Chương 55: Đó mới là kết thúc của anh ta và Niệm Niệm!
Cả mạng hóng chuyện cả đêm, Bạc Nguyên Triệt cũng mất ngủ cả đêm vì phấn khích sau khi tỏ tình thành công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm sau tỉnh dậy, cơ thể rất mệt mỏi nhưng lại có tinh thần dị thường, nghe thấy tiếng động từ phòng cách vách, anh lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Như thường lệ, Thu Danh Duy mặc một bộ đồ thể thao và chuẩn bị chạy bộ buổi sáng. Vừa quay người lại đã nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt đang đứng bên cạnh mình, mang theo hai quầng thâm dưới mắt rõ ràng đến mức muốn không để ý thấy cũng khó.
Người này đêm qua hoàn toàn không ngủ sao?
"Chào buổi sáng." Bạc Nguyên Triệt chào hỏi.
"Chào buổi sáng." Thu Danh Duy đáp một câu rất tự nhiên, sau đó nhìn chằm chằm vào quầng mắt xám xanh dưới mắt anh, nói: "Em đi chạy bộ buổi sáng, hay là anh ngủ thêm một lát đi? Hôm nay em không có việc gì làm nên có thể nghỉ ngơi ở nhà."
Bạc Nguyên Triệt lắc đầu: "Không cần đâu, anh không buồn ngủ."
Thu Danh Duy rõ ràng không tin.
Nhưng những gì Bạc Nguyên Triệt nói đều là sự thật, khi người anh thích đồng ý làm bạn gái anh, anh vui muốn điên lên luôn đó có biết không? Làm sao anh có thể ngủ được đây...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên, Tiểu Duy trông có vẻ rất bình tĩnh, lời tỏ tình tối qua dường như không ảnh hưởng gì đến cô, mọi thứ vẫn giống như trước đây.
Điều này làm cho anh cảm thấy bất an, anh ấp a ấp úng mở miệng nói: "Ngày hôm qua... Cái em nói... có tính không?"
Thu Danh Duy không biết anh đang ám chỉ điều gì: "Em đã nói gì?"
Trái tim khẽ giật thót lên, ngay cả hô hấp cũng bị kìm lại.
Bạc Nguyên Triệt đột nhiên cảm thấy sợ hãi, mọi thứ xảy ra tối qua đẹp đến mức không chân thật nhưng đừng nói là anh uống say nằm mơ đấy nhé!
Anh chợt hoảng hốt muốn xác nhận: “Tối… tối hôm qua anh đã tỏ tình với em…”
Thu Danh Duy gật đầu: "Đúng là đã tỏ tình rồi."
Anh nuốt nước miếng, nhìn cô một lúc rồi nói tiếp: "Em… em đã đồng ý…"
Đối mặt với ánh mắt không chắc chắn đó, Thu Danh Duy hiểu ra bèn giơ tay ra búng vào trán anh, buồn cười nói: "Anh đang nghĩ gì vậy! Chuyện em đã đồng ý sẽ không hối hận đâu."
Hơn nữa, chuyện quan trọng như vậy sao cô có thể tùy tiện đùa giỡn được?
Cơn đau khẽ trên trán truyền đến, Bạc Nguyên Triệt đưa tay xoa xoa, cuối cùng cũng lộ ra một ý tươi cười nhẹ nhõm.
"Vậy thì..." Ánh mắt anh dao động, giọng nói có phần căng thẳng: "Từ hôm nay trở đi, em là... bạn gái của anh rồi sao?"
Khi từ "bạn gái" xa lạ này vừa thốt ra khỏi miệng, cả hai người đều có hơi sững sờ.
Bất kể trước hay sau khi xuyên qua sách, đây cũng đều là lần đầu tiên Thu Danh Duy làm bạn gái của người khác, mà đối với Bạc Nguyên Triệt, đây chính là bạn gái đầu tiên của anh.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ.
Không hiểu sao có phần xấu hổ...
Người trước mắt vẫn là người đó, chỉ có điều bởi vì có thêm mối quan hệ người yêu nên đã trở nên không còn giống xưa nữa.
Sau vài giây im lặng, Thu Danh Duy không được tự nhiên hắng giọng, hơi cụp mắt xuống, nhìn tấm thảm màu hoa tử lan dưới chân nhẹ nhàng nói: "Đúng thế."
Khi anh chậm rãi cong khóe môi, cô đã ép mình phải bình tĩnh lại, những thứ đại loại như cô gái ngượng ngùng gì đó... không hợp với cô.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, mỉm cười gọi anh: "Bạn trai."
Ánh mắt Bạc Nguyên Triệt lấp lóe, trong nháy mắt lòng vui như nở hoa.
Cuộc đời này của anh.
Thật đáng giá!
Nụ cười ngốc nghếch treo trên khuôn mặt vui sướng đó trông vô cùng buồn cười.
Thu Danh Duy không nhịn được cười, nói một câu đồ ngốc rồi đi xuống tầng chạy thể dục buổi sáng, đi một mạch đến sảnh, khi cô vừa lấy giày chạy bộ ra để thay thì Bạc Nguyên Triệt đã đuổi theo cô xuống.
"Không phải kêu anh ngủ thêm một lát nữa sao? Xuống đây làm gì?"
Không ngờ, Bạc Nguyên Triệt lại ngồi xổm xuống trước mặt cô, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của cô, anh rất tự nhiên buộc dây giày cho cô.
Đôi bàn tay thon dài buộc thoăn thoắt thoắt hai chiếc nơ bướm xinh xinh, vui tai vui mắt như gảy dây đàn.
Sau đó anh mới trả lời lại cô một câu: "Bạn gái chạy bộ buổi sáng, tất nhiên anh phải đi cùng rồi."
Thu Danh Duy: "..."
Nhanh vậy mà đã vào vai rồi sao?
Thấy anh đi theo mình, Thu Danh Duy cũng không tiện đuổi đi nên để anh chạy cùng cô.
Sáng sớm tháng mười một trời còn chưa sáng, hai ngọn đèn độc nhất được thắp sáng, khu vườn trong biệt thự còn đang âm u.
Trước đây, Thu Danh Duy thường chạy bộ một mình vào buổi sáng, nhưng sáng nay có thêm một người bên cạnh, quả thật có hơi không quen.
Cô chạy được một lúc, tầm mắt cô vô thức lướt về phía khuôn mặt anh.
Tiếng ríu ra ríu rít trong tưởng tượng không xuất hiện, người đàn ông lặng lẽ ở bên cạnh cô, những sợi tóc lòa xòa trên trán khẽ đung đưa khi anh chạy, đáy mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng.
Phát hiện cô đang nhìn, anh quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là em không ngờ anh lại có thể yên tĩnh như vậy."
Anh chưa bao giờ là người ồn ào, nhưng khi ở trước mặt người mình thích thì anh lại không nhịn được mà muốn nói chuyện với cô, cho dù đó chỉ là một cuộc nói chuyện phiếm râu ria không quan trọng.
Cười một tiếng với không khí mát mẻ của mùa thu, anh nói: "Anh sợ anh ồn ào, em sẽ không cho anh chạy thể dục buổi sáng với em."
"Ồ? Em là người bạn gái chuyên quyền như vậy sao?"
Bạc Nguyên Triệt gãi vết thương ở môi dưới, nghĩ đến việc cô ở trong phòng chờ của trường đua nói anh trẻ con, lại nhớ đến trước kia cô nói thích những người ngoan ngoãn và không ồn ào, anh bình tĩnh lại, thái độ rất nghiêm túc nói: "Là vì anh muốn biến thành dáng vẻ mà em thích..."
"Chẳng lẽ bây giờ em không thích anh sao?"
Thu Danh Duy dừng lại, nhìn đôi mắt đột nhiên mở to vì vui mừng kia, cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
“Đừng nói là anh nghĩ rằng em đồng ý ở bên cạnh anh chỉ vì em không ghét anh đấy nhé?”
Anh quả thật đã có có suy nghĩ như vậy ...
Cảm thấy Tiểu Duy chấp nhận lời tỏ tình của anh là vì cảm động trước sự chân thành của anh, hoặc có thể chỉ có một ít thiện cảm với anh, cảm thấy có thể thử ở bên cạnh anh cũng không tệ.
Cô đứng quá cao, quá chói mắt.
Khiến người ta vô thức đặt mình ở vị trí thấp hơn và vô cùng hèn mọn.
Khoảnh khắc tỏ tình, điều anh nghĩ là chỉ cần có thể ở bên cô, anh sẽ không tham lam, cũng không mong đợi quá nhiều, dù cô chỉ thích anh một xíu thôi cũng đủ lấp đầy cả trái tim anh rồi.
Bây giờ xem ra dường như không phải vậy...?
Nhìn thấy anh dáng vẻ ngốc nghếch bị mình nói trúng của anh, Thu Danh Duy gần như tức giận đến bật cười.
Cô thừa nhận rằng đôi khi cô thích trêu chọc anh nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể ôm thái độ tùy tiện khi nói đến tình cảm.
Người không thích cô sẽ không thèm nhìn lấy một cái chứ đừng nói đến việc chấp nhận lời tỏ tình.
Anh như thế là đang xúc phạm ai đây?
Vì bị anh chọc trúng điểm tức giận nên Thu Danh Duy bỏ lại tên ngốc nghếch đơn thuần này, tăng tốc chạy lên phía trước.
Bạc Nguyên Triệt sững sờ vài giây rồi vội vàng đuổi theo.
"Tiểu Duy!"
Thu Danh Duy phớt lờ anh.
"Tiểu Duy! Đợi đã!"
Biết mình nói bậy khiến cô tức giận, Bạc Nguyên Triệt lo lắng muốn xỉu, thấy anh gọi mà cô cũng không ngừng, không còn cách nào khác đành phải nắm lấy cổ tay cô buộc cô phải dừng lại đối mặt với mình một lần nữa.
“Không phải anh có ý đó…” Thấy cô lại muốn chạy, anh vội vàng nắm lấy hai tay cô không cho cô chạy trốn.
Thu Danh Duy cũng ý thức được kiểu trò chơi anh chạy tôi đuổi này quả thật quá trẻ con nên cô dứt khoát đứng yên lại theo ý anh không giày vò thêm nữa, để xem anh giải thích thế nào.
Thấy cô rốt cuộc cũng chịu dừng lại lắng nghe mình nói, Bạc Nguyên Triệt thở phào nhẹ nhõm, lại nói lần nữa: “Anh không có ý đó…”
"Vậy anh có ý gì?" Thu Danh Duy lạnh lùng nhìn anh, hiển nhiên là đang tức giận.
Trong ngày đầu tiên quen nhau mà anh đã chọc cho bạn gái không vui, ngay cả ý nghĩ muốn chết Bạc Nguyên Triệt cũng đã nghĩ đến. Anh nhắc đi nhắc lại mấy lần rằng anh không có ý đó nhưng lại không biết phải giải thích thế nào, thành ra lời anh nói lộn xộn không đầu không đuôi.
"Anh cũng muốn em thích anh, thích anh giống như anh thích em vậy..."
"Anh chỉ... chỉ là không dám hy vọng xa vời..."
"Ở bên cạnh anh là đủ rồi... Anh sợ quá tham lam sẽ không đạt được gì cả..."
Nhìn thấy anh gấp đến khóc, trái tim Thu Danh Duy mềm nhũn, cơn tức giận đã ngay lập tức biến mất hơn phân nửa. Cô nhấc tay xoa đầu anh như cún cưng, khẽ thở dài: "Anh làm gì mà lại thiếu tự tin như vậy? Không phải có rất nhiều cô gái thích anh sao?"
Dù tỏa sáng như một ngôi sao trên sân khấu, anh vẫn cảm thấy mình không đủ tốt trước mặt người mình thích, không đủ để cô thích anh.
Bạc Nguyên Triệt nắm lấy tay cô và siết chặt nó trong lòng bàn tay.
"Cũng có rất nhiều đàn ông thích em."
Lúc nói lời này, lông mày anh cau lại, giọng điệu tràn đầy ghen tị, hai má phồng lên giống như chú cá nóc tức giận, đáng yêu đến hết thuốc chữa.
Thu Danh Duy phì cười, kéo tay anh lại và đan các ngón tay vào nhau.
Cô hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng mà ngày thường khó có thể thấy được, nhẹ nhàng nói với anh:
"Nhưng người em thích là anh."
"Chỉ mỗi anh."
"Vậy nên... đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Ngay lúc đó, anh nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt bên tai.
Vui mừng như điên thật khó mà kiềm chế được.
Chàng trai trẻ đã từng vùng vẫy trong vực thẳm không bao giờ ngờ rằng trong nhiều năm như vậy, mình sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc chưa từng có ở thành phố này vào hôm nay.
*
Siêu sao giới giải trí công khai tình cảm tình nổi rầm rộ, trừ người ở trên núi sống cách biệt với Internet, nếu không không muốn biết cũng khó.
Cố Trì ở thành phố Bái đương nhiên cũng đã nhìn thấy tin tức.
Trước khi Thu Danh Duy rời khỏi thành phố Bái, câu nói "em phải được hạnh phúc" mà anh ấy nói với cô đã bao gồm tất cả những lời chúc phúc cho cô trong suốt quãng đời còn lại. Từ đó trở đi, cô chỉ là Thu Danh Duy và không hề liên quan gì đến Niệm Niệm, vì vậy anh ấy không đi quấy nhiễu cuộc sống của cô là sự tôn trọng đối với cô, cũng như đối với Niệm Niệm và đối với chính anh ấy.
Thế nên, thấy cô công khai hẹn hò với người khác, anh ấy chỉ thầm thấy vui trong lòng rồi lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc.
So với sự nhẹ nhõm của Cố Trì, Lục Cảnh Thâm khi nghe tin này khó có thể bình tĩnh được.
Anh ta đã xem đi xem lại đoạn video Bạc Nguyên Triệt và Hạ Minh đánh nhau vì tranh giành Thu Danh Duy trong hot search.
Thu Danh Duy là ai? Đó rõ ràng là Niệm của anh ta!
Thậm chí ngay cả tên cũng đã thay đổi, có cần vội vàng xóa sạch quá khứ và anh ta đến như vậy không?!
Cười lạnh với màn hình, Lục Cảnh Thâm đứng dậy và gọi cho Vạn Hồng Đức, giọng điệu vừa không kiên nhẫn vừa cáu kỉnh, gần như gầm lên: "Sao còn không bắt đầu ra tay đi? Không phải tôi đã sớm cung cấp tài liệu cho ông rồi sao!"
Bên kia nói: "Tổng giám đốc Lục, cậu đừng lo lắng. Kế hoạch hạ bệ Thu Thị to lớn như vậy không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai được."
Phòng làm việc không bật đèn, Lục Cảnh Thâm đứng trong bóng tối, hai mắt đỏ như máu, giọng âm trầm đến mức khiến người ta run sợ nói với đầu bên kia: “Tôi không đợi được lâu như vậy, tôi cho ông thời gian ba ngày, nếu ông không làm được thì để tôi đích thân làm..."
Sau khi cúp máy, anh ta vứt điện thoại đi, đến tủ rượu lấy một chai rượu ngoại nồng độ cao, ngồi trong bóng tối hết ngụm này đến ngụm nốc cạn.
Nếu anh ta cứ uống như thế này cho đến chết thì Niệm Niệm có đau lòng không? Có hối hận khi không cần anh ta không? Có chia tay với con hát thấp kém đó và dành phần còn lại của cuộc đời mình để tưởng nhớ anh ta không ?
Anh ta ngủ thiếp đi trong một căn phòng đầy rượu, sau đó đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, đó là ngọn lửa lớn mà anh ta đã từng mơ thấy.
Trong ngọn lửa, Niệm Niệm như trút được gánh nặng mà nói lời vĩnh biệt với anh ta.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt đó, trái tim anh ta như bị dao cắt.
“Niệm Niệm, trở về đi…” Anh ta biết rõ là mơ, cô ấy cũng không nghe thấy nhưng anh ta vẫn đứng trong đám lửa lớn đó nhìn cô chằm chằm, nức nở nói: “Niệm Niệm, trở về đi... Trước kia anh đã sai rồi, em quay về được không? Anh sẽ dùng cả đời để chuộc tội, sẽ không bao giờ làm em buồn nữa..."
Trong giấc mộng, Thu Niệm bình yên nhắm mắt lại, không đáp lại lời anh ta nói.
Ngọn lửa đốt đêm thành tro tàn.
Rạng sáng, anh ta nhìn thấy "Lục Cảnh Thâm" loạng choạng chạy vào, ôm xác chết bị thiêu cháy đến mức không còn mặt mũi mà điên cuồng hét lớn: "Niệm Niệm."
Một âm thanh khiến trái tim anh ta run lên.
Mãi đến giờ phút này, "Lục Cảnh Thâm" mới hiểu được ý nghĩa của Niệm Niệm đối với mình, mới hiểu được những tổn thương cố ý gây ra đó không phải do chán ghét, mà là vì... quá yêu...
"Lục Cảnh Thâm" bị điên rồi.
Anh ta ngày đêm canh giữ xác chết cháy đen, si ngốc hét lên "Niệm Niệm", si ngốc nói chuyện với cô như thể cô vẫn còn sống.
Anh ta tự làm tê liệt mình bằng rượu và lừa dối bản thân bằng những lời nói dối.
Mãi cho đến khi xác chết thối rữa, bốc mùi và biến thành thứ nước ghê tởm, anh ta mới nhận ra sự thật phũ phàng rằng Niệm Niệm đã rời bỏ anh ta mãi mãi.
Chớp mắt đã bao năm.
Chẳng mấy chốc đã đến năm thứ ba Niệm Niệm qua đời.
Khi "Lục Cảnh Thâm" đi kiểm tra ở bộ phận nước ngoài của công ty, anh ta đã đụng phải một cục bột nhỏ mũm mĩm ở sân bay.
Trong khi những người khác giữ khoảng cách không dám đến gần vì khí lạnh âm u tỏa ra từ trên người anh ta, thì cục bột nhỏ lại không hề sợ anh ta chút nào, thậm chí còn mạnh dạn vòng tay ôm chân anh ta và cười khúc khích với anh ta.
“Chú… chú… đẹp trai…” Nước bọt của cục bột nhỏ dính vào quần anh ta.
Ngay lúc trợ lý đang toát mồ hôi, lo lắng tổng giám đốc sẽ đã cục bột nhỏ này đi, thì Lục Cảnh Thâm lại bế cục bột nhỏ lên, lần đầu tiên lộ ra mấy phần dịu dàng.
Bởi vì mặt mày của đứa trẻ này rất giống anh ta, quả thật là một bản sao của anh ta.
Anh ta cau mày, anh ta không nhớ mình có một đứa con riêng nào lớn như vậy.
Dẫu sao sau khi Niệm Niệm qua đời, anh ta không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào, kể cả Nghê San là người anh ta từng nâng niu chiều chuộng thì anh ta cũng không thèm ngó ngàng tới một lần nào.
Khi đang định hỏi mẹ của cục bột nhỏ là ai thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi hoảng sợ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một khuôn mặt mà mình nhớ nhung ngày đêm...
Niệm Niệm không chết.
Không những không chết mà còn sinh cho anh ta một đứa con trai!
Bây giờ anh ta mới biết rằng vào đêm cô ấy bị thiêu chết ba năm trước, Cố Trì đã cứu cô ra đồng thời tạo ra hiện trường giả là cô đã bị thiêu chết, sắp xếp cô ở nước ngoài để chăm sóc cô thật tốt. Mà căn bệnh nan y chẳng qua là chẩn đoán sai, những phản ứng không tốt trước đây của cô đều bởi vì trong bụng cô có một sinh mệnh mới.
Anh ta vui mừng như điên, cho dù thế nào đi chăng nữa anh ta sẽ không bao giờ buông cô ra. Cho dù Cố Trì dùng mọi cách cản trở thì cũng không thể ngăn cản quyết tâm đoạt lại mẹ con bọn họ của anh ta!
Mà lúc này, chân tướng của vụ tai nạn xe đã được hé lộ. Lúc này anh ta mới nhận ra rằng Niệm Niệm chưa bao giờ lừa dối anh ta, rằng ân nhân cứu mạng của anh ta không phải là Nghê San, mà là cô...
Vì vậy, anh ta đã tự tay đưa Nghê San xuống địa ngục, khiến cô ta phải chịu sự tra tấn còn tệ hơn cả cái chết và khiến nhà họ Nghê người chết nhà tan.
Sau khi làm xong hết mọi chuyện, anh ta cầm một bó hoa hồng quỳ xuống trước mặt Thu Niệm, nói với cô rằng anh ta đã bị lừa dối, nói với cô những hối hận của anh ta trong nhiều năm qua và nói với cô rằng anh ta yêu cô.
"Một đứa trẻ không thể sống thiếu ba."
Anh ta nói xong câu này, Thu Niệm bật khóc, cục bột nhỏ cầm lấy bó hoa thay cô, giọng non nớt nói: "Mẹ! Ba biết lỗi rồi, mẹ hãy tha thứ cho ba đi được không?"
Cuối cùng của giấc mơ.
Họ ôm lấy nhau, mọi hiểu lầm và mọi đau đớn đều tan biến theo tình yêu muộn màng này...
…
Ba giờ sáng.
Tỉnh dậy.
Lục Cảnh Thâm nhìn ánh trăng lung lay trên trần nhà, rất lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn lại từ trong giấc mơ.
Giấc mơ này quá chân thực, giống như chính anh ta đã từng trải qua, khiến anh ta khó có thể quên được.
Đó mới là kết thúc của anh ta và Niệm Niệm...
Họ đã được định sẵn phải ở bên nhau...
Bọn họ, phải ở bên nhau!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...