôn cố gắng muốn học được.
Cho nên...
Khoảnh khắc này, tình cảm mãnh liệt phá kén sau thời gian dài bó buộc, hóa thành một chùm sáng, bao phủ lấy Thu Danh Duy, và cả Bạc Nguyên Triệt đang cố gắng bơi lại phía cô.
Sau đó, biển cả trở lại một màu đen, thủy triều nhẹ nhàng đẩy cô về phía bờ biển.
Cô đã được cứu.
Bạc Nguyên Triệt và Thu Danh Duy biến mất trên thế giới này.
Bây giờ, có lẽ bọn họ cũng đã đoàn tụ...
Nếu như vẫn chưa thì chắc chắn cũng sẽ đoàn tụ...
Tình yêu mãnh liệt đến mức đủ để vượt qua thời không, sao ông trời nỡ để dang dở?
Thế là, cô chúc phúc từ tận đáy lòng: "Bọn họ sẽ ở bên nhau, cho dù cơ thể ở bất cứ thế giới nào."
Vẫn là gương mặt đó, nhưng sắc thái bên trong khuôn mặt lại khác biệt rõ ràng.
Cố Trì sững sờ nhìn cô, một suy nghĩ không thể tin được đang kêu gào, dâng lên ào ạt trong lòng anh ấy, đến mức đỏ cả vành mắt, thậm chí cả hơi thở cũng run run.
Sao Thu Niệm có thể không phát hiện ra sự kích động ẩn giấu nơi sâu thẳm kia?
Lần này, cô chủ động nắm chặt tay anh ấy, sau đó là một tiếng hỏi thăm sau bao lâu xa cách: "Anh Cố Trì, em đã trở về."
Một tiếng "anh Cố Trì" đủ để chứng minh tất cả.
Nhìn bản tay phủ trên tay mình kia, Cố Trì nhắm lại mắt, nghẹn ngào hỏi: "Còn đi nữa không?"
"Không đi, sau này không đi nữa." Thu Niệm nắm tay anh thật chặt, lẩm bẩm nói: "Cũng không bao giờ đi nữa..."
Sau này, cho dù phải đối mặt với chuyện như thế nào, cô cũng sẽ không trốn tránh nữa.
Bởi vì...
Người thực sự quan tâm cô vẫn luôn chờ đợi cô.
Thế là, khoé môi hai người đều cong lên trong sự vui vẻ, trong lúc nhìn nhau, anh ấy nói lên suy nghĩ từ tận đáy lòng: "Chào mừng em về nhà, Niệm Niệm."
Sau một lát yên lặng, bỗng nhiên Thu Niệm rút kim truyền dịch trên mu bàn tay, xốc chăn tỏ vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhìn máu tràn ra trên tay cô, Cố Trì đau lòng đến mức nhíu mày: "Em muốn đi đâu?"
"Em muốn đi gặp Lục Cảnh Thâm."
Nghe thấy lời này, trái tim Cố Trì run lên sợ hãi, mím chặt môi đầy cay đắng, ánh mắt u buồn.
Vừa mới trở về, đã không đợi được mà đi gặp Lục Cảnh Thâm...
Quả nhiên, cho dù có qua bao lâu đi nữa, cô vẫn luôn yêu người đó...
Anh ấy nén tất cả đau khổ xuống, khuyên nhủ: "Đợi cơ thể khoẻ lại rồi đi cũng không muộn."
Thu Niệm rất kiên trì: "Bây giờ, em muốn đi ngay."
Từ trước đến nay anh ấy luôn không lay chuyển được cô, hít sâu một hơi, đồng ý yêu cầu của cô: "Được, anh đi với em."
...
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước trại tạm giam.
Cố Trì xuống xe trước, đang định mở cửa xe cho Thu Niệm, nhưng người đó đã tự đẩy cửa xuống xe. Dáng vẻ gấp gáp kia khiến ngực anh ấy vừa nặng nề vừa khó chịu.
Dù biết cô rất yêu Lục Cảnh Thâm, nhưng mỗi lần trông thấy, anh ấy vẫn sẽ khổ sở, sẽ ghen ghét...
Thu Niệm nhìn cửa trại tạm giam từ xa, cô thực sự nóng lòng muốn nhìn thấy Lục Cảnh Thâm. Bởi vì, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng đặt một dấu chấm hết cho đoạn tình cảm dài bảy năm này.
Đi vào trước, cô nhìn về phía Cố Trì bên kia, hỏi anh ấy một vấn đề: "Anh Cố Trì, em vừa hèn nhát, vô dụng, lại vừa cố chấp như thế này… Anh... còn thích em không?"
Cố Trì ngẩn người.
Tình cảm của anh ấy chưa từng được thể hiện trước mặt cô.
Thu Niệm nhận ra anh ấy kinh ngạc, nói cho anh biết: "Trong khoảng thời gian Thu Danh Duy thay thế em, em vẫn luôn quan sát thế giới qua đôi mắt cô ấy."
Cho nên…
Lời tỏ tình, sự dịu dàng, sự si tình của anh ấy — cô biết hết tất cả.
Những tình cảm chưa kịp mở miệng kia, cuối cùng vẫn bị cô biết bằng cách như thế, Cố Trì nhìn cô thật sâu, đưa ra đáp án không đổi: "Thích."
Sao lại không thích?
Sao có thể không thích?
Nhưng anh không hiểu vì sao bỗng nhiên cô lại hỏi vấn đề này.
Thu Niệm chưa nói cho anh biết, cô nhìn về phía phía trước, để lại cho anh góc mặt nghiêng đầy kiên định:
"Vậy anh Cố Trì, anh chờ em một chút được không?"
Lần này, nhất định sẽ không để cho anh chờ quá lâu...
Không để Cố Trì đi cùng, cô bước vào trại tạm giam một mình.
Tại phòng gặp mặt mờ tối, cô nhìn thấy khuôn mặt đầy râu ria của Lục Cảnh Thâm.
Đây là người đàn ông cô từng yêu bằng cả sinh mệnh, bây giờ, cô thật sự muốn buông tay...
"Lục Cảnh Thâm, tôi đã từng yêu anh..."
Cô mở miệng, trước mắt xuất hiện cảnh tượng dưới tán cây xum xuê cành lá ở dãy phòng học cấp ba, thiếu niên một mình đứng trong bóng râm, ánh sáng nhỏ vụn xuyên qua từng lớp lá chiếu xuống khuôn mặt anh ta, đẹp như một bức họa.
Đó là giây đầu tiên cô yêu anh ta.
Bây giờ đã thành giây cuối cùng cô yêu anh ta.
"... Nhưng tôi phát hiện, người thật sự đáng để yêu chưa bao giờ là anh."
Lục Cảnh Thâm nhìn cô cách cửa sổ thủy tinh, đối diện với đôi mắt quen thuộc, môi anh ta giật giật, gọi hai tiếng khàn khàn: "Niệm Niệm..."
"Ừm, tôi đã trở về." Thu Niệm nói xong, đưa ra lời tuyên bố: "Nhưng đây không phải công lao của anh, là do tôi tự quyết định trở về, không liên quan đến ý đồ bóp chết Thu Danh Duy rồi hại cô ấy rơi xuống biển của anh."
"Là bọn họ thêm mắm thêm muối nói linh tinh với em sao?" Lục Cảnh Thâm vội vàng giải thích: "Niệm Niệm, anh chỉ muốn em trở về. . . Chúng ta bỏ lỡ nhau quá lâu, không nên bỏ lỡ nữa."
"Đúng vậy, chúng ta bỏ lỡ quá lâu..." Thu Niệm cảm khái: "Tôi yêu anh bảy năm, từ 16 tuổi đến 23 tuổi..."
Cô cho anh ta tất cả thời gian quý giá nhất.
Cho anh ta tình cảm chân thật nhất, sâu sắc nhất.
Cô không hối hận.
Chỉ là sau tất cả cô đã suy nghĩ thông suốt.
Thu Niệm hít sâu một hơi, lần này không phải Thu Danh Duy thay thế cô, mà là chính miệng cô nói cho anh ta biết quyết định của mình: "Lục Cảnh Thâm, tôi đồng ý ly hôn với anh, từ hôm nay trở đi tôi không còn là bà Lục, anh. . . tự giữ gìn sức khoẻ."
Lục Cảnh Thâm không thể tin: "Em nghiêm túc?"
Thu Niệm gật đầu, trịnh trọng nói: "Ừ, tôi rất nghiêm túc."
Mặc dù trên pháp luật, bọn họ đã ly hôn từ lâu, nhưng cô vẫn cần phải cho anh ta biết, cô thật sự buông bỏ.
"Trước đó là do anh bị Nghê San lừa gạt! Bây giờ anh đã biết chân tướng, em cũng quay về rồi, vì sao không cho cả hai một cơ hội bắt đầu lại lần nữa?" Trán anh ta dán sát bức thủy tinh ngăn cách hai người, buồn bã níu kéo: "Không phải em yêu anh sao? Em vì anh mà không cần cả tính mạng, tại sao lại muốn từ bỏ khi tất cả sắp tốt đẹp?"
Trận tai nạn xe kinh hồn kia còn rõ mồn một trước mắt, trong chớp mắt, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Tốt đẹp ư?
Thoạt nhìn thì như vậy, anh ta biết chân tướng, cuối cùng anh ta cũng quay đầu nhìn thấy cô, chỉ cần cô nói một câu tha thứ, bọn họ sẽ có thể gặt hái hạnh phúc đã bỏ lỡ nhiều năm giống trong tiểu thuyết viết.
Lục Cảnh Thâm nhìn thấy kết cục, cô cũng nhìn thấy.
Nếu như không có cuộc xuyên không này, có lẽ mọi việc thật sự là như thế...
Nhưng, đó là hạnh phúc chân chính sao?
Sau khi cả thể xác và tinh thần của cô đều bị tổn thương, cuối cùng chỉ đổi lấy một câu "anh yêu em" của anh ta, đó thật sự là hạnh phúc sao?
Nếu cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của tình yêu, thì chắc chắn sẽ cảm thấy đó chính là hạnh phúc. Nhưng nhìn thấy tình yêu của Bạc Nguyên Triệt và Cố Trì, cuối cùng cô cũng hiểu, cái gì mới thật sự là hạnh phúc. Người thực sự yêu cô sẽ tôn trọng nàng, sẽ vui vì cô vui, chứ không phải muốn chiếm hữu cô không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc mà phá hủy tâm huyết do ba cô để lại, để cô không còn gì cả, chỉ có thể ỷ lại vào anh ta.
Cô nói: "Lục Cảnh Thâm, tôi không hối hận vì cứu anh, chỉ là, tôi không còn yêu anh."
Lục Cảnh Thâm kích động đứng lên, khàn cả giọng: "Em nhìn vào mắt anh! Nói em thật sự không còn yêu anh, bằng không anh sẽ không tin!"
Nhìn xem, tên đàn ông này tự phụ như thế, tin chắc rằng cô yêu anh ta vô bờ bến, cho nên mới tổn thương cô hết lần này đến lần khác mà không hề sợ hãi, đúng chứ?
Cô cười tự giễu, nói được.
Khác với lần Thu Danh Duy khó nói ra câu phủ nhận vì cảm xúc mãnh liệt của cô kia, lần này, cuối cùng cô có thể nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, nói ra từng chữ: "Lục Cảnh Thâm, tôi không yêu anh."
...
Bóng người đi xa.
Bên trong phòng gặp mặt, ánh sáng lọt qua cửa sổ trên mái nhà khiến bóng người đàn ông bị kéo dài ra.
Sau sự yên lặng dài đằng đẵng, chợt vang lên tiếng khóc yếu ớt.
Nước mắt bị đè nén rất lâu, cuối cùng không kìm nén được nữa, lăn xuống từ khóe mắt.
Từ sâu thẳm nơi ký ức, có cô bé đi về phía anh ta, hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: "Lục Cảnh Thâm, em thích anh!"
Giây phút đó, nhịp tim anh ta như bị hẫng, nhưng lại lạnh lùng xì một tiếng, quay đầu chạy trối chết.
Nếu như...
Nếu như tất cả có thể làm lại...
Thì tốt biết bao...
...
Thu Niệm đi thẳng ra khỏi trại tạm giam.
Sau khi đặt dấu chấm hết cho tình cảm sai lầm mấy năm nay, tâm trạng của cô nhẹ nhõm chưa từng có.
Ngẩng đầu trông thấy Cố Trì chờ cô trước cửa.
Người đàn ông đứng ở nơi đó, giống một gốc cây bất động ngàn năm, lặng im chờ đợi, cứ thế chờ đợi cô.
Trước đây, trong mắt cô chỉ có Lục Cảnh Thâm, sao có thể nhìn thấy được?
Cố Trì nhìn thấy cô, bước chân đi về phía cô.
Cô mỉm cười, chạy chậm về phía anh ấy.
Đó mới là kết cục tươi đẹp mà cô đã bỏ lỡ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...