Chương 49: Có gì mà phải xấu hổ chứ?
Sau khi bận rộn với chuyện đăng ký đoàn xe xong, Thu Thanh Duy lại rảnh rỗi. Cô nghĩ nếu đã đến thủ đô rồi thì hay là nhân cơ hội này đi mua sắm luôn, bèn hỏi Bạc Nguyên Triệt có muốn đi cùng không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt sinh ra ở thủ đô. Nơi này là thắng địa du lịch trong mắt người ngoài nhưng đối với anh mà nói thì đây chỉ là một chỗ bình thường ngày nào anh cũng đi qua mà thôi. Thế nên bảo anh làm hướng dẫn viên du lịch đưa cô đi dạo thủ đô, anh thật sự không đưa ra được ý kiến nào hay.
Anh liệt kê ra một số địa điểm tham quan nổi tiếng trên mạng, nói về những điểm thu hút chung và nhận xét một cách đúng trọng tâm: "Nếu em không có hứng thú gì với lịch sử và đồ cổ thì thật ra cũng không có gì hay để dạo..."
Đúng là Thu Thanh Duy không có hứng thú thật. Cô nghĩ nghĩ rồi định lái xe đi dạo lòng vòng, thấy chỗ nào không tồi lại dừng lại sau.
Xe đi trên đường.
Không hổ là thủ đô, nơi nào cũng tỏa ra không khí vô cùng trang nghiêm, còn có thể nhìn thấy không ít công trình kiến trúc từ thế kỷ trước ở trên đường phố. Những kiến trúc này nằm giữa những tòa nhà cao tầng hiện đại mang lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Đi qua một con đường rợp bóng cây, Thu Thanh Duy vô thức đi chậm lại.
Lúc này đang là mùa thu, cây rẻ quạt vừa đến mùa rụng lá, trước mắt toàn là màu da cam.
Cô mở cửa kính xe xuống, tay phải nắm tay lái, tay trái chống cằm, vừa thưởng thức vừa hỏi người ngồi bên ghế phó lái: "Đây là chỗ nào mà phủ xanh tốt vậy? Có phải gần đây có công viên hay gì đó không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi hỏi xong, cô đợi mãi không nhận được câu trả lời nên nghi ngờ nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.
Anh đang nhìn ngoài cửa sổ, môi mím chặt lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Mãi đến khi nhận ra ánh nhìn chăm chú của cô, anh mới giải thích: "Đây là nơi anh học cấp ba..."
Trung học số một thủ đô, trường trung học tốt nhất toàn thủ đô.
Không chỉ vì có đội ngũ giáo viên giỏi giang, học sinh ưu tú mà còn vì con đường khá thơ mộng trước cổng trường này nữa.
Thu Thanh Duy nổi hứng: "Vậy chúng ta vào xem nhé? Dù sao cũng đã đến đây rồi, tôi cũng tiện thể chứng thực xem cậu bảo cậu đứng nhất lớp rốt cuộc có phải sự thật hay không."
Biết cô đang trêu ghẹo mình, Bạc Nguyên Triệt cố ý nói: "Giả đó, thật ra anh nhất từ dưới đếm lên, không học nổi nữa nên 17 tuổi đã bỏ học chạy đi làm nghệ sĩ."
Thu Thanh Duy rất nể tình cười vang hai tiếng rồi nhanh chóng tìm một chỗ đậu xe lại. Cô móc chìa khóa xe lên ngón trỏ xoay một vòng rồi mới bắt lại: "Thật trùng hợp, tôi cũng nhất từ dưới đếm lên. Hay là hai đứa học dốt chúng ta cùng so tài xem ai trèo tường giỏi hơn nhé?"
Không giống như những học sinh vào trường bằng tiền khác, mặc dù người cha không quan tâm đến anh kia có thể cho anh vào thẳng lớp chuyên chỉ bằng một lời nói, nhưng Bạc Nguyên Triệt lại dựa vào thực lực để lấy được thông báo trúng tuyển và học bổng.
Mẹ anh hãnh diện vô cùng, thường xuyên nhắc đến sự ưu tú của anh với hy vọng có thể níu kéo trái tim của cha anh.
Nhưng một đứa con riêng mất mặt dù có ưu tú đi chăng nữa thì cũng làm sao nào? Thứ mà mẹ anh nhận được chẳng qua chỉ là tài khoản dôi ra thêm một khoản tiền mà thôi.
Vừa nhớ lại chuyện trước kia, anh vừa vô thức đi theo Thu Thanh Duy tới cửa sau trường học.
Là một tay trốn học già đời, Thu Thanh Duy đánh giá ổ khóa sắt yếu ớt của cửa sau một lát rồi tiện tay tìm một vật nhọn, dễ dàng mở nó ra.
Cửa sắt bị đẩy ra kêu kẽo kẹt.
Thu Thanh Duy đứng trước cánh cổng nhỏ hẻo lánh dẫn vào trường học, chìa tay ra: "Xem ra không cần leo tường nữa rồi."
Bạc Nguyên Triệt: "..."
Sao anh cứ có cảm giác cô tiếc nuối lắm nhỉ?
Lúc này đang là thời gian học chính nên thỉnh thoảng lại có tiếng giảng bài của giáo viên và tiếng đọc bài lanh lảnh truyền ra từ dãy phòng học.
Bạc Nguyên Triệt đi phía sau Thu Thanh Duy, chật vật tiến về phía trước qua khe hở nhỏ hẹp giữa hai bức tường. Nếu để giáo viên và bạn học cũ nhìn thấy dáng vẻ này của anh không biết bọn họ sẽ nghĩ gì.
Anh muốn đưa ra đề nghị rằng hay là cứ chào hỏi bảo vệ đi, tránh việc bị xem là kẻ đáng nghi ôm mộng hão. Nhưng thấy Thu Thanh Duy chơi vui đến nỗi quên cả trời đất, anh không mở miệng nữa mà cùng buông thả với cô luôn.
Chỉ là bọn họ đã coi thường sự tiến bộ của thiết bị trường học rồi. Cửa sau trước kia không gắn thiết bị theo dõi bây giờ lại được trang bị camera, dễ dàng thu được bóng dáng của hai kẻ đột nhập.
Rất nhanh sau đó, một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ bên kia đường: "Ai đó?!"
Con đường nhỏ hẹp không thể nào chạy nơi khác được nên hai người bị bảo vệ ngăn trước cản sau chặt chẽ chặn lại. Bạc Nguyên Triệt không hề giãy dụa mà là chủ động giơ hai tay lên cao ra vẻ đầu hàng: "Đừng căng thẳng! Chúng tôi chỉ về lại trường học cũ thôi!"
"Về lại trường học cũ ư?"
Bảo vệ đánh giá anh, vừa kính râm vừa khẩu trang, không phải người có dị tật bẩm sinh thì là biến thái! Hừ! Trung học số một bọn họ toàn là trụ cột, còn lâu mới dạy ra cái phần tử biến chất này!
Sau đó lại nhìn sang Thu Thanh Duy. Một cô gái xinh đẹp như vậy nếu thật sự đã tốt nghiệp trung học số một thì sao lại không có ảnh lưu niệm dán trên bảng hoa khôi khóa trước chứ?
Thế nên bảo vệ không khách khí với hai người nữa mà tóm cổ mang về phòng bảo vệ, chuẩn bị gọi cảnh sát đến.
Hai người đứng sóng vai nhau, thật ra thì chẳng ai cảm thấy sợ hãi gì. Thu Thanh Duy thấy khá là thú vị, cứ như nháy mắt đã quay về quãng thời gian mười mấy tuổi trốn học bị giáo viên chủ nhiệm bắt được phải biết bản kiểm điểm vậy.
Cô không nhịn được cười phì ra một tiếng, rất không nể tình mà bật cười trước nét mặt nghiêm túc của bảo vệ.
Mặt nhân viên bảo vệ lập tức trở nên u ám: "Cô cười cái gì? Nghiêm túc lên!"
Bảo vệ cũng ngại phải tỏ ra tức giận với cô gái xinh đẹp này nên đành nhắm ngay mũi dùi về phía Bạc Nguyên Triệt, không khách khí quát lớn: "Anh! Còn đeo kính râm khẩu trang hả! Nghĩ bản thân là ngôi sao đấy à? Mau tháo xuống cho tôi! Còn cười nữa chứ, cứ chờ cảnh sát đến đi, tôi xem các người còn cười được nữa không!"
"Tôi thật sự tốt nghiệp trung học số một mà." Bạc Nguyên Triệt lại giải thích một lần nữa.
Đáng tiếc vì bị Thu Thanh Duy ảnh hưởng nên anh đang cong môi lên cười, âm cuối trong câu nói cũng lộ ra sự vui vẻ khiến bảo vệ nghe xong cảm thấy lời này rất không nghiêm túc.
"Bớt nói nhảm đi! Nếu anh không cởi thì để tôi đây cởi giúp cho!" Bảo vệ nói xong bèn định tiến về phía trước.
Bạc Nguyên Triệt bất lực, đành phải cởi kính râm và khẩu trang xuống,
Trong khoảnh khắc khuôn mặt anh lộ ra ngoài, cả đám nhân viên bảo vệ trợn tròn mắt:
"Mẹ ơi! Đúng là ngôi sao thật kìa?"
...
Biết được Bạc Nguyên Triệt đến đây, giáo viên chủ nhiệm cấp ba vội vàng chạy tới phòng bảo vệ.
Bốn mắt nhìn nhau vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Nguyên Triệt! Đúng là thằng nhóc em rồi!"
Người nọ là một người dày dặn kinh nghiệm ở trung học số một, chuyên đào tạo ra những người có thành tích tốt nhất. Vốn dĩ Bạc Nguyên Triệt cũng là người có thành tích tốt nhất trong tay ông trong lần đó, đáng tiếc...
"Tiếc quá nha! Thành tích tốt như vậy đậu Đại học thủ đô hoàn toàn không thành vấn đề. Kết quả là đột nhiên em nghỉ học." Chủ nhiệm lớp than thở tiếc nuối: "Chỉ là trong nhà có biến cố nên đúng là cũng không còn cách nào..."
Cái gọi là biến cố gia đình kia chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi. Đối với Bạc Nguyên Triệt lúc đó mà nói thì những biến cố kia chắc chắn là một cái chìa khóa giúp anh mở mọi gông xiềng, giúp anh thoát được ra khỏi cuộc sống bất thường với đủ loại áp lực kia.
"Thưa thầy, cuộc sống của em bây giờ rất ổn."
Lời này của anh không phải đang an ủi mà là lời thật lòng.
Chủ nhiệm lớp liếc anh một cái rồi cũng không thở dài nữa, chỉ vỗ vỗ bả vai anh sau đó cười rộ lên một lần nữa: "Cũng đúng, bây giờ em là ngôi sao đang nổi, nhìn chỗ nào trên TV cũng có thể thấy quảng cáo của em, thật nở mày nở mặt mà! Không ngờ được rằng thầy thế mà còn có thể dạy ra được một ngôi sao!"
Sau khi hỏi thăm qua lại vài ba câu, chủ nhiệm lớp lại nhìn sang Thu Thanh Duy: "Cô gái này là... Bạn gái em hả?"
Còn chưa đợi hai người trong cuộc trả lời, ông đã tự cười tự vui đứng lên phổ cập kiến thức cho Thu Thanh Duy về sự tích thời đi học của Bạc Nguyên Triệt rồi...
Đến tận bây giờ Bạc Nguyên Triệt vẫn còn là một nhân vật huyền thoại trong miệng giáo viên và học sinh trung học số một. Vừa vào trường đã chiếm luôn vị trí nhất lớp hằng năm, nhưng anh không phải một con mọt sách trông đần độn mà ngay cả bóng rổ hay bất kỳ trò chơi nào khác anh cũng chẳng thua kém ai. Thế nên mặc dù tính cách của anh khá trầm nhưng vẫn rất được lòng các nam sinh, thêm vẻ ngoài hơn người, tất nhiên lại thành nam thần mà nữ sinh nào cũng mơ ước.
"Chỉ là khi đó thằng nhóc này chỉ chăm chăm vào việc học nên đã từ chối các cô gái nhỏ không nể mặt chút nào. Ngay cả hoa khôi của trường cũng bị thằng bé chọc cho khóc! Lúc đó mấy cô giáo còn nói thằng nhóc Bạc Nguyên Triệt này là trai thẳng chính hiệu, chắc chắn sẽ cô đơn cả đời cho coi!”
Chủ nhiệm lớp đánh giá Thu Thanh Duy rồi cười thoải mái vô cùng: "Kết quả chẳng phải cuối cùng thằng bé cũng có bạn gái rồi sao! Tôi đã nói rồi mà, thằng bé này đẹp trai thế sao có thể độc thân suốt kiếp được? Huống chi bây giờ người ta còn là ngôi sao! Sao không thu hút các cô gái yêu thích được chứ?"
Mặc dù không muốn cắt ngang hứng thú của thầy, mặc dù trong lòng rất hy vọng Thu Thanh Duy thật sự là bạn gái mình, nhưng Bạc Nguyên Triệt không thể không nói ra sự thật...
"Thầy à..."
"Bây giờ cô ấy còn chưa phải bạn gái em đâu."
Nụ cười của chủ nhiệm lớp cứng đờ, quay đầu qua nhìn anh với ý "Có mỗi việc này cũng làm không xong, em không xứng làm học sinh của thầy" rồi chợt dốc hết sức mình nói tốt cho anh.
"Nguyên Triệt nhà thầy thật sự rất ưu tú đó nha! Năm đó có rất nhiều cô bé thích thằng bé, đứng dưới tán cây la hét hotboy hotboy, người nào mà to gan còn theo đuổi dồn dập nữa. Mấy giáo viên bọn thầy năm lần bảy lượt giáo dục tư tưởng cũng không nghe luôn. Em nhất định đừng bỏ lỡ loại hàng bán chạy này nhé!"
Vì tiếp đó chủ nhiệm lớp còn có giờ dạy nên khi nghe thấy tiếng chuông vang lên, ông đành phải tiếc nuối nói lời tạm biệt.
Ông vừa đi, Thu Thanh Duy đã lập tức huých khuỷu tay vào người Bạc Nguyên Triệt rồi cười nhạo: "Ái chà, hotboy à."
Cũng là một cách gọi đó nhưng người khác gọi thì anh thấy ngây thơ nhàm chán còn cô gọi thì lại có hiệu quả khác.
Bạc Nguyên Triệt giơ tay sờ sờ cổ, hơi xấu hổ mím môi một cái rồi bày ra biểu cảm hết cách với cô: "Đừng nghịch..."
"Cậu xấu hổ hả?" Thu Thanh Duy đặt tay lên mặt anh, không cho ánh mắt anh trốn tránh. Tầm mắt cô đảo một vòng quanh mặt mày mũi môi của anh rồi ra vẻ nghiêm túc nói: "Trông cậu rất đẹp trai mà. Sự thật là sự thật, có gì mà phải xấu hổ chứ?"
Khuôn mặt này đã được vô số người khen đẹp rồi. Anh luôn không cho là đúng, giờ lại bị một câu của cô làm cho tim đập như trống.
Anh cảm thấy hai má mình hơi nóng lên.
Sợ sẽ bị cô cười nhạo nên Bạc Nguyên Triệt cuống lên né tránh tay cô, sau đó lấy cớ sợ bị học sinh đang ra chơi nhìn thấy dễ gây náo loạn để đội mũ đeo khẩu trang và kính râm lên lần nữa, che bản thân lại kín mít.
Cũng che luôn cả khuôn mặt đang dần đỏ hồng lên, nụ cười đang nở bên môi và sự đắc ý nho nhỏ trong mắt đi.
Trước kia anh chưa từng cảm thấy đàn ông đẹp trai có gì đáng kiêu ngạo. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy đẹp trai cũng không phải không có tác dụng.
Ít nhất thì cũng sẽ được Tiểu Duy khen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...