Chương 47: Tôi thành bạn gái cậu từ khi nào?
Đầu tiên là gọi điện báo cảnh sát, sau đó, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một cây súng phun nước phỏng theo y như súng thật. Sau khi rót đầy nước vào súng, cô chuẩn bị bước ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạc Nguyên Triệt theo cô xuống lầu cũng đã nhìn thấy hình ảnh trên CCTV, thấy cô định ra ngoài một mình, anh vội vàng ngăn cản.
"Trong tay cô ta có xăng, nguy hiểm lắm, để anh đi cho."
Việc anh thỉnh thoảng lại bộc lộ “năng lực bạn trai” thật sự rất đáng yêu, nhưng Thu Danh Duy không định để anh thay mình ra ngoài.
"Kẻ thù của cô ta là tôi, dù cậu có ra đấy cũng chẳng giải quyết được gì đâu." Thu Danh Duy nhìn anh: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi đi, tôi sẽ về ngay thôi."
Đề phòng anh không nghe lời, Thu Danh Duy nhanh tay đóng cửa lại, còn cố ý khóa trái, lúc này mới ép sát người vào tường tiến lại gần cô gái kia.
Cô ước lượng khẩu súng nước như thật trong tay, khoé môi khẽ nhếch lên.
Không biết con chuột nhắt kia có bị dọa sợ phát khóc không nữa...
Từ khi âm mưu của Nghê San bị vạch trần trong hôn lễ, cuộc sống của Quan Doanh cũng tụt dốc không phanh, nhưng vẫn còn đường sống tức là tương lai vẫn có hy vọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng ả tiện nhân Thu Niệm lại đuổi cô ta ra khỏi công ty, cắt hết đường lui của cô ta!
Không chỉ bị bạn trai đá, cô ta còn không tìm nổi việc làm, dù đã chạy đến khắp mọi xí nghiệp trong thành phố nhưng không một ai chịu thuê cô ta. Thật ra vẫn có những quán ăn không cần ký hợp đồng, đồng ý nhận cô ta vào làm, nhưng làm gì có chuyện cô ta cực khổ thi đậu đại học chỉ để trở thành người rửa chén chứ!
Để bảo vệ lòng tự tôn và kiêu ngạo của bản thân, cô ta cắn răng chịu đựng, nhưng khi tiền tiết kiệm trong ngân hàng dần cạn kiệt, cô ta thật sự không chịu nổi nữa.
Hiện tại trước mặt cô ta chỉ có hai con đường: muối mặt về quê với ông bà hoặc là ở lại thành phố lớn, trở thành người làm công nhỏ bé như con kiến.
Dù là con đường nào cũng không phải thứ cô ta muốn.
Dưới tình huống rơi vào đường cùng thế này, cô ta đã nghĩ đến cái chết, nhưng lại không cam tâm bỏ qua như vậy. Thu Niệm hại cô ta thê thảm thế này, dựa vào đâu người chết lại là cô ta?!
Thế nên, khi cô ta hay tin toàn bộ người hầu trong nhà Thu Niệm được cho nghỉ thì lập tức xách theo hai thùng xăng chạy tới, định bụng thiêu chết ả tiện nhân này.
Cô ta cố tình chọn thời điểm đêm khuya thanh vắng, bốn bề vắng lặng để hành động. Vốn tưởng sẽ không làm kinh động tới Thu Niệm, ai ngờ đâu vừa mới mở nắp thùng xăng, tạt hai phát xuống đất, tai bỗng nghe thấy giọng nói của ai đó truyền tới từ góc tường: “Hận tôi đến vậy à?”
Lúc phạm tội vốn hay chột dạ, giờ lại thình lình nghe thấy giọng người bị hại, Quan Doanh sợ tới mức thét chói tai, thẳng tay quăng thùng xăng xuống đất.
Nhìn trò hề mà cô ta làm ra, Thu Danh Duy mở miệng cười nhạo: “Lá gan chỉ to bằng đó thôi hả?”
Vì không muốn bị kẻ thù xem thường, Quan Doanh ép bản thân phải bình tĩnh lại. Cô ta run run móc bật lửa ra, để ở trước mặt, buông lời đe dọa: “Ai bảo cô đi đường không phát ra tiếng? Thu Niệm, tôi nói cho cô hay, dù cô có phát hiện kế hoạch phóng hỏa của tôi thì cũng khó lòng thoát khỏi cái chết! Hôm nay dù cho đồng quy vu tận tôi cũng phải giết chết cô!”
Nghe xong phát ngôn dạt dào cảm xúc của cô ta, Thu Danh Duy bình tĩnh “Ồ” một tiếng, cõi lòng chẳng chút gợn sóng, thậm chí còn thấy hơi nực cười.
Đừng nói là thời kỳ nổi loạn của cô gái này vẫn chưa qua đó nha? Hay do xem nhiều phim điện ảnh nhiệt huyết quá nên tự ảo tưởng bản thân thành nữ chính có cuộc đời bi thảm?
Cô giương khẩu súng trong tay lên, nở nụ cười hờ hững: “Vậy cô đoán thử xem, là cô châm lửa nhanh hay viên đạn của tôi nhanh hơn?”
Súng?!
Nhìn họng súng đen ngòm, Quan Doanh hít một hơi sâu vì sợ, sao ả đàn bà này lại có súng?
Ngay sau đó, cô ta lại tự cười bản thân sao lại kinh ngạc như vậy làm gì.
Với một kẻ giàu có như Thu Niệm, chuyện bẩn chuyện ác gì mà chưa từng làm chứ? Nếu đã có thể duỗi tay vào tận nhà giam, bình thản hãm hại San San người không ra người quỷ không ra quỷ, thế thì giết một hai người có tính là cái gì?
Lửa giận xộc thẳng lên não, Quan Doanh trực tiếp buông tay, ném bật lửa xuống đất, bày ra dáng vẻ anh dũng hy sinh: “Bắn đi! Ai sợ ai? Thu Niệm, cô độc ác như vậy, sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục thôi!”
Cái loại phát ngôn cổ lỗ sĩ của nhân vật phản diện này vẫn còn tồn tại hả?
Thu Danh Duy rất muốn trợn mắt xem thường, nhưng giờ cô không có thời gian làm vậy, đầu tiên phải dập lửa bốc lên do bật lửa cái đã.
Khoảnh khắc cô bóp cò súng, một bên vai bỗng bị ai đó tóm lấy từ phía sau, dùng sức kéo mạnh, dòng nước từ khẩu súng vừa hay bắn trúng ngay mặt Quan Doanh.
Một tiếng thét chói tai vang lên, ả đàn bà giây trước còn định hy sinh vì chính nghĩa, giờ đây lại sợ tới hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
“A a a a a!”
“Tôi sắp chết rồi! Sắp chết rồi!”
“Cứu mạng! Cứu tôi với!”
Thu Danh Duy nhìn khẩu súng nước trong tay mình, rồi quay sang ngó Quan Doanh gào thét ầm ĩ: “…”
Này cô bạn, nó chỉ là khẩu súng nước thôi mà.
Lúc này, bật lửa không bị dập tắt đã rớt xuống đất, tiếp xúc với xăng, ngọn lửa theo đó bùng lên!
“Tiểu Duy!” Bàn tay nắm lấy vai cô càng thêm siết chặt, thẳng thừng kéo cô lùi về phía sau, ngăn cách cô và ngọn lửa mãnh liệt kia.
Thu Danh Duy ngẩng đầu, chẳng biết từ bao giờ, Bạc Nguyên Triệt đã đứng chắn ngay trước mặt cô, che chắn cho cô kín mít. Ánh lửa hắt lên gương mặt hơi nghiêng của anh, đẹp tới chấn động lòng người.
“Sao cậu lại ra đây?”
Tâm trạng Bạc Nguyên Triệt lúc này vẫn còn rất kinh hoàng, giọng điệu cũng không hoà nhã như bình thường mà vừa nghiêm lại hơi âm trầm: “Đập cửa sổ.”
Dứt lời, anh lập tức xoay người, ôm chặt lấy vai cô, kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ từ trên xuống dưới, thấy cô bình yên vô sự, anh thở phào một hơi, sau đó, hai tay bỗng siết chặt lại, vừa bất lực vừa tức giận, nói: “Sao lúc nào em cũng như vậy chứ? Sao chẳng bao giờ chịu dựa vào anh, dù chỉ một chút…”
Cái lần chẩn đoán sai bệnh kia cũng vậy, không chịu hé răng nói cho anh biết mà lập tức chia tay, một mình chịu đựng tất cả.
“Anh biết em rất độc lập, cũng mạnh mẽ đến nỗi không cần ai bảo vệ, nhưng vừa nãy em nhốt anh trong nhà, một mình ra ngoài đối mặt với kẻ có ý định phóng hỏa giết em, em có biết anh lo lắng cỡ nào không?!”
Khi thốt ra những chữ cuối, giọng anh run run, ánh lửa bừng bừng ngày càng dâng cao phía sau rọi vào mắt anh, để lộ sự sợ hãi cùng cực.
Nhất thời, Thu Danh Duy bỗng có cảm giác mình đã làm sai, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ đành vươn tay áp lên hai bên má của anh, hứa rằng: “Được, tôi sẽ thử.”
Bạc Nguyên Triệt không ngờ cô lại đồng ý, khẽ hít hít mũi nắm lấy bàn tay đặt trên mặt mình của cô, mắt đối mắt với cô: “Được, em hứa rồi đó.”
Còn sợ cô không giữ lời nữa hả?
Thu Danh Duy buồn cười, đáp: “Ừm, tôi hứa, tôi sẽ không nuốt lời.”
Nghe vậy, lòng anh cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, bấy giờ mới có tâm tư quay lưng lại đối phó với hung thủ có ý định phóng hoả thiêu chết Tiểu Duy.
Anh nghiêm mặt, lệ khí lan tràn khắp đáy mắt. Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ ngã ngồi trên đất nãy giờ vẫn chưa hoàn hồn, đang định mở miệng quát mắng thì thấy cô ta lại ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, rồi ngạc nhiên hô lên trước: “Anh?!”
“Anh?” Thu Danh Duy nhướng mày, hỏi Bạc Nguyên Triệt: “Cùng cha khác mẹ hay là cùng mẹ khác cha?”
Bạc Nguyên Triệt nghiêng đầu, bất lực giải thích cho cô hiểu: “Trong giới giải trí, người hâm mộ thích gọi thần tượng mình như vậy.”
Lúc này Thu Danh Duy mới hiểu ra, khoanh tay chờ trò hay phía sau: “Ồ? Hoá ra là người hâm mộ của cậu, hay là tôi nể mặt cậu, tha cho cô ta một lần?”
Bạc Nguyên Triệt im lặng không nói.
Tha cho cô ta một lần? Sao anh có thể bỏ qua cho kẻ dám tổn thương Tiểu Duy được?
Ngôi sao mà mình thần tượng suốt nhiều năm giờ lại xuất hiện ngay trước mặt mình bằng xương bằng thịt, Quan Doanh kích động vô cùng, đầu óc trống rỗng , bất chấp tất cả đứng bật dậy, mắt dán chặt lên người Bạc Nguyên Triệt: “Anh! Là anh thật sao?! A a a! Anh có nhớ em không? Lần sự kiện ký tặng nào em cũng tham dự hết đó! Em còn từng may mắn được bắt tay với anh nữa!”
Cô ta hạnh phúc đến độ sắp ngất.
Nhưng trái ngược hẳn với cô ra, sắc mặt Bạc Nguyên Triệt lại chẳng mấy vui vẻ, anh trừng mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Tôi nhớ mình không có người hâm mộ tâm địa độc ác như cô cả.”
Với một người hâm mộ trung thành lâu năm mà nói, những lời này chẳng khác nào đòn trí mạng.
Quan Doanh liếc nhìn Thu Danh Duy được anh bảo vệ phía sau lưng. Dưới ánh lửa bập bùng, cô ta bất lực giải thích: “Không phải… Không phải vậy đâu… Anh, anh nghe em giải thích, em là bị cô ả đẩy vào đường cùng nên mới…”
Không đúng!
Cô ta bất chợt nhận ra điều gì đó, nhìn áo ngủ trên người Bạc Nguyên Triệt, cô ta trợn mắt, khó tin hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Sao lại ở nhà Thu Niệm?
Còn trễ như vậy nữa!
Cô nam quả nữ.
Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc, ánh lửa lay động không ngừng.
Lúc này, người đàn ông khiến bao cô gái phải la hét điên cuồng lại cất giọng hiển nhiên hỏi ngược lại cô ta: “Tôi ở nhà bạn gái mình thì lạ lắm sao?”
“Bạn… gái…?”
Quan Doanh máy móc lặp lại hai chữ này, tựa như không hiểu chúng có nghĩa gì.
“Đúng, bạn gái, tôi định tháng tới sẽ công khai chuyện này.”
Những lời Bạc Nguyên Triệt nói là sự thật, anh đã sớm có dự định tỏ tình với Thu Danh Duy ngay khi album mới được phát hành. Nếu cô đồng ý, anh sẽ thuận theo tự nhiên mà công khai quan hệ, còn nếu cô không nhận lời, vậy… tiếp tục theo đuổi thôi!
Thần tượng của mình có bạn gái, chuyện này có khác gì trời sập không?
Quan Doanh tức đến độ chảy cả nước mắt, chỉ tay vào mặt Thu Danh Duy, hậm hực hỏi: “Cô ta? Bạn gái? Làm sao xứng?”
Cô ta cho rằng Bạc Nguyên Triệt bị lừa nên tức khắc nói hết tất cả quá khứ của Thu Niệm cho anh nghe, giọng cực lớn: “Thu Niệm từng ly hôn! Còn có một vị hôn phu! Người tốt như anh sao có thể hẹn hò với loại người đó được chứ?!”
Bạc Nguyên Triệt nổi giận thật rồi, tuy người cô ta nói tới là Thu Niệm, không phải Tiểu Duy, nhưng cô gái mà mình thích lại bị người khác chỉ mặt mắng nhiếc, thử hỏi sao anh có thể thấy thoải mái cơ chứ?
“Cô ấy là loại người gì tôi biết rõ hơn cô nhiều, với lại, cô ấy không xứng gì chứ? Là tôi không xứng với cô ấy! Là tôi mặt dày không biết xấu hổ cứ thích quấn lấy cô ấy, theo đuổi cô ấy! Mong cô làm rõ chuyện này cho.”
Tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Quan Doanh không kìm nén nổi nữa, há miệng khóc lớn.
“Tại sao? Tại sao các người ai cũng giống nhau, đều thích che chở cho ả như vậy… rõ ràng ả rất độc ác… không chỉ hại Nghê San thê thảm… còn dồn tôi vào đường cùng… ả dựa vào đâu chứ…”
Thu Danh Duy hỏi lại: “Cô nói tôi hại cô, tôi hại cô chuyện gì? Ngay cả cô là ai tôi còn không biết, nhưng cô cứ chạy tới trước mặt đổ lỗi cho tôi hết lần này tới lần khác, cô có hoang tưởng bị hại không vậy?”
“Bớt giả vờ lại đi! Cô đuổi tôi ra khỏi công ty, còn đánh tiếng với các xí nghiệp khác không được thuê tôi. Giờ tôi không chỉ thất nghiệp, còn bị bạn trai đá, tôi sống không nổi nữa! Cô bớt giả vờ vô tội trước mặt anh đi!” Quan Doanh lớn tiếng lên án.
Ngay cả chuyện người này là ai cô cũng không có hứng tìm hiểu thì sao có thể sai người đi điều tra về công ty cô ta, còn đáng tiếng với tất cả xí nghiệp, không cho họ nhận cô ta vào làm chứ, chẳng lẽ cô rảnh tới vậy hả?
Thu Danh Duy nhìn cô ta chằm chằm, hỏi lại lần nữa: “Cô chắc chắn là do tôi làm?”
Quan Doanh hét lên: “Không phải cô thì là ai?”
“Chắc chắn? Trăm phần trăm luôn? Nếu không tôi sẽ tố cáo cô tội phỉ báng đó.” Lần này Thu Danh Duy còn nhấn mạnh từng từ, toả ra khí thế áp đảo khiến người khác không dám làm trái.
Cuối cùng Quan Doanh cũng ngừng khóc, cô ta nhớ lại kỹ càng mọi chi tiết, rồi ấp úng trả lời: “Người đuổi việc tôi trên danh nghĩa là Cố Trì, nhưng… Nhưng anh ta là vị hôn phu của cô, nếu không phải cô bảo anh ta làm vậy thì là ai?”
Lần này đúng là không liên quan đến cô.
Thu Danh Duy nhớ lại ngày đó, đang yên đang lành không hiểu sao cái người này lại chạy tới Thu thị mắng cô một trận, khiến Cố Trì tức giận khôn tả, nên chuyện anh ấy trả thù thay Thu Niệm âu cũng là lẽ đương nhiên.
Nhìn dáng vẻ chật vật của cô gái trước mặt, Thu Danh Duy khoanh tay, mặt không đổi sắc đáp: “Oan có đầu nợ có chủ, tôi khuyên cô lần sau trước khi chạy tới nhà kẻ địch trả thù thì nhớ làm rõ mọi chuyện đã. Người đánh tiếng với bên nhà tù để dạy dỗ Nghê San không phải tôi, người làm hại cô mất việc cũng không phải tôi…”
Nói xong, cô nhếch môi, đường hoàng nói: “Người khác thích tôi nên muốn trút giận thay tôi, tôi làm gì được chứ?”
Suýt chút nữa Quan Doanh ói ra ngụm máu luôn rồi.
Cái giọng điệu như mấy ả kỹ nữ này là sao đây? Đúng là tức chết đi được mà!
Cô ta muốn phản bác, lại phát hiện không thể nào phản bác nổi.
Người phụ nữ trước mặt không chỉ có sắc mà còn có tài và tiền, ngoài ra còn có một người chồng cũ năng lực xuất chúng như Lục Cảnh Thâm, một vị hôn phu không chút tì vết như Cố Trì , giờ ngay cả thần tượng mà cô ta mê đắm cũng gục ngã dưới chân cô, ngoại trừ ghen tị cô ta còn làm được gì nữa chứ?
Còi xe cảnh sát vọng từ xa lại gần.
Thu Danh Duy chợt nhớ ra gì đó, cố ý nói: “Lần này có thể vào tù hội họp với bạn tốt của mình, cũng không cần lo tới chỗ ăn chỗ ngủ nữa, chúc mừng nha!”
Có đoạn phim từ CCTV làm bằng chứng, cảnh sát nhẹ nhàng phá án, sau đó bắt Quan Doanh đi với tội cố ý phóng hỏa.
Chuyện lấy lời khai Thu Danh Duy giao lại cho thư ký Chu, đợi nhân viên cứu hoả dập lửa xong, rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại hai người là cô và Bạc Nguyên Triệt, lúc này cô mới bắt đầu tính sổ với anh.
Cô ngạo nghễ bước tới cạnh anh, hất cằm hỏi: “Nè! Tôi thành bạn gái cậu từ khi nào?”
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, có những lời không kịp nghĩ đã thốt ra khỏi miệng.
Lúc này bị cô hỏi tận mặt, Bạc Nguyên Triệt mím môi ngại ngùng, để lộ vẻ mặt trước giờ chưa từng có, sau khi im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng thốt ra được một câu: “… Sớm muộn gì cũng thành thôi.”
Thu Danh Duy cố tình giả vờ không nghe rõ, nghiêng người ghé sát lại gần anh, trong mắt hiện rõ vẻ trêu chọc: “Gì cơ?”
Hơi thở của cô gần trong gang tấc, hệt như ngọn lửa thiêu đốt người khác, Bạc Nguyên Triệt nuốt nước bọt một cái. Trong màn đêm thanh vắng, tiếng tim đập thình thịch nghe sao đinh tai nhức óc.
Anh vội vàng lui về phía sau, không chịu lặp lại câu nói xấu hổ vừa nãy, chỉ bảo: “Chúng ta trở về đi.” Rồi dẫn đầu xoay người, chạy trối chết về lại biệt thự.
Thu Danh Duy chậm rì rì đuổi theo sau, trên mặt toàn là ý cười.
Mới vậy thôi đã bị dọa chạy? Thế vừa nãy đào đâu ra dũng khí để tuyên bố với người khác rằng cô là bạn gái của anh vậy?
Hôm sau, máy bay riêng tới thủ đô đúng giờ đậu ở sân bay.
Trước khi làm thủ tục, Thu Danh Duy cho Bạc Nguyên Triệt cơ hội cuối cùng.
“Giờ đổi ý vẫn còn kịp đấy.” Nghĩ tới những lời anh nói tối qua, cô đau lòng xoa đầu anh: “Có một số chuyện không cần cưỡng ép bản thân phải mạnh mẽ đối mặt đâu.”
“Anh không miễn cưỡng.” Bạc Nguyên Triệt nói xong thì nắm lấy lan can, sải bước lên cầu thang, rồi quay đầu nhìn cô: “Anh rất vui khi được cùng em tới thủ đô, để chứng kiến thời khắc huy hoàng lúc em trở lại đường đua.”
Thu Danh Duy nhìn anh một lúc, sau khi xác định trong đôi mắt kia không có gì gọi là miễn cưỡng, cô không mở miệng khuyên nhủ tiếp nữa, chỉ mỉm cười, theo chân anh bước lên cầu thang.
Lúc bước tới của khoang, từ phía sau bỗng truyền tới tiếng động cơ ầm ĩ cũng như tiếng bánh xe ma sát với mặt đường một cách chói tai, lẫn bên trong là tiếng ai đó gân cổ gào lên: “Niệm Niệm!”
Thu Danh Duy và Bạc Nguyên Triệt đồng thời dừng bước, nhìn xuống dưới.
Ở một nơi cách cầu thang lên máy bay không xa, Lục Cảnh Thâm lảo đảo bước xuống xe, vội vàng chạy về phía này.
Thu Danh Duy cau mày, ra hiệu cho nhân viên ngăn anh ta lại.
Vì thế, Lục Cảnh Thâm bị chặn lại ngay dưới cầu thang lên máy bay. Anh ta ngẩng đầu lên, để lộ vẻ mặt hoảng hốt: “Em muốn đi đâu?”
Cũng không biết anh ta nghe ngóng được tin cô chuẩn bị rời khỏi thành phố Bái từ đâu nữa, đúng là bám dai như đỉa!
Thu Danh Duy gỡ kính ra, nhìn anh ta từ trên cao: “Một nơi không có anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...