Chương 56: Đời này em cũng đừng hòng thoát khỏi anh!
Khi cư dân mạng đang hăng say nói về mối tình của siêu sao hàng đầu thì dòng hot search này đã bị xóa sạch hoàn toàn, và “Thu Danh Duy” trở thành một từ bị cấm không thể tìm kiếm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt chỉ ước gì có thể nói cả thế giới về mối tình của mình nên tất nhiên anh không phải là người làm điều đó, Thu Danh Duy không buồn quan tâm đến bàn luận của cư dân mạng, vì vậy cô cũng sẽ không phí tâm đi xóa hot search gì đâu.
Trợ lý của Bạc Nguyên Triệt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chuyện tình cảm được công khai, những fan hâm mộ của Bạc Nguyên Triệt đã rớt soạt soạt khiến anh ta đau đớn, thật ra không phải anh ta có ý kiến gì với chị Duy, mà với tư cách là một trợ lý, anh ta đương nhiên phải xem xét mọi vấn đề ở góc độ phát triển sự nghiệp rồi.
Bạc Nguyên Triệt hiện đang ở thời kỳ hoàng kim của sự nghiệp, còn chưa chuyển hình khỏi mác lưu lượng nên việc công khai mối quan hệ của anh chắc chắn sẽ khiến độ nổi tiếng giảm sút nghiêm trọng. Nếu xóa hot search đi có lẽ sẽ có ít ảnh hưởng hơn chút đỉnh. Cũng không biết là người nào tốt bụng lại nghĩ cho A Triệt như thế.
Anh ta thật sự đã nghĩ nhiều rồi.
Người đã xóa hot search chính là Hạ Minh chỉ ước gì có thể bóp chết Bạc Nguyên Triệt, hiện tại anh ta đang nóng nảy chơi bắn súng trong câu lạc bộ giải trí ở thủ đô.
Hết phát này đến phát khác, bắn vừa phiền lòng vừa cáu bẳn.
Anh ta vốn cho rằng Thu Danh Duy chỉ chơi cho vui thôi, không ngờ lại công khai chuyện tình cảm của mình với mọi người một cách rầm rộ như thế, cô như vậy là thật sự muốn để tên ngôi sao tép riu kia thượng vị sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ha! Anh ta là người thừa kế của nhà họ Hạ, thế mà trong mắt cô lại không thể sánh với con hàng đó sao?
Phạm Phi Bằng và những người khác có thể nhận ra anh ta đang có tâm trạng không tốt, kết hợp tất cả những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, không khó để đoán ra rằng nó có liên quan đến người phụ nữ đã đạt quán quân trên trường đua.
Mấy người tụ tập lại với nhau bàn luận về vấn đề này:
"Không phải anh Hạ nói cô ta là người phụ nữ của anh ấy sao? Tại sao lại trở thành bạn gái của siêu sao hàng đầu rồi?"
"Không phải ngày ấy trên trường đua cô ta mập mà mập mờ với tên đàn ông đó hả? Cô ta thậm chí còn tát vào mặt Hạ Minh trước mặt mọi người! Trò đùa gì vậy!"
"Ỷ mình nhận được mấy phần yêu chiều mà đã giở thói rồi!? Cũng chỉ là một đứa ngốc thôi!"
Phạm Phi Bằng liếc nhìn Hạ Minh.
Nghĩ đến tối hôm qua anh bạn này uống say khướt vì người phụ nữ đó, anh ta không khỏi oán hận. Cô là người đầu tiên dám chơi Hạ Minh như thế, cần phải cho cô biết mùi mới được!
“Đi thôi.” Anh ta đứng dậy đầu tiên.
Những người khác hỏi: "Đi đâu thế?"
Ánh mắt anh ta bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đi trút giận cho Hạ Minh!"
*
“A Triệt, cậu còn không đi nữa thì sẽ trễ máy bay mất!” Trợ lý thò đầu ra khỏi xe giục anh.
Bạc Nguyên Triệt trả lời "Đến ngay đây" nhưng chân anh lại dán chặt vào cửa không nỡ rời đi.
Anh đã ở lì bên cạnh Tiểu Duy một thời gian dài, nếu không phải cần phải quay lại thành phố Nhạc để tổ chức sự kiện ký tặng album mới thì anh còn có thể ở lại đây tiếp.
“Lần chia xa này có lẽ phải rất lâu nữa anh mới có thể đến tìm em…” Nghĩ đến đây, cả người Bạc Nguyên Triệt như thể sụp đổ.
Thu Danh Duy dỗ dành: "Anh yên tâm làm việc đi, vừa vặn em cũng đang bận rộn với việc mở rộng đội đua xe, không thể chăm nom cho anh được."
Anh không cần cô chăm nom, cô bận rộn với công việc của cô, anh chỉ cần ở bên cạnh nhìn là đã cảm thấy hài lòng rồi. Chỉ đáng tiếc, những ngày như vậy mới bắt đầu đã bị buộc phải kết thúc ...
Dù biết rằng sự xa cách chỉ là tạm thời nhưng vẫn khó chịu kinh khủng.
“Đừng có lề mề nữa, cũng không phải là không gặp lại anh nữa.” Thu Danh Duy vỗ về an ủi anh, hứa hẹn: “Có thời gian em sẽ đến thành phố Nhạc với anh.”
Điều này làm cho Bạc Nguyên Triệt cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.
"Vậy anh… đi đây…" Anh miễn cưỡng lui về phía sau nửa bước.
Thu Danh Duy tiến lên giúp anh chỉnh sửa khăn quàng cổ, khẽ xoa đầu cún của anh, trong đôi mắt cô đầy dịu dàng: "Đi đi, chăm sóc bản thân cho tốt."
Rõ ràng cũng không phải sinh ly tử biệt nhưng không hiểu sao vì chút hơi ấm trong lòng bàn tay cô mà mũi hơi chua xót.
“Tiểu Duy…” Anh khẽ gọi cô, tràn đầy ỷ lại.
Cô chỉ biết anh dính người nhưng lại không biết, loại dính người này cũng chỉ vì… người đó là cô…
Lại lề mề thêm một lúc, nhìn đồng hồ không thể không đi.
Bạc Nguyên Triệt đi hai bước về phía cổng lớn, nhớ ra điều gì đó lại quay đầu lại dưới ánh mắt chằm chằm đầy chết chóc của trợ lý.
Anh nhìn Thu Danh Duy đang ở cách đó vài bước và hỏi cô: "Trước khi đi có thể để anh thực hiện quyền của bạn trai một xíu không?"
Trợ lý suy nghĩ lệch lạc một giây, tức giận quay mặt đi, phi lễ chớ nhìn.
Tuy nhiên trên thực tế, anh ta đã quá coi trọng tên ngốc nghếch đơn thuần Bạc Nguyên Triệt này rồi, nụ hôn trước khi chia tay không hề xuất hiện, Bạc Nguyên Triệt lấy điện thoại của Thu Danh Duy nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp trong danh bạ, ánh mắt nóng rực tràn đầy dã tâm.
"Có thể... thay đổi ghi chú cho anh không?"
Thu Danh Duy: "Anh muốn ghi chú gì?"
Bạc Nguyên Triệt há miệng định nói điều gì đó nhưng lại cảm thấy xấu hổ nên anh lấy điện thoại di động của cô và nói rằng để anh tự làm.
Thu Danh Duy xòe tay ra để mặc anh lấy đi.
Một lúc sau, điện thoại trở lại trong tay cô, Bạc Nguyên Triệt có hơi kích động nói lời tạm biệt với cô, không còn luyến tiếc lên chiếc xe đã chờ sẵn từ lâu.
Thu Danh Duy đưa mắt nhìn anh rời đi, mãi đến khi xe chạy xa cô mới cúi đầu nhìn xuống, rốt cuộc anh đã thay đổi thành cái gì…
Ghi chú vốn đang bình thường ban đầu giờ được bao quanh bởi hai trái tim lớn màu đỏ, chính giữa viết “Bạn trai thân ái của Tiểu Duy [mũi tên thần Cupid] A Triệt”.
Cái quái gì thế???
…
Trước đây, sống một mình trong biệt thự lớn như vậy ở thành phố Bái cũng không cảm thấy gì, nhưng Bạc Nguyên Triệt đến rồi đi cô đột nhiên cảm thấy rất trống rỗng, trống rỗng đến mức khiến người ta không muốn ở lại thêm nữa.
Thu Danh Duy sắp xếp lại tâm trạng mình, trở về phòng thay quần áo xong bèn chuẩn bị ra ngoài đi đến đoàn xe để xử lý việc tuyển sinh.
Phải nhanh chóng xử lý xong chuyện ở thủ đô để có thể sớm quay về thành phố Nhạc.
Cô vẫn nhớ căn phòng ngủ nhỏ trong phòng làm việc nhiều hơn, mỗi ngày mở cửa ra đều có thể nhìn thấy khắp phòng đầy những khuôn mặt tràn đầy sức sống, Bạc Nguyên Triệt thường ngồi trong khu vực nghỉ ngơi ôm một con búp bê khổng lồ trong tay, hai mắt sáng ngời kêu cô chơi đánh game ns cho hai người chơi. Còn Quý Ninh thì chu đáo phục vụ hoa quả nước uống, ngồi lẳng lặng ở bên cạnh quan sát. Tô Ngạn thì chê Bạc Nguyên Triệt ngu ngốc nên đã chộp lấy tay cầm của anh và đánh giết tứ phương, nếu không cẩn thận gameover thì Bạc Nguyên Triệt sẽ túm lấy cơ hội cười nhạo cậu ta.
Rất náo nhiệt, giống như một ngôi nhà…
Cô mỉm cười lên xe lái về phía đoàn xe.
Đường phố lúc ba giờ rưỡi chiều vắng vẻ và yên tĩnh nên Thu Danh Duy lái xe không được bao lâu thì đã nhận thấy có người đang theo dõi phía sau mình.
Qua kính chiếu hậu, cô có thể thấy đó là một chiếc xe địa hình thành phố với gầm xe cao, thân hình đồ sộ, bám sát sau chiếc xe thương vụ độc đáo của cô, giống như một con dã thú nhìn chằm chằm như hổ đói chờ thời cơ vồ mồi.
Cô nhíu mày, tăng tốc xe muốn tạo khoảng cách, nhưng chiếc xe địa hình lại đuổi theo cô không buông, không cho cô một cơ hội trốn thoát nào.
Qua kính chắn gió, cô nhìn thấy hai thanh niên, cả hai đều là những gương mặt xa lạ.
Cô mới ở thủ đô bao lâu đâu? Ngoài đua xe ra cô không có bất kỳ xã giao nào, vì vậy theo lý mà nói không nên kết thù với ai mới đúng chứ.
Tay cầm vô lăng vô thức siết chặt, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Nhìn thấy con đường phía trước có một ngã ba, Thu Danh Duy bẻ lái, chuẩn bị nhân khúc cua sẽ bỏ lại chiếc xe ở phía sau.
Cũng chính vào khoảnh khắc cô rẽ vào một góc cua, chiếc xe địa hình đột ngột tăng tốc độ đến cực hạn, lao về phía cô một cách đầy hung hăng!
!!!
Tiếng ma sát chói tai kèm theo tiếng va chạm thảm thiết đồng thời vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của đường phố buổi chiều.
Chiếc xe thương vụ bị nghiền nát dưới bánh xe khổng lồ của chiếc xe địa hình, sau đó chết máy.
Kính chắn gió bị vỡ dính đầy máu, nhìn thấy mà hết hồn hết vía.
Đợi hồi lâu không thấy trong xe có động tĩnh gì, Phạm Phi Bằng vừa xoay vô lăng lùi xe vừa cười lạnh nói: "Không phải rất có năng lực sao? Có gan dùng xe thương vụ để đâm xe địa hình của ông đây không! Mẹ nó, con khốn!"
Hai người đàn ông ngồi ở ghế sau cũng cười ha ha theo, nói: "Đúng vậy, cũng không nhìn xem thủ đô là địa bàn của ai! Con khốn đáng đời bị lật xe! Đi thôi, nhớ kêu chú Phạm xóa camera giám sát, để không dây rắc rối lên người."
Phạm Phi Bằng cười lạnh một tiếng: "Ông đây không xóa đấy! Cô ta và tên ẻo lả trong giới giải trí kia có thể làm gì được ông? Nếu thật sự dám làm loạn, tao sẽ giết cả nhà cô ta!"
Trong xe vang lên tiếng cười man rợ, chiếc xe địa hình lái quay đầu nghênh ngang rời đi.
Bị vứt vào đống hỗn độn ở góc phố, chiếc điện thoại bị văng ra ngoài do va chạm sáng lên, màn hình dính máu hiển thị một mẩu tin nhắn mới nhất…
@[Trái tim] Bạn trai thân ái của Tiểu Duy [mũi tên thần Cupid] A Triệt [Trái tim]:
[Tiểu Duy, anh chuẩn bị lên máy bay rồi :(]
[Nhớ em!]
Chủ nhân của chiếc điện thoại đang cuộn tròn trong khe hẹp giữa ghế lái và kính chắn gió, mặt mũi và ngón tay bê bết máu, cô nhắm chặt mắt lại không cách nào cho anh câu trả lời anh mong đợi...
Một lúc sau, một bóng người dừng lại trước chiếc xe nát bét, ôm Thu Danh Duy đang hôn mê ra khỏi xe.
Trong đôi mắt u ám đó có mang biểu cảm gần như bệnh hoạn, anh ta nhìn người phụ nữ trong lòng mình, thì thầm với cô: “Niệm Niệm, chúng ta về nhà thôi…”
*
Máy bay hạ cánh ở thành phố Nhạc.
Khoảnh khắc máy bay dừng lại, Bạc Nguyên Triệt nóng lòng mở lại điện thoại nhưng khi anh nhấp vào Wechat lại không có câu trả lời từ Tiểu Duy.
Chắc cô đang bận rồi nhỉ...
Anh kìm nén sự thất vọng trong lòng, nhẫn nhịn không làm phiền cô, bình tĩnh lại cùng trợ lý bước ra khỏi khoang máy bay.
Là người của công chúng nên khó có thể đảm bảo quyền riêng tư, cũng không biết ai lại tiết lộ hành trình anh trở lại thành phố Nhạc lần này, vừa đi qua cửa ra sân bay đã thấy người hâm mộ vây kín sảnh.
Có người bắt đầu lớn tiếng hỏi anh từ đằng xa:
"Bảo bối Triệt! Có phải anh thực sự yêu đương rồi không?"
"Hãy nói với chúng em tất cả đều là giả đi, được chứ?"
"Cầu xin anh mà anh ơi! Chỉ cần thừa nhận rằng đó là xào couple cho album mới là được mà? Chúng em thực sự không tức giận! Chúng em có thể hiểu!"
Đại sảnh rộng rãi bị người hâm mộ lấp đầy.
Họ đã đợi ở đây rất lâu, chỉ mong một câu phủ nhận mối quan hệ yêu đương của idol mình.
Tuy nhiên bọn họ phải thất vọng rồi...
Bạc Nguyên Triệt tháo kính râm và khẩu trang xuống, lộ ra vẻ áy náy đối với người hâm mộ: "Cảm ơn các bạn đã yêu mến nhưng chuyện yêu đương là sự thật..."
Thật khó để người hâm mộ chấp nhận:
"Anh là của tất cả mọi người! Không ai có tư cách độc chiếm!"
"Anh à, cô ta không xứng đáng với anh! Cầu xin anh chia tay đi được không?"
"Chính xác! Anh tốt như thế! Cô ta dựa vào đâu chứ?"
Cho dù chịu bao nhiêu lời lăng mạ và vu khống thì Bạc Nguyên Triệt vẫn có thể bình tĩnh đối mặt, dù sao anh cũng là người của công chúng, càng nổi tiếng thì nhiều thị phi là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng khi nghe người khác nói Tiểu Duy không tốt, anh lại cảm thấy chói tai không chịu nổi.
Anh khẽ mím môi nhìn những gương mặt đang tức giận với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Các bạn có thể đừng nói về cô ấy như vậy được không? Sau khi rời sân khấu, tôi chỉ là một người bình thường, người tôi thích bị người hâm mộ của tôi nói lời không tốt thì tôi cũng sẽ tức giận và cảm thấy khó chịu..."
Tiếng mắng đã hơi yếu đi nhưng fan hâm mộ vẫn không khỏi xầm xì:
"Anh ơi, xin anh hãy suy nghĩ kỹ lại đi! Cầu xin anh đừng yêu đương mà!"
"Cũng không phải cô ta không tốt, chỉ là anh quá tốt nên không ai có thể xứng với anh!"
"Chúng em có thể không nói về cô ta nhưng chỉ cần anh chia tay với cô ta thôi anh ơi!"
Trợ lý ra hiệu cho Bạc Nguyên Triệu đừng để ý đến, tất cả cứ giao cho bộ phận quan hệ công chúng.
Nhưng Bạc Nguyên Triệt chưa bao giờ có thể lý trí đối với những chuyện có liên quan đến Tiểu Duy, anh rõ biết rằng với tư cách là một lưu lượng có một số điều anh không nên nói, nhưng bảo vệ bạn gái không phải là nghĩa vụ cơ bản nhất của một người bạn trai hay sao?
Anh phá nát dấu vết dịu dàng cuối cùng trên khuôn mặt, tuyên bố với mọi người với tư cách một người bạn trai: "Tôi và Tiểu Duy sẽ không chia tay, thân làm một thần tượng tôi đã không đủ tư cách, rất xin lỗi! Nhưng với tư cách là một người bạn trai, tôi sẽ không mất tư cách, cũng không cho phép mình mất tư cách. Nếu các bạn có phàn nàn hay không hài lòng hãy cứ mắng tôi, nhưng hãy buông tha cho bạn gái của tôi, cô ấy thực sự rất tốt rất tốt, tôi không muốn cô ấy phải không vui vì đã chấp nhận lời tỏ tình của mình, làm ơn đấy!"
Nói xong, anh cúi đầu thật sâu với thái độ rất thành kính.
Một số người hâm mộ đã bật khóc, không biết là buồn hay cảm động trước tình yêu của anh.
Vào ngày đó, Thu Danh Duy trở thành người bị các cô gái trên cả nước hâm mộ và ghen tị nhất.
Vì ngôi sao mà hàng ngàn cô gái trẻ ngưỡng mộ đã chiếu ánh sáng dịu dàng nhất lên người cô...
*
Không biết đã hôn mê bao lâu.
Vào hai giờ khuya, Thu Danh Duy cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Đập vào mắt là một trần nhà xa lạ, chiếc đèn chùm tỏa ra thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo khiến căn phòng uy nghiêm đáng sợ vô cùng.
Cô vùng vẫy muốn ngồi dậy, đầu óc hỗn độn hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Nhớ lại việc mình đã bị tấn công có chủ ý trên đường đến đoàn xe, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Người lái chiếc xe địa hình đó là ai?
Tại sao lại phải ra tay tàn nhẫn với cô như vậy?
Trong lúc đang nghĩ ngợi, cổ tay trái truyền đến một trận đau nhói, đau đến mức cô không khỏi đau đớn rên rỉ một tiếng.
Âm thanh này dường như khiến những con thú ẩn nấp trong bóng tối giật mình, một bóng người từ trong bóng tối ở góc tường bước ra.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, dưới cằm mọc đầy râu trông vô cùng hốc hác, quầng xám xanh lớn dưới mắt khiến đôi mắt đó âm u sâu thẳm, ẩn chứa sự nguy hiểm khó lường.
“Em tỉnh rồi à…” Anh ta vừa nói vừa tiến đến bên giường, ánh mắt dừng lại trên đôi môi tái nhợt của cô một lúc rồi hỏi: “Em muốn uống gì không?”
… Lục Cảnh Thâm?!
"Là anh sao?!"
Thấy khuôn mặt này làm Thu Danh Duy kinh ngạc không thôi, mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, cô theo bản năng lùi về phía sau không thèm để ý đến cổ tay đau nhói.
Hành động này khiến Lục Cảnh Thâm bị tổn thương.
Rõ ràng trước đây cô yêu anh ta nhiều như vậy, muốn được gần anh ta như vậy, cớ sao bây giờ lại trở nên phòng bị và sợ hãi?
Một chút lý trí cuối cùng bị nuốt chửng, anh ta nghiêng người về phía trước vây cô ở đầu giường, mạnh mẽ khóa chặt hai mắt cô, lồng ngực tràn đầy tức giận: “Anh đã biết mình sai rồi, rốt cuộc phải làm thế nào em mới đồng ý tha thứ cho anh?!"
Thu Danh Duy tức giận: "Lục Cảnh Thâm, anh xong chưa thế?! Tôi và anh đã không liên quan gì đến nhau! Đừng quấn lấy tôi thêm nữa!"
“Không liên quan?” Một tiếng cười lạnh, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy: “Thu Niệm, đời này em cũng đừng hòng thoát khỏi anh…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...