Chương 46: Mai mốt có tôi ở cạnh cậu
Anh siết chặt tay, bất lực nói thêm một câu: “Anh sạch lắm…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Danh Duy vốn không tin vào những tin đồn chết tiệt vô căn cứ ấy, nếu do Lục Cảnh Thâm nói thì càng không tin. Ai ngờ đâu cái tên vừa khờ vừa ngây thơ này lại lo trước lo sau nhiều tới vậy!
Nhất thời, cô bỗng nảy lên tâm tư muốn trêu anh một phen. Cô nâng cằm anh lên, nói: “Tôi biết, Triệt Triệt của chúng ta vẫn còn là trai tân đó nha.”
Nhiệt độ ấm nóng như ngọn lửa truyền tới từ đầu ngón tay cô, nung đỏ cả tai anh. Anh xấu hổ mím môi, nhấn mạnh một lần nữa: “Anh nói thật đó, không đùa với em đâu.”
Anh chộp lấy tay cô rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, giải thích một cách cực kỳ nghiêm túc: “Dù là trước hay sau khi ra mắt, anh chưa bao giờ phát sinh loại quan hệ đó với bất cứ ai. Anh không phải kiểu người dễ dãi như vậy. Thế nên mặc kệ những tin đồn thất thiệt mà em đọc được là gì, thì tất cả đều không phải thật!”
Tay bị anh nắm có hơi đau, từ đó có thể cảm nhận được lúc này anh đang lo lắng và bất an cỡ nào.
Thu Danh Duy vươn tay xoa đầu anh, trấn an đứa nhỏ đáng thương không biết phải làm gì này: “Yên tâm, tôi sẽ không nghe, bởi vì tôi căn bản không tin.”
Trên gương mặt toát lên vẻ ngây ngô của thiếu niên, thứ cô nhìn thấy chỉ là sự ngây thơ, trong sáng. Nếu cái tên khờ khạo, ngây thơ này sở hữu thủ đoạn đùa giỡn phụ nữ cao siêu thật thì lúc trước cũng sẽ không bị người khác bắt nạt thê thảm đến vậy rồi.
Thế nên, bất luận những tin đồn truyền tới tai cô có thuyết phục cỡ nào, hoặc giả như cả thế giới đồng loạt chĩa mũi dùi vào anh, cô cũng một lòng tin tưởng anh vô tội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một trái tim còn đang lo lắng không yên cứ thế được cô dịu dàng an ủi.
Bàn tay siết chặt tay cô của Bạc Nguyên Triệt từ từ thả lỏng, anh thở phào một hơi như trút được gánh nặng lớn lao. Sau đó, biểu cảm trên mặt nghiêm lại, anh kéo tay cô, nói: “Mai mốt anh vẫn nên ra ngoài với em thì hơn, tránh cho tên đó lại lợi dụng sơ hở chen chân vào.”
Thấy “sức mạnh” bạn trai của anh đột ngột tăng mạnh, Thu Danh Duy không khỏi bật cười chọc chọc vào chóp mũi của anh, nói: “Ngày mai tôi rời khỏi thành phố Bái rồi, anh ta có thể cản đường tôi ở đâu chứ?”
Nói đến đây, cô bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, từ ngày mai tôi phải tới thủ đô để giải quyết vụ đua xe nên máy bay riêng của tôi sẽ đưa cậu về thành phố Nhạc.”
Thấy Lục Cảnh Thâm không quấy rầy được cô, sắc mặt Bạc Nguyên Triệt dịu đi nhiều, nhưng vừa nghe được câu còn lại, biểu cảm trên mặt lại trở nên nặng nề.
Thủ đô ư…
Đã lâu rồi anh không quay về đó, trong lúc hoạt động cũng cố tình né những công việc cần tới Thủ đô. Bởi vì với anh mà nói, ở đó chỉ toàn là ký ức đau khổ.
Nhưng nếu người phụ nữ anh thích muốn trở lại đường đua thủ đô, thế thì sao anh có thể bỏ qua thời khắc huy hoàng của cô cho được?
Nghĩ vậy, anh đè tất cả cảm xúc bài xích xuống, cầm chặt lấy tay cô, hạ quyết tâm nói: “Không cần, anh sẽ tới Thủ đô với em.”
…
Có lẽ vì hồi sáng nhắc tới Thủ đô nên đêm đó, Bạc Nguyên Triệt bỗng mơ thấy những ký ức về thời niên thiếu.
Khung cảnh trong mơ lúc này cũng vào đêm, trời tối đen như mực, bàn học to lớn đối diện cửa sổ sát đất nhuốm một màu đen kịt, không có một khe hở để ánh sáng xuyên qua, mang tới áp lực khiến người khác không thở nổi.
Trên bàn là quyển sách tham khảo dày cộp đọc hoài cũng không xong đang được mở ra, bên cạnh là xấp đề thi làm mãi chẳng thấy xong, anh cầm bút, từ nơi đầu ngón tay truyền tới cảm giác đau âm ỉ vì viết quá nhiều.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Chỉ có mỗi chiếc đồng hồ thủ công bằng gỗ trên bàn chầm chậm chuyển động, nhích dần về con số 3…
Hình ảnh thay đổi.
Bấy giờ anh đứng trên bục lãnh thưởng, dưới ánh nhìn chăm chú của thầy cô và học sinh toàn trường, nghi thức tuyên dương học sinh đạt được giải nhất trong kỳ thi cấp quốc gia được tiến hành.
Trong sự tán thưởng của giáo viên và sự hâm mộ của các bạn, tâm tư và biểu cảm trên mặt anh lại bình tĩnh đến lạ, đây không phải lần đầu tiên anh đoạt giải nhất, số cúp trưng bày trong tủ ở nhà đã nhiều đến nỗi hết chỗ để.
Nhưng có nhận được nhiều giải thưởng hơn nữa cũng chẳng thể thỏa mãn nổi yêu cầu của mẹ.
Hay đúng hơn là anh vĩnh viễn không thể thỏa mãn được yêu cầu của bà ta…
“Đồ vô dụng! Không làm ba mày vừa lòng thì cả đời này, hai mẹ con ta sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy ánh sáng! Chẳng bao giờ có được danh phận!”
“Mày cười đi chứ! Mặt mày cứ xụ xuống như vậy thì sao ba mày thích mày được?! Mày muốn những cố gắng của tao suốt mấy năm nay đổ sông đổ bể hết hả?!”
“Là lỗi của mày! Đều do mày không biết tranh giành! Không thể đạp thằng nhóc kia xuống! Nên dù tao nhẫn nhịn suốt mười mấy năm cũng không thể thoát khỏi khổ cực! A a a…! Chết đi! Mày đi chết đi cho tao!”
Anh bị đuổi khỏi nhà.
Giữa mùa đông lạnh lẽo thê lương, anh đứng trên đường, lòng mỏi mệt khôn tả. Anh nghĩ thầm rằng chờ thêm chút nữa, chờ anh đủ mười tám tuổi sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây…
Sau đó…
Vào một chiều quá đỗi khác lạ.
Sau khi hoàn thành xong buổi học trên lớp dạy thêm vào hè, anh trở về nhà, trong tay xách theo bịch đồ ăn, định ăn xong sẽ làm bộ đề mới vừa được phát hôm nay.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ của mẹ, anh phát hiện cửa chỉ khép hờ, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người đang nằm trên giường.
Bà ta rất hiếm khi ở nhà, ngày thường nếu không phải ra tiệm làm đẹp thì cũng xuống phố uống rượu cả đêm không về.
Anh ngạc nhiên tiến lại gần cánh cửa, một mùi gay gắt khó mà diễn tả nổi xộc thẳng vào mũi, khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
Anh vô thức đẩy cửa ra, khung cảnh bên trong căn phòng cuối cùng cũng hiện lên rõ ràng…
Người phụ nữ đó mặc áo cưới trắng tinh khôi, biến thành cô dâu lộng lẫy xinh đẹp, nhưng cả người lại nằm giữa một mảnh đỏ rực.
Nhìn hình ảnh được vô số tác giả và đạo diễn tôn vinh là nghệ thuật này, anh chẳng thấy đẹp chỗ nào. Cả người anh như bị mùi máu nồng nặc quấn quanh, bụng sôi trào, nôn ra ngay lập tức.
…
Tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền tới.
Cắt ngang giấc mộng của anh.
Bạc Nguyên Triệt mở mắt, hơi thở dồn dập, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, thổi bay sương mù trong mắt anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Là giọng nói của Tiểu Duy…
Anh lập tức bừng tỉnh khỏi áp lực và nỗi kinh hoàng mà giấc mộng mang tới, vội vàng bật dậy, cất giọng khàn khàn trả lời: “Anh không sao…”
Thu Danh Duy lo lắng nói: “Vậy ra mở cửa cho tôi đi.”
Anh lấy lại bình tĩnh, giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, sau đó mới xuống giường ra mở cửa cho cô.
Cửa bật mở.
Ánh đèn ấm áp trên hành lang rọi vào, xua tan khí lạnh trong phòng.
Thu Danh Duy đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn anh…
Mặt mày có chút tái nhợt, hai mắt không có tiêu cự, trống rỗng, đầu rũ xuống, toát lên vẻ bơ phờ.
Kết hợp với tiếng rên rỉ thống khổ mà cô vừa nghe được hồi nãy, lòng đã đoán được đại khái.
“Mơ thấy ác mộng?”
Bạc Nguyên Triệt dụi mắt, âm cuối kéo dài: “Ừm… coi như là vậy đi…”
Dáng vẽ ủ rũ, uể oải này của anh trông đáng thương cực kỳ.
Thu Danh Duy vươn tay sờ trán anh, cảm nhận được một mảnh ẩm ướt, cô không kiềm được mà cau mày: “Lạ giường?”
“Không phải…” Anh mím môi, tầm mắt dán chặt xuống đất: “Chỉ là mơ thấy một giấc mộng không được thoải mái cho lắm thôi, em không cần lo đâu.”
Thấy anh không muốn nói, Thu Danh Duy cũng không hỏi. Cô xoay người rót cho anh ly nước ấm, nhìn anh từ từ uống hết, rồi nói: “Giờ thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Trong dạ dày chứa đầy nước ấm áp.
Sự lạnh lẽo trên người do giấc mộng mang tới cũng hoàn toàn bị xua tan.
Dưới ánh đèn đêm mờ ảo, gương mặt của cô trông dịu dàng vô cùng, khiến con người ta không kiềm được mà bộc lộ ra hết tất thảy yếu ớt và bất an trong lòng.
“Anh mơ thấy những chuyện xảy ra lúc trước ở Thủ đô…”
Giọng anh ẩn chứa sự âu sầu cùng cực.
Thu Danh Duy thoáng sửng sốt, rồi bất chợt hiểu ra: “Không muốn đi thì không cần miễn cưỡng bản thân, em vốn định đi một mình, còn anh thì về thành phố Nhạc để chuẩn bị cho album mới sắp lên kệ mà.”
“Không liên quan tới Thủ đô…” Bạc Nguyên Triệt khổ sở đáp: “Vấn đề nằm ở anh.”
Là chính anh không thể cởi bỏ được khúc mắc nên giờ mới bị nó tra tấn; là do anh dại khờ nghĩ rằng chỉ cần cách thành phố đó thật xa thì những thứ âm u, đáng sợ kia cũng sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc đời anh.
Hai người đứng trước cửa phòng, mặt đối mặt với nhau, cùng bị mất ngủ.
Thu Danh Duy cầm tới hai chai rượu, lắc lắc chai hỏi anh: “Có muốn qua phòng khách uống một hai ly không?”
…
Cách phòng ngủ không xa chính là phòng khách. Hai chiếc ghế sô pha hình chữ C hợp thành một vòng tròn, chính giữa là bàn trà, bên trên đặt hai chai rượu.
Thu Danh Duy bật máy phát nhạc, chọn một bản có âm hưởng thư giãn, thoải mái, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, cả hai cùng chìm vào yên tĩnh.
Khung cảnh hiện tại khác hẳn với cảm giác bất an mà cảnh trong mơ mang lại, tâm trạng Bạc Nguyên Triệt cũng nhờ vậy mà bình tĩnh hơn nhiều.
Anh cầm lấy chai rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn. Chất rượu cay nồng chảy qua đầu lưỡi, kích thích huyệt thái dương nảy lên thình thịch.
Nuốt xuống ngụm rượu chiếm đầy khoang miệng, anh thở dài một hơi, nói:
“Còn một chuyện anh vẫn chưa nói với em…”
“Thật ra… mẹ anh đã tự sát…”
Thu Danh Duy không lên tiếng, im lặng chờ anh nói tiếp.
Trong đôi mắt hoa đào mờ sương vì men say kia thoáng hiện vẻ hoảng hốt, dường như trước mắt anh lại hiện ra khung cảnh đẫm máu và trạng thái thê thảm chết không nhắm mắt của người phụ nữ đó.
“Bà ta đấu tranh suốt mười mấy năm, đến tận lúc chết mới hiểu được bản thân sẽ vĩnh viễn không có danh phận…”
“Thấy bà ta tự sát, anh không hề đau khổ chút nào, trái lại còn cảm thấy như được giải thoát… thậm chí anh còn chẳng tới kiểm tra xem bà ta còn thở hay không, cũng chẳng thèm gọi xe cấp cứu tới…”
“Anh sợ bà ta sẽ sống lại… trong thân tâm cũng không hề muốn bà ta được cứu sống…”
Đó là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy sợ hãi.
Nhưng không phải sợ người khác, mà là sợ chính bản thân mình…
So với thân phận con riêng, đây mới là khúc mắc thật sự của anh, là quá khứ mà anh chẳng thể nói với bất cứ ai.
Hiện tại tuy anh đã kể hết cho cô nghe, không giấu diếm hay giữ lại gì cả, nhưng vừa nói xong, anh lại bắt đầu thấy sợ.
Ngay cả anh cũng không chấp nhận nổi bản thân, sao có thể hy vọng Tiểu Duy sẽ chấp nhận chứ?
Cô sẽ thấy anh thế nào đây?
Liệu có vì vậy mà quyết định rời xa anh không?
Nỗi bất an mãnh liệt khiến anh không kiềm được mà vội vàng biện minh trong sự hoảng hốt: “Anh không có ý xấu… chỉ là quá mệt thôi… một cuộc sống như vậy, anh thật sự không muốn tiếp tục nữa… Cho nên trong khoảnh khắc đó, anh cũng không biết bản thân đang làm gì…”
Đợi tới khi hoàn hồn, trời đã tối hẳn.
Lúc này, anh ngồi bệt dưới đất, một mình đối mặt với cái xác dần cứng ngắc, nước mắt chảy đầy mặt.
Hệt như hiện tại vậy.
Anh siết chặt lấy chai rượu, khóe mắt đỏ bừng, dòng lệ đảo quanh như sắp tuôn trào.
Thu Danh Duy không ngờ cái gã vừa ngây thơ vừa khờ dại này lại có quá khứ thống khổ tới thế. Nhìn dáng vẻ ăn nói lộn xộn, sợ bị cô ghét của anh, tim bỗng thấy nhói đau.
Cô không biết phải an ủi anh thế nào, chỉ có thể tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh, ghé sát tai anh, lặp lại hết lần này đến lần khác:
“Đã qua rồi…”
“Qua hết rồi…”
Dừng lại một lát, cô quyết định nói thêm một câu: “Mai mốt có tôi ở cạnh cậu.”
Cô đã quen với cách sống phóng khoáng, trước giờ không dễ nói ra lời hứa hẹn, càng không thích bị ràng buộc. Nhưng nếu là vì anh, cô không ngại cho mình một ngoại lệ.
Chẳng biết là do hơi men hay bởi vì cái ôm của cô quá ấm áp, cũng có thể là do lời hứa vô cùng đáng tin này mà giờ đây, Bạc Nguyên Triệt bỗng cảm thấy bản thân đã hoàn toàn thoát khỏi đầm lầy cứ bám chặt lấy mình mãi không tha kia.
Chai rượu rơi xuống đất.
Anh cụp mắt, khóe môi giương lên nụ cười thoải mái.
Cô cứ như vậy…
Thử hỏi sao anh có thể buông tay?
Anh sẽ không buông cô ra…
Dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không buông…
Cái ôm thật lâu này của hai người bị tiếng chuông cảnh báo cắt ngang.
Thu Danh Duy nhẹ nhàng buông anh ra, nói: “Để em đi xem thử.”
Lúc này tất cả người hầu trong biệt thự đều đã về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn mỗi hai người họ. Nhưng hệ thống phòng trộm ở đây đã được bật, hai người cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Không đợi anh đáp lại, Thu Danh Duy bước nhanh xuống lầu. Thông qua CCTV, cô nhìn thấy một bóng người lén la lén lút xách theo hai thùng xăng màu trắng, núp trong bụi cỏ phía sau tường, rón rén quan sát xung quanh.
Sau một hồi nhìn chằm chằm vào gương mặt của người nọ, Thu Danh Duy cuối cùng cũng nhớ ra kẻ đó là ai.
Chị em tốt của Nghê San từng chạy tới trước cửa Thu Thị la hét đòi công bằng cho cô ta lại thừa dịp người hầu và bảo vệ không có mặt ở đây, đêm khuya thanh vắng, lén lút xách theo hai thùng xăng tới. Sao thế này, định phóng hỏa thiêu chết cô hả?
Thu Danh Duy thực sự nghi ngờ rằng chỉ số IQ của người này có vấn đề.
Cô ta thật sự tưởng rằng ngoài cổng không có ai canh gác nên có thể tùy tiện xông tới, muốn làm gì thì làm hả? Tưởng hệ thống phòng trộm chết máy rồi hay gì?
Cô không muốn lãng phí thời gian cho loại người tạp nham này, nhưng nếu người ta đã được voi đòi tiên chạy tới phóng hỏa, thế thì đừng trách sao cô không khách khí!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...